Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 172





Sau khi xe của Khả Hân rời đi, Hạ Băng liền thở dài.

Nguyệt Minh nhìn cô bạn thân, khẽ bảo Gia An vào nhà trước, bỏ lại phía cổng lớn hai bóng người đứng dưới ánh đèn đường.

- Có chuyện gì vậy?- Nguyệt Minh nhẹ giọng hỏi.

Nói về trạng thái của Hạ Băng thì còn ai hiểu rõ bằng người cùng nàng trưởng thành như cô.

- Không có gì.- Hạ Băng khẽ vuốt tóc, môi cong lên một nụ cười, má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện..

- Đừng nói không có chuyện gì, cả buổi cậu không uống rượu, định lừa ai?- Nguyệt Minh quả thật có chút lo lắng, cô sợ rằng vì mình từ chối Thiên Hương mà bà ta đã chuyển hướng đánh thẳng vào Hạ Băng.

Nếu bà ấy đánh trực diện không sao, Hạ Băng sẽ có cách phòng tránh, nhưng chỉ sợ Thiên Hương lại giở trò gì để vây lưới bắt nàng thì nguy mất!

Hạ Băng có lắm chiêu cỡ nào cũng không qua được Thiên Hương.

- Có chuyện gì thì tìm tớ, đừng có giấu trong lòng, không hợp với cậu.- Nguyệt Minh vỗ vỗ vai bạn thân, nói một câu tình cảm.- Cậu hơi bị stupid không giải quyết được gì đâu.

Câu thứ hai thì vẫn tình cảm, nhưng mà là cảm lạnh.

Ai cũng có nỗi buồn, Nguyệt Minh hiểu điều đó, nhưng người thường xuyên ruột để ngoài da như Hạ Băng, bây giờ lại làm vẻ rầu rĩ thì hẳn gặp chuyện gì đó rất khó nói rồi.

Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh, nàng rất tự nhiên mò mẫm trong túi xách, cuối cùng tay chạm được điếu thuốc lá.

- Hút một chút, cậu đứng xa ra.

Nguyệt Minh thở dài, lùi về sau vài bước, khẽ nhíu mày khi thấy Hạ Băng lấy tay ngắt đi một nửa điếu thuốc, vứt vào sọt rác cạnh cột đèn.

- Cai thuốc.- Hạ Băng nhún vai.

- Thay vì mỗi ngày hút một điếu, chuyển thành mỗi ngày hút hai lần, mỗi lần nửa điếu à?- Nguyệt Minh nhếch môi.

Tuy lời nói ra có chút mỉa mai, nhưng thật tâm cô khen ngợi động thái này của Hạ Băng, càng khen ngợi lại càng tò mò về nguyên nhân.

Một người hút thuốc từ năm 16 tuổi, sau chục năm hơn lại muốn cai thuốc?

Hạ Băng cười khẽ, hùa đáp lại:

- Một ngày hút hai lần, mỗi lần nửa bao thuốc.

Nguyệt Minh lắc đầu, tỏ vẻ bó tay.

Dưới đèn đường, bóng của hai người hằn trên dưới mặt đất, rõ mồn một đến cả từng làn khói.

Hạ Băng cứ như vậy lặng im hút thuốc, Nguyệt Minh cũng đứng cách xa mấy mét nhìn bạn thân. Tuy cô ghét thuốc lá, nhưng phải công nhận rằng phong thái lúc Hạ Băng hút thuốc thật sự xuất thần, chả trách con nhỏ này cứ mở mồm ra là tự nói mình xinh đẹp, biết làm sao được, nhỏ có đủ dẫn chứng để chứng minh mà.

- Xong.- Hạ Băng búng đầu thuốc vào thùng rác, sau đó phủi phủi tay.

- Đi khám bệnh xét nghiệm ra bị gì hay sao mà kiêng thuốc?- Nguyệt Minh lúc này mới chậm rãi đi đến gần, tựa lưng vào tường.- Ung thư phổi?

- Yêu đương là như thế nào vậy?- Hạ Băng quay đầu nhìn chiếc nhẫn chói sáng trên tay Nguyệt Minh, ánh mắt sâu hun hút không thể đoán được tâm cang người hỏi.

- ...!?

Nguyệt Minh rất sốc trước câu hỏi này, như không thể tin vào tai mình, cứ như vậy mà mở to mắt nhìn Hạ Băng.

Cô có lý do để bất ngờ như vậy, Hạ Băng với tình yêu là hai đường thẳng song song. Nhỏ bạn này có thể qua lại với cả trăm người, nhưng để nói yêu đương thì dường như chỉ duy nhất có một người trước đây, nhưng cũng đã chủ động chia tay, lý do vì... đã lỡ phải lòng cô nàng ấy nên muốn chia tay...

- Cậu đừng nghĩ nhiều, thấy cậu yêu đương vào khác lạ, tớ chỉ tò mò hỏi thôi.- Hạ Băng như thể đi guốc trong bụng Nguyệt Minh, thấy cô chần chừ liền cắt ngang.

Nguyệt Minh chớp mắt, chẳng mấy chốc lấy lại bình tĩnh. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô đã kết luận được, người ngu còn chẳng tin lời giải thích này của Hạ Băng nữa huống chi là người như cô?

Yêu rồi?

Nhưng mà yêu ai?

Nguyệt Minh lần nữa dò xét Hạ Băng, nàng đang muốn lấy thuốc ra hút lần nữa nhưng rồi lại nhét vào túi xách.

Jade?

Cho đến giờ, nếu nói về người có thể giữ quan hệ FWB lâu nhất đối với Hạ Băng cũng chỉ có Jade mà thôi, nhưng nàng không giống sẽ vì em ấy mà buồn.

Hai người này, xét cho cùng, đều là loại không tim không phổi, nếu thật sự yêu nhau chỉ có loạn, không có nỗi buồn!

Sự bài xích tình yêu của Hạ Băng là một căn bệnh tâm lý, ăn sâu vào máu, vào xương tuỷ, không ai có thể chữa ngoại trừ chính bản thân Hạ Băng. Nhưng người này chắc chắn là không muốn chữa, khi hỏi ra vấn đề này, hẳn trong đầu cũng rất phiền muộn...

Nguyệt Minh kéo nàng lại gần mình, khẽ nghiêm giọng rồi nói.

- Yêu sao? Mỗi người hẳn sẽ có một định nghĩa của riêng mình... Nhưng với tớ thì có lẽ đấy là sự rung động của trái tim, của tâm hồn. Khi gặp được chị ấy, trái tim sẽ đập nhanh hơn, đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, khi không gặp lại cảm thấy nhớ nhung... Là suốt ngày chỉ có thể nghĩ về mỗi bác sĩ An, muốn cùng chị bên nhau, muốn kể hết thảy những thứ hay ho trên đời mà tớ biết, cũng như muốn biết tất cả những điều về chị ấy... Rồi yêu thích nhìn chị ấy cười, yêu thích mỗi khi chị ấy dịu dàng, yêu thích khi chị chăm Joy, đến cả mắng cũng muốn nghe mãi không thôi...

Hạ Băng nhìn bạn mình luyên thuyên với đôi mắt sáng rực như sao trời, nụ cười lại toả sáng hơn cả ánh trăng, trong lòng nàng vô cùng phức tạp, loại cảm giác này...Đối với nàng chính là gánh nặng, tuyệt đối không nên có!

- Nguyệt à, cái này là bệnh chứ không phải yêu.

Hạ Băng đưa tay bịt mồm đứa bạn đang không ngừng nói "Vợ tớ thế này, vợ tớ thế kia..."

- ...Yêu đương như thuốc phiện, kẻ chưa dính thì chê, người dính rồi lại đê mê khó bỏ...

- Lại còn thơ văn? Ai nhập?

- Cái em Queen gì đó trong chương trình tuyển idol.- Nguyệt Minh thành thật trả lời.

Dạo này cô xem show chung với Gia An, thấy mấy đoạn Queen rap ngẫu hứng khá hay nên cũng tập tành học theo, so ra thì, một cái là hàng ship về và cái kia là hàng ...

- Dở người!- Hạ Băng mắng.- Queen không có rap tình yêu đâu.

- Cậu chưa xem tập mới đúng không? Queen có rap cho Summer nghe đó.

Nụ cười chế giễu trên môi Hạ Băng vụt tắt.

Dựa vào thái độ của bạn thân, Nguyệt Minh đoán là Hạ Băng quả thật không biết, lại nói về việc xem show, cô phải xem để còn dè chừng "tình địch trong tưởng tượng" của mình cơ chứ!?

Nhưng mà đến cả một người không tinh ý như Nguyệt Minh còn nhận ra ánh mắt Queen nhìn Summer quả thật rất "soft", hơn hẳn các bạn nữ khác thì quá là có vấn đề rồi!

Hạ Băng không biết nói gì nữa, đột nhiên chủ đề nói chuyện lại đi theo hướng này, dẫn thẳng bế tắc. Nàng phất tay, xem như cho qua, chẳng thèm quan tâm.

- Đừng nhắc những chuyện không liên quan.- Giọng Hạ Băng đột ngột thay đổi.

Nguyệt Minh hơi nhíu mày, ngửi được sự tức giận đâu đây, là do cô sai đề tài sao?

- Chuyện kia lo tới đâu rồi?- Hạ Băng đổi chủ đề.

Nguyệt Minh cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới gật đầu.

- Chắc sẽ xong trong năm nay.- Giọng cô mười phần chắc chắn.

- Cậu gặp người mà ba của Jade phái đến chưa?

- Rồi, đang cùng nhau làm việc.

Hơn ai hết, cô đã quyết phải "thanh toán" hết với Mai Phước Hưng, không thể để đêm dài lắm mộng.

- Có chắc phần thắng không?- Hạ Băng vẫn lo lắng.

Nguyệt Minh lần nữa vỗ vai nàng thay lời trấn an.

- Cảm ơn cậu.- Tổng giám đốc mỉm cười.

Lời từ tận trái tim, cô đã nợ Hạ Băng rất nhiều, không thể nợ thêm nữa.

- Cậu đi cùng tớ đến đây được rồi. Từ giờ trở đi, dù có ai tác động cũng đừng quan tâm, đừng nhúng tay vào có được không? Cậu sẽ như một người khán giả thôi.

Hạ Băng có chút đắn đo, nàng làm sao có thể đứng ngoài khi Nguyệt Minh gặp chuyện?

Nhưng xem ra Nguyệt Minh đã nắm chắc phần thắng...

- Được thôi.- Hạ Băng cũng hào sảng đáp.- Từ giờ, tớ sẽ chống mắt lên xem cậu thế nào.

Nguyệt Minh nhìn nàng, khoé môi cũng cong lên, bầu không khí thoạt nhìn như vui vẻ. Cô ngước mặt nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.

Hạ Băng cũng ngước lên nhìn theo.

- Cậu có bao giờ mơ về bác sĩ An không?

- Có chứ!- Nguyệt Minh nhún vai.

Hạ Băng có thể nhận ra, mỗi lần nhắc về bác sĩ An, giọng của Nguyệt Minh sẽ lập tức tăng thêm mấy phần vui vẻ, yêu là như vậy sao?

- Ý tớ là mơ về việc làm tình với bác sĩ An.

Phụt—

- What the...!?- Nguyệt Minh đang deep thì bị lời nói này làm cho giật mình.

Tổng giám đốc nhìn bạn thân như thể không cách nào tin được, biết là trong một cuộc nói chuyện sẽ có nhiều lần chuyển đổi đề tài, nhưng Hạ Băng cứ quay xe gắt thế này ai mà chịu cho được?

- Cậu nói nhảm gì đó?

- Tớ chỉ muốn hỏi thôi, rằng cậu có bao giờ mơ về việc làm tình cùng bác sĩ An không? Gọi là mộng xuân...

Dưới ánh đèn trắng, gương mặt đỏ ửng của Nguyệt Minh hiện ra không ti vết.

- Tai cậu đỏ luôn rồi kìa... Ăn nằm với con người ta lâu như vậy, chút chuyện thế này cũng mắc cỡ!?

- Đâu phải ai cũng mặt dày như cậu, chuyện này làm sao đem ra bàn được!- Nguyệt Minh đỏ mặt một phần vì giận, phần còn lại lại xấu hổ.

Vấn đề này... Sao lại có thể nói cho Hạ Băng biết!?

- Cậu chỉ cần nói có hay không thôi.

- Cậu...- Nguyệt Minh khó xử.

- Có hay không từng mơ làm tình cùng bác sĩ An?

- Ờ... ờ thì...- Nguyệt Minh gãi đầu, không nhìn thẳng vào Hạ Băng mà nhìn xuống mũi giày mình.- Có.

- Nó xuất phát vì vấn đề gì? Vì hôm ấy người cậu rạo rực? Hay vì chị ấy hôm ấy rất sexy quyến rũ?

Đến đây thì Nguyệt Minh thật sự muốn đấm Hạ Băng, mắc gì lại muốn hỏi chuyện tế nhị khi đang đứng trước cửa nhà!?

- Vậy chứ cậu thế nào? Chẳng phải cậu luôn luôn làm tình mỗi đêm sao? Vì sao cậu làm tình, cậu trả lời đi?...

Nguyệt Minh chữa thẹn bằng cách nói một tràn, rất trông mong câu trả lời của Hạ Băng, hơn nữa cô còn chuẩn bị tâm lý nếu nhỏ bạn này nói bậy gì đó.

Chỉ là, trông chờ quá nhiều lại dẫn đến thất vọng.

Đáp lại cô chỉ là một cái thở dài, một cái quay người, cùng bốn chữ: "Thôi, chúc ngủ ngon."

- Cái con nhỏ này!- Nguyệt Minh nhíu mày, khó hiểu chồng chất nhìn theo bóng lưng của bạn mình.

Cho đến khi Hạ Băng mở cổng nhà đi vào, Nguyệt Minh mới đẩy cửa vào nhà mình.

Cánh cổng tự động đóng lại khẽ phát ra một âm thanh khô khốc sau lưng Hạ Băng, Nguyệt Minh hỏi nàng vì sao làm tình...

Chẳng phải vì cảm giác trống trải và là một thói quen sao?

Nhưng khi làm loại chuyện đó với những người khác, đích thực chỉ là một như cầu sinh lý thông thường, cho dù là Elma đi chăng nữa.

Nàng làm rất nhiều, cảm xúc cũng chỉ trào dâng những lúc đó, kết thúc, coi như đã qua, không còn chút vấn vương hay nghĩ ngợi gì đến những vấn đề đó.

Hay nói đúng hơn là... nàng sẽ chẳng mơ mộng gì.

Bây giờ, nàng lại mơ loại chuyện này với một cô gái mà thậm chí chẳng có chút liên quan hay ra mặt quyến rũ nàng gì cả.

Hạ Băng đột nhiên cảm thấy mình thật hèn mọn.

Đá đôi giày cao gót trên chân ra, nàng cứ như vậy mà ngã nhào vào chiếc giường ấm cúng, đôi hàng mi dài cong vút khẽ động, nàng nhắm nghiền mắt lại.

Ngủ đi, ngủ rồi mai sẽ hết.

Một sáng chủ nhật bình yên, Gia An vừa hé mắt đã thấy cục cưng nhỏ nhìn mình với một nụ cười rất tươi. Bé con luôn như thế, hễ dậy trước sẽ tự chơi một mình, không làm phiền hai người lớn.

Gia An vỗ nhẹ tay ra hiệu, cục cưng nhỏ ngay lập tức chui vào lòng nàng. Nửa bên kia giường động đậy, người bên gối cũng đưa tay ôm lấy nàng. Gia An chỉ thấy Nguyệt Minh mắt vẫn nhắm nghiền đang rút vào hõm cổ của mình.

Joy cục cưng lém lỉnh đưa tay đánh vào mặt Nguyệt Minh một cái, người kia hơi nhíu mày, nhưng mắt vẫn nhắm.

Gia An cười khẽ, đôi mắt khẽ cong tít, hạnh phúc là như vậy, chỉ cần cùng hai cục cưng ngày ngày trôi qua yên bình bên nhau là được.

Nhưng nàng biết, hạnh phúc này vẫn chưa trọn vẹn, chừng nào mọi chuyện còn chưa được giải quyết thì Nguyệt Minh vẫn phải tiếp tục bước trên một lớp băng mỏng, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào,

Gia An khẽ nhích người để tránh đánh thức Nguyệt Minh, bế cục cưng nhỏ rời giường, cuối tuần mà, cục cưng lớn vẫn nên ngủ thêm một chút. Vệ sinh cá nhân hết thảy xong xuôi, nàng giao Joy cho bảo mẫu bế bé đi tắm nắng, còn mình thì bắt tay làm đồ ăn sáng.

Uyên Hà hay hỏi Gia An vì sao họ không thuê người giúp việc, bận đến vậy mà cả chuyện bếp núc vẫn thường tự làm. Cá nhân nàng lại khá thích trạng thái thế này, nếu có thời gian lại còn biết nấu ăn, sao lại không nấu cho những người nàng yêu thương thưởng thức?

Trước đây, khi còn sống một mình, nàng cũng không thường hay xuống bếp, các bữa ăn đều trực tiếp ở căn tin bệnh viện hoặc có lúc sẽ hẹn với đồng nghiệp hoặc bạn bè, nàng hiểu cuộc sống như vậy tẻ nhạt biết bao nhiêu.

Giờ đây, nàng đã có một gia đình riêng đúng nghĩa, có người chờ mong nàng tan ca, có người thích ăn đồ ăn nàng nấu, có người khen quần áo nàng giặt ủi vừa thơm vừa phẳng phiu... chỉ nhọc một tí liền đổi lại là niềm hân hoan.

Nguyệt Minh cũng đâu chịu đứng nhìn nàng cực khổ, cô vẫn luôn rất chủ động nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa thì trừ phòng làm việc ra đều có người làm theo giờ phụ trách,... quần áo thì khi rảnh rỗi Gia An lại thích tự mình giặt hơn.

- Morning honey.

Gia An đang khuấy nồi nước lèo thì phía sau lưng truyền đến hơi ấm, eo nàng ngay lập tức bị vây lấy bởi một vòng tay mềm mại.

- Morning, tỉnh rồi sao?- Nàng hơi nghiêng đầu ra phía sau.

- Hưm...- Giọng Nguyệt Minh vẫn còn chút ngáy ngủ.

Cô không trả lời nàng, trực tiếp úp mặt vào hõm cổ của Gia An để cảm nhận hương thơm trân quý hơn bất kỳ loại nước hoa nào mà chỉ mỗi bác sĩ An mới có.

- Sao đây?- Gia An đưa tay ra sau, đặt lên mặt cô vỗ nhẹ đầy cưng chiều.

Nguyệt Minh lại càng siết chặt cái ôm.

- Nạp năng lượng một chút.- Cô dụi dụi đầu vào hõm cổ nàng.- Yêu chị quá đi.

Gia An bật cười về độ dính người của vợ mình, là ai mấy ngày trước còn trêu Joy hay bám nàng?

- Yêu chị rồi có đánh răng chưa?

- Rồi mà...- Nguyệt Minh nũng nịu, hận không thể mang Gia An về phòng đóng cửa lại làm chút chuyện.

- Thật không đó?- Nàng quay người lại, cả hai mặt đối mặt.

- Chị có thể kiểm tra.- Tổng giám đốc liền không cần mặt mũi mà chu môi ra, ý bảo vợ có thể tuỳ ý hôn em thử, em đã dùng kem đánh răng chị mua cùng với bàn chải hồng couple xinh xắn.

- Trẻ con thật đấy.- Bác sĩ An đẩy gương mặt đang áp về phía mình ra, tuy có vẻ ghét bỏ nhưng giọng nói lại đầy cưng chiều.- Buông chị ra một chút.

- Hông á.- Nguyệt Minh liền nhất quyết ôm chặt hơn.

- Buông chị ra để chị còn nêm nồi nước dùng chứ, khét bây giờ...- Gia An bất lực năn nỉ.

- Hôn em.- Nguyệt Minh vẫn kiên quyết không buông mà đưa ra giao kèo.

Bác sĩ An cũng bó tay với bạn lớn nhà mình, so với bạn nhỏ càng không dễ dụ, nàng chỉ đành thở dài, hôn vào môi Nguyệt Minh một cái rõ kêu.

Nhưng Tổng giám đốc làm sao mà tha cho nàng khi nghe tiếng thở dài chứ?

- Sao lại thở dài? Hôn em mà thở dài à? Không được phải hôn sâu. Hôn kiểu Pháp!

Gia An véo má Nguyệt Minh, nàng bất lực thật sự.

- Sáng sớm dậy đã muốn hôn kiểu Pháp?

- Người Pháp không phải đều hôn kiểu Pháp chào buổi sáng sao? Daddy nhà chị người nước nào!? Chị quên gốc gác sao bà xã, em gọi méc daddy đấy!- Nguyệt Minh dùng hai bàn tay đặt lên mặt Gia An, sau đó hơi ép vào để đôi môi nàng chu ra.

- Vậy sao chị chưa từng nghe đến chuyện người Pháp hôn kiểu Pháp chào buổi sáng vậy?

- Vậy chị là người Pháp dỏm rùi, daddy nói đó...

- Thế em đi mà hôn daddy.

- Ơ... Bà xã, mấy lời này mà chị cũng nói được sao!?- Nguyệt Minh trợn mắt.

- Sao không nói được? Một là em buông chị ra để chị nêm nồi nước dùng, còn không thì "sofa" một tháng...

Nguyệt Minh có chút dở khóc dở cười nhìn vợ mình đang cực kỳ "hung dữ" với nét mặt thiên thần, đúng là ác mộng ngọt ngào, tuy sợ thật như càng nhìn càng muốn hôn hôn. Thế là cô nhanh như chớp đáp vào môi nàng một cái, sau đó buông nàng ra, làm động tác xin mời.

Gia An phì cười, nàng cũng đâu muốn uy hiếp vợ mình làm gì. Bác sĩ An hơi nhón chân lên, tay đưa vòng qua cổ Nguyệt Minh, trong sự ngỡ ngàng mà trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp đúng ý.

Nguyệt Minh khi bị hôn:...

Vẫn là Nguyệt Minh khi đã hôn xong:???

Gia An nhéo má cô một cái, để lại hai chữ "Chậm tiêu" rồi quay người tiếp tục nấu ăn, vẫn là một buổi sáng giàu dinh dưỡng với món phở thơm lừng.

Dùng xong bữa sáng đầy vui vẻ thì Nguyệt Minh cùng Joy cục cưng ra sân trước nhà chơi đùa, chủ yếu vẫn là cho Joy lái xe của người dì Phu Du nào đó tặng, hầu như ngày nào bé cũng đòi phải lượn vài vòng trong sự toát mồ hôi lạnh của dì Út...

Gia An lên tầng giặt giũ quần áo đi làm của Nguyệt Minh, đồ công sở được may đo tỉ mỉ, các bước giặt ủi cũng vì vậy mà đòi hỏi nhiều hơn đồ bình thường. Gia An tự tay phân loại quần áo ra, đến chiếc áo sơ mi xanh nhạt thì tay hơi khựng lại, mùi hương làm nàng phiền nhiễu kia lại xuất hiện...

Gia An tặc lưỡi một cái, nàng chọn cách bỏ qua, cũng có thể nàng bị ám ảnh mà ngửi nhầm chẳng hạn.

- Hửm? A, ai ai?- Joy cục cưng còn đang vui vẻ trên con Lamborghini mini của dì Phu Du thì bị chính tiếng "Bò mộng" hàng thật giá thật đánh động.

Ban đầu, bé con còn tưởng là dì Phu Du, nhưng sau đó lại thấy một dì nào đó lạ đến không thể lạ hơn đang đứng trước cửa rào vẫy vẫy tay về phía dì út.

Nguyệt Minh hơi đứng hình, có chút cạn lời, cô lấy điện thoại ra check thì nhận ra mình bị lỡ tin nhắn báo cáo từ vệ sĩ, có người lạ chạy về hướng nhà.

- Em đến đây làm gì?- Nguyệt Minh không thể để Joy một mình trên xe nên liền bế bé lên.

Hai người lớn mặt đối mặt, một trong một ngoài nhìn nhau qua khe hở trên cánh cổng kiên cố.

- Chị định để khách đứng ngoài hàng rào nói chuyện vậy à?- Hải My ngó nghiêng tứ phía.

Bên trái hai người, bên phải ba người, nhà đối diện cũng có năm người đang nhìn chằm chằm, sẵn sàng hành động nếu Hải My làm chuyện gì ngu ngốc với gia chủ.

Lại nói, vào được khu này cũng quá nhiều thủ tục khiến Hải My đau hết cả đầu rồi!?

- Tôi có bảo em tới đâu?- Nguyệt Minh nhíu mày, sau đó đầy khẩn trương quay đầu nhìn vào nhà.

Nếu Gia An thấy là hỏng, làm sao Nguyệt Minh có thể không biết nàng đang bận lòng về cô gái lạ này?

Dù đã giải thích là đối tác, nhưng hẳn Gia An vẫn còn canh cánh!

Nguyệt Minh làm người yêu buồn cũng thấy khó chịu chứ, nhưng cái cô Hải My này độ mặt dày không thua Hạ Băng khiến cô hết sức đau đầu, dù có lạnh lùng không quan tâm thì dường như cô ấy vẫn có ứng phó!?

Hải My nghe xong lời này liền bĩu môi một cái, vẻ mặt khẽ cau lại.

- Người ta cũng biết đau lòng đó! Chị ăn bánh trả tiền xong là không muốn nhìn mặt à? Hoàng Nguyệt Minh, thì ra chị là loại như vậy. Em nhìn nhầm chị rồi...

Joy cục cưng hóng hớt nãy giờ cũng nhíu mày, bé nghe có chút hiểu có chút không, dì Nguyệt trả tiền bánh rồi mà còn bị đến tận nhà đòi à?

Thế cô bán bánh này khá xấu tính rồi đấy!

Nhưng thấy thái độ của cô bán bánh oan ức như vậy, Joy liền nhìn bà dì già đầy khinh bỉ, dù Nguyệt Minh vô công rỗi nghề nhưng rõ ràng là ăn bám An mommy cũng không ít tiền, chi bằng boa cho người ta thêm xíu không được à?

Trách làm sao được, Nguyệt Minh trong mắt Joy luôn như vậy mà...

- A ta la...a..., banh banh..., %&*%$^....- Joy cục cưng thấy chuyện bất bình liền vỗ vai dì út, đánh động được sự chú ý liền khoa tay múa chân một tràng.

Hải My thấy cục cưng trắng trẻo vừa chu môi nói nói vừa chỉ mình, trong lòng thoáng chốc mềm nhũn, thật muốn leo rào vào nựng!

- Nguyệt con!- Hải My vẫy vẫy tay chào Joy.- Mở cửa cho em gặp bé Nguyệt con một chút

Vẻ ngoài nhan nhác Nguyệt Minh của Joy càng làm Hải My ưa thích, véo không được má của Nguyệt Minh thì véo má Joy bù vậy.

- Không, em về đi.- Trái với vẻ niềm nở của người đối diện, Nguyệt Minh lại thẳng thừng từ chối.

Cô có thể gặp cô ấy ở ngoài về việc hợp tác, còn tại tư gia thì không, Gia An sẽ nghĩ gì đây?

- Đi mà!- Hải My dường như không chút giận dỗi, dựa vào phán đoán cũng biết Nguyệt Minh sợ gì.

Sợ con gái của đế chế thời trang R&W chứ gì!?

Ha, xem ra như vậy chơi mới vui, mới kích thích.

Cô ấy không phủ nhận việc mình khá thích Nguyệt Minh, tiếp xúc gần thì càng thích, chỉ tiếc lúc trước bận việc đến muộn, chứ nếu không Gia An gì đó liệu sẽ có phần hay sao?

Xinh đẹp, giàu có, thông minh, lại còn mua một được hai thế này, đúng ý Hải My!

- Hai dì cháu chơi đến đâu rồi? Nghỉ tay uống miếng nước ép đi.

Đúng lúc này, điều Nguyệt Minh sợ hãi đã đến, Hải My thấy cánh cửa phía xa khẽ động liền nhếch môi, vừa nhắc là Tào Tháo đã tới.

Bác sĩ An bước ra với đôi mắt cười cong tít, trên tay nàng cầm khay chứa hai ly nước dưa hấu ép cực kỳ bắt mắt, đủ để giải nhiệt cho một ngày hè oi bức thế này, chỉ là, vừa thấy người ngoài cổng, nụ cười thiên thần chợt tắt.

- Xin chào... Cô là...- Gia An đặt khay nước lên chiếc bàn đá, sau đó chậm rãi sóng vai cùng Nguyệt Minh.

Nàng tuy hỏi cô gái đứng ngoài cửa, nhưng ánh mắt lại nhìn Nguyệt Minh.

- A, đây là người em nói với chị rồi, là đối tác của em.- Nguyệt Minh ngay lập tức thẳng lưng, một mạch giới thiệu.

- Đừng để người ta đứng ở ngoài như vậy.- Gia An nghe xong thì gật đầu.

- Được được.- Nguyệt Minh lập tức quét vân tay, cánh cửa nhà chầm chậm được mở ra.

Hải My xuyên qua khe hẹp đã thấy được hết một màn vừa rồi, khoảnh khắc Gia An bước ra, thái độ của Nguyệt Minh liền khẩn trương hơn, vẻ sợ sệt hiếm hoi bộc lộ rõ ràng trên mặt của Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc T Group chuyên hô mưa gọi gió trên thương trường.

Hoá ra lại sợ vợ?

Chậc, càng nghĩ lại càng thấy kích thích thế này!

Về phần Gia An, rõ ràng một khắc trước chị ta còn cười tít cả mắt, một khắc sau gương mặt lại trở nên miễn cưỡng vì sự xuất hiện của Hải My?

Điều này khiến cô ấy cảm thấy bản thân cũng có chút trọng lượng, màn chơi lại càng kịch tính hơn rồi đấy chứ.

- Mời cô vào nhà.- Gia An lịch sự cùng Nguyệt Minh dẫn Hải My đi vào nhà.

Hải My lúc này mới tận mắt nhìn khoảng sân trước của nhà giàu này, đằng kia chẳng phải còn có hai cây tùng giá hơn 100.000$ hay sao?

Bonsai, hồ cá, đủ loại thế này...

Một... hai... ba...

Ừm, lắp đặt camera an ninh khá tốt, hầu như không góc chết, có thể thấy được sự chỉnh chu, Hải My gật gù khen ngợi.

Lúc bước vào tư gia của gia chủ thì dù đã chuẩn bị trước tinh thần cũng như dự đoán, nhưng không gian ấm cúng này lại khiến cô ấy không thể không sốc.

Cái cảm giác gì ấy nhỉ?

À, nhà chính là nhà, là nơi để về.

Hải My có chút ghen tị, rõ ràng bày trí theo phong cách hiện đại nhưng ngập tràn hơi thở cuộc sống, nhìn đâu cũng thấy được tình yêu của một nhà ba người, đến cả ánh đèn vàng soi rọi hiện giờ cũng làm cô nổi lên một tầng da gà.

- Em ngồi đi.- Nguyệt Minh đặt Joy cục cưng xuống đất, dạo này bé con thích tự đi xung quanh nhà.

- Cô ngồi đi nhé, tôi đi làm nước.- Gia An cũng mỉm cười lịch sự, sau đó xoay người đi vào trong.

- Có việc gì không? Đã nói ngoài công ty thì không nên đến nhà riêng! Trao đổi nhanh gọn...- Nguyệt Minh đợi Gia An đi hẳn vào bếp mới khẽ nói với Hải My.

Hải My lại làm như không nghe thấy, trực tiếp đứng dậy quan sát mọi ngóc ngách, Nguyệt Minh cũng không thể để khách đi một mình, liền theo cô ấy.

- Ồ, cái này...- Hải My chỉ vào bức ảnh chụp một nhà ba người mới, nhìn vị trí treo cũng biết chủ nhà là đang cực kỳ tự hào về điều này.

Hải My sau đó tiếp tục xem tiếp vài vật trang trí khác, xem ra rất hạnh phúc...

Oạch—

- Oa oa oa.

Tiếng khóc ré vang lên, thành công thu hút sự chú ý của ba người lớn.

Gia An lập tức từ trong bếp chạy ra đã thấy Joy cục cưng nằm dài ra đất, nhìn thôi cũng biết bị vấp té, nàng thấy không có gì nguy hiểm mới khẽ thở ra.

Joy vẫn đang khóc, từng dòng nước mắt tuôn rơi còn hơn mưa mùa hạ.

Hải My cùng Nguyệt Minh cũng lại gần. Nguyệt Minh muốn bế Joy lên dỗ nhưng chợt khựng lại, Hải My có chút khó hiểu, đứa bé khóc lớn đến như vậy mà!?

- Joy... Joy ơi... Joy ngoan không khóc nhé. Bây giờ Joy có thể tự đứng dậy không nào?- Gia An dịu giọng nói.

Quả nhiên, Joy lật người dậy, hai mắt chớp chớp nhìn nàng, tiếng khóc thét cũng không còn, chỉ còn tiếng thút thít đầy ấm ức.

Gia An đưa tay ra chờ cục cưng tự đứng dậy, Joy run run nắm lấy tay nàng.

- Này, cô còn không đỡ Joy dậy xem thế nào? Cứ đứng nhìn?- Hải My có chút khó hiểu.

Thấy bé khóc như vậy, người mới gặp như cô cô còn nóng ruột nóng gan, nhưng hai người kia sao thế!?

Một người thì đứng như trời trồng, một người lại gần không đỡ lại còn bắt Joy tự đứng?

Có quá đáng lắm không?

Joy cục cưng vừa nghe dì bán bánh nói vậy, không biết vì sao ấm ức lại trào dâng, khó khăn lắm mới ngưng nước mắt, lúc này lại rống còn to hơn lúc nãy, bé liên tục chỉ vào mặt sàn.

Hải My liền ngồi xuống.

- Ôi, là mặt sàn làm Joy té sao? Để cô đánh cho chừa nhé?- Hải My nói rồi dùng tay đánh vào sàn nhà.

Gia An nhìn không nổi nữa liền lên tiếng.

- Cô đừng có như vậy, không tốt cho trẻ con đâu.

- Cô để cháu khóc thế mà chịu được à?- Hải My bị ngăn thì có chút không hài lòng, lúc nãy còn đánh giá tốt cô gái này, bây giờ nhìn cách cô ta chăm trẻ liền có chút bức xúc.

Người dì ruột thịt máu mủ kiềm chế nãy giờ, lại phải nhìn cục cưng khóc đến lạc giọng cũng ruột đau như cắt, chạy đến bế cháu lên dỗ dành.

Hải My đứng dậy, đi đến bên cạnh Nguyệt Minh mà vỗ lưng Joy.

Gia An cũng đứng dậy, nhìn theo hướng hai người, cơn ghen tuông vô lý bị nàng áp xuống mấy hôm nay liền không phanh mà trào dâng trong lòng. Nàng đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng mùi nước hoa nồng nặc của cô gái trước mặt khiến nàng trở nên mất kiểm soát.

- Ôi, Joy ngoan, sàn nhà hư quá làm Joy khóc rồi!- Hải My vẫn dỗ dành Joy.

Con nít vừa té đau bé nào mà chả thích mấy lời ngọt ngào, nhưng Joy cục cưng nhìn thấy mommy quay đầu bỏ đi liền hốt hoảng đưa tay nhỏ gọi thảm thiết:

- Mommy, mommy ơi.

Bé biết bé sai rồi, lúc nãy vì ấm ức mà khóc một chút, quên đi lời An mommy dạy dỗ, bây giờ khiến An mommy không vui rồi đúng không?

Nguyệt Minh thấy Joy ngọ nguậy liền hiểu ý, quay người dịu dàng cho bé nhào vào lòng Gia An.

- Không có gì hết á.- Nguyệt Minh đưa tay vuốt nhẹ mặt của Gia An rồi mỉm cười.

Gia An ôm Joy cục cưng mềm mại trong lòng, khó chịu tan đi không ít. Thấy hai mắt ươn ướt của cục cưng nhìn mình đầy hối lỗi, Gia An khẽ đưa tay lau nước mắt cho bé.

Hải My ở bên này khó hiểu, cảm giác cách nuôi dạy trẻ con của nhà này vẫn cứ là sai sai thế nào, trẻ con té như vậy không hoảng lại còn bắt tự đứng lên là sao?

- Chị có thấy quá đáng không?- Hải My nghĩ gì nói đó, liền hỏi Nguyệt Minh.

- Chuyện này cũng không liên quan đến em, Joy té, người đau lòng nhất vẫn là chị ấy.

- Rõ ràng cô ta không biết cách nuôi dạy con nít mà!

- Tôi nhắc lại, không phải chuyện của em.- Nguyệt Minh có chút mất kiên nhẫn.

Là người vợ, người bên gối, dù khoảng thời gian trải qua cùng nhau chỉ vỏn vẹn hai năm, nhưng sao Nguyệt Minh có thể không biết Gia An yêu thương Joy thế nào?

Từ lúc Joy còn trong bụng mẹ thì Gia An là người gặp bé thường xuyên hơn cả cô, nàng quan sát bé lớn từng ngày, chăm chút cho từng menu thai kỳ của Nhật Minh, là người kiên trì bắt cô không được xa rời Joy...

So với dì ruột như Nguyệt Minh, Gia An càng là người yêu thương Joy hơn.

Hải My nhận thấy ánh mắt của Nguyệt Minh lạnh lùng đến lạ. Dù vẫn giữ vẻ lịch sự không muốn lớn tiếng trách mắng, vẫn có thể nhìn ra được Nguyệt Minh đang khó chịu, nhưng Hải My chẳng qua là không đồng tình chuyện vừa rồi mà thôi.

Gia An sau khi bế được Joy thì mang cháu vào phòng, nàng đang lần nữa kiểm tra để xác định bé không sao liền bắt gặp hai bàn tay mũm mĩm của cháu cưng nâng lên, đặt lên hai má mình.

- Hin... hin... nhỗi... mom...my...

Từng chữ rời rạc nhưng lại khiến Gia An bật khóc. Nàng cũng không hiểu vì sao lại khóc thế này, chỉ là cảm thấy có chút ấm ức khi Hải My nhận xét cách dạy dỗ con của nàng.

Cô ta lấy cái quyền gì mà chỉ trích?

- Mommy xin lỗi Joy, mommy xin lỗi...- Gia An ôm bé con vào lòng, vừa khóc vừa nói.

- Mommy...- Joy cũng khóc theo Gia An.

Mommy của bé có làm gì sai đâu?

Là bé hư vì đã không tự mình đứng dậy mà.

Mommy muốn bé tự lập, muốn bé mạnh mẽ hơn, nếu bé tự té, bé phải tự đứng dậy chứ, là bé hư, bé làm mommy buồn...

Joy thật sự muốn nói nhiều hơn để an ủi, nhưng bé nói không được, chỉ biết gọi mommy đầy đứt quãng mà thôi.

*****

Câu chuyện dần đi đến hồi kết, người cần xuất hiện cũng đã lộ diện gần hết.

Dạo gần đây tương tác ít quá, chương vừa rồi được có 1 like thôi,nên khi nào đủ like thì mình up tiếp nha:)