Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 2 - Chương 10




Trong động là một mảnh đen nhánh không thể phân biệt, Đậu Lục phát hiện càng đi càng thấy động đá này sâu không thấy điểm cuối, giống như một đạo động.

Tay hắn cầm lửa xanh, từng bước đi vào trong bóng đêm. Xa dần cửa động, thân ảnh hắn tiến vào trong như bị hắc ám nuốt chửng, ánh sáng bằng pháp lực không cách nào sáng thêm được nữa, muốn duy trì chỉ có thể chấp nhận nó yếu ớt, đây không phải tự nhiên đã vậy, mà giống đang bị thứ gì đó kìm hãm hơn.

Tuy nhiên lộ đạo này không khó đi như trong tưởng tượng, con đường sạch sẽ ngẫu nhiên sẽ gặp phải vài mảnh đá vụn, còn lại hoàn toàn không thấy bất cứ một mẩu xương vụn vặt của loài sinh vật nào, không chỉ vậy, ngay cả rêu thông thường cũng không có. Nơi đây hoàn toàn khô ráo đến trống rỗng, khiến cho mỗi bước chân của Đậu Lục dù chậm dù nhanh, dù nặng dù nhẹ vẫn như cũ vang vọng trong không gian tối tăm làm cho lòng người không nhịn được tưởng tượng như bên cạnh còn có người trong hư vô cùng đồng hành.

Hắn là một người bình thường sống ở thế kỉ XXI, cũng từng trở thành một đạo nhân cao cao tại thượng gặp người lạnh người. Ngày tháng sống ở Đồng Vân phái nhàn rỗi làm hắn nhàm chán, cùng với ở thế giới cũ không có thần linh yêu quỷ gì đặc biệt nên chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thật sự sợ hãi một lực lượng siêu nhiên nào. Nhưng mà hiện tại có vẻ đã được chiêm nghiệm rồi, bởi vì trong cơ thể ma linh quá yếu, lại không mấy khi đối mặt với hiểm cảnh để tôi luyện thần kinh chai sạn, cùng với kinh nghiệm ứng biến không nhanh nhẹn nên giờ phút này hắn cảm thấy bản thân làm gì cũng khó. Tu chân giới loại thế giới minh chứng quan niệm cường giả vi tôn rõ ràng nhất, yếu sẽ phải khuất phục mạnh là chân lý không bao giờ thay đổi... Mà khoan, lạc đề rồi, nói dông nói dài từ nãy cũng chỉ để tổng kết lại cái này: hiện tại hắn đang rất rất rất sợ!

[Tinh!]

[Điểm may mắn -10 điểm]

[Điểm may mắn: -10 điểm]

[Điểm may mắn: -10 điểm]

[Điểm may mắn: -10 điểm]

[...]

Một chuỗi âm thanh cứng ngắc xuất hiện khiến đầu Đậu Lục trở nên ong ong, hắn lập tức cắt ngang, “Dừng lại!” hắn hỏi: “Lại có chuyện gì xảy ra? Có ai hướng Liên Không trêu chọc sao?”

[A, ký chủ ngươi thật sự không biết hay là biết mà giả bộ không biết vậy? Hiện tại ngoại trừ ngài mới có thể làm ảnh hưởng đến y ra thì còn có ai vào đây được nữa?]

“Ngươi nói sao? Là do ta làm?” hắn kinh nghi bất định hỏi, bản thân hắn lúc này còn ở bên ngoài, là không thấy hắn y còn mừng không kịp đúng chứ? Trong nguyên tác hắn viết nam chính rất ghét ‘Đậu Lục’, sao có thể vì hắn mà tức giận...? Nhưng mà cũng không phải thật sự không có khả năng, có thể do lão cha của ‘Đậu Lục’ đột nhiên phát hiện con trai biến mất, liền hướng y trút giận, điều này ngược lại rất có thể xảy ra.

Nghĩ vậy Đậu Lục liền tỉnh ngộ, chợt nhớ đến ngày tháng Liên Không sống tại Ma giới trong nguyên tác không được tốt lắm. Chuyện này phải nói đến Ma tôn ở đó luôn tìm y làm khó dễ, chính là vì ‘Đậu Lục’ mù quáng thích y mà ông sinh ra ghen tị, một mực không vui, chưa từng cho y sắc mặt tốt. Không chỉ vậy nếu có cơ hội nhất định sẽ chèn ép y thật nặng, thiếu điều muốn cầm dao cho y một nhát trí mạng.

[Theo QJO phân tích, tâm trạng của nam chính lúc này có thể gói gọn trong năm chữ ‘hận không thể giết người’! Mà đối tượng y muốn nhắm đến chắc ký chủ cũng đoán được... Ha ha, nhưng đừng lo, đã có QJO ở đây chắc chắn sẽ vạn nguy hóa an!]

Hệ thống không có tiết tháo tự thổi phồng mình, Đậu Lục không nỡ lên tiếng làm nó thất vọng đành ậm ừ cho qua. Tuy nhiên trong nội tâm hắn lại không lãnh tĩnh như bề ngoài, mà là đang từng đợt từng đợt sóng xô biển động, cực kỳ dữ dội.

Đậu Lục biết mình đang bất an.

Đại điện rộng lớn, sơn son thiếp vàng, trang hoàng toàn của quý vật lạ. Hai gian đầu này đặc biệt hoa lệ, ngăn cách với gian thứ ba là tấm bình phong họa tiết tường vân bạch hạc. Đằng sau bức bình phong là gian thứ ba, cũng là gian cuối của đại điện. Điểm đặc biệt của gian này là trái ngược với hai gian đầu hoành tráng, xa hoa, đến phiên nó lại được bày trí vô cùng giản dị. Nếu bố trí đồ vật trong đại điện đồng dạng bình thường thì sẽ không có vấn đề, thế nhưng so sánh gian ba với hai gian bên ngoài lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn đối lập, từ đây làm nó toát lên vẻ ảm đạm, nghèo túng đến kì quái.

Ngồi ở vị trí chính giữa, trên ghế trạm khắc bằng gỗ trắc sau lưng là bình phong vân hạc. Nam nhân mắt sắc mày rậm, khí chất âm trầm, không giận mà uy. Hắn ngồi ở vị trí chính giữa, tự nhiên mang cỗ phong thái quyền uy toát ra từ cốt cách, nghiêm túc đến rợn người.

“Ngươi nói sao? Đúng là tìm thấy Triệu tiểu công tử ở biên giới Nhân - Ma?” Triệu Thế Nghĩa mở miệng, thanh âm vẫn hùng hậu như thế, khiến người bên dưới không rét mà run.

Triệu Thế Nghĩa chính là Triệu phong chủ, Đông Khư phong.

Đại hán phía tả, Lý Mao, là người đã vác Đậu Lục lúc trước, ôm quyền nói, “Không sai, tuy không rõ vì sao tiểu công tử lại ở nơi đó nhưng chúng ta có thể xác định chính xác là biên giới Nhân - Ma.”

“Còn phải nghĩ lí do, nghịch tử này bình thường học hành chểnh mảng, tu vi chậm tiến bộ. Nay tu ma lại là con đường nhanh chóng, còn không phải là sau trời hạn gặp mưa rào!” nói đến đây trong lời nói của Triệu Thế Nghĩa còn mang theo tiếng rít vì nghiến răng, hai mắt hắn chứa đầy nộ khí, lại phải ẩn nhẫn khắc chế. Tay nắm thành ghế bị hắn vô tình bóp cho nát vụn. Hai đại hán tả hữu không dám câu gì, bọn họ làm việc với hắn đã lâu đủ để hiểu rõ tính tình đối phương, lúc này đều im lặng cúi đầu, lăng lăng soi gương bằng sàn nhà sáng bóng quý giá, bước một bước mạnh sẽ sợ làm đá dưới chân nứt mất.

Qua một khắc, lửa giận của Triệu phong chủ cuối cùng cũng hóa thành tiếng thở dài, hắn phất tay đuổi người, đứng dậy bước qua tấm bình phong che chắn, đi vào gian thứ ba giản dị. Nhìn qua bóng lưng hắn có chút mệt mỏi.



“Nghịch đồ, ngươi còn có thể ngủ!” thời điểm Đậu Lục đang ngủ, hang đá được người mở ra, ánh trăng yếu ớt rọi vào khiến hắn mơ hồ mông lung, cơ thể rã rời, nặng nề hé mắt.

Bóng dáng cao lớn vững trãi từ trên nhìn xuống Đậu Lục, che khuất ánh sáng đằng sau lưng hắn tạo thành một bóng đen dài làm người dưới đất có phần áp lực. Triệu phong chủ lạnh lùng nhìn người y phục nhàu nhĩ bẩn thỉu dưới đất, nhịn không được nhíu mày, không nương tình túm cổ áo xách ra bên ngoài động, sau đó vận khinh công bay đi.

“Này, này, khoan đã!” nếu ban nãy Đậu Lục còn đang mơ màng thì hiện tại đã bị hành động kia của Triệu phong chủ dọa tỉnh. Chân tay hắn khua loạn trong không trung khiến thăng bằng của Triệu phong chủ lệch đi một chút, tuy nhiên vóc người hắn lại vừa gầy vừa nhỏ nên nhanh chóng bị Triệu phong chủ kẹp nách xách đi, tốc độ còn nhanh hơn ban đầu.

Chưa đến một khắc trước mắt xuất hiện một cái đầm nhỏ, xung quanh ẩn ẩn hơi sương, chỉ mới đến gần đã cảm thấy cả người hư thoát, vô cùng thoải mái. Đậu Lục vừa há miệng định mắng Triệu phong chủ nhưng chưa kịp nói ra đã bị ném /ÙM/ một cái thẳng xuống đầm. Cơ thể từ trên cao va xuống nước có chút đau đớn, may mà hắn là người tu đạo, nếu không ném từ độ cao này đã bị dập vỡ mất tim gan phèo phổi rồi.

Đậu Lục giãy giụa, song lại phát hiện đầm này chỉ cao đến ngang thắt lưng của mình liền thẳng người, chỉ vào Triệu phong chủ hét lớn: “Cha nương, ta cùng ngươi có thù oán gì!”

Triệu phong chủ lạnh lùng nhìn hắn rồi phất tay, cỗ linh lực từ trên không mạnh mẽ đập xuống đầu hắn, ép hắn phải khuỵu chân, úp mặt vào trong đầm nước, cực kỳ khó thở. Hơn nữa còn chưa nói, nơi đây là tiên cảnh tràn ngập tiên khí, đối với kẻ tu ma như Đậu Lục ở một chút thì không sao, nhưng nếu ở lâu sẽ cực kì không thoải mái.

“Ngươi hỏi ta cùng ngươi có thù oán gì?” thanh âm của Triệu phong chủ thực lạnh lẽo: “Xem ra đám người Ma giới nhân lúc ngươi không có nhận thức đã làm cho ngươi trở nên hồ đồ rồi!” nếu không tại sao hắn suy nghĩ mãi mà không kĩ.

Ma giới không làm gì cả! Kẻ làm ta hồ đồ mới chính là ngươi! “...ục...ục...” Đậu Lục một bụng uất ức không thể ngoi lên cùng người kia đánh nhau một trận, rõ ràng là muốn đem hắn dìm chết!

Dường như cảm thấy Đậu Lục đã an phận hơn, Triệu phong chủ thu lại khí tức, hướng hắn nói: “Nếu ngươi đã ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, phòng ngươi đã được dọn sạch, đợi ngươi xong rồi ta sẽ đưa ngươi đi”

Cỗ kình lực vừa biến mất, Đậu Lục vội vàng ngoi lên mặt nước, hít lấy hít để không khí, xong mới oán giận nhìn Triệu phong chủ. Hai người rõ ràng trước đó chưa từng gặp nhau, vị Triệu phong chủ này rốt cuộc lấy địa vị gì lại muốn chỉnh hắn như thế? Chẳng lẽ trong truyện còn có bí mật hắn không rõ? Không thể nào, hắn là người sáng lập ra thế giới này, ắt hẳn phải nắm rõ mọi thứ trong bàn tay mới đúng, nhưng tại sao hắn lại giống như kẻ lữ hành trong đêm lọt vào tầng sương mù âm u như vậy? Lẽ nào thật sự như suy nghĩ của hắn, thế giới này luôn cố gắng kéo ra một con đường khác lệch khỏi quỹ đạo ban đầu?

Đậu Lục 囧rz, thế giới đáng ghét, là không muốn người ta sống yên!

Thời điểm được Triệu phong chủ dẫn về phòng nghỉ, trên đường đi hắn đã rất nhiều tưởng tượng đến đãi ngộ của bản thân tại đây, tới nơi rồi liền triệt để hóa đá.

Nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh nhà tranh..., ta thế nhưng phải ở nhà tranh!

Đậu Lục bị hai chữ ‘nhà tranh’ đè cho quỳ rạp xuống đất, không nói lên lời. Triệu phong chủ bình tĩnh nói, “Trước khi mất tích ngươi đã tự mình phá tan biệt phòng của ngươi rồi, ta sẽ tìm người giúp ngươi xây lại, ở đây hết phòng trống, ngươi cứ ở nơi tạm này một hồi đi” dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi ở đây cũng phải như các đồng môn khác, ngày mai giờ mùi xách nước đi tưới, cụ thể sẽ có người chỉ dẫn. Hiện tại ngủ sớm một chút.”

“Sư huynh, huynh về rồi!” Triệu phong chủ vừa đi khuất, một người từ trong bóng tối lao ra, thanh âm của thiếu niên trong trẻo ẩn hiện vui mừng, vừa nhào đến là ôm chặt lấy hắn ngay. Theo sau còn có một tiểu bánh bao, tay chân ngắn ngủn nhảy nhảy dưới bên người hắn, kéo chặt tay áo hắn, nói: “Sư huynh, sư huynh, rất nhớ ngươi”

Đậu Lục còn chưa hiểu mô tê gì, ngồi dưới đất bị kẻ siết cổ, người bá vai, y phục nghiêm chỉnh thoáng cái bị giằng co lộ ra một ít da thịt, gió đêm thổi qua lạnh run.

Hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, Đậu Lục đẩy thiếu niên ra, giật ống tay áo của mình từ tay hài tử, chậm rãi đứng dậy, “Hai ngươi là ai? Tránh xa ta một chút!”

“Ta là sư đệ của huynh, Lang Phi, huynh không nhớ sao?” Lang Phi cùng Đậu Lục xấp xỉ nhau, giờ phút này tiểu đệ đang nhìn thẳng sư huynh, trong giọng nói dường như còn mang theo ủy khuất.

“Trữ, Trữ” tiểu bánh bao nhỏ bé kéo góc áo Đậu Lục.

Hai người nhìn nhau một lúc, Đậu Lục thấy bản thân mình qua con ngươi của đối phương, được ánh trăng rọi vào mà sáng long lanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy lúng túng vô danh, lại vô thức không dám rời mắt.

Cuối cùng vẫn là đối phương hiểu ý hắn mà rời đi tầm nhìn, hướng tiểu bánh bao dưới chân hắn mỉm cười, “Tiểu Trữ, đến đây ta bế nào?”

Tiểu Trữ bĩu môi, mang vẻ không cam lòng hướng thiếu niên nói: “A Trữ muốn được sư huynh bế, ta rất nhớ sư huynh”

“Lang... Lang tiểu đệ” Đậu Lục vì không quen mà ngập ngừng nói: “Ta đi nghỉ đây, các ngươi cũng... ngủ sớm đi”

Lang Phi ngẩng đầu, cong mắt, con ngươi đen láy tràn ra ý cười lại vô tình khiến đối phương bị nhìn đến ngượng ngùng. Là một ánh mắt rất trong sáng, Đậu Lục không dám nhìn quá lâu mà nhanh chóng né tránh ánh mắt của y, nhấc chân bước vào gian nhà tranh xập xệ, bỏ lại hai người mới xuất hiện bên ngoài.

Hai mắt sáng lòa lập lòe nhìn nhau, tiểu bánh bao lao vào lòng thiếu niên cười giòn tan, “Đối tượng trước mắt, mau chóng xuất kích!”

Hệ thống cùng Đậu Lục trước khi đi ngủ tán ngẫu qua vài câu:

[Ký chủ, là người cuộc đời ai chẳng có lúc trắc trở...]

“Cho nên?”

[Khó khăn trước mắt, ngài nhất định phải vượt qua! Hệ thống tin tưởng ngài!]

Bởi vì những ngày kế tiếp chỉ sợ là sống không dễ dàng.