Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 173: Q 2 – Chương 59




Buổi sáng giật mình tỉnh dậy, chợt nhận ra là Nhi vẫn đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay mình, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngắm khuôn mặt của em lúc ngủ làm tôi cảm thấy ấm lòng rất nhiều cho một buổi sáng lạnh giá này (mà lạnh cũng do điều hòa thôi). Gương mặt xinh đẹp ấy bây giờ nhìn hơi… ngu nhưng lại rất dễ thương, rất bình yên...
Tôi khẽ ghé đầu hôn nhẹ lên môi của Nhi thì cũng vô tình đánh thức em dậy. Nhi giật mình ngồi dậy tròn mắt liếc qua liếc lại vẻ ngơ ngác rồi lại xìu người xuống trở về trạng thái buồn ngủ. Tôi thấy vậy thì bậy cười lên tiếng:
- Em có biết là nhìn mặt em bây giờ rất ngu không? – Tôi chọc.
- … - Nhi trề môi, nheo mắt nhìn tôi.
- Haha… nhưng mà đáng yêu kinh khủng luôn! Á há! Hun miếng coi! – Tôi đề em xuống hôn tới tấp lên mặt.
- Á! Thả ra! mới sáng mà! mất vệ sinh quá! – Nhi nhõng nhẽo.
- Haha… được rồi… Em rửa mặt trước đi! Rồi mình xuống dưới ăn sáng!
- Dạ… hì hì - Nhi cười.
Nhi nhảy xuống giường và lờ đờ bước vào nhà vệ sinh, chuẩn bị cho quá trình “hô biến” thần thánh của tụi con gái. Biết là hơi lâu nên tôi cũng tranh thủ thời gian sắp xếp lại đồ đạc một chút luôn, dù sao cũng đã đến lúc phải đưa Nhi về thành phố lại rồi…
Một lúc lâu sau thì Nhi bước ra lại gọn gàng cá tính như bình thường, làm tôi vẫn còn thấy tiếc hình ảnh đần đần ngộ ngộ của em vừa nãy. Tôi vào vệ sinh cái loắng một cái đã sạch sẽ trở lại chứ không “lầy” như Nhi. Vừa bước ra thì Nhi nhìn tôi lên tiếng:
- Giờ anh định làm gì?
- Giờ á? để anh chở em về nhà!
- … - Nhi gật đầu, vẻ mặt hơi suy tư.
- Sao vậy? – Tôi ngồi xuống bên cạnh và bế em ngồi vào lòng mình, ôm lại.
- Không có gì… hihi… rồi xong là anh đi àh?
- Ừ! Haizz… lại phải xa em rồi! buồn ghê gớm! chưa làm ăn được gì hết!
- Tát chết giờ! – Nhi lườm tôi – Mà Ryu nè!
- Hở?
- Trước khi về… tới nhà em thưa bố em cái đã nhé!
- Sặc!

- Không có gì đâu! Chỉ là em muốn chia sẻ chuyện 2 đứa mình cho bố thôi! Đằng nào thì em cũng tâm sự với bố thôi, nhưng mà có anh nữa thì hợp tình hơn thôi!
- Anh hiểu rồi! hehe… Mà Thầy nghiêm dễ sợ luôn! Nghiêm còn hơn em nữa! anh cũng hơi nhùng á!
- Hihi… không có đâu! Về với em nhe!
- Ok! – Tôi mỉm cười.
Sau bữa sáng hôm đó, tôi và Nhi lập tức sắp xếp vali và lên đường. Lần về này chúng tôi quyết định đi đường vòng đèo về thành phố. Mặc dù xa hơn nhưng đi với nhau thế này hạnh phúc quá chúng tôi cứ cảm giác con đường trở nên rất ngắn. Cứ nói chuyện rôm rả suốt dọc đường về mà không biết chán. Bao nhiêu nhớ nhung và lo lắng cho nhau dồn nén bấy lâu nay cứ tuôn trào ra mãi mà không bao giờ cạn.
Chúng tôi về đến nhà khi mặt trời vừa lặn hẳn. Tôi chở nhi về đến nhà rồi lên tiếng:
- Giờ anh chạy ra rửa cái xe rồi đổ lại xăng trả cho bố LA, xong xuôi anh quay lại nhé!
- Dạ! để em vào nhà nói với bố trước!
- OK! xíu nữa gặp nhe!
- Hì – Nhi cười thật hiền lành.
Tôi chạy đi kiếm chỗ rửa lại xe thật sạch, đổ lại xăng đầy đủ rồi quay lại phòng trọ để trả lại cho Lão Hung Thần. Tôi dắt xe vào trong nhà thì gặp được tất cả mọi người trong nhà đang có mặt đầy đủ ở đây cả rồi. Lại còn có thêm một thành viên mới trong nhà trọ là một thằng nhóc chắc là đang học cấp 3. Tôi bước vào giao trả xe cho Lão Hung Thần:
- Yo! cháu chào bác!
- Haha… Ừ! Sao rồi! công việc ở nhà ổn thỏa hết rồi chớ!
- Dạ ok hết rồi bác! Cháu cảm ơn…
- Ờ…
- Cháu trả lại xe cho bác nhe! – Tôi giao lại chìa khóa.
- Ừ! Bây giờ đi luôn hả ku?
- Dạ! giờ cháu tới tạm biệt mọi người luôn.
- Ừ… má cái lứa tụi bay giờ bỏ tao mà đi hết! con nhỏ ở nhà cũng chuẩn bị du học mất rồi!
- Haha… khổ bác rồi… thấy cùng tội mà thôi cũng kệ…
- Cha mày!
- Haha…
Tôi quay qua mọi người rồi lên tiếng:
- LA, chị Oanh, anh Tùng, với thằng ku gì đó ở lại nhé! chắc không gặp nhau một khoảng khá là dài á!
- Ui cha! nhớ về thăm mọi người nhe Ryu! – LA mỉm cười.
- Ừa! biết rồi người đẹp! – Tôi cười.
- Ê Ê! Sao chỉ khen mình con bé vậy? – Nhị Oanh lên tiếng.
- Haha… chào cả người đẹp già nữa!
- A thằng này được! – Chỉ nheo mắt.
- Đi vui vẻ nhe thằng chột! muah hahahahaha… - Anh Tùng bật cười, cái điệu cười của ổng và thằng Duy y chang nhau, không biết là của thằng nào học thằng nào nữa…
- Hừ… muốn gây sự àh?
- Haha… bình tĩnh bình tĩnh… anh đùa tí!
- Ừa… tạm biệt anh nhe! đừng có ăn trộm đồ lót của hai nàng kia nữa! cả nhà này ai cũng biết là anh rồi.
- Ậy!... Nói cũng phải nói mé mé thôi chớ mày! Mà mày đi chắc anh nhớ mày dữ lắm! mình nút lưỡi tạm biệt nhau cái nhé!

- Tui vặt sạch răng của ông giờ!
- Haha… - Lão ta bật cười bệnh hoạn.
Hít thở thật sâu, tôi cúi đầu chào những thành viên thân thương trong gia đình thứ 2 này, chắc chắc tôi sẽ nhớ mọi người rất nhiều. Bỗng Lão Hung Thần lên tiếng:
- Thằng Duy nó bỏ chiếc 67 của mày ở đây đấy!
- Ủa z hả? haha… cháu cám ơn.
- Để ngoài nhà xe á!
- Dạ! cháu đi!
- Ừ…
Tôi ra ngoài nhà xe dắt con 67 huyền thoại của mình ra ngoài rồi phi thẳng về nhà Nhi. Vừa tới nơi thì đã thấy Nhi đang thơ thẩn ngồi đợi trước hiên nhà. Thấy tôi, Nhi liền chạy ra mở cổng cho tôi dắt xe vào. Tôi hỏi em:
- Thầy đâu rồi em?
- Dạ ở trong nhà á! đang đợi anh cùng ăn cơm luôn!
- Ừa… Hồi hộp quá! Đưa miệng đây anh “mút” phát lấy tinh thần cái coi.
- Hử???… - Nhi nhe nanh, trợn mắt lên trông rất đáng sợ.
- Á haha… anh giỡn, anh giỡn… Thôi mình vào đi….
- Hì…

Không gian trong căn nhà tuyệt đẹp và ấm cúng này không thể nào làm cho tôi hết run khi ngồi đối diện với thầy Nhân. Tôi và Nhi ngồi cạnh nhau, đối diện với thầy trên bàn ăn mà cứ cúi gằm mặt xuống. Tim cứ đập bùm bụp như nhạc sàn trong lồng ngực. Hôm nay thầy soi tôi kĩ hơn bình thường…
Bỗng thấy lên tiếng:
- Nhi bới cơm ra cho Ryu đi con…
- Àh… dạ dạ… - Nhi luống cuống.
- …
Bữa cơm diễn ra trong tình cảnh rất căng thẳng đối với tôi và Nhi. Thỉnh thoảng 2 đứa lại đưa mắt nhìn nhau rất là mắc cười.
- 2 đứa ăn cơm đi! – Thầy lên tiếng.
- D... dạ… mời bố ăn cơm! – Nhi rụt rè.
- Itadakimasu! – Tôi lên tiếng.

- … - Cả Nhi và Thầy tròn mắt nhìn tôi.
- Àh àh… mời cả nhà ăn cơm! – Tôi bối rối ra mặt.
- Haha… - Thầy bật cười lắc đầu rồi bắt đầu gắp thức ăn.
Mặt tôi lúc này đã tái như đít nhái rồi. Đúng là cho dù có tung hoàng ngang dọc cỡ nào, không sợ trời không sợ đất tới cỡ nào mà khi đến xin yêu con gái người ta thì tôi vẫn phải rụt rè như vậy thôi. Bỗng thầy lên tiếng hỏi chúng tôi:
- 2 đứa quen nhau lâu chưa?
- Ơ… dạ dạ… cũng lâu rồi nhưng chính thức thì mới đây thôi ạ! – Tôi trả lời rụt rè.
- ừ… - Thầy gật gật đầu rồi lại gắp thức ăn cho tôi và Nhi – 2 đứa ăn mạnh vào đi!
- Dạ… dạ… - Tôi và Nhi không hẹn mà cùng nhau gật đầu lia lịa.
- Em, àh không!… con chịu được tính con gái thầy cũng hay thiệt! haha…
- Bố!!! – Nhi xị mặt ra…
- Gì bố nói thật á chớ…
- … - Nhi mếu máo vẻ hờn dỗi.
Tôi thấy vậy thì lên tiếng:
- Ủa có gì đâu mà không chịu được thầy? Nhi đáng yêu mà!
- Phụt! haha… sập bẫy rồi con giai! Haiz… - Thầy khẽ lắc đầu.
- Dạ??? – Tôi tròn mắt ngơ ngác.
- Àh không có gì đâu! Hê hê! Chỉ là 2 đứa làm thầy bất ngờ quá thôi! ăn cơm đi..
- Dạ…
Tính ra phản ứng của thầy khi biết chuyện tôi và Nhi yêu nhau cũng không có gì đáng sợ như tôi vẫn tưởng, là