*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gặp lại Diêu Băng Băng sau hai tuần lễ, Nghiêm Di Nhiên nhận được điện thoại của cô ở đầu bên kia điện thoại với cảm xúc hưng phấn, ở đầu bên này Nghiêm Di Nhiên có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Di, tớ liên lạc được với các bạn học cũ ở thành phố A, cậu đoán xem có bao nhiêu người? Có 20 người cơ đấy! Tất cả bọn họ đều đồng ý tham dự buổi họp mặt cựu sinh viên, mọi người đều rất hăng hái đó!”
Bạn học gặp mặt, chỉ riêng có cô Nghiêm Di Nhiên không hề hăng hái muốn đi! Từ sau tốt nghiệp cho tới bây giờ chưa từng tham gia họp mặt một lần, hào hứng này của cô không phải bình thường thiếu hụt.
“Vậy sao? Do mọi người đều rất nhớ bạn cũ mà!”
“Vào 8: 00 tối thứ bảy tuần sau, tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở tầng hai nhà hàng Minh Huy, cậu nhất định phải tới đúng giờ đấy.”
Quả thực có hơi phô trương, một buổi họp lớp nho nhỏ nhưng lại chọn tổ chức ở nhà hàng sáu sao xa hoa nhất thành phố A.
Nghiêm Di Nhiên rất muốn tùy tiện tìm một lý do gì đó thoái thác, nhưng mỗi lần nghĩ đến cậu ta nhiệt tình tặng Thiên Thiên phần quà tặng lớn như vậy, cô lại không cách nào mở miệng, cũng chỉ biết tiếp tục mập mờ đáp ứng.
Buổi tối hôm đó, Hà Phi Thiến đúng hạn điện thoại tới, cô biết đêm nay nhất định cậu ấy cũng sẽ nhận được điện thoại của Diêu Băng Băng.
“Nhiên Nhiên, cậu thật sự muốn tham gia sao?”
“Về tình về lý tớ đều không có biện pháp từ chối.”
“Ừ, đừng lo, tớ nghe nói ngày đó bọn họ đều không ở trong nước, cho nên hẳn là không kịp trở về tham gia.”
Hà Phi Thiến làm sao không biết cô lo lắng cái gì, nhưng cô lo lắng há lại chỉ vì một vài lý do kia.
Cô tự nói với mình chuyện gì đến sẽ tự đến, lựa chọn đi, cô cũng không có gì lo lắng.
Cuối tuần, Thiên Thiên được đón về nhà bà nội, Nghiêm Di Nhiên cũng vì buổi họp mặt mà xin chuyển ca, đây là lần đầu tiên cô xin chuyển ca nghỉ vào cuối tuần, lãnh đạo đương nhiên không từ chối.
Đêm đó, Nghiêm Di Nhiên mặc một thân váy liền màu xanh ngọc, mái tóc dài búi lên, lộ ra phần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô cùng xương quai xanh. Mất ngủ, khiến cho sắc mặt của cô thoạt nhìn có tái nhợt lại có phần xanh xao, bất đắc dĩ cô chỉ còn cách che lên bằng ít đồ trang sức nhẹ nhàng. Mà cái này trên người cô cũng không phải lễ phục, chỉ là một bộ váy dài nửa người màu xanh ngọc, cô tìm một chiếc đai lưng thắt lại, tham gia bữa tiệc, được thông qua coi như là thích hợp. Khi ly hôn, trong tủ quần áo bên kia cô cũng không lấy đi vài món đồ, cái gọi là lễ phục cô sẽ càng không cần chạm vào, cô chưa bao giờ cho rằng chính mình sau này còn dùng đến giả dạng như vậy.
Chu Lượng lái xe chở Hà Phi Thiến đúng 7:00 tối xuất hiện ở dưới lầu nhà cô, đón cô xong, liền xuất phát tới nhà hàng Minh Huy. Nhìn cảnh đêm thành thị xinh đẹp ngoài cửa sổ rất nhanh xẹt qua, cô chợt có xúc động muốn quay đầu trở về nhà.
~~~~~~~***~~~~~~
Thẩm Gia Hạo mặc một thân lễ phục đen tuyền ngồi trong chiếc xe Land Rover màu đen, nghiêng đầu về một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc như đang nhìn ra ngoài cửa sổ. La Cương ở phía trước lái xe, Tiếu Lâm Lâm mặc lễ phục màu đỏ ngồi ở bên cạnh anh, bàn tay mềm mại mảnh khảnh thả vào trong bàn tay to của anh, nhẹ nhàng nắm chặt. Anh quay đầu lại, nghiêng đầu lộ ra khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đối diện với người trước mặt anh đang dịu dàng cười. Hướng về cô, khóe miệng anh hơi giương lên phía trước.
“Anh mệt sao? Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa đến em gọi anh.”
Bọn họ vừa mới xuống máy bay, thay xong lễ phục liền tới nhà hàng Minh Huy. Cô hủy bỏ toàn bộ hành trình ở nước Mỹ, chính vì buổi họp mặt cựu sinh viên này. Cô không nghĩ tới anh nhưng cũng gác lại công việc bên kia cùng cô trở về. Việc ngoài ý muốn như thế làm cho cô vui sướng không thôi.
“Không có gì, nhưng còn em, ngồi máy bay lâu như vậy mệt mỏi lắm chứ ?!”
Anh thoáng nắm chặt bàn tay mảnh mai trong tay mình. Trên tay cô nước da tinh tế trắng noãn, nhẹ nhàng nắm xúc cảm thật thoải mái, tay kia cũng đưa lại nhẹ nhàng mà nắm mười ngón tay cùng giao nhau.
Cô tựa vào trong ngực anh, nhẹ nhàng mà lắc đầu, có anh ở cùng, chuyện gì cũng đều là hạnh phúc, đối với hạnh phúc mất đi mà có lại được này, cô muốn giữ thật chặt.
“Gia Hạo, anh vì em gác lại công việc bên Mỹ, em thật sự rất cảm động. Anh đối xử với em tốt quá, làm cho em cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ không phải hiện thực, em rất sợ có một ngày tỉnh lại giấc mơ cũng biến mất.”
Mặc dù trong tay ngay lúc này vẫn đang gắt gao nắm chặt phần hạnh phúc vừa có được, cô vẫn cảm thấy bất an, dù sao bọn họ cũng đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
“Đồ ngốc, không việc gì phải lo lắng.”
Anh vươn tay vỗ nhẹ đầu cô, vòng tay ôm lấy hai vai của cô, kéo vào trong ngực, nhắm mắt lại không nói nữa.
Anh vì cô mà ngừng lại công việc, ngay cả chính anh cũng rất kinh ngạc, đây là điều chưa từng xảy ra, anh cho tới bây giờ đều chưa từng làm như vậy vì người phụ nữ nào. Rốt cuộc là vì anh vẫn còn yêu cô? Vẫn là vì anh muốn gặp cô? Đã bao nhiêu lâu không gặp cô? Đã không còn nhớ rõ, từ sau khi tách ra cũng chưa gặp lại. Ngoại trừ lần đó, khoảng cách gần như vậy, nhưng cũng không nhìn thấy khuôn mặt của cô. Đó chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. (1)( “Cô” ở đây là nói Nghiêm Di Nhiên ^^)
Anh muốn gặp cô, là vì muốn nhìn một chút, rời khỏi anh, cô có thể tốt đến bao nhiêu? Anh muốn cô hối hận lựa chọn trước kia. Anh rất chờ mong cô nhìn thấy bộ dáng khi bọn họ tay trong tay xuất hiện, đó nhất định sẽ rất phấn khích.
Tiếu Lâm Lâm trong lòng cũng rất mâu thuẫn, để cho anh cùng mình tham dự không biết là đúng hay sai? Cô biết cô ta sẽ đến, cô biết anh sẽ thấy cô ta. Cô muốn ở trước mặt cô ta khoe khoang hạnh phúc của cô, nhưng không biết vì lý do gì đồng thời cũng không có đủ dũng khí, nhà hàng Minh Huy càng ngày càng gần, cảm giác lo được lo mất trong lòng cô càng ngày càng rõ ràng, khiến cho cô bắt đầu có phần đứng ngồi không yên.
Anh nhìn xuyên qua trước cửa kính chắn gió, nhà hàng Minh Huy cách phía trước không xa, dừng trước cửa nhà hàng là chiếc xe volkswagen màu đen mà anh đã rất quen thuộc, từ trong xe volkswagen bước ra kế tiếp chính là thân ảnh màu xanh ngọc, anh vỗ nhẹ lên ghế lái.
“Dừng bên này.”
Chiếc Land Rover màu đen dừng lại phía bên kia, ẩn trong bóng đêm. Anh nói cho chính mình, anh là không muốn lần này đi lên khiến mọi người khó xử. Thân hình màu xanh ngọc kia có vẻ hết sức mảnh mai, lộ ra đến bả vai có phần gầy trơ xương, dường như so với giai nhân thon thả bên cạnh này còn gầy hơn, nhớ rõ trước kia cô vốn đẫy đà như vậy. Xem ra, cô không thật sự tốt. Cô quá không tốt, không phải anh hy vọng sao? Vì sao trong lòng không thấy được một chút vui vẻ? Ngược lại cảm thấy rất buồn bực. Đột nhiên, anh không nghĩ muốn nhìn thấy biểu tình của bọn họ, thậm chí cũng không còn phấn khích.
“Lâm Lâm, anh muốn tới công ty có văn kiện quan trọng cần xử lý, chút nữa anh không thể cùng em lên rồi. Khi nào kết thúc, em gọi điện thoại cho anh, anh để La Cương qua đón em.”
Tiếu Lâm Lâm suy tính lo lắng trở thành sự thật, nguyên nhân trong đó cô làm sao có thể không biết? Cô hận, cô tức giận, cô muốn rít gào chất vấn, nhưng mà cô lại không thể biểu hiện ra ngoài, cho tới nay cô ở trước mặt anh đều rất nhu thuận, hiền lành, lấy anh làm đầu, cô sẽ tiếp tục duy trì, không để lộ một tia sơ hở.
“Không có việc gì, việc công ty quan trọng hơn. Em có thể đi lên một mình được.”
Anh ở dưới môi cô nhẹ nhàng hôn, cô đợi xe dừng lại, dẫn theo một thân váy dài lễ phục màu đỏ, cô đơn chiếc bóng đi đến cửa lớn nhà hàng Minh Huy.
Bữa tiệc tráng lệ trong đại sảnh nhà hàng Minh Huy sớm đã có khách đến rất đông, bởi vì buổi họp mặt bạn học này theo hình thức vũ hội, cho nên có thể nhìn thấy hai ba đám người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện cũ. Trường hợp như vậy rất quen thuộc, giống như rất lâu trước kia, cô cũng từng cùng ai tham dự bữa tiệc khác. Việc này đã giống như thật xa xôi.
Nghiêm Di Nhiên xuất hiện, làm cho đại sảnh yến hội rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, mọi người sôi nổi nhìn qua phía bên này, sau đó tất tất tác tác bắt đầu có người thấp giọng thảo luận, xem ra mọi người không quen với việc cô xuất hiện ở những hoạt động tập thể. Nhưng mà không sao cả, dù sao cô cũng chỉ giống như đi lướt qua.
Chu Lượng vừa vào cửa, đã bị người quen kéo đi chào hỏi xã giao, chỉ có Hà Phi Thiến còn ở cùng cô, giống như hộ vệ của cô như hình với bóng.
“Thiến Thiến, cậu hẳn nên cùng Chu Lượng đi social (Xã giao) , đó là điều cần thiết của người vợ hiền đó. Tớ muốn đi tìm Băng Băng, cậu nhanh đi đi.”
“Nhiên Nhiên, cậu…”
Cô biết Hà Phi Thiến vì sao ở cùng cô, nhưng như vậy chung quy cũng không tốt. Cô biết sự nghiệp của Hà Phi Thiến thành công như vậy, social đối với chính cậu ấy là rất quan trọng.
“Tớ thật sự không việc gì, cậu nhanh đi qua đi! Nhìn xem ánh mắt Chu Lượng nhà cậu chưa từng rời khỏi đây một lần nào đấy.”
“Nhiên Nhiên, cậu thật sự được chứ?”
“Ai a, cậu làm sao lại như bà mẹ vậy, nhanh đi đi.”
Hà Phi Thiến sau khi liên tục xác nhận rốt cục rời đi. Coi cô làm cái gì, cô cũng không đến tình cảnh nhu nhược như vậy.
Cô nhìn chung quanh hội trường một vòng, rốt cục tìm được Diêu Băng Băng, cô đang cùng vài bạn học nữ học cùng đại học đứng ở một chỗ nói chuyện phiếm. Cô mỉm cười đi đến chỗ bọn họ, chào hỏi chủ nhân buổi tiệc là lễ nghi cơ bản nhất của vũ hội.
Thấy cô đi tới, mọi người dừng lại đề tài, ánh mắt mất tự nhiên nhìn cô, cô nhìn thấy đều là ánh mắt hèn mọn. Diêu Băng Băng cũng không còn thân thiện giống ngày đó gặp lại, dường như muốn tạo khoảng cách.
“Tiểu Di tới rồi, cứ coi như ở nhà mình không cần khách khí.”
“Được, tớ tới là muốn cám ơn cậu tặng Thiên Thiên số sách kia, nó rất thích, bảo với tớ thay con cám ơn cậu!”
“Không khách khí, không khách khí.”
Đề tài trong lời nói của các cô cũng không tiếp tục, bởi vì bữa tiệc có vị khách mới đến, Diêu Băng Băng cùng vài bạn học nhiệt tình niềm nở đi về phía cửa lớn của bữa tiệc, Diêu Băng Băng vừa đi, hai tay đã dang rộng, bộ dáng muốn cùng người mới tới ôm thật thân thiết.
“Lâm Lâm, nhớ cậu muốn chết, còn tưởng rằng cậu không tới chứ.”
Bạn học cũ nhiều năm không gặp nhiệt tình ôm, nhiều người phải cảm động a! ~
Cô nhìn một thân làn váy màu đỏ kia, trong lòng cười nói, cô ta làm sao có thể không đến chứ? Nhưng cô không nghĩ tới là, anh thế nhưng lại không tới. Khi cô đã chuẩn bị hoàn toàn tốt, anh cũng không hề xuất hiện.
Các bữa tiệc náo nhiệt luôn không hợp với cô, cũng không có bạn học lại đây cùng cô ôn chuyện, cô một mình tìm một góc yên tĩnh, tiếp tục ngồi ngốc muốn lập tức về nhà!
“Không nghĩ người phụ nữ kia cũng tới đó!”
“Đúng thế đúng thế, cô ta thế nào còn có mặt mũi đến chứ? Năm đó bỏ rơi Liêu Hiểu Bân, lại đoạt bạn trai của người chị em tốt, khi còn học đại học cùng cô ta thấy cô ta sớm đã có thanh danh bừa bãi, nhiều năm như vậy ngoại trừ Hà Phi Thiến không có người còn liên lạc với cô ta.”
“Cậu nói cô ta hiện tại ly hôn có phải báo ứng hay không vậy?”
“Tự cho rằng sinh con trai cho Thẩm gia là có thể yên ổn ngồi vào vị trí Thẩm phu nhân, cô ta chắc chẳng nghĩ nổi người chính thức sau đó đã trở lại! Thế thân này đến lúc phải hạ màn rồi.”
“Cậu nói cô ta năm đó ngại bần yêu phú bỏ rơi Liêu Hiểu Bân về sau hiện tại lại không hối hận sao? Người ta Liêu Hiểu Bân bây giờ đã là luật sư danh tiếng nhất thành phố A, văn phòng luật sư của anh ta phải là kẻ có tiền mới nhận ra tòa, giàu có vô cùng đó. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cái này gọi là phong thuỷ luân chuyển. Nghe nói cô ta hiện tại chỉ là một cảnh sát nhân dân quèn mà thôi.”
“Nhớ năm đó, cô ta lại đem cả hai đại mỹ nam của đại học G ra đùa bỡn vui đùa, lúc đó cô ta có nghĩ đến cô ta là ai không chứ! Bây giờ mới thành bần cùng như thế.”
“Ứng với câu nói kia của cậu, là báo ứng!”
“Không nói đến cô ta nữa. Chúng ta đi lấy vài đồ uống.”
Nghiêm Di Nhiên vẫn ẩn ở trong góc nghe một loạt lời nói này, động cũng không động ngồi yên lặng như vậy, chỉ có nước mắt bất tri bất giác từ trên khuôn mặt chảy xuống. Những lời này không phải lần đầu tiên nghe được, từ khi cô lựa chọn cùng anh bắt đầu ở cùng một chỗ, cô đã sớm biến thành người phụ nữ hư hỏng vô tình vô nghĩa nhất trong thiên hạ. Vẫn cho rằng nghe nhiều sẽ thành quen, nhưng mà lời nói gây tổn thương vĩnh viễn vẫn sẽ gây tổn thương người, bởi vì vị trí kia vốn còn miệng vết thương, chỉ nhẹ nhàng bóc ra, sẽ chảy máu không ngừng.
“Nhiên Nhiên…”
Có giọng nói mang theo nghẹn ngào gọi tên cô. Cô ngồi thân thể hơi chấn động, không kịp thấy rõ người tới, cuống quít lấy tay lung tung lau nước mắt trên mặt. Lúc này mới quay đầu, phát hiện người đứng phía sau dĩ nhiên là anh, Liêu Hiểu Bân. Đây là buổi họp mặt bạn học cũ của các cô, không nghĩ tới anh cũng đến.
Cô quay đầu ngồi ngay ngắn, không nhìn anh. Cô biết anh đang đi về phía mình, đi vừa cẩn thận, vừa do dự, cuối cùng, ở vị trí cách cô một đoạn thì dừng lại, không dám gần chút nữa.
“Nhiên Nhiên, em vì sao chưa bao giờ giải thích?”
“Giải thích cái gì?”
“Mọi chuyện căn bản không phải như thế này.”
Cô cười lạnh một tiếng,
“Vậy còn là những gì nữa? Sự thật so với lời đồn này còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm!”
Nghe xong câu này, Liêu Hiểu Bân đứng ở nơi đó, toàn thân run run, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Còn trẻ nghĩ rằng bỏ lỡ chẳng qua chỉ là một đoạn cảm tình, quay đầu lại mới phát hiện, bỏ lỡ chính là cả một đời.
~~~~~~*..*~~~~~~
(1) 咫尺天涯 : Chỉ Xích Thiên Nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
~~~~~~*..*~~~~~~
* Xe Land Rover của anh Thẩm Gia Hạo đây ^^:
* Xe volkswagen của anh Chu Lượng ^^