Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 164: Q 2 – Chương 50




Tôi ngớ người ra trước sự phũ phàng của Em. Đến bây giờ mà vẫn còn tức tôi đến mức đó, thật là đáng sợ. Tiếp tục mặt dầy, tôi lại nhắn tin cho em:
- Anh nhớ em!
Vẫn không thấy hồi âm, tôi lại nhắn tiếp:
- Nhi ơi! làm ơn đi mà… trả lời anh một tin thôi…
- … - Phải một lúc thật lâu sau khi tôi đã gần như từ bỏ hi vọng thì Nhi mới chịu trả lời lại – Anh định đi đâu?
- Anh ra nước ngoài… - Tôi mừng rỡ chụp lấy điện thoại trả lời ngay lập tức.
- Nước nào?
- Anh không biết! Anh cũng đang phân vân không biết nên đi châu âu hay sang Nhật…
- Mai anh đi rồi àh?
- Mai anh chưa đi! Nhưng anh phải về huyện có việc nên chắc sẽ không còn ở đây…
- Ừ!
Chỉ “Ừ” thôi sao? Tôi thực sự chả biết phải nhắn trả lời lại như thế nào. “Trời ơi sao mà khó khăn, mệt mỏi quá vậy?” – Tôi thở dài. Đang vắt óc suy nghĩ thêm để trả lời thì bỗng sực ra một ý tưởng điên rồ:
- Em có muốn đi với anh không?
- Ko biết… có gì mai gọi… G9!
- Ơ…
tôi ngớ người ra tập n. Cô nàng này chưa bao giờ giận dỗi, nhưng đã giận thì kinh khủng quá sức tưởng tượng của tôi. Nhắn chúc Em ngủ ngon lại rồi tôi quăng luôn điện thoại và nhắm mắt ngủ mà lòng như lửa đốt. Trằn trọc mãi cũng đi vào giấc ngủ chập chờn và mệt mỏi, thêm những vết xước phía sau hành nữa nên cho dù có ngủ được cùng càng mệt người thêm chứ chả hồi được tí sức nào…
Sáng hôm sau thúc dậy, tôi lừ đừ mò đi vệ sinh cá nhân rồi lại kiểm tra điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi mới nào cả, khẽ buồn bã thở dài một tiếng, trong lòng tôi thất vọng tràn trề.
Đang chuẩn bị ăn sáng thì có điện thoại gọi tới, tôi nhìn thấy dãy số có vẻ quen quen, bắt máy lên nghe thì ngay lập tức giọng Thúy vang lên sốt sắng:
- NÈ! Anh đang ở đâu vậy hả?
- Thúy àh? anh xin lỗi… haha… tại phải chạy về phòng trọ có chút việc, em giải quyết mọi chuyện ở nhà xong chưa?
- Hix… hơi phúc tạp nhưng mà cũng tạm thời ổn rồi, có mấy người trong hội giúp… Mà anh đang ở phòng trọ phải không? để em chạy tới…

- Ấy thôi! Để sí nữa anh tạt qua chỗ em chút… đằng nào anh cũng sắp phải đi rồi…
- CÁI GÌ? Anh lại đi á? – Thúy gào lên.
- Ây! Sorry! Tại anh vẫn chưa xong một số chuyện mà…
- Anh định đi đâu?
- Trước mắt anh về huyện, rồi…
- Đợi tại chỗ đó! em tới liền… - Thúy cắt lời tôi.
- Ơ! Nhưng mà…
- *Rụp!* - Thúy lại cúp máy trước khi tôi kịp có ý kiến.
- WTF? Sao ai cũng vậy hết ta?
Ngồi thu dọn đồ đạc và hành lý được một lúc lâu thì Thúy cũng đến thật, em mở toang cửa phòng rồi lên tiếng:
- Anh định đi bây giờ luôn àh?
- Hơ… em tới thật àh?
- Thật chứ sao không? em đi với anh!
- WHAT! – Tôi trố mắt.
- Nhưng mà anh chỉ về chút thôi… rồi anh lại đi mà…
- Anh đi đâu?
- Đi nước ngoài… maybe…
- Vậy thì em đi với anh về nhà anh rồi khi nào anh đi em lại quay lại đây…
- Sặc!...
- Không cãi!
- Hix… - Tôi không có cơ hội quyết định gì cả.

- Hihi… phải z chớ! – Thúy cười – Coi như đi du lịch luôn.
- … - Tôi im lặng ngao ngán.
- Để em gọi thêm bạn bè đi chung cho nó vui! Hihi… nghe nói chỗ anh gần rừng núi đẹp lắm…
- Ai? – Tôi ngạc nhiên…
- Mấy đứa bạn em! Hihi… LA nè, Nhi nè!
- N… NHI Á??? – Tôi trợn mắt la làng.
- Ui giật mình! làm gì mà anh la to dữ z? Bộ anh sợ Nhi lắm hả?
- Àh ừ… thì… em rủ 2 người họ thử… - Tôi nghe nhắc đến rủ Nhi đi theo thì vừa mừng vừa lo.
- … - Thúy nhìn tôi thoáng nhíu mày tò mò rồi cũng bỏ qua.
- Để anh dọn đồ đã… gần xong rồi! em gọi cho Nhi đi! Rồi lát mình xuống nhà rủ thêm LA nữa…
- OK! hì… - Thúy cười cười đưa tay ra dấu “OK”
Em lôi điện thoại ra và gọi điện cho Nhi ngay trước mặt tôi:
- Alo ảnh! dậy chưa vậy? - Thúy trả lời ngay khi Nhi bắt máy.
- *giọng Nhi lí nhí trong điện thoại*
- Thôi đừng có giả bộ… giờ có làm gì đâu mà không rảnh? đi du lịch không?
- …
Tôi đứng bên cạnh mà tim cứ đập thình thịch vì hồi hộp. Không thể ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi vừa mong Nhi đồng ý đi, vừa sợ việc 3 người cùng gặp nhau một lúc sẽ khó xử cho tôi, một tình thế hết sức éo le khó đỡ.
Sau một hồi buôn chuyện điện thoại, Thúy quay qua tôi rồi lên tiếng:
- Xong! Hihi… năn nỉ mãi cuối cùng cũng chịu đi…
- Thật á! em có nói là đi với anh không?

- Có chứ! nói về huyện anh mà!
- Àh ừ… - Tôi khoanh tay gật gù.
- Mà mình đi xe máy nhé!
- Hả? xe máy á?
- Ừ! Chứ em không thích đi xe khách, đi xe riêng thì ko ai có bằng…
- Để coi thử! Chứ con 67 của anh sao chạy nổi…
Chúng tôi xách đồ xuống dưới nhà vừa để đợi Nhi vừa để rủ LA luôn. Tôi ngồi ở phòng khách chờ còn Thúy thì chạy vào phòng LA, một lát sau thì ẻm bước ra và lắc đầu:
- LA không đi rồi!
- Sao vậy?
LA từ trong phòng bước ra theo tiếp lời:
- Tại LA có chút việc! hihi… mà mấy người định đi xe máy thật á hả? phải gần 200km luôn á!
- Ừ! Vậy mới lo xe nè! Xe Ryu đi không nổi… - Tôi lên tiếng.
- Vậy àh? mượn xe của bố LA đi!
- Hả…
- Để LA hỏi cho nhé
- Vậy tốt quá!
- Hihi… bố LA có cả đống xe! Đi giữ gìn là ok hết!
- Ừ… haha…
Ẻm lôi điện thoại ra gọi cho bố, và đúng như LA nói, Lão Hung Thần đồng ý ngay khi cô con gái của ổng hỏi câu đầu tiên. “Đúng là con gái rượu, cưng hết sức!” – Tôi tặc lưỡi.
Lúc này tôi mới sực giật mình thốt lên:
- Ý chết! Vậy thì Nhi đi kiểu gì đây?
- Hì! Anh khỏi lo! Có xế riêng chở rồi… - Thúy mỉm cười.
- Hả? xế riêng? Ai vậy?
- Anh cũng quen á!

- Thật á? – Tôi trố mắt tò mò.
- Cứ đợi đi rồi biết! sắp qua rồi á!
Nghe Thúy nói như vậy trong lòng tôi bỗng có chút gì đó khó chịu. Biết là Nhi hồi giờ làm thủ lĩnh của trường nhưng cũng đâu đến mức có một xế riêng như vậy đâu. Cứ nghĩ Em trở thành “ôm” của tên xế bí ẩn nào đó làm cho tôi không khỏi ghen tức trong lòng.
Một lúc không lâu sau đó, khu phố đó bỗng vang lên tiếng động cơ moto rất lớn. Tôi cảm thấy tiếng động cơ này có gì đó rất quen thuộc. Thúy lúc này liền mỉm cười lên tiếng:
- Đó! Nhi qua rồi đó! hihi…
- Hả? sao em biết? – Tôi ngạc nhiên.
- Nghe tiếng động cơ là em biết mà! cả thành phố này chỉ có một chiếc Vmax chứ mấy!
- V..Vmax? ch… chẳng lẽ… – Tôi ngớ người.
Tất cả mọi người cùng xách ba lô lên và đi ra ngoài cửa. Từ phía xa đi tới là chiếc Vmax của sếp Hurricane mà người lái nó lại không phải chị mà đó là thằng Duy. Ngay phía sau thằng Duy không ai khác chính là Nhi. Tôi đứng chết trân nhìn họ tiến lại gần mà trong lòng rộn lên một xúc buồn rất khó tả.
Chiếc xe dừng lại, thằng Duy kéo kính lên trên mũ rồi nhìn tôi và lên tiếng:
- Yo! Đi phượt bất ngờ dữ m!
- Àh ừh! haha… - đầu óc tôi trống rỗng…
- …
Tôi đưa mắt qua nhìn Nhi, Em vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái. Lặng lẽ bước xuống xe, Em tiến tới chào hỏi và bắt chuyện với Thúy như chưa có chuyện gì xảy ra. Quả thực tình thế này tôi chưa trải qua bao giờ, có thể nói là buồn, rất buồn. Nỗi buồn của tôi lại càng nhân lên hơn nữa khi tôi nhận ra rằng, khi không có tôi thì xung quanh em vẫn còn rất nhiều người có thể chăm sóc cho em. Tôi đã quá tự phụ vào tình yêu em dành cho mình mà không biết quý trọng những gì mình có. Nhi là một cô gái xinh xắn, lại vô cùng đảm đang và biết hi sinh. Một mẫu con gái tuyệt vời như vậy thì thiếu gì người tán tỉnh, quả thực tôi đã quá chủ quan rồi…
- Mày chở Nhi àh? – Tôi lên tiếng.
- Ừ! Hehe… tao cũng mê du lịch mà… tiện thể lên chỗ mày xem thử…
- Àh ừh…
- Có gì chơi không đó ku?
- Có!
- Thật hả? cái gì? – mắt nó sáng rực lên.
- Có đường đất!
- ĐM!
- Haha…
Sau khi phân chia công việc, hành lý và bàn trước về quãng đường sắp đi, chúng tôi bắt đầu lên đường ngay. Tôi chở Thúy. Còn nhi, em đi cùng xe với thằng Duy, và vẫn chưa chịu nhìn tôi lấy một cái từ nãy đến giờ...