*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Di Nhiên không biết mình đã đứng dưới mái hiên không rõ là nơi nào ấy bao lâu, đứng từ chiều cho tới lúc trời tối, thẳng đến khi các ngọn đèn ven đường xa xa mờ nhạt sáng lên, cô vẫn giữ nguyên tư thế nhìn lên như cũ, ngơ ngác nhìn bầu trời. Ban ngày, nơi đó mặc dù không chút màu sắc, nhưng ít ra cũng có ánh sáng, đến ban đêm, nơi đó ngay cả ánh sáng mờ cũng không có, chỉ dư lại một mảnh tối đen.
Cơn mưa này liên miên không ngừng suốt nửa ngày, rõ ràng buổi sáng vẫn là trời trong nắng ấm thời tiết tốt, sao biết chỉ chớp mắt đó đã mưa tầm tã. Thẩm Gia Hạo lái xe với tốc độ lớn, hai bên đường không ngừng bắn lên bọt nước. Anh ghét trời mưa, ẩm ướt dính dính vô cùng phiền phức. Xe của anh phóng như bay vượt qua ngã tư đường, bởi vì trời mưa, người đi bộ hoặc xe cộ trên đường đều thưa thớt hơn hẳn lúc trước, tay lái một đường đêu thông suốt. Khi xe anh vừa chạy qua, dường như anh nhìn lướt qua ven đường có trông thấy một thân hình quen thuộc. Anh cũng không xác định, dù sao đêm tối như vậy, còn mưa rất to, quang cảnh phố xá đều rất mờ nhạt, huống chi là người ven đường.
Lái xe đi một quãng rất xa, Thẩm Gia Hạo vẫn không ngừng hoài nghi, ở một giao lộ phía trước, đánh tay lái, quay đầu xe lái trở lại. Thấy rõ ràng, thật sự đúng là Nghiêm Di Nhiên. Anh nghĩ cô vì không mang đồ che mưa, cho nên bị cầm chân lại ven đường. Nhưng trong tay cô không phải ô, thì là cái gì?
Cô gái này đứng ngơ ngác, cũng không biết suy nghĩ cái gì, có người đến gần nhưng lại hoàn toàn không phát hiện. Thẩm Gia Hạo vốn còn muốn qua dọa cô một chút, nhưng ngẫm lại khó có được lòng từ bi mà quyết định không làm như vậy.
“Madam, cô đây là đang giả mạo nữ thanh niên lịch sự tri thức sao?”
Nghiêm Di Nhiên biết có người đi tới, cô cũng có thể nhận ra giọng nói của người đó, chỉ là vì nhận ra nên mới mặc kệ anh ta không thèm nhúc nhích. Kỳ thực cô cũng không phải đang ngẩn người, chẳng qua là buông thả dòng suy nghĩ, trong đầu một mảnh trống rỗng, nên ngẩn ngơ cũng giảm đi.
“Em, cô nàng này chẳng những ngu ngốc, còn không biết lễ phép.”
Cô vẫn chẳng thèm quan tâm đến anh.
Mắt thấy cô vẫn tỏ ra không quan tâm, anh dần dần phát giác sự tình có gì không đúng. Tuy rằng anh cũng không hiểu rõ cô lắm, nhưng trong ấn tượng của anh, cô hẳn phải xem như là một cô gái nói năng sắc bén lại mạnh mẽ, đa sầu đa cảm giống như vậy vẫn là trông thấy lần đầu tiên.
Nhưng mà, một cô gái nếu tính tình đột ngột thay đổi thì chỉ vì một sự kiện, một là đàn ông, hoặc là tình yêu.
Anh cũng không biết vì sao anh lại không hề rời đi? Chỉ đơn thuần đứng cùng cô. Im lặng thật lâu.
“Anh đã sớm biết, đúng hay không?”
“Ừ.”
Trước đó khi nhắc nhở cô, anh mới chỉ hoài nghi, sau đó thật sự xác định, anh ngược lại không tính sẽ nói cho cô. Thực ra nếu nói thì sẽ nói thế nào? Nhưng còn bây giờ không nói lại là thế nào? Kết cục đều sẽ chỉ giống nhau, đau cũng không thể ít hơn một chút.
Thất tình, là chuyện mỗi người phải trải qua, đau cũng phải tự mình học cách chịu đựng. Anh làm sao còn không cảm giác được.
“Anh vẫn không nói?”
“Tôi đã từng nhắc nhở em.”
Nhớ lại Thẩm Gia Hạo từng không chỉ một lần nhắc nhở cho mình, chỉ là chính cô tự mình trông thấy rồi mới hiểu được (1). Nghĩ vậy, Nghiêm Di Nhiên thoáng cười khổ, khóe miệng khẽ động cũng kéo theo tổn thương trong lòng, xé rách đau đớn.
“Đúng vậy, anh đã từng nhắc nhở tôi, là do tôi ngu ngốc. Tự cho là chúng tôi có đủ tín nhiệm, không biết sự tín nhiệm kia mới là lưỡi dao đâm bị thương chính mình.”
Khi Hà Phi Thiến biết chuyện Nghiêm Di Nhiên thất tình, cô lo lắng nghĩ Nghiêm Di Nhiên sẽ suy sụp mà khóc lớn một trận, hoặc là hồ đồ tới không ăn không uống. Đây không phải bệnh trạng của một cô gái khi thất tình đều sẽ có sao? Trước kia Tiếu Lâm Lâm chính là như vậy, tuyệt vọng cứ như trời sụp đất nứt. Nhưng mà chị em tốt của cô lại rất bình tĩnh, không khóc không nháo, ngày ngày ngoại trừ thích ngồi ngẩn người một mình, thích im lặng, thích ngủ, cũng không có bệnh trạng không bình thường nào khác. Bình tĩnh như vậy, hẳn càng làm người ta lo lắng, chẳng phải vẫn thường nói trước bão táp ập tới đều là lúc yên tĩnh nhất sao.
“Anh yêu, Nhiên Nhiên như vậy có thể gặp chuyện không may gì đó hay không? Thế này chẳng phải quá bình tĩnh sao.”
“Bà xã, anh lại thấy chưa chắc, Nghiêm Di Nhiên trước giờ vẫn là một cô gái lý trí, chỉ cần cô ấy có thể ăn có thể ngủ, tất cả đều là bình thường.”
“Lời này tuy không sai, nhưng vẫn khiến người ta lo lắng mà!”
“Nếu em thực sự lo lắng, thì hẹn cô ấy ra ngoài nhiều một chút.”
“Ừm, chỉ có thể như thế. Bằng không em sẽ lo lắng lắm.”
Cuối tuần, từ sau khi Nghiêm Di Nhiên được điều về cơ quan làm việc, chỉ cần không có hành động lớn hoặc là bảo an gì lớn, hai ngày nghỉ và những ngày nghỉ lễ đều có. Chẳng qua cảnh sát bọn họ vào hai ngày nghỉ và những ngày nghỉ lễ đều vẫn phải tuân theo quy định nhiều hơn, di động phải duy trì hai mươi tư giờ đều mở máy, người không được rời khỏi thành phố A, có việc xảy ra nhất định phải tùy chuyện mà có mặt. Vậy nên khi người khác đều dùng ngày nghỉ lễ dài ngắn làm thời gian đi du lịch, cũng là lúc Nghiêm Di Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi.
Lại là một cuối tuần trời đông giá rét, Nghiêm Di Nhiên quấn chặt trong ổ chăn ấm áp dễ chịu ngủ nướng. Từ nhỏ đến lớn, ngủ là sở thích lớn nhất của cô, tiếp theo mới là đọc sách. Cô ngủ tới cảnh giới cao nhất là, ngã xuống giường không đến mười giây đã có thể vù vù ngủ, hơn nữa có thể ngủ đến mức sấm sét đánh cũng không tỉnh. Lời lẽ của cô: không có chuyện gì tốt đẹp hơn so với ngủ, nhất là ở cuối tuần rét lạnh, không ngủ được thật sự là lãng phí đến cực điểm. Trong khái niệm của cô, mùa đông chính là để cho người ta ngủ, cho nên cô không chỉ một lần hy vọng mình là loài động vật ngủ đông, có thể không cần ăn không cần làm việc ngủ qua cả một mùa đông. Từ nhỏ Cù Huy vẫn thường chê cười cô không tiền đồ, cả đời lại chỉ muốn theo đuổi như vậy.
Cù Huy không biết, có thể ngủ một giấc ngủ thật tốt là giấc mơ của bao nhiêu người.
Di động trước đầu giường ầm ĩ vang lên, tiếng chuông đinh tai nhức óc so với sấm sét còn khủng khiếp hơn, đây là tiếng chuông Nghiêm Di Nhiên thiết lập riêng khi cô ngủ, từ khi làm cảnh sát, chịu trách nhiệm điều lệ như vậy, tiếng chuông này trở thành công cụ cần thiết mà cô chuẩn bị khi ngủ. Cô không tình nguyện vươn tay tắt chuông di động, miệng không ngừng nguyền rủa: tốt nhất là đơn vị có việc, nếu lấy danh nghĩa cá nhân quấy nhiễu mộng đẹp của cô, giết không tha.
Cố gắng nhấc mắt vừa thấy trên màn hình di động hiển thị số điện thoại, hóa ra lại là Hà Phi Thiến.
“Hà đại luật sư, cô không biết quy củ của tôi sao?”
“Nghiêm cảnh quan, cô có biết quy củ đã hẹn với người khác không thể đến muộn hay không?” Hà Phi Thiến biết sẽ nghe thấy Nghiêm Di Nhiên kháng nghị, sớm có chuẩn bị, ban đầu bình tĩnh sau đó là đinh tai nhức óc rít gào, “Cậu —nhớ— hôm — nay— hẹn — tớ — hay— không?”
Ầm, một tiếng “Nổ” này so với tiếng chuông, tiếng sấm gì đó đều có tác dụng hơn gấp nhiều lần, Nghiêm Di Nhiên giật mình ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ, hóa ra đã là giữa trưa 12 giờ, cô hẹn bọn họ giữa trưa ăn cơm, xong rồi xong rồi, đến muộn đến muộn. Sâu mê ngủ cái này cái kia gì đều bay sạch.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng đây cũng không thể trách tớ hoàn toàn, tớ nói hẹn buổi tối, các cậu không nên hẹn buổi trưa.”
Muộn tất nhiên là cô không đúng, nhưng cũng không thể toàn bộ đều mắng cô, cô vốn không muốn đi, bọn họ sống chết muốn gọi cô, đi thì đi thôi, còn chọn buổi trưa, không thể sửa thành buổi tối sao?
“Hóa ra, cậu muộn là do chúng tôi không đúng? Một đám người chúng tôi chờ một mình cậu, cậu cũng không biết xấu hổ?”
“Không phải. Tớ cũng không bắt các cậu chờ tớ mà!”
Cuối tuần bị phá mộng đẹp Nghiêm Di Nhiên vốn đã có bệnh khó chịu khi thức dậy, trề môi than thở thầm oán, không dám nói quá lớn, đại luật sư nào đó tính tình có vẻ không tốt lắm.
“Than thở cái gì? Tớ cho cậu 15 phút, 15 phút sau tớ tới trước nhà đón cậu.”
Nghiêm Di Nhiên ngồi xe riêng của Hà Phi Thiến đến, đi vào tới phòng riêng của nhà hàng lần trước kia, mới biết được mình căn bản đã bị người ta lừa. Cô vừa mới từ trên xe Hà Phi Thiến bước xuống, một chiếc SUV màu đen “két” một tiếng vững vàng dừng bên cạnh xe cô, cô sợ tới mức cả người bật ngửa về phía sau một chút, không đợi cô mở miệng mắng người, Thẩm Gia Hạo ung dung từ trên ghế lái bước xuống, kế tiếp bên cạnh là Chu Lượng. Hai người kia rõ ràng cũng vừa mới đến giống cô.
Hà Phi Thiến thật sự rất hiểu tật ham ngủ của cô, hẹn cô là giữa trưa 12 giờ, hẹn những người khác lại muộn hơn một chút. Cô quay đầu trừng mắt lườm Hà Phi Thiến, Hà Phi Thiến ngược lại bày ra một vẻ đắc ý.
“Không hiểu rõ cậu, chẳng phải Hà Phi Thiến tớ.”
Nguyên nhân Nghiêm Di Nhiên không muốn đáp ứng ra ngoài ăn cơm, ham ngủ chiếm số một, ngoài ra chính là không muốn làm bóng đèn cho hai người kia. Cô làm sao không hiểu nguyên nhân cùng tâm ý của Hà Phi Thiến trong khoảng thời gian này, nhưng vô luận cô giải thích như thế nào, bọn họ vẫn không tin cô có thể thoát khỏi bóng ma thất tình. Cô cũng đã nhiều ngày tự hỏi trước gương, bản thân mình nhìn thế nào cũng chẳng giống người yếu ớt như vậy!
Hơn nữa, cô chẳng những có thể ngủ, còn có thể ăn, đối diện với một bàn đầy cao lương mỹ vị, cô cũng chẳng chút khách khí mà cắm đầu vào ăn.
Thẩm Gia Hạo ngồi ở bên cạnh Nghiêm Di Nhiên, nhìn cô khẩu vị tốt như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên. Vừa mới qua mấy ngày đây? Cô gái này hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ người thất tình, tâm trạng thật sự tốt đến thế sao?
“Có thể ăn có thể ngủ, Nghiêm tiểu thư xem ra chuyển biến không tệ cho lắm! Hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ thất tình.”
Hà Phi Thiến vừa nghe đã quýnh lên, Thẩm Gia Hạo có ý gì? Khác nào lại tự vách áo cho người xem lưng? (2)
Nhưng không biết, Nghiêm Di Nhiên khôi phục sức chiến đấu làm sao chỉ ở mức có thể ăn có thể ngủ, còn có ở cái miệng lanh lợi kia của cô nữa.
“Nói ngài cũng mới thất tình không đến nửa năm, chẳng phải không những cũng có thể ăn có thể ngủ, cuộc sống còn muôn màu muôn vẻ như trước.”
Hà Phi Thiến càng thêm choáng váng cả đầu, hai người kia lúc này quả thực là hỏa lực toàn bộ khai hỏa, chuyên tìm đối phương uy hiếp công kích. Cô vừa định mở miệng làm người hoà giải, lại bị Chu Lượng cản xuống.
“Có thể đấu võ mồm, đã nói lên hai người bọn họ không có việc gì rồi, em đừng quá bận tâm.” Chu Lượng bưng lên một chén canh nóng hổi đưa sang cho Hà Phi Thiến, “Nào, em thích nhất gà hầm bào ngư (3), mau mau nhân lúc còn nóng uống đi.”
Hà Phi Thiến bán tín bán nghi ngồi xuống, uống canh bào ngư trong bát, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người Thẩm, Nghiêm, hai người kia môi thương khẩu chiến vẫn không định chấm dứt.
“Chưa thấy cô gái nào có thể ăn giống như em vậy, nhã nhặn một chút cũng không có.”
“Chưa thấy gã nào đáng ghét như anh vậy, mời ăn cơm còn không muốn cho khách dùng bữa.”
“Tự em xem em ăn uống đến như vậy, mập chết em.”
“Khó làm bổn tiểu thư vui, có thể ăn cũng là phúc.”
“Cũng không sợ mập đến gả cũng không nổi sao.”
“Tôi tha thứ cho sự nông cạn của anh, nhưng anh nông cạn cũng không có nghĩa là đàn ông khắp thiên hạ đều nông cạn giống như anh.”
“Em ăn đến như vậy, người nào nuôi nổi em?”
“Tôi không tiền lương chắc? Tôi cũng có thể tự nuôi sống chính tôi, có đạo lý nào nói tôi cần người ta nuôi mình? Anh chẳng những nông cạn, toán học cũng chẳng biết.”
…
Suốt một bữa cơm, Thẩm Gia Hạo cùng Nghiêm Di Nhiên môi thương khẩu chiến không có đến một phút đình chỉ, Nghiêm Di Nhiên cũng rất lợi hại, đấu võ mồm cũng không lẫn với việc ăn cơm, món cô thích ăn không chừa lại đến một chút.
Mà bữa trưa này ăn xong, cũng đã đến bốn giờ chiều, một bữa cơm ăn tới hơn ba tiếng, nói cách khác Thẩm Gia Hạo cùng Nghiêm Di Nhiên cũng đấu suốt ba tiếng, Hà Phi Thiến thật bội phục nghị lực cùng với sức lực của hai người bọn họ, tài ăn nói của hai người này, không làm luật sư thật sự quá lãng phí.
“Cơm no rượu say rồi, tiết mục kế tiếp là gì vậy?”
Ra khỏi phòng ăn riêng, tới trước cửa lớn nhà hàng Tứ hợp viện, Hà Phi Thiến vội thu xếp hoạt động tiếp theo, nếu cô đoán không sai, Nghiêm Di Nhiên khẳng định tính về nhà ngủ.
“Tớ chỉ muốn về nhà…”
“Ăn no lại ngủ, em là heo à?”
“Tôi nói buồn ngủ sao? Tự cho mình thông minh.”
“Ngoại trừ ngủ, em còn có thể đóng góp ý tưởng nào khác có tính xây dựng đây?”
Lại tới nữa, lại tới nữa, hai người này thật đúng là làm không biết mệt.
“Ý tưởng của tôi vì sao không có tính xây dựng? Vậy ngài thử nói chút xem, cái gì gọi là ý tưởng có tính xây dựng?”
“Đi phòng tập thể hình vận động, có lợi cho cơ thể khỏe mạnh, cái này mới gọi là ý tưởng có tính xây dựng.”
Nghiêm Di Nhiên nghe xong ý tưởng chẳng có chút sáng ý này, cười nhạt.
“Không có sáng ý.”
“Em quản được có sáng ý hay không sao? Có lợi là được.”
“Muốn đi thì anh cứ việc đi, tôi về nhà.”
“Ít nói nhảm, đi.”
Không đợi Nghiêm Di Nhiên đi khỏi phạm vi gần Thẩm Gia Hạo, bị anh một kéo, một nhét, một chuỗi động tác nhanh gọn nối liền, người cô đã ngồi yên vị bên trong xe SUV của anh. Cô vừa định mở cửa xuống xe, đã không kịp, anh đã vững vàng lái xe ra, nghênh ngang mà đi.
Cô gái đáng ghét này thật sự là rất phiền, miệng lưỡi lợi hại chưa tính, còn nhát quyết không nghe lời, không nể mặt, không cho cô nếm chút thực tế, cô vẫn còn cho rằng Thẩm Gia Hạo anh tính tình rất tốt đẹp.
Chu Lượng, Hà Phi Thiến ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu hai người bọn họ vì sao lại bị bỏ lại.
~~~~**.**~~~~
(1) Nguyên văn là: Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói hoặc trông thấy rồi mới hiểu được. Ngược lại: Tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
(2) Nguyên văn: Na hồ bất khai đề na hồ nghĩa đen là: không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
nghĩa bóng: nếu mấy cái bình đậy nắp cả thì nếu không mở nắp ra sẽ chẳng ai biết trong bình có gì nên chẳng ai phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu. Nghĩa tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng” của Việt Nam.
Trích:http://daphong.wordpress.com/
(3)Gà hầm bào ngư