Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 119: Q 2 – Chương 6




Tôi để Nhi ngủ lại ở võ đường và một mình đạp xe qua nhà thầy Shen để gặp thầy và Thím Cơ Bắp. Nhà thầy là một ngôi nhà mộc mạc, bên cạnh có một cái ao nhỏ và một cây cổ thụ rất lớn, lại nằm ở địa hình cao nên từ đây có thể ngắm nhìn được cả một vùng trời rộng lớn. Lúc hoàng hôn hay bình minh đều khiến cho nơi này trở nên thơ mộng hơn. Đúng là cho dù có là giang hồ khét tiếng một thời thì khi có tuổi cũng chỉ muốn đắm mình hòa vào thiên nhiên yên tĩnh và nên thơ như thế này, Tôi đây còn trẻ măng mà vẫn thích chứ huống hồ…
Bước vào nhà thì tôi gặp được cô Hoa, vợ của thầy Shen, mẹ của bé Tiểu Ý. Cô cũng là người Trung Hoa theo chồng qua Việt Nam định cư. Nghe nói quá khứ của cô này cũng máu me lắm, cũng vì có địa vị rất cao trong thế giới ngầm của cô thời con gái nên thầy Shen mới có động lực phấn đấu từ một tên lính quèn vô danh tiểu tốt thành một ông trùm khét tiếng, chung quy cũng là vì gái cả. Tôi lên tiếng:
- Cháu chào cô!
- A! Ryu đó àh? Hix… mới không gặp có mấy ngày (Từ đám tang) Mà nhìn hốc hác nhiều quá… Vào đây cô mang màn thầu nóng ra cho ăn.
- Dạ… cô cho con mấy cái… Mà thầy đâu rồi cô?
- Àh… Thầy đang bàn chuyện với bác Bravo ngoài nhà câu cá ấy…
- Dạ… con cám ơn cô…
Tôi nhận lấy vài cái màn thầu nóng hổi rồi bỏ luôn vào mồm một cái vừa nhai vừa hít hà vì nóng. Chạy ra cái ao nhỏ phía sau nhà, tôi thấy thầy Shen và Thím vẫn đang ngồi ở đó bàn bạc vẽ vời gì trên chiếc bàn gỗ. Bước vào chào 2 người:
- Dạ chào thầy… chào bác!
- Ryu đến rồi àh? Tay đã đỡ hơn nhiều chưa con? – Thầy shen lên tiếng.
- Dạ đắp thảo mộc của thầy xong thì nhanh lành lắm… Không còn đau nữa…
- Ừ… Nhưng va chạm mạnh cũng có thể bị đau lại đấy… nên cẩn thận…
- Dạ…

- Đã chuẩn bị tinh thần chưa? – Thím hỏi tôi.
- … – Tôi nghiêm túc gật đầu với một ánh mắt đầy quyết tâm.
- Vậy tốt… tối nay sẽ hành động, hiện tại chỉ có 3 người là có thể đánh được thôi nên phải hết sức cẩn thận, tránh đụng độ trực tiếp với quá nhiều người…
Thím vừa dứt câu thì bỗng nhiên từ phía sau tôi bé tiểu Ý núp ở đâu từ nãy đến giờ chạy tới lao đến nhảy luôn lên người tôi, 2 chân quắp lấy hông và tay thì kẹp lấy cổ tôi khóa cứng ngắc. Ẻm lên tiếng:
- Ai nói chỉ có 3 người biết đánh hả?
- Ax… Tiểu Ý… em làm cái gì vậy? thả anh ra coi… đang ăn mà…
- Hìhì… cho em theo với… em cũng mạnh lắm á!…
- Nhóc con nhiễu sự quá… – Tôi nheo mắt.
- Em nhỏ hơn anh có 2-3 tháng thôi á nhen… tại người ta sinh cuối năm thôi… Đừng gọi em là nhóc…
- Việc nguy hiểm lắm! em theo làm gì?
- Z sao anh còn đi? Anh chắc gì đã đánh thắng được em?
- Ù uôi!… thế cơ àh? em cũng bắt đầu tập tành học võ rồi á?– Tôi bật cười.
- Không tin thì giao hữu vài chiêu đê!

Thầy Shen thấy vậy thì cũng lên tiếng:
- Dạo gần đây có thường xuyên luyện hổ hình không vậy Ryu?
- Dạ con luyện thường xuyên thầy…
- Vậy đã tìm ra cách đánh riêng của mình chưa?
- Dạ rồi… Hêhê – Tôi cười đầy tự tin.
- Vậy tốt! dùng hổ hình đánh thử với em nó coi…
- Ậy!… Tiểu Ý học võ hồi nào vậy?
- Từ khi con lên thành phố, mới hơn nửa năm thôi…
- Sặc… Vậy mà nó tự tin gớm… Để con thử xem như thế nào…
Tôi bước ra ngoài sân, trên lưng bé Ý vẫn bám chặt cứng chủ yếu vì lười đi mà bắt tôi cõng ra. Thầy Shen và Thím cũng đi theo để theo dõi. Lúc tôi học hổ hình ở nhà thầy thì bé Ý đâu biết tí gì về võ thuật đâu. Vậy mà mới nửa năm đã lớn tiếng đòi đánh thắng được tôi mới ghê. Đúng là cái tính lanh chanh ẩu của ẻm vẫn cứ như ngày nào.
Ra đến sân thì Tiểu Ý thả tôi ra mà santo vài vòng lùi ra sau cực kì đẹp mắt. “Hờ… ờ… ờ…! Chưa gì mà đã thể hiện như z… Đúng là trẻ con…” Tôi vừa cười vừa nghĩ thầm rồi đưa một chân tới trước và xuống tấn thủ thế kiểu độc quyền mang thương hiệu Date Ryu. Phía trên là tay để với phong cách võ thuật đường phố, phía dưới chân là tấn thấp của Kungfu cổ truyền. “Hêhê… Thực dụng hóa quyền biểu diễn àh?…” – Thầy shen khẽ cười.

Tiểu ý thấy tôi thủ thế thì cũng nhếch mép cười đầy ẩn ý rồi dậm 2 bước hổ hình tiến tới rồi cũng hạ tấn thủ thế nhưng có điều tư thế của ẻm rất lạ. So với hổ hình rặc ri như của thầy Shen thì hổ hình của Tiểu ý đứng tân có vẻ cao hơn, 2 tay cũng giơ lên nhưng mở ra rộng hơn và cổ tay thì cong xuống chứ không để thẳng như tôi. Tôi phì cười vì trông tư thế kia của ẻm có vẻ giống con… mèo hơn là con hổ.
- Haha…Hổ hình gì mà đáng yêu vồn! – Tôi lên tiếng.
- Hềhề… cứ cười đi… – Ý nhe nanh cười.
- Con bé cũng đã nghĩ ra một cách đánh riêng cho hổ hình rồi đó Ryu! Nhớ cẩn thận… – Thầy Shen bên ngoài khoanh tay lên tiếng.
- …
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ là việc tìm ra lối đánh phù hợp với từng người ôn võ này không phải là đơn giản. Đến tôi đây là con nhà võ mà còn phải mất 2 năm để tìm tòi học hỏi nghiên cứu, thêm một thời gian luyện tập gian khổ nữa mới có thể gọi là chập chững có phong cách chiến đấu riêng. Vậy mà theo lời thầy Shen thì Tiểu Ý chỉ mất nửa năm từ một cô bé yếu ớt có thể làm được điều đó thì thật là khó tin.
Hổ hình của Thầy Shen không giống với hổ hình của thiếu lâm tự hay của Nam Hồng Phái. Loại này là do thầy Shen tự nghiên cứu và sáng tạo ra trong suốt cả cuộc đời của mình nên có thể nói là độc nhất vô nhị. Một môn võ tuyệt vời vì nó khi vào tay từng người sẽ được thể hiện thành mỗi kiểu khác nhau không ai giống ai. Cũng nhờ môn võ này mà thầy Shen mới khẳng định được mình trong giới xã hội đen.
Tôi và Tiểu Ý từ từ nhấc chân thật cao lên và giậm tới những bước mạnh mẽ đặc trưng của hổ hình. Đến khi áp sát lại thì tôi mới tung ra một đấm tay trái để mở màn, nhưng Tiểu Ý lại giậm lùi một bước né đòn rồi phi thân tới đấm thẳng. Động tác của ẻm quá nhanh khiến tôi hơi bất ngờ nhưng cũng kịp thời gạt đi và bước tới tung ra liên hoàn 24 đấm phiên bản “mềm”. Dù không dùng hết sức nhưng thật bất ngờ là Tiểu Ý lại có thể dùng toàn bộ thân mình và đôi tay của ẻm vừa gạt vừa né trọn hết 24 đấm nhanh như sấm sét của tôi. Tôi phải tròn mắt ngạc nhiên khi những cú đấm của chiêu thức mình tâm đắc nhất lại bị gạt đi dễ dàng như vậy, cảm tưởng giống như đang đấm vào không khí vậy. Chưa hết, Ý còn có đủ thời gian để hạ thấp người xuống gạt chân trước của tôi làm tôi suýt nữa thì ập mặt. Chống một tay xuống dưới, chưa kịp ngước lên thì Ý đã dẫm một dậm thật manh xuống đất ngay trước mặt tôi. “Chết mẹ! Đừng nói là cũng biết dùng chiêu này nhe!” – Tôi xanh mặt. Quả đúng như tôi nghĩ, sau cú giậm chân khởi động ấy chính là đòn liên hoàn đấm quen thuộc. Nhưng những cú đấm của ẻm hình như hơi kì kì, Ẻm không đấm trực diện mà úp tay lại xong mổ xuống đầu tôi lia lịa, và tốc độ cũng chả kém cách đấm trực diện của tôi là mấy. Tôi ăn trọn 13 phát và phát thứ 14 đã khiến tôi phải ập luôn mặt xuống mà cạp đất. “Sặc! giao hữu thôi có cần phải mạnh tay vậy không?” Tôi nhủ thầm.
Lăn nhanh ra một bên tránh phát giậm chân của của Tiểu Ý, tôi nhanh chóng bật dậy và lao thẳng tới đi quyền, và cũng y chang như lúc nãy, Ý lách người nhẹ như bỡn và lại còn có thể đánh trả lại một cách vô cùng lắt léo khó lường. Đá trên đấm dưới thay phiên nhau linh hoạt vô cùng làm tôi hoa hết cả mắt và bị ẻm thụi liên tiếp mấy chỏ vào bụng. Bắt đầu sôi gan, tay tôi vừa đánh, chân vừa giậm tới. Đủ 3 bước giậm, tôi thu tay lại và tung đòn Hổ Tạp Chưởng của mình một cách uyển chuyển là mạnh mẽ. Nhưng tôi lại tiếp tục không thể tin vào mắt mình một lần nữa, Ý lại làm tôi shock nặng khi dùng một tay gạt chưởng của tôi từ dưới lên trên đồng thời tung ra một đấm trực diện vào giữa bụng khiến tôi bật ngửa ra nằm bẹp luôn…
Tôi nằm ngửa bụng dẹp lép dưới đất mà tròn mắt kinh hoàng hết nhìn Tiểu Ý đang nhẩy tưng tưng ăn mừng lại nhìn qua thầy Shen đang khoanh tay lại lắc đầu mỉm cười. Tôi thua mà vẫn không hiểu tại sao mình thua. Tôi không thể tin vào những gì xảy ra nãy giờ cho dù thực tại là mình đang phải nằm bẹp dưới đất…
Thầy Shen từ từ tiến lại đỡ tôi ngồi dậy, tôi thất thần lên tiếng:
- C… Cái gì vậy? Đùa chắc?
- Haha… Thấy em nó đánh thế nào?
- Quái… thầy dạy nó từ nhỏ đúng không? làm gì nửa năm mà đã… – Tôi hốt hoảng.
- Haha.. đúng là chỉ có nửa năm thôi… Thầy cũng không ngờ mà…

- Sặc… – Tôi tái mét hết mặt mày.
- Cách đánh của con là hiện đại và thực dụng hóa hổ hình biểu diễn để loại bỏ hoặc rút ngắn những động tác quá dài và quá mất thời gian nhưng lại không làm mất đi uy lực, có đúng không?
- D… Dạ!… – Tôi phục sát đất trước tài quan sát cực nhạy bén của Thầy.
- Cách đánh của con là hoàn toàn đi đúng hướng rồi đó! nhưng vẫn còn vụng về lắm… Hơn nữa hình như con thủ rất yếu thì phải… Trước giờ toàn đánh với bù nhìn thôi hay sao vậy?
- Hờ hờ… – Tôi cười ngặt nghẽo vì quả đúng là đánh với đáp tép riu hồi giờ chả khác gì bù nhìn thật.
- Bé Tiểu Ý thì lĩnh hội được hổ hình theo cách còn đặc biệt hơn rất nhiều…
- Cụ thể là sao thầy?
- Về công, con bé đã chuyển đổi hổ hình thành miêu hình cực kì lắt léo và khó đoán.
- Sặc! miêu hình á? hèn gì… – Tôi nhớ ra đúng là giống con mèo hơn con hổ thật.
- Về thủ, con bé vẫn giữ đặc trưng của miêu hình nhưng lại tìm tòi và kết hợp thêm Thái Cực Quyền nên việc đỡ và né đòn đối với em rất nhẹ nhàng ít tốn sức, lại giữ được tôn chỉ mượn lực chống lực, lấy nhu khắc cương…
- Ặc… Hèn gì… Cứ như đấm vào không khí vậy…
- Haha… – Thầy Shen cười.
Tôi đã phải nhìn Tiểu Ý bằng ánh mắt khác sau trận đó, quả thực tôi đã qua chủ quan coi thường địch thủ rồi. Chỉ mất nửa năm thôi mà đã đạt tới trình độ nhuần nhuyễn như vậy chỉ có thể gọi em bằng 2 chữ “Thiên tài” mới xứng đáng. Hôm nay ẻm đã cho tôi ăn một quả đắng vô cùng nhục nhã và xấu hổ. Tôi chẳng biết nói gì thêm mà chỉ biết gãi đầu cười gượng vì dù sao cũng là bài học thích đáng cho thói kiêu căng của mình…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 7