Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 2 - Chương 22: Đi xích quỷ, tìm kiếm khí (1)




Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Tác giả: Tiểu Mục (小目)

Thể loại: đam mỹ, xuyên thư, niên hạ, hệ thống, cổ đại, tu chân, linh dị thần quái, thanh thủy văn, xuyên việt giá, cường cường, thụ sủng công, HE.

Couple: quỷ súc trung khuyển độc chiếm hắc hóa cao soái công x ngụy cao lãnh ngạo kiều nhi tử khống sư tôn vạn người mê mỹ thụ.

Truyện được đăng tải trực tiếp tại wattpad.

***

Hai người Đậu Lục và Mạnh Hoài Đông nghỉ đều đã nghỉ đủ, buổi tối không cần người đưa cơm lên tận phòng, tự mình đi xuống dưới sảnh gọi cơm.

Bọn họ tìm một vị trí cạnh cửa sổ ở lầu hai, chờ cho tiểu nhị bưng đồ ăn lên liền bắt đầu cắm cúi ăn.

Trong khi không khí giữa Đậu Lục và Mạnh Hoài Đông bên này vẫn luôn bảo trì im lặng thì đoàn người ngồi ăn ở giữa lầu hai đột nhiên có một người nói, thanh âm đã lớn lại không hề dễ nghe: “Ngươi thật sự không biết gì? Dạo gần đây người Đông phong Thanh Uy phái bỗng dưng xuất hiện động tĩnh lớn, tất cả đều là muốn gác kiếm về quê làm ruộng đấy! Chính vì chuyện này quá nghiêm trọng, một vị phong chủ từ phong khác đã tự nguyện đứng ra kêu gọi mọi người ở lại. Nếu là thật sự đi, phỏng chừng Đông phong phái này hỏng rồi! Thanh Uy phái này cũng chẳng còn!”

Từ xưa Thanh Uy phái vẫn luôn biết đến với bốn cột trụ lâu đời của phái lần lượt là —Tây phong, Bắc phong, Đông phong và Nam phong. Mà chỉ cần một trong bốn cái trụ cột của Thanh Uy phái sụp đổ, sẽ khiến cho Thanh Uy biến thành một đống đổ nát.

Không biết người nói cố ý hay vô tình, một lần nói mà đã át đi cả không khí vốn sôi sục tưng bừng của cả khách điếm. Một số người tò mò chuyện trong giang hồ mà chưa hay tin đều đập bàn đứng lên hỏi sao lại có chuyện như thế, người vừa nói ban nãy liền hào sảng cười ha hả, nói chính là vì ma giáo tiến đánh. Bọn chúng tuy chưa làm tổn hại an nguy của vị nào, nhưng tất cả mọi người cảm thấy không bằng một phút sợ hãi cả đời an nhiên, không ai bảo ai cũng đều có ý muốn rời đi.

Chuyện này nếu trách, cũng không thể trách được phong chủ. Nhưng nếu bàn về nguyên cớ, chính là lại không thể lí giải được nên trách đến phong chủ đi.

Hai người Đông phong chủ cùng giáo chủ ma giáo sớm đã có hiềm khích từ lâu. Lần này nghe nói sau khi nhiều năm xuất quan, Giáo chủ ma giới bỗng khăng khăng khẳng định Đông phong chủ cướp con trai hắn, mà Đông phong chủ lại một mực phủ nhận không phải. Được biết hai người hiện tại vẫn đang cùng nhau đối chọi. Ngày ngày Ma giáo vẫn cho người đi quanh Đông phong tìm ra tin tức của con trai, tỏ ý rằng để xem các người có thể giấu giếm được bao lâu. Nhưng đã qua nhiều ngày cũng không thấy được tin tức của thiếu chủ, người của Ma giáo đang dần tỏ ra mất kiên nhẫn, mà Giáo chủ dường như cũng bắt đầu hoài nghi tính chất sự việc.

Đậu Lục gắp lên miếng cải trắng nhét vào miệng, yên lặng cắm cúi ăn. Cũng may Mạnh Hoài Đông không để ý đến Đậu Lục, nếu không sẽ dễ dàng thấy được tia chột dạ trong mắt hắn.

Trong khi cả đại sảnh đang sôi nổi bàn tán, Đậu Lục và Mạnh Hoài Đông bỗng nghe được tiếng cánh chim đập phần phật ngoài cửa sổ. Hai người đồng thời nhìn ra, vừa vặn một con chim đột ngột xông vào khiến cả hai đang ngồi bị dọa một trận.

Mạnh mẽ đập cánh bay hai vòng, bồ câu nhằm đúng vai Mạnh Hoài Đông hạ cánh.

Mạnh Hoài Đông bị biến cố ập đến bất ngờ mà kinh hãi đến ngây người. Đậu Lục cũng không khá hơn hắn là bao, nhưng ngược lại rất nhanh đã hồi thần. Thấy chim này không gây hại, giống như đơn giản là bồ câu truyền thư mới buông đũa xuống, dưới gầm bàn đá Mạnh Hoài Đông một cái, hất hất cằm nhắc nhở: “Mau xem, hình như có người đưa thư cho ngươi kìa.”

“A, hả” Mạnh Hoài Đông bị đá đau mà thanh tỉnh. Túm bồ câu ra nhìn xem, quả nhiên bên chân nó cột một lá thư, không chỉ vậy còn buộc thêm một túi vải. Rút thư cùng túi vải ra khỏi chân chim, Mạnh Hoài Đông đem nó phóng đi, sau đó hai người cùng nhau nhìn bức thư.

Chỉ vỏn vẹn viết một dòng chữ không đầu không đuôi: 「Đi Xích Quỷ lấy Long Quyết Kiếm. Năm mươi ngàn kim lượng, ứng trước năm mươi lạng bạc. Cần thiết sẽ sớm tiếp tục viện trợ」

Mạnh Hoài Đông chột dạ nhìn Đậu Lục, vội vàng cầm tờ giấy vo tròn định ném đi, giữa chừng lại bị Đậu Lục đưa tay chặn, lấy tờ giấy ra đọc kĩ một lượt.

Đi Xích Quỷ? Tìm về Long Quyết Kiếm?

Nguyên lai kiếm này là sau này lấy từ tay Mạnh Hoài Đông sao? Làm hắn mấy ngày vẫn luôn vắt óc cố nhớ lại tình tiết phát triển như thế nào. Hóa ra là xuất phát từ bên người Mạnh Hoài Đông ——người vốn tưởng đã rời xa khỏi vòng quỹ đạo ác tính.

Mắt Đậu Lục di chuyển về phía túi vải trên bàn, hất hất hàm tỏ ý Mạnh Hoài Đông mở ra nhìn xem, quả nhiên là năm mươi lạng bạc xếp một chỗ đều tăm tắp. Hắn gật đầu, như vậy thì không cần đi làm thêm gì đó nữa rồi.

Mạnh Hoài Đông cười gượng, thăm dò: “Mạch huynh đệ, ha ha, ngươi xem bây giờ ta phải làm sao?” hắn lo lắng Đậu Lục sẽ không vui, nhỏ giọng thăm dò.

Đậu Lục bất động thanh sắc, lòng cười ngoài không cười nói, “Còn như thế nào được nữa? Tiền của người ta không muốn cũng đã bị ép nhận rồi, hơn nữa tình cảnh của chúng ta. hiện tại... Thôi, ngươi đi ra chỗ thu ngân, tổng cộng mấy ngày nghỉ này cùng đêm nay, thống khoái trả hết một lần đi. Trưa mai chúng ta cùng nhau lên đường.”

Mạnh Hoài Đông thấy Đậu Lục ngầm đồng ý, vội vàng gật gật đầu: “Vậy cũng nên để ta ăn xong chỗ này đã!” dứt lời liền cắm đầu tiếp tục công cuộc càn quét nốt bàn thức ăn còn dang dở.

Đậu Lục đã không còn tâm trạng, nhìn Mạnh Hoài Đông vô tư ăn liền mặc kệ, tự mình rót chén nước uống rồi đứng dậy ly khai.

Trở về phòng trọ, hắn trước tiên sang phòng Liên Không kiểm tra. Lúc đi y như thế nào thì hiện tại vẫn là như thế, khí tức nhàn nhạt. Hắn nhìn quanh phòng một lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Đậu Lục đêm nay tạm thời ở lại phòng của Hồng Yêu. Hắn ngồi trên giường khoanh chân, lần thứ hai tự mình thử tu luyện.

Gọi ra hệ thống trong đầu, bắt nó hướng dẫn mình, cảm nhận đan điền chỉ có chút khí lực, vẫn bắt buộc bản thân không được thất vọng, chăm chỉ tu luyện.

Bốn tiếng trống canh qua đi, tại phía đông bắt đầu hiển lộ vầng sáng nhàn nhạt Đậu Lục mới thu hồi luyện tập, duỗi hai chân hơi tê cứng, vừa nghiêng người xuống giường liền ngủ.

Một giấc ngủ này cũng không quá sâu, Đậu Lục dặn hệ thống làm chuông báo thức, để hắn ngủ đủ hai canh rưỡi mới được gọi. Mà Mạnh Hoài Đông cũng không sang gọi hắn, là vì nghĩ hắn khi nào cần khởi hành tự khắc sẽ đi, cho nên an tâm ở trong phòng ôn lại vài công pháp mấy năm nay học được trên giang hồ.

Mỗi người một việc như vậy, đến khi Liên Không tỉnh lại, mọi thứ chuẩn bị gần như đã đâu vào đấy, hiện tại chỉ còn thăm dò thân thể y, nếu không có việc gì liền lập tức lên đường.

Mày Liên Không vì khó chịu mà nhíu chặt lại. Y chậm rãi ngồi dậy, nhìn qua phòng trọ một lượt, người đầu tiên y nghĩ tới là —“Hồng Yêu đâu? Nàng không sao chứ?”

Đậu Lục đang kiểm tra lại hành lí, nghe y hỏi liền nghiêng đầu nói: “Không biết nữa, nàng trở về chân thân rồi. Ta cũng không biết phải làm thế nào”

“Ừm” Liên Không cúi đầu: “Nếu vậy mang nàng trồng xuống đi, có lẽ chúng ta tạm thời phải bảo quản nàng một thời gian bất định” y rũ mắt duỗi tay, vị trí vốn dĩ nên có một chiếc nhẫn từ lâu đã trống trơn.

Đậu Lục ở bên này nhìn thấy hành động của y, làm như không biết gì mà quay đầu đi: “Ta gần đây nghe nói ở Xích Quỷ có Long Quyết kiếm. Nếu như ai có thể sở hữu được nó, dù là phàm nhân cũng thành được thần nhân người người kính ngưỡng. Ta cảm thấy... khá hợp với ngươi hiện tại. Ngươi xem có hay không muốn đi?”

Vừa nghe đến Long Quyết kiếm, Liên Không lập tức ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải tầm mắt Đậu Lục đang nhìn tới, hai người trong không trung đối mắt. Sự tình có phần bất ngờ, hai người không ai bảo ai đều ngậm miệng làm không khí tức khắc trầm xuống. Vẫn là Liên Không rời ánh mắt đi, y cúi đầu, tóc không được buộc gọn mà rũ xuống, như có như không che đi một bên má nổi lên hồng sắc nhàn nhạt. Cảnh tượng này không khiến không khí giữa hai người dịu đi, kì quái còn làm cho căn phòng rơi vào tình trạng quỷ dị. Trên mặt Đậu Lục không nhịn được xuất ra một biểu tình cổ quái.

Cùng là nam nhân với nhau, mới nhìn được một chút, y vì lí do gì lại phải né tránh hắn? Hơn nữa vệt hồng khả nghi kia... nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Đậu Lục che miệng ho khan một tiếng, dùng ngữ điệu thăm dò nói: “Ừm... Liên Không, ta nói như thế ngươi cảm thấy thế nào? Có hay không muốn...”

Không đợi Đậu Lục nói hết Liên Không đã cướp lời: “Đi, cùng đi đi” y nói: “Ta cũng đã nghe danh nó, hiện tại đã như vậy làm sao có thể bỏ qua. Người đi đâu, hãy để ta đi cùng.” y nhìn vào Đậu Lục, lần đối mắt thứ hai này không có gì kỳ quái, hoàn toàn chỉ có chắc chắn cùng kiên định, thậm chí còn thêm cả chờ mong. Nhưng chờ mong cái gì, Đậu Lục nhàn nhạt gật đầu với y, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Hắn đoán có lẽ bản thân có thể lí giải, chính là chờ mong kiếm về tay.

Liên Không đúng là có suy nghĩ chờ mong kiếm về tay, nhưng phần nhiều còn đối với Đậu Lục chờ mong... quan hệ hai người nhiều hơn. Có thể sư phụ chưa nhìn thấy tình cảm của y, bởi y không biểu lộ, cũng chưa có vì người làm được cái gì thật sự. Tình cảm này của y chỉ có mình y minh bạch, không vì cái gì sâu xa cao quý, chỉ là một đoạn tình thương âm thầm chợt đến rồi đi mà thôi, nhưng ngẫu nhiên y vẫn sẽ vô thức cảm thấy gần gũi rồi qua nhiều năm vẫn không quên được. Mà sự gần gũi này, có đúng hay không chính là hình thành từ mười năm trước kia trong bóng tối Trúc Sơn cô độc, chỉ có hai người gắn bó nhiều ngày.

Bỏ qua cái này, nói đến phần kiếm về tay, chính là kiếp trước Liên Không đã cầm Long Quyết kiếm trên tay tung hoành tam giới nhiều năm. Dù hiện tại vị trí phong ấn kiếm ở đâu đã mơ hồ không nhớ rõ, nhưng chỉ cần có người dẫn đường đưa y đến đúng địa điểm, có lẽ y vẫn sẽ có cách tìm đến lấy kiếm.

Quả nhiên đường đi kiếp này vẫn là đường đi kiếp trước, chẳng qua con đường có một vài thay đổi.

Liên Không kiếp trước cũng là tại thời điểm này sau khi cùng Niệm Hoa đánh nhau rời khỏi Hòe trận mà đan điền mất đi khí lực. Nhưng đây cũng không phải tình trạng quá mức nguy cấp, bởi vì kẻ thù của y ——Niệm Hoa cũng đồng dạng đan điền trống rỗng. Cho nên thời gian này ở kiếp trước chính là đoạn thời gian yên tĩnh nhất của y. Không có chiến tranh, chỉ có bình yên.

Bên cạnh có Đồng Quan Quan, nàng là người đã hộ tống hắn một đường dài. Được biết tại Xích Quỷ có một vị đại thần y y thuật là tuyệt đỉnh, thân thế gã gắn nhiều với những truyền thuyết có phần không thực tế, nổi bật nhất vẫn là lời đồn hắn là một vị Thiên Tiên trên Thiên Đình, vì phạm lỗi mà bị đày xuống Xích Quỷ Sơn, vĩnh viễn không thể rời đi. Có lẽ lòng từ đó sinh ra uất ức mà cứ phàm là người ma giới tới cầu viện, gã đều lập tức vui lòng đáp ứng chữa trị. Điều kiện của gã đổi lại là người tới trị thương lưu lại một phần chân khí, nhờ vào phần chân khí tích góp nhiều năm sẽ có ngày gã phá núi xuất sơn, ngao du tứ hải. Thế nhưng hết một đời vài trăm năm của y, y vẫn chưa từng nghe được gã phá núi rời đi. Hay là không làm được?

Con người có đôi khi suy nghĩ, ý nghĩ không cẩn thận sẽ bị dời đi quá xa. Vẫn là nhớ đến Đồng Quan Quan, nàng giúp y từ chân núi Hòe đồ đi thẳng đến Xích Quỷ tìm tiên nhân, vì y cứu vãn đan điền trống rỗng.

Một đường này khá chật vật, nhưng có thế Liên Không mới phát hiện ra kì thật Đồng Quan Quan nguyên lai là một nữ nhân quật cường. Nàng cái gì cũng không sợ, một lòng tiến về phía trước, đem y tâm trạng uể oải đặt lên niềm tin và nhiệt huyết của mình. Cũng là nhờ có động lực này mà y mới trụ đến một khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước, không biết nàng sau đó như thế nào. Dù vậy phần ân tình ấy khiến y cảm động khôn nguôi, nhưng y (không biết đây là văn thiếu tình yêu của một tên tác giả gần ba mươi chưa nắm qua tay nữ nhân nên ghen ăn tức ở, không đồng ý cho hai người tiến thêm một bước) lại không cách nào đối với nàng sinh ra tình cảm nam nữ, trái lại cảm thấy mình và nàng cùng lắm chỉ có thể là bằng hữu thân nhất mà thôi. Nếu nàng là nam nhân, có lẽ sẽ dễ giải quyết hơn, hắn sẽ không phải phiền toái đầu óc như vậy. Nhưng hắn vẫn là vì nàng cấp một vị trí nương tử, để khiến nàng đối với nữ nhân trong thiên hạ không phải tủi thân. Nhiều năm phiêu bạt chỉ có hắn là bằng hữu, hoàn toàn đã khiến nhân duyên của nàng lỡ dở, Liên Không kì thực rất áy náy. Nhưng chuyện này xảy ra cũng đã xảy ra như thế, không cách nào cứu vãn. Hai người chỉ có thể đạt thành thống nhất nắm tay đồng hành nhưng không chạm người cộng chẩm. Cũng may kiếp này Đồng Quan Quan đã không có cơ hội đi theo bên người y. Có lẽ là do bên cạnh y có một nữ nhân Hồng Yêu, hay là còn vì một người khác...

Ý nghĩ xoay chuyển, lực chú ý của Liên Không dừng trên người Đậu Lục đang yên lặng khâu một đống túi vải. Suốt từ nãy hắn đã nghĩ làm sao để bảo vệ được chỗ tiền ít ỏi này, cuối cùng cũng nhân khi chờ Liên Không thấu đáo, bản thân giở kim chỉ ra khâu túi. Đừng nghĩ cứ là nam nhân thì sẽ không biết thêu thùa khâu vá, cũng thôi đi, đừng quên hắn thực ra là người hiện đại!

Liên Không nhìn Đậu Lục, trong lòng từ khi nào trào ra một cỗ vui vẻ không tên. Đúng rồi, y thật kì quái, vì sao lại đối với người kia có cảm giác, là do Hồng Yêu vẫn luôn bên cạnh gọi y cha kêu hắn nương sao?

Không đúng, giống như là tình cảm đã sớm có từ trước, rất lâu trước đây, như phỏng đoán là tại Trúc Sơn, tình cảm đã sớm sinh ra...