Bỗng Thúy ở bên cạnh lên tiếng hỏi:
-Mấy ngày nữa có đi chơi TT không ?
-Àh… không biết nữa… đang tính…
-Có đi hay không thì nói thẳng ra chứ! con trai gì mà lấp lửng z ? – Thúy móc méo.
-Ầy…! thì chắc là không. Tại không có hứng, đám tụi nó đi có đôi có cặp, mình FA đâu chui vô chán lắm.
-Ừ… vậy… - Thúy ngập ngừng.
-Sao ?
-Đêm TT Tui có diễn ở nhà văn hóa cho thiếu nhi xem á… bữa đó giúp tui đi, đc ko ?
-Ơ… vậy Thúy không đi với lớp àh ?
-Cũng như cậu thôi… Hì hì…
Thúy cười… một nụ cười cực kì hiếm thấy ở cô gái lạnh lùng này. Tôi khé sững người: “Trời đất! sao mà xinh vậy?”. hóng giọng cho tỉnh táo lại, tôi trả lời:
-Ok! Lúc đó Ryu sẽ tới.
-ừkm. đúng 8h là bắt đầu. Ryu nhớ tới á
-rồi mình làm gì ?
-tới đó sẽ có việc để làm… yên tâm
-ok!
Tiếng trống bắt đầu tiết học mới lại vang lên, những giờ địa ngục của tôi lại bắt đầu.
Hôm nay quán của Thím cơ bắp đóng cửa vài ngày để sửa sang lại quán cho phù hợp với thiếu nhi vì Thím muốn kiếm chác thêm tí trong ngày lễ này.Chiều tối, bước về nhà trong mệt mỏi, tôi dắt chiếc 67 huyền thoại của mình vào nhà, chuẩn bị tắm rửa, ăn cơm rồi đánh một giấc cho đã đời. bỗng tôi nghe hình như có tiếng khóc ở dưới nhà, là phòng của LA. Thấy hình không yên trong lòng, lão hung thần lại không có nhà nên tiến tới của phòng xem sao. Đưa tay lên gõ cửa thì thấy cửa chỉ khép hờ, không khóa. Tôi lên tiếng gọi:
-LA ! về rồi àh?
-*tiếng khóc*
-Có chuyện gì vậy ? mình vào nhé!
Lo lắng có chuyển chẳng lành nên tôi bước vào luôn mà không đợi cho phép. Trong phòng là LA đang ngồi khom lại ở góc giường, đôi mắt ẻm đỏ hoe cùng với 2 hàng nước mắt đầm đìa chảy xuống tận cằm. Hốt hoảng, tôi tiến lại hỏi LA: “Chuyện gì vậy LA? Sao lại khóc nức nở vậy ?” tôi vừa dứt lời thì ẻm bỗng nhìn tôi mếu máo một lúc trông vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu rồi lại bật khóc to hơn. Giật mình, tôi ngồi xuống giỗ:
-Sao vậy ? nín đi. Có chuyện gì ? nói đi coi thử Ryu có giúp đc không ?
-Hu hu… Ryu…!
-Ừ… Đây…
-Mình với quân… chia tay rồi!
-NANI… ? (cái gì?) chia tay á ? – tôi trợn tròn mắt.
-Hic… - LA cắn môi nhìn tôi khẽ gật đầu.
Nhìn ẻm thê lương và đau khổ lắm, chắc đã khóc rất nhiều. Tôi hỏi lý do chia tay là gì thì ẻm chỉ làm thinh. Thoáng nhìn thấy khuỷu tay phải LA có vệt trầy xước, tôi hốt hoảng chụp lấy tay ẻm và hỏi:
-trời! tay LA bị sao đây – (vết xước nặng hơn tôi nghĩ, và không chỉ khuỷu tay, bàn tay trái cũng bị trầy, vết thương thì đang rỉ máu.)
-không sao đâu… do LA ngã thôi…
-làm gì mà ngã ? …
-hic… - ẻm làm thinh
-là thằng Quân đúng không ?
-… - ẻm khẽ gật đầu.
Đến lúc này tôi đã thật sự nổi nóng, mặt mũi đỏ bừng lên trông rất đang sợ. Hình như cũng nghe thấy tiếng chúng tôi, chị Oanh cũng đi vào, thấy LA như vậy thì chỉ hốt hoảng chạy lại suýt xoa LA:
-Trời ơi! Em bị sao vậy LA?
-Thằng Quân làm… - Tôi trả lời thay LA.
-Đầu đuôi như thế nào…
Kìm lại cơn nấc vì khóc, LA trả lời:
-lúc nãy em với Quân có cãi nhau, nó nói em là đồ lăng nhăng, rồi tát em một cái làm em ngã chống tay xuống đất nên mới bị xước như z…
-Chị hiểu rồi… thôi nín đi. Ngồi đây để chị lên lấy bông băng.
Nghe đến đây tôi thực sự đã mất hết bình tĩnh, tôi lập tức rút điện thoại ra tra danh bạ kiếm số gọi cho thằng Quân. Sau một hồi “tút”, ở đầu bên kia là tiếng thằng Quân:
-Alo! Gì mày ?
-Mày đang ở đâu ?
-Để làm gì?
-Tao có việc này muốn hỏi mày xíu…
-Tao đang ở quán bar XYZ@#$%. Mà chuyện gì vậy ? gấp không ?
-Mày cứ chờ ở đó! – tôi đanh giọng lại rồi cúp máy.
Tôi tức tốc đạp cửa chạy ra ngoài kiếm xe phi thẳng đến địa điểm thằng Quân vừa nói.
Ngay lúc đó, tôi biết chắc rằng thằng Quân đủ thông minh để hiểu được vì sao tôi lại muốn gặp hắn. Đương nhiên, hắn cũng tự hiểu rằng chuyện gì sắp xảy ra và chắc chắn hắn cũng biết sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng những gì để chào đón tôi…