Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 126: Tràn Ly






- Chị khám xong chưa?- Nguyệt Minh lạnh giọng hỏi, ánh mắt đầy sát khí phóng về phía Quỳnh Chi đang loạng choạng trên mặt đất.
- Xong...!xong rồi.- Gia An rất bối rối, rõ ràng mình không có ngoại tình, lại rơi vào cảnh như bị bắt gian tại trận.

Nàng đứng dậy, đến bên cạnh Nguyệt Minh, biết người yêu không vui nhưng cũng không có giải pháp ứng phó, chỉ dám dùng hai ngón tay kẹp lấy tay áo cô lắc lắc, ánh mắt có chút đáng thương.

Nàng muốn ngăn chặn cơn tức giận này, ai biết được hành động tiếp theo của cô có phải là đánh gãy mũi Quỳnh Chi không!?
Không phải nàng đang muốn bảo vệ Quỳnh Chi, nàng đang muốn bảo vệ Nguyệt Minh, cùng danh tiếng của HOPE...
- Bác sĩ đã nói xong rồi thì mời cô ra ngoài cho.- Nguyệt Minh lúc này mới lịch sự làm động tác tiễn khách.
Quỳnh Chi đang lọ mọ đứng dậy, phủi váy áo của mình.
- Ồ, Chủ tịch TOMORROW, đúng hệt lời đồn, xinh đẹp, cao ráo và...
Quỳnh Chi bước đến đối diện Nguyệt Minh, trong phút chốc, gương mặt cô ta cũng thay đổi, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, không hề lộ vẻ lép vế giống như những người khác khi bị khí thế của Tống giám đốc áp bức.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Nóng tính...Xem ra cậu bám víu mối ngon đấy chứ.- Cô ta quay sang nhìn Gia An.
Nguyệt Minh trừng mắt, nắm lấy tay Gia An đang nép phía sau lưng mình, cảm nhận được lòng bàn tay nàng lạnh ngắt.
- Câm mồm và cút khỏi đây trong ba giây nếu cô muốn giữ cái mạng quèn của mình.
Nguyệt Minh trầm giọng, cô ta dựa vào đâu mà có thể buông lời miệt thị như vậy với Gia An?
Đây đã là câu thứ hai cô nghe được đấy!
Nếu Gia An mà không níu tay thì Nguyệt Minh đã trực tiếp hỏi thăm chiếc mồm đó của cô ta rồi...
Quỳnh Chi khẽ cười, đối mặt với Nguyệt Minh uy nghiêm, cô ta biết không thể đùa dai lúc này, đành xoay người bỏ đi, chỉ là trước khi rời khỏi phòng còn buông lại ba chữ "Hẹn gặp lại".
Đợi Quỳnh Chi rời đi hẳn, Nguyệt Minh mới hít vào một hơi trấn tĩnh, sau đó buông tay bác sĩ An ra.
- Nghe chị nói đã...- Bác sĩ An níu tay người yêu.

Nguyệt Minh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
- Xin lỗi, em cần...!em cần suy nghĩ một chút.

Chị làm việc vui vẻ.

- ...
Nguyệt Minh đã nói thế, Gia An cũng không níu kéo cô nữa.

Nàng gượng cười, nuốt những lời muốn nói vào trong, chủ động nhón chân, hôn lên má Nguyệt Minh một cái rồi tiễn cô ra cửa, mãi cho tới lúc bóng lưng cô khuất khỏi tầm mắt, nàng mới trở vào.

Nàng cũng phải sắp xếp từ ngữ để nói với Nguyệt Minh, nàng hiểu, cô thật sự cần thời gian để định hình mọi chuyện.
Nguyệt Minh không đi hẳn, khi đến ngã rẽ, cô liền tựa lưng vào tường, tay vuốt mặt vài cái, sau đó lại lén nhìn xuyên qua hành lang, một hồi lâu mới rời đi.
- Chị làm sao vậy? Tâm trạng không tốt ạ?- Khả Hân sau khi nhận cuộc gọi từ tài xế rằng Tổng giám đốc đã về xe, liền ba chân bốn cẳng chạy đi mất trong tiếng oán than của Uyên Hà.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nhận thấy không khí không ổn lắm, thậm chí cả thời gian rời đi cũng sớm hơn dự tính, Khả Hân chắc chắn có chuyện xảy ra rồi!
- Quỳnh Chi...!Quỳnh Chi kia...!liên hệ với Fuyu, lấy hết toàn bộ tư liệu về cô diễn viên đó! Em cũng điều tra thêm đi...
- Dạ chị.
Khả Hân không dám nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Nguyệt Minh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Gia An về nhà đã là 6 giờ tối.

Trước khi đưa tay mở cửa, nàng hơi khựng lại, cảm thấy trái tim nặng nề vô cùng.

Không phải vì nàng sợ hãi quá khứ, sợ hãi Quỳnh Chi, mà vì nàng đã vô tình khiến Nguyệt Minh không vui.
Có thể nói, trong khoảng thời gian yêu nhau, đây hẳn là lần đầu tiên cả hai giận nhau như vậy, hoặc là chỉ mình Nguyệt Minh giận nàng?
A...
Nàng thở dài, nghĩ quá nhiều rồi.
Cạch— Cánh cửa bật mở, cả căn nhà không phủ đầy ánh sáng ấm như mọi khi, mà chỉ có duy nhất một nguồn sáng từ màn hình tivi.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, nàng có thể thấy được một bóng người ngồi trên sofa, nhưng không có gương mặt tươi cười đón nàng mỗi ngày tan làm nữa.
Lúc đến gần, Gia An gần như hoảng hốt, trên tivi lúc này là một cảnh trong phim của Quỳnh Chi, mà Nguyệt Minh, cái người gần như chưa bao giờ quan tâm đến phim ảnh lại đang xem rất chăm chú.
- Ng...
Bịch—
Gia An còn chưa kịp mở lời, liền bị Nguyệt Minh nắm lấy cổ tay, ấn nàng xuống sofa.
- Hình như có nhiều chuyện chúng ta cần giải quyết rõ ràng với nhau, đúng không bác sĩ An?
-Nghe tớ nói này Selina, cậu 28, bác sĩ An cũng đã 30, đều qua tuổi trưởng thành lâu lắm rồi...!Chuyện này là hoàn toàn bình thường, có hiểu không?- Hạ Băng đi qua đi lại trước tivi, vừa đi vừa giảng giải.

Nguyệt Minh quay đầu theo từng bước đi của bạn thân, đúng vậy, "Nhà giáo dục giới tính" đang lên lớp cho "Nhà đạo đức học" về vấn quan hệ tình dục ở độ tuổi trưởng thành.

Hạ Băng cảm thấy mình như mẹ của Nguyệt Minh vậy, mà đứa con gái này đầu đất quá đi thôi!?
-Nhưng mà cứ kì kì thế nào ấy.

Tớ cảm thấy một khi đã làm thì phải có chuẩn bị, phải nghiêm túc và có trách nhiệm.
-...!?
Hạ Băng gãi gãi đầu, okay, biết là Nguyệt ngáo chỉ nói ra quan điểm của bản thân, nhưng sao cứ có cảm giác như đang vả mặt nàng ấy nhỉ?
-Như cậu, tớ thấy cậu vội vàng quá, từ chưa thành niên đã...!hơn nữa, tớ hỏi này Fuyu, cậu có từng yêu ai chưa?
Không, Nguyệt Minh chắc chắn không có vả mặt Hạ Băng, mà cầm cây đập thẳng vào đầu nàng thì đúng hơn!
-Nghe này Sel, tình dục là một nhu cầu rất rất rất bình thường! Cậu có thể ngủ với người cậu không yêu, nhưng với người yêu, cậu chắc chắn càng phải ngủ!
-Cậu không thấy như vậy vội quá hay sao? Tớ, tớ...!chưa có chuẩn bị gì hết.- Nguyệt Minh thành thật.-Mà bác sĩ An thì...!trông có vẻ rất là hiểu, tớ không muốn bị chê đâu.
Hạ Băng làm Poker Face, cái này gọi là mặc cảm phải không?
Công nhận cũng đúng, xét về hiểu biết tử cung phụ nữ, bác sĩ Gia An là đỉnh cao rồi!
-Rồi sao? Bây giờ cậu muốn coi tư liệu không? Bác sĩ An có mô hình tử cung không? Đem ra đây chị chỉ cho em xem điểm G rồi học hỏi.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
-Ý tớ không phải là không có chuyện đó, mà có làm gì cũng phải nghiêm túc khụ khụ, vẫn là nên chuẩn bị trước: Cả không gian, thời gian, địa điểm...
-Ờ, ý cậu là muốn bày kia nọ cũng phải nên đầu tư xíu hả? Rõ ràng quan điểm là của người thế hệ trước, mà tư tưởng lại là của f*ck boy f*ck girl bây giờ!
-Khụ khụ...
-Không gian, không gian sao? Trong bồn tắm, trên sofa, ra tới kệ phòng bếp, thích thì ra sân sau, được chứ?
-Cậu đừng có mà thiếu lãng mạn như vậy!- Nguyệt Minh liền phản đối.- Nhà tớ có con nít đấy, không phải muốn chỗ nào cũng được đâu!
-Thì đi vào phòng ngủ ấy! Không ấy mua thêm cái nhà đi!
-...Bác sĩ An bảo tối không nên bỏ Joy ngủ một mình!
-Kêu bảo mẫu ngủ với Joy.
-Joy không thích.
-Thế cậu cặp bồ với bác sĩ An hay Joy cặp với cô ấy!?
-...
.
- Hình như có nhiều chuyện chúng ta cần giải quyết rõ ràng với nhau, đúng không bác sĩ An?
Nguyệt Minh chẳng cho nàng bác sĩ có thời gian hoàn hồn để định nghĩa được chuyện quái gì đang xảy ra.

Nàng là ai?
Đây là đâu?
Sao vừa về nhà là đã bị đè ra thế này?
Ủa alo?
Nàng tưởng về nhà còn cãi nhau, còn chuẩn bị tâm lý kể chuyện mà?
Trong lúc bác sĩ An còn hoang mang, người yêu đã cúi đầu xuống mà hôn nàng, không phải lãng mạn như bình thường, nụ hôn này đầy trêu chọc.

Đã vậy, sau khi hôn xong, Nguyệt Minh còn cắn nhẹ vào môi nàng một cái, mặc cho Gia An đang hổn hển dưới thân.
- Em thả chị ra trước đã.- Nàng khó khăn đánh nhẹ vào vai Nguyệt Minh, nhưng vừa dứt lời, cả tay và môi đều bị khoá lại tập hai.
Gia An xấu hổ đỏ cả mặt, hôm nay sao thế này?
Nàng hơi giãy giụa trong lòng Nguyệt Minh.
- Nhà còn có con nít với bảo mẫu.- Nàng bĩu môi, đôi môi hồng nhuận đã có chút sưng.

Chuyện gì đây?
"Nhà đạo đức học" của nàng hôm nay lại có thể làm trò kích thích như vậy sao?
Nàng cảm thấy cả người nóng rực theo từng cái hôn của cô mất rồi.
- Con nít đi chơi, bảo mẫu về nhà rồi, bây giờ là thời gian để hỏi tội chị.- Nguyệt Minh đưa tay véo má Gia An, sau đó lại hôn chụt lên môi nàng một cái rõ kêu.
- Cô ta là nguyên nhân làm chị phiền lòng, đến nồi lẩu em dụng tâm nấu chị cũng không care chút nào? Bác sĩ An, chị làm cho em giận đấy!
Từ sâu trong đôi mắt của Nguyệt Minh, Gia An có thể cảm thấy được sự bất an cùng đôi phần giận dỗi.

Nàng vừa thương vừa buồn cười, lại có chút tội lỗi vì mình là nguyên nhân.

Nàng cũng không chống trả nữa, cứ vậy mà nằm im ngoan ngoãn, thậm chí là tay còn vòng ra sau eo cô ôm lại.
- Nhà đạo đức học của chị nghe kể chuyện từ tư thế này có ổn không? Hay là chốc nữa chị lại phải mát-xa cho?- Gia An nháy mắt, gương mặt xinh đẹp ngày thường vốn đã mê người, giờ đây lại được phủ thêm một tầng hồng hồng đỏ đỏ càng thêm quyến rũ.

Cặp kính chuyên che giấu đôi mắt đã được bác sĩ An bỏ lại trên xe, từ lúc yêu nhau, khi về đến nhà, nàng cũng không mang theo kính nữa.

Nguyệt Minh chẳng phải bảo thích ngắm nàng chân thật nhất hay sao?
Vậy thì cứ để Nguyệt Minh ngắm vậy.
Cả căn biệt thự nhỏ giờ chỉ còn hai người đang nằm ôm nhau trên sofa, hay nói đúng hơn là một người đè một người dưới thân...
Nguyệt Minh yêu Gia An, yêu mọi thứ từ nàng, từng hơi thở và gương mặt đầy ám muội của nàng lúc này khiến cô có chút cảm thấy mình không ổn rồi...
Không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên lại ghép mặt mình và nàng vào ba cái clip bậy bạ của Hạ Băng, hỏng mất rồi!
Nội tâm của nhà đạo đức học đang rối bời, nhịp tim càng đập càng lợi hại, quá khứ cái quái gì?
Câu chuyện phía sau cái gì chứ?
Ừ thì...!cũng quan trọng đấy...

Nhưng mà cảm xúc lúc này càng quan trọng hơn đúng không?
Từng hơi thở của nàng phả vào mặt cô, như ngọn lửa đang dần thiêu đốt khúc gỗ cứng đầu bao năm nay vậy.
"Selina, làm tình không hẳn là yêu, nhưng đã yêu chắc chắn phải làm tình!"
"Thời thế thay đổi, thuận nước đẩy thuyền.

Cứ để tình yêu thăng hoa theo cảm xúc, con sẽ cảm nhận được điều tuyệt vời lúc yêu nhau."
Nghe qua thì nhiều rồi, nhưng Nguyệt Minh nghĩ phải đến tận khoảnh khắc này mình mới hiểu được lời hai người ấy nói.

Thuận nước đẩy thuyền...
Tình yêu thăng hoa theo cảm xúc...
Xét cho cùng, con người vẫn làđộng vật mà thôi, dù có lý trí cỡ nào đi nữa, cũng sẽ có phút yếu lòng trước người mình yêu.
"Nhà đạo đức học" Hoàng Nguyệt Minh chính là như vậy, thử nhìn xem, cái tay cô đang đặt ở đâu kìa?
Theo cách Hạ Băng hay nói thì chính là: "Ồ Nguyệt Minh, cậu bóp được ngực bác sĩ An rồi sao?"
Nói theo cách văn vẻ thì lúc này, Nguyệt Minh đúng thật là đang để tay mình nhàu nát chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu của Bác sĩ An.

Miệng thì kêu người ta kể, mà môi thì cứ thế hôn người ta.
Nhịp thở của Gia An càng ngày càng như có gia tốc, tăng nhanh đến lạ, nàng có thể cảm giác được dòng máu trong cơ thể mình cuộn trào.

Nàng cũng không thể kiểm soát được sự tỉnh táo, chỉ biết thuận theo mà đáp lại nụ hôn của Nguyệt Minh một cách nhịp nhàng nhất có thể.
- Chị, cô ta tới rồi.- Trợ lý trẻ cúi đầu đầy cung kính.
Cộp cộp— Giày cao gót đắt tiền nện vào sàn nhà, vang vọng khắp khu VIP của quán bar.

Quỳnh Chi bước vào cánh cửa đã rộng mở, vẻ toan tính chỉ trong vài giây liền đổi thành nụ cười đầy thân thiện, rung động lòng người.
- Phương, vì sao lại ngồi một mình ở đây thế này?
Quỳnh Chi vén váy ngồi xuống, trải qua bao năm tôi luyện cùng mớ trang sức đắt giá đắp trên người, khí thế cứ thế bừng bừng một góc trời.
Thanh Phương vốn dĩ định uống thêm một ly rượu, nghe người phụ nữ này gọi tên mình liền khựng lại, đôi hàng mi cong vút khẽ động, ánh mắt chuyển lên người Quỳnh Chi.
- Không phải là đợi cô sao? Siêu sao?- Thanh Phương tựa người ra ghế sofa da mềm mại, hai tay dang rộng ra.
- Ồ, hôm nay chịu để ý đến người ta rồi sao?- Quỳnh Chi khẽ đánh lên tay cô.

Quỳnh Chi nhận ra ánh mắt phòng bị của Thanh Phương dành cho mình, nhưng cô ta rất khéo léo mà hóa giải.

Loại người như Thanh Phương thích ngọt ngào và những lời khen, Quỳnh chi lại có thừa mồm mép.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Thanh Phương bị nịnh hót đến xiêu lòng, giảm bớt phòng bị.
Quỳnh Chi quá đẹp, đẹp đến xuất thần, gương mặt này trời định tuyệt đối kiểu gì cũng sẽ nổi tiếng, Thanh Phương ghét phải so sánh, nhưng cũng một chín một mười với con cáo già Hạ Băng.

Nhưng cũng nhờ ơn của Hạ Băng mà Thanh Phương cảm thấy hơi gai óc với loại mỹ nhân mặt cáo thế này, vừa làm người ta sợ, lại vừa không thể không ngắm nhìn.
Còn đối với Quỳnh Chi, Thanh Phương hiện tại còn hơn cả một "khách hàng", cái mác người yêu cũ của Nguyệt Minh kia khiến cô tiểu thư tập đoàn bán lẻ này có giá trị hơn gấp vạn lần.

Dám đẩy cô ta xuống đất, cô ta tự nhủ sẽ làm cho con khốn Nguyệt Minh bị chôn xuống đất!
Quán bar này trên danh nghĩa là của người khác, nhưng thực chất đây là địa bàn của Quỳnh Chi.

Private bar, chỉ tiếp những đại gia làng chơi, cô ta vừa có thể cho nghệ sĩ dưới trướng đi khách, lại vừa có thể buôn bán được những món hàng dẫn lối đến thiên đường.
- Kính cô một ly, Phó tổng Phương.- Quỳnh Chi ít khi uống rượu ở quán, nhưng lúc này đặc biệt hào phóng, tự mình rót rượu mời mọc.
Thanh Phương hơi híp mắt, nhìn Quỳnh Chi đầy dè chừng, nhưng sau đó nhếch môi, cầm ly uống ực một cái.
- Loại hôm trước đưa, cô dùng thử thấy thế nào?- Quỳnh Nhi cũng nhấp một ngụm.
Thanh Phương đón lấy thuốc lá từ cấp dưới đưa tới, xong hết thảy các thao tác châm lửa, cô rít một hơi, thổi vào mặt của Quỳnh Chi, rồi cười ha ha.
- Cô đoán thử xem.
Quỳnh Chi cũng cười, nhưng bên trong không cười nổi.
- Cô thích là ổn rồi, hôm nay muốn giới thiệu cho cô loại mới.- Quỳnh Chi búng tay một cái.
Rất nhanh, một đàn em cầm chiếc hộp mạ vàng đi tới, mở ra trước mặt Thanh Phương.
Thanh Phương nhìn vào hộp, trán hơi nhăn, sau đó nghi hoặc nhìn Quỳnh Chi.
- Loại này?
- Đúng vậy, bảo đảm chất lượng gấp mười, à không, gấp trăm lần cái loại tôi đã tặng cô.

Loại này rất đắt hàng đấy, đa phần tôi dùng để tặng các ông lớn.

Không tổn hại thân thể, không biểu hiện ra ngoài, nghiên cứu mới của chúng tôi.
- Cô có vẻ đề cao tôi quá rồi nhỉ?- Thanh Phương đóng hộp lại, không nói rằng bản thân có chấp nhận hay không.
- Cô đối với tôi được xem là bạn bè thân thiết.
- Ồ, ha ha, vậy luôn? Thế thân kiểu này đủ lên giường chưa baby?- Thanh Phương phóng ánh nhìn trêu ghẹo.
Khóe môi nữ diễn viên hơi giật, nhưng bằng kinh nghiệm nhà nghề, một chút thất thố cũng không để lọt vào ánh mắt Thanh Phương.
- Anh nhà tôi sẽ không vui đâu~
Thanh Phương tặc lưỡi, đưa tay kéo Quỳnh Chi thật mạnh, chẳng mấy chốc, cô ta đã ngồi vào lòng cô.

Gương mặt của Thanh Phương hơi gần bờ ngực được e ấp trong lớp váy đen đầy quyến rũ của Quỳnh Chi, huýt sáo một cái.
- Thời nào rồi, không cắm tí sừng cho người yêu đi~
Quỳnh Chi nở nụ cười quyến rũ, sau đó thản nhiên đưa tay vuốt mặt Thanh Phương.

Cô ta khẽ cúi đầu xuống, cố tình đặt bờ môi đỏ rực màu phượng trên vành tai Thanh Phương mà thì thầm.
- Vậy nói tôi nghe xem, Phương có bị Chủ tịch TOMORROW Group cắm sừng không nào?
Mặt hồ tĩnh lặng đã rất lâu, lâu đến nỗi người ta nghĩ rằng vốn dĩ đó chính là bản chất vốn có của nó, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, cơn sóng tình đột nhiên từ đâu kéo đến, khuấy động sự bình yên của nơi này.

Sóng sau xô sóng trước.
Sóng tình dồn dập hơn bao giờ hết, hết thảy mọi loại cảm xúc đều thăng hoa.
Nguyệt Minh cuối cùng cũng đã hiểu, hiểu rõ hết những lời "dạy dỗ" của mọi người.

Giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn là Gia An.

Khát vọng được chạm vào nàng, khát vọng dùng vòng tay bao bọc lấy nàng...
- Em yêu chị.- Nguyệt Minh thỏ thẻ bên tai nàng.

Gia An cảm thấy thật lạ, dù mình đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng như lần đầu, vẫn rạo rực bởi hạnh phúc dâng đầy trong tim.
- Chị...!cũng...!yêu...!em...- Nàng khó khăn đáp trả trong từng cái mơn trớn từ bàn tay cô.


Tay Nguyệt Minh trượt đến đâu, lại như thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của nàng.
- Được chứ?
Lời nói ngập tràn say mê.
- Ưm...Được.
Gia An có chút thẹn thùng khi thấy ánh mắt ngày thường trong veo của Nguyệt Minh lúc này lại đầy ân ái, nàng nép mặt vào hõm cổ của cô.
Bờ môi mềm mại của người yêu chạm nhẹ vào cổ Tổng giám đốc khiến cơ thể cô ngay lập tức giật nhẹ.

Nguyệt Minh hơi siết chặt nàng vào lòng, rồi lại thả nàng ra, sau đó liền không cho chị người yêu có thời gian trốn tránh, lại ấn nàng xuống mà hôn ngày càng cuồng nhiệt.
Nguyệt Minh không dám nói Hạ Băng là thầy giỏi, nhưng cô tự tin mình là trò tốt.

Nguyệt Minh chỉ xem vài cái "video dạy học" của Hạ Băng, nhưng đã xem thì toàn tiếp thu tinh hoa, bằng chứng là động tác cởi áo Gia An lúc này không thể mượt hơn được nữa.

Cũng may là Gia An đang trong trạng thái tình nồng đến mê sản, chứ nếu nàng tỉnh táo, nàng sẽ thật sự rất hoài nghi nhân sinh, chiếc áo sơ mi đắt tiền bị Nguyệt Minh xử lý không chút thương tiếc cứ thế mà bay thẳng xuống sàn nhà.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Khoảnh khắc áo chạm đất cũng là lúc Nguyệt Minh cảm thấy mình như một tín đồ tôn giáo vừa được khai sáng, hoặc như một nhà thám hiểm đã đặt chân được đến vùng đất thiên đường mình hằng mong.

Cảnh tượng mê hồn gì thế này?
Nên dùng lời nào để miêu tả?
Nguyệt Minh không giỏi văn học, nhưng chưa bao giờ là kẻ dốt nát, ấy vậy mà lúc này, lại phải cảm thấy hổ thẹn vì bản thân chẳng còn biết dùng lời hoa mỹ nào để diễn tả, bao nhiêu từ ngữ cũng chẳng thể diễn tả vẻ đẹp của nàng.
Không thể tin được, người cao cao tại thượng như Nguyệt Minh lúc này lại chấp nhận suy nghĩ, trước mặt chị, em cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, vừa say mê vừa khao khát vẻ đẹp của tiên nữ hạ phàm.
Rồi cô đột nhiên lại thấy hổ thẹn thay cho những người hay ăn mặc khoe da khoe thịt, hay nói thẳng ra là cô nàng họ Phạm tên Băng nào đó, có khoe cỡ nào cũng chả bằng được một phần nghìn của Gia An.

Chắc chắn là vậy, Nguyệt Minh dám dùng gần 30 mươi năm "sống đẹp" đời mình ra thề với trời đất!
Làn da trắng hồng không chút tì vết, cảm giác như nàng có thể phát sáng trong đêm tối như những vì tinh tú vào một đêm không trăng, đôi gò bồng đảo e ấp trong áo ngực, phập phồng theo từng nhịp thở của chủ nhân lại như hoá thành ngọn lửa nung nóng dòng máu đỏ rực trong người cô.

Xin hãy tha thứ cho kẻ phàm trần vừa tự nhận mình là một học trò tốt, hóa ra cô chỉ tốt ở mảng lột áo người ta, sau đó lại mắt nhoè tay run bởi vẻ đẹp của người dưới thân...
Ánh mắt cô mê đắm, có chút không chân thật mà đưa bàn tay run run khẽ chạm vào xương quai xanh của nàng rồi vuốt ve.
Nguyệt Minh cảm thấy càng lúc càng cần dưỡng khí, có cách nào tăng nhịp hít thở lên nhanh hơn không, để cô được bắt trọn mùi cơ thể dịu dàng dễ chịu của Gia An.

Mùi hương cơ thể nàng phảng phất như sữa, lại nhẹ nhàng ôm lấy hương nước hoa nhàn nhạt tạo ra mùi vị rất riêng.

Độc tôn.
Gia An thấy Nguyệt Minh cứ ngốc nghếch nhìn rồi lại sờ mình lâu như vậy, nàng xấu hổ chứ, liền đưa tay đẩy mặt cô sang một bên.

Nguyệt Minh như hoàn hồn khỏi thứ mùi hương kia, liền cúi người xuống bên tai nàng thủ thỉ.
- Làm sao bây giờ? Yêu chị chết mất thôi.
- Làm sao bây giờ? Lại cảm thấy em giống như mấy tên bạn trai xấu xa dụ dỗ người ta vào nhà nghỉ...- Gia An cười nhẹ, đánh vào lưng Nguyệt Minh.- Làm xong thì bỏ.
- Vậy có nên tiếp tục làm việc tiếp theo nên làm không? Chị có vẻ không tin tưởng người ta.- Nguyệt Minh chống tay dậy, mắt đối mắt nhìn nàng.
Gia An bĩu môi, hừ vài tiếng.

Nguyệt Minh liền cong khoé môi, không muốn nói nhiều lời hơn...
Gia An đưa tay lên ôm cổ, kéo Nguyệt Minh xuống, cả hai lại chìm đắm vào một nụ hôn sâu.
Thuận nước đẩy thuyền...
Cơ thể Gia An cong lên theo từng nụ hôn trượt dài từ cổ của Nguyệt Minh, hầu như mọi tấc da tấc thịt của nàng đều được đôi môi mềm kia âu yếm không rời.

Một tay Nguyệt Minh làm trụ, một tay lại không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

Lên và xuống.

Nhịp nhàng như điệu nhảy.

Gia An nhắm chặt mắt, xúc cảm lạ lùng khiến nàng không thể tự làm chủ đại não, cảm giác hưng phấn cứ thế bừng bừng trên đầu.

Không còn là bác sĩ An với giọng nói dịu dàng, nàng không thể ngăn bản thân phát ra những âm thanh thở dốc đầy xấu hổ này được.
Mà chính những âm thanh tà mị lần đầu tiên nghe được kia, lại như một liều thuốc kích thích khiến Nguyệt Minh táo bạo hơn hẳn.

Bàn tay chẳng mấy chốc mà trượt dài xuống, ngón trỏ vẽ một vòng ngay rốn nàng, sau đó lại có chút xấu xa mà tháo rồi lại đóng cúc quần tây.
- Hưmmmm...- Nàng có chút tức tối cắn vào môi của Nguyệt Minh.

- Chị muốn thế nào nào?- Cô khẽ cười, lại xấu xa thêm một chút.
- Em...!ưmmm...
Không cho nàng mở miệng trả lời, cô lại hôn nàng, bàn tay của xoa nhẹ bụng nàng một chút, chân hơn co lên chạm vào vùng nguy hiểm
- Em!- Gia An khẽ rít một tiếng.

Cái đồ quá đáng này có bao nhiêu kinh nghiệm vậy?
- Ngoan.- Nguyệt Minh liếm nhẹ vành tai Gia An, sau đó quyết định không trêu chọc nàng nữa, tay phải cứng rắn, trượt xuống tháo đi chiếc cúc quần đáng thương.
Nào ngờ, bước quan trọng nhất của phần dạo đầu chỉ mới thực hiện được một nửa, tim Nguyệt Minh lại thụng một cái theo âm thanh vang dội phát ra từ cửa nhà:
- Selina Hoàng Nguyệt Minh, BỊ ĐIẾC À!?....