Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 179: Một nhà ba người





Lúc Uyên Hà trở lại phòng bệnh của Joy đã là đầu giờ chiều, cô vốn chỉ định nhìn Gia An một chút nhưng cuối cùng lại ngồi đó chờ nàng cùng đi ăn cơm trưa, vì cảm thấy trạng thái của chị đồng nghiệp rất tệ.

Tuy khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng số lần bác sĩ An hướng dẫn bệnh nhân đi nhầm đường lên đến 70%, 30% còn lại Uyên Hà cũng không dám khẳng định có sai sót gì không, biết đâu trên giấy khám thai nàng ghi nhầm gì đó thì hỏng!?

- Chẳng phải đã bảo Joy không có gì nghiêm trọng sao? Sao bây giờ vẫn chưa tỉnh?- Nguyệt Minh vừa thấy Uyên Hà liền bỏ iPad ra mà chủ động đến cạnh giường bệnh.

Uyên Hà mím môi, trạng thái của Nguyệt Minh cũng không tốt hơn là bao, ôi, OTP của cô vì sao lại thành ra thế này cơ chứ? Shipper nhiệt huyết như cô phải làm thế nào đây?

Thầm thở dài một chút rồi thu lại tâm tư, Uyên Hà lấy ống nghe từ trong túi áo blouse ra rồi bắt đầu thăm khám cho Joy. Đúng lúc này, cô liền thấy tay bé khẽ động, tiếp sau đó là đôi mắt trẻ thơ bật mở, đầu tiên là có chút thất thần, sau đó lại dáo dác nhìn quanh, mặt bé con nhíu lại...

Giây tiếp theo, Uyên Hà biết chắc rằng cô nhóc này sẽ òa khóc!

- Oa oa...

Joy hét lên, nước mắt như vòi phun nước tự động, gương mặt nhỏ chẳng mấy chốc đổi sang màu hồng nhạt.

Uyên Hà định bế bé lên, nhưng Nguyệt Minh đã cản lại, cô bế cục cưng vào lòng, để cháu gục đầu lên vai mình.

- Được rồi, cục cưng đừng khóc, có dì ở đây... có dì ở đây...- Lòng Nguyệt Minh như bị cào nát, cố cố nhẹ nhàng vỗ về Joy.

Joy lúc này có chiều hướng phản kháng cực kỳ mạnh, bé bật người dậy, không muốn tựa đầu lên vai Nguyệt Minh, sau đó dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn.

Joy cứ như vậy mà giãy dụa trong vòng tay Nguyệt Minh, cô vô cùng bối rối, không muốn làm đau cháu nhưng nếu không giữ chặt Joy liền sẽ té xuống.

Uyên Hà cũng lúng túng, loại phản kháng này mạnh hơn cô dự liệu, xem ra thân thể không vấn đề gì nặng nhưng tâm lý hẳn đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

- Để em.- Khả Hân tiến đến, muốn giúp đỡ Nguyệt Minh.

Joy vừa thấy Khả Hân muốn chạm vào người mình liền giãy dụa kịch liệt, nếu Nguyệt Minh không chắc tay, sợ rằng bé con đã té rồi.

- Làm sao đây?- Nguyệt Minh lo lắng hỏi Uyên Hà.

Joy càng khóc, ba người lớn càng khẩn trương. Uyên Hà chỉ nghĩ đến một đáp án, hệt như lúc xưa, Joy chẳng chịu ai mà chỉ chịu một người... Uyên Hà mím môi, không biết bây giờ nói ra có khiến Nguyệt Minh không thoải mái không, cô nghĩ họ nên gọi bác sĩ An.

Sự tin tưởng của Joy đối với bác sĩ An là TUYỆT ĐỐI, ngay cả dì ruột là Nguyệt Minh cũng kém vài phần!

Khả Hân bị Joy từ chối liền lui về đứng cạnh Uyên Hà. Nhìn Uyên Hà đăm chiêu, nữ thư ký dường như cũng hiểu được suy tư của người yêu.

Khả Hân thúc nhẹ vào tay Uyên Hà rồi hất mặt về phía cửa, bác sĩ Hà liền gật đầu nhận lệnh, vẫn là phải đi gọi bác sĩ An thôi!

Uyên Hà nhanh chân chạy đi, vội vội vàng vàng tiến vào thang máy.

Ngay khi nữ bác sĩ vừa đi khỏi, thang máy bên cạnh Ting— một tiếng, Hải My thong thả bước ra, một tay cầm hoa, một tay cầm giỏ quà, một mạch đi đến phòng bệnh của Joy cục cưng. Lần trước, cô ta đã nghe nói qua các loại đồ ăn yêu thích của Joy, liền đặc biệt mang đến lấy lòng bé.

- Sao thế này?

Joy cục cưng nằm trên giường khóc đến khàn cả giọng, Nguyệt Minh đang cố dỗ dành nhưng hoàn toàn bó tay.

Dù chân vẫn còn hơi khập khiễng vì vết thương nhưng Hải My lại tỏa ra phong thái không chút kiên dè, thậm chí còn rất tự nhiên như bản thân là bà chủ nơi này, nhét hoa và giỏ trái cây vào tay Khả Hân, sau đó đến cạnh giường bệnh trong sự ngỡ ngàng của thư ký toàn năng.

- Ơi, cục cưng của cô, vì sao lại khóc? Có cô ở đây rồi.- Hải My dùng chất giọng ngọt ngào, xoa xoa nhẹ cánh tay của Joy cục cưng.

Joy cục cưng đang khóc thì dừng lại một chút, bé hướng mắt về phía Hải My, xuyên qua làn nước mắt nhìn người đối diện.

Mái tóc xoăn này...

Bàn tay ấm áp này...

Mùi bánh gặm yêu thích và loại sữa mà bé thường uống này...

Mommy?

Trước sự ngỡ ngàng của Nguyệt Minh và Khả Hân, Joy đưa tay lên hướng về Hải My.

Hải My nhanh chóng bế Joy cục cưng vào lòng, vỗ về cực kỳ tình cảm.

Joy thút thít, tựa đầu vào vai của Hải My, tiếng khóc cũng nhỏ đi hẳn, chỉ còn lại cơn nấc nghẹn ngào thể hiện sự uất ức.

Cục cưng dưới sự vỗ về của Hải My, hai mắt lim dim, hẳn là trận khóc vừa rồi lại khiến bé hao tổn không ít sức lực, dù sao cũng hôn mê cả ngày.

- Hình như Joy sốt.- Hải My thấy Joy nằm im trên vai mình, tay nhẹ nhàng chạm vào trán bé.

- Đâu?- Nguyệt Minh im lặng nãy giờ liền đến gần Hải My, đặt tay lên trán Joy.- Ừm, có chút nóng... Cô đặt Joy xuống giường lại đi.

- Hình như em cũng sốt rồi, chị có thể giúp em xác định không?- Hải My cũng đặt tay lên trán mình, sau đó làm vẻ mặt đáng thương nhìn Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh hơi khó xử, nhưng thấy người ta dỗ Joy như vậy, cũng có chút biết ơn, cô chần chừ rồi cũng đặt tay lên trán Hải My.

- Không có sốt, là tưởng tượng thôi.- Tổng giám đốc rất nhanh rụt tay về, tốt bụng nói.

Bác sĩ Hà tay đặt lên nắm cửa, phía sau lưng có thể cảm nhận được một tầng hơi lạnh đến buốt cả xương sống, thế quái nào mà mọi chuyện lại cứ như tình tiết trong drama chiếu khung giờ vàng trên Tivi mỗi ngày vậy nè?

Hey hey hey, có cần tới mức này hay không?

Uyên Hà bây giờ đến hít thở cũng không dám, bản thân như bị đặt vào thế đã rồi, tiến không được, lùi không xong. Trong nỗi sợ hãi, Uyên Hà chậm rãi quay đầu, muốn nhìn một chút thái độ của bác sĩ An để biết đường mà tính bước tiếp theo.

Lúc Uyên Hà chạy đến nơi, nói rằng Joy vừa tỉnh, khỏi phải nói cũng hình dung được Gia An đã vô cùng gấp gáp.

Khoa khám Sản và Nhi nằm không xa, phòng bệnh nhi VIP thì trên một tầng, cộng thêm tốc độ chạy như bay của bác sĩ An, nàng gấp đến nỗi trực tiếp đi thang bộ không cần dùng thang máy, chẳng mất mấy phút là hai người đã đến nơi.

Đúng, bác sĩ An vượt trăm nghìn khó khăn chỉ để đứng đây và thu vào mắt cảnh tượng một nhà ba người đầm ấm như thế này.

Không đứng trên phương diện là vợ của Nguyệt Minh, mommy của Joy mà Uyên Hà còn cảm thấy cảnh tượng trước mặt ngứa mắt đến muốn nổ não... Vậy thì đặt vào ở vị trí của Gia An sẽ chán ghét đến mức nào đây?

Tuy không nghe rõ những gì hai người kia nói với nhau, nhưng nhìn vào cảnh tượng Hải My bế Joy, Nguyệt Minh hết sờ trán Joy lại sờ trán Hải My cũng đủ khiến Uyên Hà thay Gia An mà nổi cơn ghen!

Một nhà ba người, vị trí lẽ ra thuộc về bạn nhưng giờ người khác, cộng thêm câu nói thêm dầu vào lửa của Uyên Hà lúc chạy đến gọi Gia An: "Chị ơi Joy khóc đến trắng mặt, không ai động vào bé được!"...

Cái không ai động được có đồng nghĩa với Joy trong vòng tay Hải My không?

Bác sĩ Hà mím môi, chết dở thật, cô vô tình tiếp tay cho người ta đốt nhà OTP rồi sao!?

Nhưng mà... lúc quay lại nhìn Gia An, bác sĩ Hà liền bị sốc, cái loại bình tĩnh gì vậy?

Sao lại có thể không chút gợn sóng trước cảnh tượng này?

Bác sĩ An, dù chị là cung xử nữ đi chăng nữa thì cũng nên ghen một chút chứ, đúng không?

Như đọc được lời nói từ ánh mắt của đồng nghiệp, Gia An mỉm cười thay lời đáp, nàng còn tiến lên vài bước, giúp đôi tay đang chần chừ của Uyên Hà khép cửa phòng bệnh lại.

- Ừm, chị còn có việc... Joy cũng không sao rồi, chị về trước.- Nàng bình thản nói.- Em theo dõi tình hình Joy có gì nhắn cho chị biết.

Dù Uyên Hà có cố tình soi mói đoán mò, nhưng một điểm khác lạ cô cũng không tìm được.

Bác sĩ An cứ như vậy mà bỏ đi, sao có thể bình tâm như mặt hồ thế này?

Thật sự không chút gợn sóng nào sao?

Uyên Hà cứ như vậy nhìn theo bóng lưng Gia An, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô vẫn còn đang chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra...

Gia An một đường về thẳng khoa Sản, nàng ghé ngang bên bàn tiếp tân, tựa người vào, thân thiện chào hỏi hai nữ tiếp tân.

Hai bạn tiếp tân cả ngày hôm nay vì Gia An mà bị sốc không biết bao nhiêu lần, ban sáng không phải bác sĩ An rất mất tập trung và thẫn thờ sao, bây giờ vừa nghỉ trưa vào liền tháo phăng khẩu trang ra, tươi cười như hoa?

Dù hôm nay trông mặt vẫn mệt mỏi nhưng vẫn rất xinh đẹp nha!

- Các em in danh sách tất cả cuộc hẹn của chị trong tuần này và đồng thời ngừng nhận book lịch cho tuần tới nhé.

- Dạ...- Tiếp tân 1 gật đầu đáp ứng, trong lòng không khỏi tò mò chuyện gì mà bác sĩ An lại muốn in ra như vậy.- In hết sẽ hơi lâu nha chị.

- Không sao, in xong mang vào phòng cho chị nhé.

Gia An vẫn duy trì nụ cười trên môi, hàn huyên vài câu, trước khi đi còn tốt bụng khen tiếp tân 1 một câu.

- Áo em hôm nay xinh đó.

Không biết có phải vì được câu khen ngợi tiếp thêm sức mạnh hay không, chỉ 10 phút sau, tiếp tân 1 đã mang đến một bảng danh sách sản phụ đặt hẹn như Gia An yêu cầu.

Lúc cô đi vào phòng, thấy Gia An đang đánh máy gì đó, có chút tò mò nên đã liếc nhìn thử, hai đồng tử ngay lập tức giãn nở.

Đơn xin nghỉ phép?

Bác sĩ An không phải đã bình thường lại sao?

Vì sao muốn xin nghỉ phép?

Tiếp tân 1 rời khỏi phòng của Gia An với một nghìn câu hỏi vì sao, cứ như vậy mà hợp với tiếp tân 2 để phân tích vấn đề.

Gia An lật xem danh sách các sản phụ đặt hẹn trong tuần này, nàng mở một phần mềm theo dõi bệnh án của từng người ra, ghi chú kỹ càng từng chút một,... Xong hết thảy công việc, nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã dần khuất bóng phía sau các tòa nhà.

Gia An đóng tệp tài liệu nàng vừa ghi chú lại, sau đó mông lung nhìn Đơn xin nghỉ phép nàng đã soạn lúc nãy. Nàng lấy bút ký tên vào, sau đó ấn nút gọi nội bộ, máy đã rất nhanh được nối đến phòng của Trưởng khoa.

Nàng nói muốn xin nghỉ phép một thời gian, bây giờ có tiện đến văn phòng không, Trưởng khoa nghe vậy liền nhanh chóng đồng ý.

Gia An đứng dậy, cầm lấy tệp tài liệu nàng vừa soạn cùng đơn xin nghỉ phép của mình. Trước khi đi, nàng muốn nhắn cho bác sĩ Thu một tin, nhưng sau đó lại cất điện thoại vào, thở dài một hơi.

Đúng vậy, là khoảng lặng trước bão.

Không phải như Uyên Hà nghĩ, Gia An không hề vô cảm nhưng cũng không biết phải đối mặt với cảnh trước mặt như thế nào.

Cơn đau không phải không đến, chỉ là nó đến một cách chậm rãi, từ từ ăn mòn trái tim nàng.

Nàng nên nói gì đây?

Nàng không biết.

Nàng nên làm sao đây?

Nàng cũng không biết.

Nàng... chỉ là...

Muốn yên tĩnh một chút.

Quay người thời gian một chút, Gia An vừa rời đi, Uyên Hà cũng đẩy cửa vào phòng bệnh. Lúc này, một màn chướng mắt đã không còn, Tổng giám đốc đứng bên trái giường, cô Hải My đứng bên phải giường, cả hai đang nhìn Joy cục cưng ngủ trên giường.

Uyên Hà liền nhận được ánh mắt như viên đạn của Khả Hân xoáy tới như thể hỏi cô nãy giờ đi đâu, bác sĩ An đâu, vân vân mây mây... Uyên Hà lau mồ hôi trên trán, quyết định bơ Khả Hân mà tiến về phía giường bệnh.

- Joy hình như sốt rồi.- Nguyệt Minh liền báo lại tình hình.

Uyên Hà lập tức vào việc, cô nhấn nút gọi y tá mang theo nhiệt kế cùng các dụng cụ cần thiết cho mình. Y tá rất nhanh chóng có mặt, cùng Uyên Hà bắt đầu thăm khám.

Uyên Hà đi đến là bên phải giường của Joy. Hải My thấy mình vướng tay vướng chân bác sĩ liền chuyển sang cạnh Nguyệt Minh, vừa đi vài bước, đã thấy Nguyệt Minh đổi sang cạnh Uyên Hà. Hải My nhìn Nguyệt Minh chăm chú nhưng Tổng giám đốc lại tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Uyên Hà vừa đo nhiệt độ cho Joy xong liền liếc sang:...

Bác sĩ Hà là ai cơ chứ?

Là thuyền trưởng đó!

Đầu óc cô liền nhảy số, đứng nhích sang vài bước nhường chỗ cho Nguyệt Minh, thậm chí còn bảo y tá rời đi cho đỡ vướng víu.

- 38 độ, đúng là sốt nhẹ, nhưng chưa cần phải dùng thuốc đâu.

- Vậy phải làm sao bây giờ?- Nguyệt Minh lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ kia.

Nhìn bàn tay run run của Nguyệt Minh đang nắm lấy tay Joy, phút chốc, bác sĩ Hà nhát gan ngày thường offline, Uyên Hà phiên bản dũng cảm liền chủ động cất tiếng.

- So với Joy, tôi thấy trạng thái của Chủ tịch mới là đáng quan ngại. Cô ăn gì chưa? Tôi hỏi thật.

Quần áo mặc từ sáng hôm qua đến giờ, gương mặt Nguyệt Minh hốc hác thấy rõ, vẻ chải chuốt chỉnh chu ngày thường chẳng còn nữa. Nếu như bác sĩ An còn biết trang điểm che đi thì Nguyệt Minh chỉ để mặt mộc, có sao liền hiện ra như thế.

- Đúng rồi, chị nghỉ ngơi một chút đi, có em ở đây được rồi.- Khả Hân nghe Uyên Hà nói vậy liền vỗ vai Nguyệt Minh trấn an.

Cả ngày hôm nay ngoài uống nước và ly cà phê ngược lúc sáng thì cái gì Nguyệt Minh cũng chưa ăn, Khả Hân vô cùng xót xa!

- Không sao.- Nguyệt Minh vẫn cứng đầu từ chối.

Đúng lúc này, Hải My tự nãy giờ im lặng đã đến bên cạnh Nguyệt Minh, Khả Hân dù không muốn cũng đành né sang một bên.

- Chị đừng cố chấp nữa.

Hải My nắm lấy cổ tay của Nguyệt Minh kéo cô quay lại đối mặt với cô ta, sau đó đẩy nhẹ bả vai Tổng giám đốc.

Nguyệt Minh ngay lập tức ngã xuống khoảng trống dưới chân của Joy.

- Làm gì vậy?- Nguyệt Minh khó chịu, cố chống tay ngồi dậy.

Khả Hân cũng bực mình, vừa khẽ lườm Hải My vừa giúp Nguyệt Minh ngồi dậy.

- Yếu mà còn ra gió, chị còn bao nhiêu sức? Em chỉ đẩy nhẹ một cái...- Hải My trách móc, lần nữa kéo Nguyệt Minh một mạch đi đến sofa nhấn cô ngồi xuống.

Khả Hân:...

Uyên Hà:...

Sao cái cô này ngang ngược quá vậy!?

- Cô có mua đồ ăn không?- Hải My quay sang nhìn Khả Hân.

- Cô lấy tư cách gì mà nói với tôi bằng cái giọng ra lệnh ấy?

Khả Hân khó chịu tự nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát, cô gái này chẳng phải là nguyên nhân làm cho những rắc rối thêm sâu sao?

- Người đang theo đuổi sếp cô có được không? Cô là thư ký mà tác phong như vậy sao?- Hải My trả lời một câu mà không ai trong phòng có thể tưởng tượng ra.

Nguyệt Minh thở dài một hơi, chẳng còn sức mắng mỏ.

Khả Hân không thèm đáp với loại ảo tưởng này nữa, nàng lo cho chị gái mình nên đi dọn đồ ăn cho Nguyệt Minh.

Khả Hân đứng đó nhíu mày, nhìn Hải My cầm chén cháo lên, chậm rãi múc một muỗng đưa đến trước miệng Nguyệt Minh.

Chị Nguyệt sẽ ăn sao?

Chị Nguyệt mà lại dễ dãi như vậy sao?

Lúc này, Khả Hân chợt nghe tiếng thở mạnh bên cạnh mình, quay sang liền thấy Uyên Hà ôm tim, nhưng biểu cảm trên gương mặt chính là căng thẳng tột độ.

Khả Hân thiệt muốn đánh Uyên Hà một cái, chẳng phải luôn mồm nói là shipper nhà Nguyệt An sao?

Giờ lại vì cảnh trước mặt làm cho hoa mắt!?

Muốn đẩy thuyền mới???

Khả Hân hiểu sai cho Uyên Hà rồi!

Người ta là shipper thủy chung, một lòng đẩy Nguyệt An từ bè chuối thành chiến hạm, hiện tại là cô đang căng thẳng vì sợ Nguyệt Minh sẽ ăn muỗng cháo kia cơ.

Nếu mà như vậy, cô không biết về sau phải dùng ánh mắt gì nhìn Nguyệt Minh nữa...

Giá mà Nguyệt Minh thấy được chị An lúc nãy có bao nhiêu là tiều tụy!

- Bỏ xuống đi.- Nguyệt Minh thờ ơ nói.

- Chị phải ăn chút gì đó đi.- Hải My vẫn kiên quyết đưa muỗng cháo đến trước mặt cô.

Nguyệt Minh phóng ánh nhìn lạnh lẽo về phía Hải My.

- Tôi ghét phải lặp lại.

- Em cũng vậy.

Hải My đưa muỗng cháo chạm vào môi Nguyệt Minh khiến cô giật thót người đẩy ra khiến cháo dính lên chiếc áo sơ mi hồng nhạt của cô ta.

Nhưng Hải My không chút bận tâm, đầy kiên nhẫn rút khăn giấy ra lau đi vệt cháo, sau đó lại múc lên một muỗng mới, như cũ đưa đến môi Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh siết chặt tay lại thành nắm đấm, cảm nhận được cơn đau thể xác do móng tay đâm vào da thịt. Tổng giám đốc nhắm mắt, cố gắng kiểm soát cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng mình.

- Vợ tôi không thích bất cứ ai động vào người tôi đâu, cả cô cũng vậy, mong cô hiểu rõ và giữ khoảng cách.- Nguyệt Minh bật người đứng dậy.

Hải My đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyệt Minh, lời vừa rồi cô ta xem như nghe tai này bỏ qua tai kia, ánh mắt ướt đẫm.

- Là em tới trễ à?- Hải My hỏi.

Nguyệt Minh ngay lập tức hất tay Hải My ra, cứ vậy một mạch rời khỏi phòng bệnh của Joy, bước chân vô thức dẫn cô đến nơi quen thuộc.

- Nguyệt Minh, em không hề đến trễ!- Hải My hai mắt ửng hồng, nói vọng theo.

- Nè... bà biết gì không? Chị An xin nghỉ phép đó.- Tiếp tân 1 không giấu khỏi xúc động mà nói với tiếp tân 2.

- Hả? Bà hóng ở đâu vậy? Nghỉ phép hả? Đâu giống tác phong của bác sĩ An...- Tiếp tân 2 bắt sóng ngay.

- Nãy tui vô đưa danh sách thì thấy đang soạn đơn xin nghỉ, hèn chi chị ấy bảo in danh sách hẹn, thì ra sắp xếp để nghỉ.

Vô tình nghe được cuộc trò chuyện này của hai tiếp tân, đại não đang nóng giận như nhận được chất xúc tác mà bùng nổ, Nguyệt Minh đùng đùng đi đến trước cửa phòng khám của Gia An, tay đặt lên nắm cửa.

Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại truyền đến lòng bàn tay trong phút chốc khiến bước chân cô hóa đá.

- Xin lỗi... hiện tại... chị không muốn thấy mặt em.

Nguyệt Minh rụt tay lại, chỉ cách một cánh cửa này, người cô yêu liền ở ngay phía sau.

Thật gần nhưng thật xa.

Một bước.

Hai bước.

Nguyệt Minh xoay người, cứ như vậy một mình cô độc rời đi trên hành lang vắng lặng.

- Alo, Hân à,... ừm, chị về nhà nghỉ một tí, em trông Joy giúp chị.

Nguyệt Minh uể oải nói.

*****

Tác giả:

Hải My: Tui mới là người chăm sóc tốt cho chị ấy và Joy, cô chỉ là một con bánh bèo vô dụng không giúp được gì.

Gia An: Ờ

Và từ đó Nguyệt Minh cùng Hải My hạnh phúc bên nhau.

Toàn văn hoàn