Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 1 - Chương 21




Hai ngày sau, cuối cùng Mạnh Hoài Đông cũng được thả trở về, mặt mũi bầm dập, cả người từ trên xuống dưới đều rách rưới, máu me be bét, trông vô cùng thảm thương.

Mạnh Hoài Đông vừa thấy Niệm Hoa, như là muốn ôm lấy hắn mà lập tức lao đến, nhưng cuối cùng vẫn phải khom người hạ gối, cung kính nói: “Sư tôn, đồ đệ về rồi!” vì bị trừng mắt cảnh cáo.

Niệm Hoa quay đầu che miệng, phất tay nói: “Mấy ngày qua ngươi đều vất vả, không cần làm đại lễ như vậy, nghỉ ngơi trước đi.”

Mạnh Hoài Đông nghe lời cúi đầu, đang định rời đi thì lại nghe được tiếng lanh lảnh của mỹ nhân. Con mắt hắn phút chốc lấp lánh, khuôn mặt sáng bừng, đau đớn tích tụ bao lâu trong thoáng chốc liền tan biến, cả người như tràn trề sinh lực, quay ngoắt mặt lại tìm kiếm chủ nhân của tiếng nói.

Hồng Yêu hình như xinh đẹp hơn trước (?) một thân hồng y đỏ rực như lửa, nốt chu sa giữa trán nổi bật, tôn lên làn da trắng như sứ. Mắt đào hoa nhấp nháy, Niệm Hoa trông thì cảm thấy mắt nàng như bị tật, còn Mạnh Hoài Đông nhìn lại ra được vẻ yêu diễm mị hoặc, tư phong lả lơi, khiến lòng người ý loạn tình mê*. Tay hắn không ngừng chà sát, chòng chọc nhìn mỹ nhân trước mắt.

(*ý loạn tình mê: say mê, bấn loạn trong chuyện tình cảm)

Niệm Hoa thấy ánh mắt Mạnh Hoài Đông có phần lộ liễu liền nhíu mày, đá hắn một cái đuổi về phòng nghỉ ngơi. Đáng tiếc là tên thương tật này phút trước vừa tỏ ra yếu ớt trước mặt sư tôn nó, phút sau thấy mỹ nhân lại có thể sinh long hoạt hổ, như là thoát thai hoán cốt*, nhìn không ra bộ dạng yếu đuối ban nãy. Nếu không phải chính Niệm Hoa là người chứng kiến cảnh Mạnh Hoài Đông cả người run rẩy, đi đứng cà nhắc đó, thì cho dù ngươi có miêu tả lại sinh động ra sao thì hắn cũng không tin.

(*thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt)

Hồng Yêu chỉ tới để tìm Niệm Hoa nên không thèm để ý đến ánh mắt thô tục của Mạnh Hoài Đông, nàng hướng hắn nói: “Nương, cha tỉnh rồi, người tới xem một chút không?”

Nghe tên Liên Không, Niệm Hoa như nghĩ đến điều gì đó, mặt bỗng đỏ bừng lên, che miệng ho khù khụ nói: “Tỉnh, tỉnh rồi là tốt, haha, việc ta còn nhiều lắm, chuyện thăm hỏi này không cần gấp gáp” nói xong đã muốn chạy đi.

Mạnh Hoài Đông thấy người đẹp liền quên sư phụ, chẳng cần để ý hai người đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn bóng hình mình ngày đêm nhớ mong. Tiểu mỹ nữ vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, đến khi nào thì nàng mới chịu để ý tới hắn đây?

Có lẽ vì ánh nhìn của Mạnh Hoài Đông quá mức cháy bỏng nên Hồng Yêu không cách nào làm ngơ được, trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ sao?”

Nghe mỹ nhân hỏi mình, Mạnh Hoài Đông lập tức gật đầu, khoa chân múa tay trả lời: “Ta nhìn thấy nhiều rồi, cao có thấp có, gầy có béo có, thế nhưng chưa từng thấy ai người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như Tiểu Hồng!”

Hồng Yêu vênh mặt đáp: “Đương nhiên, còn để ngươi phải nói à?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không cần ta phải nói thì ai cũng biết Tiểu Hồng là đệ nhất mỹ nhân, nàng muốn ở vị trí thứ hai không ai dám nhảy lên đầu nàng đứng vị trí thứ nhất! Không chỉ vậy còn cực kỳ thông minh, khôn khéo, giỏi giang, lại hoàn, đúng rồi, hoàn mỹ vô khuyết*!” cơ hồ Mạnh Hoài Đông đã đem hết lời của mình để khen nàng. Thật sự là còn muốn khen thêm cho mỹ nhân vui lòng, đáng tiếc hắn chỉ là một tên thô nhân** ngày ngày học võ tu tiên, tiếp xúc với một đám nam nhân đồng dạng thô thiển như vậy, thành ra lời hoa mỹ không nói được, chỉ có thể dốc toàn lực dùng tấm chân tình này đem ra trưng cho nàng xem mà thôi.

(*hoàn mỹ vô khuyết: chỉ một con người hoàn mỹ đến nỗi không tìm ra một dấu vết xấu xí nào.

**thô nhân: người thô lỗ thành thật, lời nói ít lươn lẹo văn vẻ)

Hồng Yêu hiển nhiên không phải dạng cô nương e ngại bình thường, càng được nghe lời ngon ngọt bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Trước một Mạnh Hoài Đông như vậy, nàng tất nhiên chẳng có bao nhiêu cảm tình, nghe một chút đã thấy nhàm chán liền phất tay bỏ đi. Hừ, ở đây lảm nhảm phí thời gian với hắn, chi bằng đi tìm cha nàng chơi còn hơn!

Đi một đoạn đường, Hồng Yêu phát hiện ra quãng đường này đông người hơn bình thường nhiều, thỉnh thoảng lại có một tốp đệ tử đi tới đi lui, không biết đang có chuyện gì xảy ra mà trên mặt mọi người ai cũng tràn ngập hưng phấn. Nhìn y phục của bọn họ thì biết đều là đệ tử bình thường trong phái, hay là có ai tổ chức chơi gì? Hồng Yêu vốn là đứa trẻ ham chơi thích náo nhiệt, chuyện này nàng tất nhiên không thể bỏ qua. Nghĩ vậy, nàng không do dự kéo một người lại hỏi thăm.

Đệ tử kia lần đầu thấy mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lại còn nói chuyện với mình lập tức đỏ mặt, nhưng đến khi nghe nàng hỏi thì có phần ấp úng, nói: “Ta, ta không biết chỉ đi xem náo nhiệt thôi, không biết gì cả...”

Hồng Yêu nghe câu trả lời qua quýt liền không nhịn được nhíu mày, nàng nói: “Không biết ngươi cũng chạy đi xem? Rốt cuộc là có chuyện gì hả? Đừng có cố giấu diếm nữa, các ngươi muốn xem mà không muốn ai biết sao không lặng lẽ đi, cứ xồng xộc chạy như thế thì giữ bí mật thế nào được?” tới đây, nàng liền bồi thêm một câu: “Không nói thì ta đi nói với sư phụ của ngươi, xem hắn dạy dỗ ngươi như thế nào!”

Như nghĩ đến điều gì đó đáng sợ lắm, đệ tử đó mặt liền xanh lét, lia lịa lắc đầu: “Nói, nói, đừng kể với sư phụ ta!”

“Được” Hồng Yêu hất hàm “Vậy mau nói đi, ta thề sẽ không đi kể với sư phụ ngươi!”

Đệ tử có chút lo lắng, thấp thỏm nói: “Ta, ta đi xem bọn họ đánh nhau!”

“Đánh nhau?” Hồng Yêu hỏi: “Ai với ai đánh nhau?”

Đệ tử trả lời: “Hình như là các sư huynh bên Yến Vân các đánh một người ở Niệm Vân các thì phải”

Hồng Yêu nhếch miệng, đập bộp một cái vào vai đệ tử đó, cười đểu: “Thật sao? Ta cũng thích xem đánh nhau lắm, mau, cùng ta đi tìm sư tôn ngươi nói chuyện, xem sư tôn ngươi dùng cái gì để đánh ngươi thành đầu heo!”

Mặt mày đệ tử nọ hết xanh lại chuyển sang trắng, chân tay run bần bật, lập tức bỏ chạy lấy người, lời nói còn vọng lại: “Không, không, tha cho ta, không phải ta, ta không biết gì cả, ta chưa nói gì hết!”

Hồng Yêu đứng một chỗ khoanh tay nhìn bóng dáng đệ tử kia, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy theo người ta.

Dưới gốc cây hòe xanh rợp bóng mát, Liên Không yên tĩnh nghiêng đầu, nhắm mắt ngồi tựa ở đó. Mấy ngày hôm nay trời đều âm u mưa gió thất thường, cuối cùng hôm nay chân trời cũng ửng hồng, ánh nắng xuất hiện. Nắng ấm bao phủ, tán cây theo gió mà rung rinh, thỉnh thoảng xuất hiện một khe hở nhỏ, nắng liền lọt qua, rơi xuống đất. Chúng giống như những đứa trẻ tinh ranh nhảy nhót khắp nơi, dạo chơi tung tăng trong bóng mát, có lúc còn nhảy lên người Liên Không nô đùa, tạo ra những khoảng sáng tối không đều liên tục di chuyển. Cảnh này rơi vào mắt người ngoài, đều mang cảm giác không gian lúc này này thật yên bình mà đẹp đẽ một cách kì diệu.

Thế nhưng bữa tiệc nào mà không có lúc tàn, cảnh đẹp nào có thể giữ được mãi. Đương khi ấy, bỗng dưng có một tiêu xé rách tiếng gió trong không khí phi đến, Liên Không tưởng như đang ngủ bất ngờ nghiêng đầu tránh. Tiêu theo quán tính thẳng một đường cắm mạnh vào thân cây đằng sau y, tạo ra tiếng va chạm thô ráp với vỏ cây, hiện ra một lỗ thủng đen ngòm, tiêu ghim thẳng vào trong thân cây không còn nhìn được đuôi tiêu.

Y mở mắt, xung quanh từ khi nào đã có bảy tám đệ tử đứng sừng sững như núi trước mặt, ngầm dùng ma lực còn cảm nhận được vô số tơ máu cùng khí tức của những người khác ở xung quanh phát ra từ phía các đám cây bụi cỏ, đáy mắt hau háu thèm khát chờ xem kịch vui.

Liên Không hơi khó chịu, đứng dậy lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám môn đồ mặt mày đỏ bừng đầy dữ tợn trước mắt. Cuối cùng y lại làm như không có gì, xoay người nhấc chân định đi.

Rốt cuộc cũng không nhịn được, một tên thân hình cường tráng mạnh mẽ, thủ pháp nhanh như chớp muốn túm lấy cánh tay Liên Không kéo về, lại không ngờ bị y nhẹ nhàng tránh thoát, tiện đà còn bị đánh một cái vào cẳng tay. Chủ nhân của nó tức thì tru réo lên như lợn chọc tiết, xương tay lệch hẳn sang một bên.

Hành động này của Liên Không đã thành công châm lên ngòi nổ của sự điên cuồng. Không còn ai tĩnh lặng đứng nhìn như lúc trước nữa mà đồng loạt năm bảy người lực lưỡng cùng đều nhào đến, một tên nói lớn: “Hôm nay không đánh chết mày, tao không phải là người!”

Lại có tên khác tiếp lời: “Đánh sư huynh tao bị thương, giờ đến cả sư đệ tao cũng bị mày đánh gãy tay. Tao muốn cho mày biết thế nào là lễ độ!”

Tình thế gay go, quân tử bình tĩnh.

Liên Không hết né trái lại né phải tránh bị công kích, thỉnh thoảng không vui còn ra tay đánh lại. Mỗi cái đánh của Liên Không tuy đối với đám người thân hùm vai gấu chỉ như gãi ngứa, thế nhưng ít nhiều y cũng dùng đến linh lực, đánh thế nào cũng sẽ khiến đối phương bị thương lệch xương. Liên Không tự nhận đòn không hiểm, cùng lắm chỉ có tên bị y đánh vào chuột*, cũng có gã bị đập ở sát mạch môn, hộc vài ba ngụm máu.

(*chuột: cũng không rõ ở đâu, nhưng hình như có chuột ở cánh tay, lúc bọn con trai đang làm màu khoe cơ bắp mà bị bóp chuột thì... =)))

Tuy nhiên vẫn là địch mạnh ta yếu, thỉnh thoảng không để ý Liên Không vẫn bị người ta đánh được, hầu như sau đó không ai sử dụng sức mạnh của quyền cước nữa mà đều lấy linh lực ra đánh người. Y không rõ tại sao bọn họ lại tìm đến đây, nhưng nhìn ánh mắt kia của bọn họ cũng biết là không có ý định gì tốt đẹp, động thủ vẫn là giải pháp tốt nhất.

“Chết đi!” một tên bỗng rút kiếm ra, hướng Liên Không la lên rồi đâm tới, y liếc mắt liền tránh được, chỉ là trước ngực áo bị đường kiếm cắt qua có phần nhói đau.

Thấy tình hình như vậy, bọn họ liền đồng loạt rút kiếm, đăm đăm nhìn Liên Không, dõi theo từng nhất cử nhất động của y.

Trong phút chốc, con ngươi đen huyền bị màu đỏ cuồn cuộn bao phủ rồi biến mất không tung tích. Đáy mắt y hiện lên hung quang, liếc nhìn đám đệ tử một vòng.

Ai cũng cảnh giác ai, thật lâu sau, trong không khí đông cứng bỗng có một đệ tử từ sau lưng Liên Không không nhịn được lao đến, vung kiếm bổ xuống. Y nghe được động tĩnh nhanh chóng né đi, di mũi chân một cái liền xuất hiện đằng sau gã, giơ cao tay đánh vào gáy gã rồi đạp bay đi chỗ khác.

Thấy đệ tử kia bất tỉnh nhân sự, trong lòng những tên còn lại liền thầm nghĩ tên này cảnh giác quá cao, mình phải cẩn thận hơn. Sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt vứt kiếm, kết ấn xông lên.

Lòng bàn tay Liên Không chậm rãi xuất hiện hắc khí lởn vởn, chờ cho bọn chúng tới gần, nhất định sẽ đồng loạt phải chết!

Đột nhiên bên tai y vang lên thanh âm nữ nhân thanh thúy như tiếng chuông, nàng nói: “Nương, mau lên, ở phía trước, cha đang bị người ta khi dễ!”

Dứt lời liền đến nơi, Niệm Hoa cùng Hồng Yêu nhìn thấy Liên Không bị người ta vây ở giữa, đấm đá túi bụi, y phục rách rưới, máu tươi chảy ròng ròng.

Nhìn cảnh này, trong lòng Niệm Hoa nổi lên một trận tức giận không tên, quát lớn: “Đệ tử các nào! Mau dừng tay lại!”

Vừa nghe thấy tiếng Niệm Hoa hô, chúng đệ tử đều giật mình, đồng loạt dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn. Có người nhận ra là sư bá, liền sợ hãi đến nhũn chân, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Sư bá, người hiểu lầm rồi, chúng con chỉ cùng nhau luyện tập.”

Nghe hai chữ ‘sư bá’, những tên còn lại đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu nào, như sư tử hoang trở thành mèo nhà, mềm oặt quỳ xuống thấp giọng nói: “Đúng vậy sư bá, chúng con chỉ cùng nhau luyện tập, không có ý gì khác.”

“Phải không?” Niệm Hoa nheo mắt nhìn cả một đám thiếu niên tên nào tên ấy vóc dáng cao lớn đô con, nở nụ cười lạnh: “Vậy là ta không đúng, xen vào chuyện tốt các ngươi đang làm đúng không?”

“Cái này...”

“Ta vừa hay rảnh rỗi, có lẽ lát nữa sẽ ghé thăm sư phụ của các ngươi uống trà một lúc” Niệm Hoa nhìn đệ tử mặt đã trắng bệch rồi, mỉm cười nhân ái nói thêm: “Tới lúc đó nhất định sẽ khen các ngươi còn chăm chỉ luyện tập, không chỉ vậy còn cùng với người ở các ta luyện tập. Giờ thì các ngươi đồng loạt xếp thành một hàng, từng người một báo tên. Hồng Yêu, lấy giấy bút ghi lại.”

Hồng Yêu đang ôm Liên Không, khóe mắt hồng hồng, tầng nước ầng ậng, không thèm ngẩng đầu nhìn ai, chỉ là khi nàng nhấc tay lên liền xuất hiện giấy bút.

Đám đệ tử đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, sợ muốn tè ra quần, cuống quýt dập đầu cúi lạy: “Sư bá, con biết sai rồi, biết sai mà. Xin người giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với sư tôn chúng con, người muốn phạt con thế nào cũng được, sau này chuyện gì ngoài sư tôn chúng con cũng sẽ nghe theo người!”

Niệm Hoa lắc đầu, nhìn đến vài đệ tử ngã lăn quay nằm trên đất, thầm nghĩ tuy đám này là bên khởi xướng trước, đánh thì có đánh, nhưng chắc chắn cũng bị Liên Không đánh trả không ít. Nếu chuyện này đem ra ngoài, Liên Không ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng, chi bằng cứ để hắn xử lý tại chỗ, dứt điểm hậu quả.

Để Niệm Hoa xem hắn có thể làm gì với bọn chúng.

Đám đệ tử nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Niệm Hoa đã muốn mướt mồ hôi, lòng lo âu, tim đập bang bang như đang chờ tuyến bố tử tội.

Hồi lâu, Niệm Hoa mới chậm rãi mở lời: “Nói, vì sao đánh đệ tử của Niệm Vân các ta? Dù sao y cũng là sư huynh của các ngươi.”

Một đệ tử thành thật trả lời: “Sư bá, là vì Liên huynh lần trước ở lôi đài đánh sư huynh chúng con trọng thương, dược phu trong các nói ít nhất phải vài tháng nữa mới hoàn toàn bình phục, dù thắng cũng không có khả năng tham dự đại hội được. Chúng con thấy sư huynh ngày đêm đau lòng, quyết tâm muốn đi báo thù cho hắn. Sư bá, chúng con nhất thời hồ đồ, chúng con đều biết sai rồi, xin người rộng lượng tha cho lần này, không, người có thể phạt chúng con, cũng xin đừng nói với sư tôn, nếu không sư tôn mà biết được sẽ đánh chúng con chết!”

Niệm Hoa đảo mắt, nở nụ cười: “Được, không nói cho sư phụ các ngươi biết.”

Nghe vậy, đám đệ tử lập tức sáng mắt, liên miệng cảm tạ Niệm Hoa, thầm nghĩ cứ tưởng rằng sư bá lãnh khốc tàn ác, gặp rồi mới biết không giống như mấy lời đồn nhảm nhí kia, thật là có mắt không tròng nên không thấy được núi Thái Sơn. Nhìn xem sư bá của bọn họ vừa xinh đẹp vừa tốt tính biết bao!

“Thế nhưng...” Niệm Hoa bỗng nói: “Có phải các ngươi nói sẽ tuyệt đối nghe lời ta sai bảo không?”

“Vâng, vâng, đúng vậy!” đám đệ tử đầy cảm động, nhao nhao nói.

“Vậy các ngươi trước đến Niệm Vân các làm khách, để Hồng Yêu đi gọi dược sư chữa thương cho ai bị thương, những người còn lại...” ánh mắt Niệm Hoa tràn ngập ý cười, như là mục đích cũng đạt được, nói: “Vừa hay Phong Hoa viện của ta có một phòng bị đạp hỏng, các ngươi giúp ta xây lại. Đẹp mới thả người!”

Dứt lời liền thấy Mạnh Hoài Đông một tay bó bột, hiên ngang lừng lẫy xuất hiện, theo sau là một nhóm người của Niệm Vân các. Hắn hô: “Mau bắt bảy tên này về các, canh chừng cẩn thận, đứa nào trốn đi, chém cụt chân!”

Đám đệ tử Yến Vân các “(°ロ°٥)” sau đó vì bị kéo đi mà “囧”. Có tên lẩm bẩm nói: “Sư tôn, bữa này con đi làm công chuộc tội không về, người ngàn vạn lần đừng đi tìm con...”

Lúc Niệm Hoa đi đến chỗ Hồng Yêu cùng Liên Không thì thấy mặt mũi y bị đánh cho bầm tím, đang nỗ lực tựa vào người Hồng Yêu đứng dậy.

Lòng Niệm Hoa chua xót, không kìm được mà bước ba bước thành một đi tới, cuối cùng lại đứng một bên nhìn y hừ lạnh: “Hừ, bị đánh có một chút mà cũng không đỡ được, thật là muốn ta xấu hổ đến chết sao?”

“Nương!” Hồng Yêu cau mày, không vui nhìn vẻ mặt lạnh băng của hắn.

Tuy nhiên Liên Không vẫn cố gắng cười, kéo dài lại động đến vết rách, khóe miệng chảy ra tia máu, y thật chậm nói: “Đồ đệ vô năng, sư tôn trách phạt.”

Hồng Yêu rớt nước mắt nhìn Liên Không.

Sắc mặt y trắng bệch, như là không chịu được nữa mà hộc một ngụm máu, nhắm nghiền mắt nghiêng người ngã xuống.

...

Hồng Yêu vừa chạy vừa hô: “Nương, sao có thể đi nhanh như thế! Cẩn thận ngã nha!”

Nàng vừa nhìn theo bóng thuyền băng vừa lau nước mắt, nâng tay chạm tới hỏa hồ điệp đang bay lượn bên cạnh, bỗng nhiên cười ha ha.

“Vẫn là cha sống lâu, chỉ giỏi lợi dụng người khác!”

Liên Không nằm trong lòng Niệm Hoa thầm nhếch khóe miệng, cảm thấy cảm giác bị đánh cũng không tệ.