Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 16: Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải (1) (*)




(*) Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải (跟红顶白,一沉百踩)Có thể hiểu nôm na là: Một người khi có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao, thì người ta nịnh nọt. Còn khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt, thậm chí đối địch với mình..

Sau bữa cơm tối, Thẩm Gia Hạo trở lại phòng, cũng không tắm rửa, cả người ngã xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Chính anh cũng không hiểu hôm nay là thế nào, ngày thường, cho dù mẹ có đề cập chuyện này, anh cũng có thể lừa gạt một chút cho qua, hôm nay lại để xúc động như vậy.

Nhớ tới hôm nay thái độ giận dỗi nháo loạn của con, Thẩm Gia Hạo đáy lòng như có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, đó không phải biểu tình và thái độ mà một đứa nhỏ năm tuổi nên có. Lúc ấy, anh không muốn tiếp tục ngồi ngốc ở đó, quyết định chạy trối chết, kỳ thật là chính anh mới thảm hại, cuối cùng còn không quên muốn gán tội cho người khác mà phô trương thanh thế với cô, anh lo lắng cô nhìn ra anh đang hoảng hốt né tránh.

Kỳ thật, trong lòng Thẩm Gia Hạo vốn biết, Nghiêm Di Nhiên dạy con rất tốt.

Sau khi bỏ chạy về văn phòng, Thẩm Gia Hạo thả người xuống ghế chủ tịch, chỉ làm một việc, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc kia, điện thoại vừa thông câu đầu tiên liền hỏi.

“Em hiện tại ở đâu?”

Trong giọng nói không mang bất cứ biểu tình gì.

“Gia Hạo? Em cùng với bạn đang đi shopping! Sao vậy? Nhớ em rồi sao?”

Qua điện thoại Tiếu Lâm Lâm đang rất vui vẻ đi dạo trong các cửa hàng cũng không hề nghe ra điều gì khác thường, còn vì việc anh chủ động gọi điện thoại mà hưng phấn không thôi. Anh thường hiếm khi chủ động liên hệ với cô, đều là cô đi tìm anh, trước kia như thế, hiện tại cũng vậy.

“Em lập tức đến phòng làm việc của anh.”

Không nói thêm câu nào, Thẩm Gia Hạo ngắt điện thoại.

Tiếu Lâm Lâm như tiếp thánh chỉ vội vàng nói tạm biệt với bạn chạy tới phòng làm việc của Thẩm Gia Hạo, khi gõ cửa đi vào, anh đang đứng trước bức tường kính, đưa lưng về phía cửa, mắt nhìn về phía xa. Cô đi lên, vươn tay từ phía sau lưng vòng qua thắt lưng anh, khuôn mặt tựa vào tấm lưng dày rộng của anh.

Lưng của anh không giống với trước kia, hiện tại càng có thể cho người ta cảm giác an toàn.

“Gia Hạo, nhớ em sao? Em cũng nhớ anh.”

Thẩm Gia Hạo không tránh ra, vẫn đứng yên như vậy, giọng nói lạnh lùng truyền đến.

“Em hôm nay hơi thái quá rồi đấy.”

Cô ôm anh, thân thể hơi cứng đờ.

“Anh muốn nói chuyện ở quán ăn? Em chẳng qua cũng chỉ đi đến chỗ anh chào một tiếng thôi, như vậy cũng là quá đáng sao?”

“Em hẳn nên nhìn thấy có Thiên Thiên ở đó.”

“Vậy thì sao?”

Giọng điệu lơ đễnh của cô làm cho Thẩm Gia Hạo cảm thấy chán ghét, anh đẩy tay cô, tránh ra khỏi người cô, xoay người híp mắt lại nhìn cô, hỏi ngược lại,

“Em nói xem?”

“Gia Hạo, em cuối cùng cũng sẽ phải xuất hiện trước mặt nó, không phải hôm nay, cũng sẽ là ngày mai, hoặc là ngày kia, anh cảm thấy anh còn phải gạt nó sao?”

“Em vì sao phải ở xuất hiện trước mặt nó?”

Thẩm Gia Hạo lúc này nhớ tới con chất vấn “Vậy dì Tiếu sẽ làm mẹ kế của con phải không?”, từ đáy lòng anh thực sự rất bài xích câu nói này.

“Thẩm Gia Hạo, anh rốt cuộc coi em là gì? Em là bạn gái anh, nhưng em cảm giác mình càng giống như một người tình không được phép lộ ra ngoài ánh sáng vậy. Anh chưa bao giờ đưa em đi gặp người nhà anh, ba mẹ anh không hề chấp nhận em, em hiểu, vậy còn Thiên Thiên? Em ngay cả tư cách xuất hiện trước mặt con của anh cũng không có sao?”

Nhiều năm như thế, mặc cho Tiếu Lâm Lâm thay đổi tính cách của mình trở nên khôn khéo như thế nào, gặp gỡ Thẩm Gia Hạo, tính cách của cô luôn sẽ không thay đổi. Cô trước kia sẽ vì một vài việc nhỏ mà giận dỗi với anh, chẳng qua cũng chỉ muốn anh la mắng cô, nhưng anh chưa bao giờ, anh trời sinh rất giỏi trong việc dỗ dành các cô gái. Bây giờ cũng vẫn như vậy.

Tiếu Lâm Lâm thất vọng ngồi xuống ghế, cúi đầu yên lặng rơi lệ. Cô làm sao lại yêu thương anh đến như vậy, yêu đến sớm không còn biết đến chính bản thân mình.

“Gia Hạo, em vẫn luôn muốn ở cùng một chỗ với anh, cả đời đều cùng một chỗ.”

Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, đây vẫn là tâm nguyện duy nhất của cô như trước.

Trong lòng Thẩm Gia Hạo vì một câu này của cô mà xúc động, giọng nói cũng mềm xuống.

“Thiên Thiên chỉ là một đứa trẻ, em hôm nay cũng quá gấp.”

“Gia Hạo, chúng ta kết hôn đi! Em cũng muốn có một đứa con của chúng ta.”

Cô chưa bao giờ để tâm việc anh đưa hay không đưa cô đi gặp người nhà, mà là thái độ của anh đối với cô, cô muốn kết hôn với anh, muốn làm vợ anh, từ rất lâu đã bắt đầu suy nghĩ.

“Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Vậy thì đính hôn, chúng ta trước mắt hãy đính hôn đi!”

Nhìn ánh mắt thâm tình của Tiếu Lâm Lâm, Thẩm Gia Hạo không muốn cự tuyệt.

” Nghi thức đính hôn, anh không có thời gian quan tâm.”

“Đừng lo, em có thời gian, em tới, chỉ cần anh bằng lòng, toàn bộ em đều có thể làm tốt.”

Thẩm Gia Hạo vẫn là không từ chối, chỉ gật gật đầu.

Nằm ở trên giường, Thẩm Gia Hạo nghĩ tới chuyện hôm nay chính anh đáp ứng đính hôn với Tiếu Lâm Lâm, tâm tình càng thấy phiền muộn.

Đột nhiên, trước mắt lại hiện lên một màn khắc thật sâu vào trong lòng anh.

Cô nằm trên giường bệnh toàn một màu trắng, sắc mặt cũng tái nhợt như ra giường, không những vậy còn mang thêm vẻ xanh xao. Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết đến nơi nào. Chỉ yếu ớt nói một câu:

“Thẩm Gia Hạo, chúng ta ly hôn đi!”

~~**.**~~

Nhân viên công vụ, là nghề nóng nhất hiện nay, hàng năm có bao nhiêu người chỉ vì một chức vị mà tranh giành đầu rơi máu chảy. Kỳ thực, đây là một cái thành được bao vây, người ngoài tới vót nhọn đầu cũng muốn chui vào bên trong, mặc dù người ở bên trong tất nhiên không hề muốn ra ngoài, nhưng cũng chưa hẳn quá vui vẻ. Phương diện này ngoại trừ đấu tranh để được nổi trội còn có lên voi xuống chó thất thường. (1)

Đơn vị của Nghiêm Di Nhiên là một nơi thị phi, luôn luôn có một đám phụ nữ tụ tập lại một chỗ tán gẫu “Việc nhà”. Hôm nay ông chồng nhà ai ra tường, ngày mai bà vợ nhà ai vụng trộm đàn ông, hoặc chính là ở ngành nào đó có bà cô xử nữ đã ba mươi vẫn chưa gả, cặp vợ chồng nào đó ly hôn. Nghiêm Di Nhiên sau khi ly hôn từng một lần trở thành tiêu điểm cho mọi người thảo luận, nhận hết tam cô lục bà châm chọc khiêu khích.

“Cô ta chính là vợ trước tập đoàn nổi tiếng nhà Thẩm Gia Hạo sao?”

“Đúng vậy, cô không nhận ra à? Cũng vì cô tới muộn một chút, năm đó sự kiện cô ta ly hôn đúng là vô cùng xôn xao. Cô chắc còn không có nghe nói, kỳ thật cô ta đoạt người đàn ông của bạn tốt, chính là Thẩm Gia Hạo, sau đó bạn tốt của cô ta đã trở lại, Thẩm Gia Hạo tự nhiên sẽ không cần cô ta nên ly hôn. Cho nên nói, là của mình chính là của mình, không phải của mình cho dù đoạt lấy cũng ko giữ được lâu.”

“Sao cô lại biết?”

“Em họ tôi cũng học hệ pháp luật đại học G, hình như còn học cùng lớp với cô ta, em ấy nói cho tôi biết.”

“Nhìn không ra đấy, bộ dạng tư văn nhã nhặn, thì ra cũng chỉ là một tiểu tam.”

“Người không thể xem bề ngoài, để cho chó cắn lên người mới thấy lợi hại.”

“Nghe nói, khi cô ta ly hôn chỉ có một thân một mình ra khỏi nhà, hiện tại phải dọn về phòng xép nhỏ xíu của cơ quan đấy.”

“Vậy cũng thật đáng thương.”

“Cũng không phải nói như vậy, cô ta lúc trước chắc hẳn cũng vì tiền mới cùng với Thẩm Gia Hạo đây! Hiện tại cũng rơi vào công dã tràng mà thôi.”

Những người này trước kia bộ dạng gần như khom lưng cúi đầu với cô, không ít người nghĩ muốn thông qua cô lợi dụng một chút gì đó dưới sản nghiệp của Thẩm Gia Hạo, không thiếu lời dối trá a dua nịnh hót với cô, cô hiểu được, tất cả chẳng qua đều bởi vì thân phận hiển hách Thẩm phu nhân của cô. Bây giờ xưa đâu bằng nay, mấy người đó cũng không cần khách sáo đối với cô nữa, mấy lời nói khó nghe đó cũng không sợ cô nghe được, rất nhiều lần cô đi qua bên cạnh họ, bọn họ cũng chẳng dừng lại, sợ là còn muốn nói cho cô nghe đi chứ!

Thì ra thế giới nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi lời đồn còn có thể truyền khắp mỗi ngõ ngách trong cuộc sống.

Đối với những chuyện này, Nghiêm Di Nhiên cũng bắt đầu chầm chậm làm quen, học dần thành quen, về sau quen thuộc, cũng mặc cho mấy người đó thỏa sức nói. Nhưng mà, mấy thứ nhàn ngôn toái ngữ đó nếu bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, cô sẽ không ngồi yên mà không để ý đến, cô, cũng sẽ phản kích.

Ngày hôm đó, Nghiêm Di Nhiên đến cơ quan làm việc, cô đi vào tòa cao ốc uy nghiêm kia, nơi này cô vốn quen thuộc hơn hết, cô từng làm việc ở trong này hai năm. Văn phòng pháp chế được đặt ở phía bên phải trên lầu ba.

Lâm Hiểu Trân có thể nói là người bạn duy nhất của cô tại đơn vị này, nếu đến đây, không thể không tới chỗ Lâm Hiểu Trân. Đừng xem tòa nhà này có tới mấy trăm người, cũng không phải mỗi người đều có thể làm bạn bè, ở đây khắp nơi đều có sẵn bom mìn.

“Tiểu Nghiêm, tại sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Lâm Hiểu Trân rất tốt, vô cùng trọng nghĩa, thấy chuyện bất bình chẳng tha, tại đơn vị có thể có người với tính cách như vậy đúng là hiếm có, không phải ai đều có thể thật tình như thế, phải có Hiểu Trân gia thế như vậy, mà lại giống cô vô dục vô cầu mới có thể làm bạn tốt. Trước kia Nghiêm Di Nhiên còn tại phòng pháp chế, Hiểu Trân giúp đỡ cô không ít việc.

“Qua đây nhận văn kiện, nhất định phải tới thăm cậu một lát.”

“Đương nhiên, cậu nếu qua đây cũng không đến tìm tớ, tớ mới thực sự tức giận.”

Nghiêm Di Nhiên cười cười.

“Thế nào? Ở chi đội tuần cảnh đã quen chưa?”

“Rất tốt.”

“Nơi đó chắc còn phải bận rộn hơn nhiều so với cơ quan này.”

“Cũng không hơn nhiều lắm, ở đâu mà không phải làm việc chứ?”

“Đúng rồi, cậu nhận được thông báo thăng cấp quân hàm cảnh sát chưa?”

“Thăng cấp quân hàm? Không thấy nghe nói!”

“Vậy cậu nhanh nhanh qua bộ chính trị hỏi một chút, cấp bậc quân hàm của chúng ta là ba năm thăng một lần, thăng một cấp được tăng một bậc tiền lương, theo tớ tính toán, cậu hẳn là cũng thỏa mãn điều kiện.”

“Thật không? Một cấp tiền lương là bao nhiêu?”

“Cũng không nhiều, khoảng một trăm đồng!”

Một trăm đồng? Đối với Lâm Hiểu Trân mà nói đương nhiên là không nhiều lắm, nhưng đối với Nghiêm Di Nhiên mà nói, cũng không hề tính là ít.

Nghiêm Di Nhiên vào thang máy đi lên tầng chín, cửa thang máy mở ra, một tấm biển màu xanh dương lớn đính trên tường ghi” Bộ chính trị cục công an thành phố A”, đây chính là đơn vị có quyền lợi rất lớn, gần với ban lãnh đạo, nắm giữ quyền sinh sát to lớn của nhân sự cùng phúc lợi của cảnh sát nhân dân. Đều nói khoa tài vụ đáng giá, nhưng tiền lương trước mặt cũng không đồng đều, bộ chính trị cho anh chi phí làm công, thì anh hãy nhận mức tiền công ấy, khoa tài vụ cũng không quản được.

Phòng phúc lợi tiền lương của bộ chính trị cũng không đóng cửa, nhưng theo quy củ vẫn phải gõ cửa.

“Cộc cộc cộc, báo cáo.”

Trong văn phòng là ba bàn làm việc, từng vị trí có một người đang ngồi, đều là nữ đồng chí. Trong đó một người phụ nữ có vẻ hơi mập mạp chỉ khẽ ngẩng đầu liếc mắt về phía cô một cái, thoáng động, sau đó không chút để ý hỏi,

“Cô có việc gì sao?”

“Xin chào, tôi muốn đến xin tư vấn một chút về vấn đề thăng cấp quân hàm.”

“Cô tên là gì?”

“Nghiêm Di Nhiên.”

Lúc này, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô. Có hai người bắt đầu châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.

“Cô này chính là Nghiêm Di Nhiên đấy! Thoạt nhìn tư văn nhã nhặn, thấy thế nào cũng không giống trong lời đồn?”

“Bà biết cái gì? Người không thể nhìn bề ngoài.”

Người phụ nữ mập mạp ho nhẹ một tiếng, ý bảo hai người kia chú ý một chút. Chậm rãi lật ra tập văn kiện, giả vờ giả vịt nói,

“Tài liệu của cô chúng tôi năm nay báo chậm, cho nên không thể thăng chức.”

Lập tức nói một câu như vậy đuổi người rồi?

“Không phải mới bắt đầu sao? Tại sao lại chậm?”

Nghe ra Nghiêm Di Nhiên đến có chuẩn bị, người phụ nữa kia lại giả bộ lục lọi văn kiện, còn nói,

“Ồ, năm nay danh sách đầy, phải chờ tới sang năm.”

Vừa rồi là báo chậm, hiện tại lại biến thành danh sách đầy, mấy người này căn bản chỉ trả lời có lệ. Hơn nữa, chưa bao giờ nghe qua đã có đủ số lượng.

“Nhưng mà…”

“Không có việc gì thì cô đi về trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ lại thông báo cho cô.”

Rất rõ ràng, sau khi trả lời có lệ chính là tiễn khách.

Đối với vẻ mặt cáo mượn oai hùm mà giở giọng của người phụ nữ béo mập kia, Nghiêm Di Nhiên thật sự muốn cho bà ta hai cái tát. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn, cô hiểu rất rõ sinh tồn tại cái vòng luẩn quẩn này, trước hết cần học chính là, nhẫn. [(*)Nhẫn nại, nhẫn nhịn]

Vừa không thể biện bạch, vậy chỉ có rời đi trước. Nghiêm Di Nhiên ra khỏi văn phòng, còn chưa đi được hai bước, nghe được trong văn phòng truyền ra một câu như sau, khiến cho cô phải dừng lại,

“Hứ, cô ta nghĩ cô ta vẫn là Thẩm phu nhân sao? Sớm đã qua thời kỳ đó rồi.”

Chính bởi một câu này, Nghiêm Di Nhiên trong lòng bừng lên lửa giận. Mấy người đó không phải thích gió chiều nào che chiều ấy sao? Nếu vậy cô sẽ giúp cho mấy người đó biết cái gì gọi là lạc đà gầy còn đòi lớn hơn ngựa.

Nghiêm Di Nhiên quay đầu, trực tiếp đi vào văn phòng kia, lần này cô cũng không gõ cửa, cũng không báo cáo. Trực tiếp vọt tới trước bàn công tác của người phụ nữ mập mạp kia,

“Đúng, giờ này ngày này tôi không còn là vợ của Thẩm Gia Hạo, nhưng mà, mong mấy người nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn đều là mẹ của cháu trai đích tôn của Thẩm gia. Có lẽ thân phận này sẽ giúp cho mấy người rõ ràng hơn nên cân nhắc mà giải quyết chuyện này như thế nào.”

Nói xong, Nghiêm Di Nhiên hiên ngang xoay người đi ra khỏi văn phòng, lúc này trong hành lang thật im lặng, không còn tiếng nói chuyện chói tai kia.

Mọi người đều biết mềm nắn rắn buông, ngày đó sau khi Nghiêm Di Nhiên nói một phen đúng lý hợp tình, không tới vài ngày giấy thăng cấp liền phê xuống dưới. Nghiêm Di Nhiên cầm văn kiện thông báo thăng chức, cười cười, trong lòng không khỏi khổ sở, bắt đầu từ khi nào, Nghiêm Di Nhiên cô lại phải vì một trăm mấy chục đồng mà cùng người ta giằng co như thế?

Lâm Hiểu Trân nói: “Học được phản kháng là chuyện tốt, về sau sẽ không có ai dám xem thường cậu”. Như lời cô ấy nói, từ đó về sau, rốt cuộc không ai dám khe khẽ to nhỏ thảo luận về cô cùng thân phận cô từng là Thẩm phu nhân trước mặt cô thêm một lần nào nữa.

~~~~~**.**~~~~~

        (1)Trích từ câu : Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải