“May quá, may quá, mình không nói xấu gì Hổ Phong Niên trước mặt Hổ Tình, với lại hôm qua gặp mặt, mình cũng đối xử lịch sự lễ phép.”
Đoan Mộc Thụy nhủ thầm trong lòng.
“Đúng rồi anh.” Hổ Tình nhìn Đoan mộc Thụy với ánh mắt trêu đùa, cô cũng không phải cố tình che giấu Đoan Mộc Thụy.
“Tiểu Tình, em giấu anh kỹ quá.” Đoan Mộc Thụy lườm Hổ Tình, nhưng giọng điệu lại vô cùng chiều chuộng.
Hổ Tình đang say đắm trong sự cảm động và vui mừng khi hai bố con được gặp lại nhau, không để ý đến thái độ của Đoan Mộc Thụy, nhưng Hổ Phong Niên lại nhạy cảm nắm bắt được.
Trong mắt Hổ Phong Niên ánh lên một tia sáng, có chút hài lòng khi nhìn sang Đoan Mộc Thụy. Ánh mắt như là bố vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.
Hai bố con tạm thời bình phục lại tâm trạng kích động, từ cuộc trò chuyện, Hổ Phong Niên đã biết được tình hình cụ thể một năm nay của Hổ Tình, biết con gái mình thật sự sống tốt ở bên kia, nỗi buồn trong lòng của một người cha đã vơi đi khá nhiều.
“Nhìn kìa, ông Kỳ đến rồi.” Không biết trong đám người ai nói ra câu này, Hổ Tình mới rời mắt khỏi Hổ Phong Niên, nhìn ra phía cửa.
Chẳng lẽ là Kỳ Thiệu Xuyên? Hàng lông mày của Hổ Tình nhíu lại, sâu đáy mắt có một tia hoảng hốt len lỏi, ở trong thành phố này, ngoài Kỳ Thiệu Xuyên ra, chắc cũng chẳng ai xưng danh là ông Kỳ.
Hổ Tình lui bước, đứng sát cạnh Đoan Mộc Thụy, đối với sự tiếp cận của giai nhân, trong lòng Đoan Mộc Thụy lóe lên một tia vui mừng.
Tự giấu mình, Hổ Tình vẫn có thể nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên.
Khi Kỳ Thiệu Xuyên bước vào, vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng như trước đây, đôi môi nam tính mím lại, toàn thân toát lên khí chất lạnh giá, không cho người ngoài tiếp cận.
Một năm không gặp, tính tình của Kỳ Thiệu Xuyên có vẻ lạnh nhạt hơn, đôi mắt Hổ Tình thoát ra một tia kinh ngạc, tuy Hổ Phong Niên cũng mấy lần kể đến tình hình của Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng lại không nói với cô về việc này.
Bên cạnh Kỳ Thiệu Xuyên không có bạn gái đi cùng trong bữa tiệc này, anh một mình tới đây, giờ đây hầu như cả thành phố đều biết là sau khi Kỳ Thiệu Xuyên ly hôn với vợ cũ, thì không có cô gái nào khác ở bên cạnh.
Nhưng Hổ Tình cả một năm đều ở nước Anh, cho nên không hề hay biết chuyện này.
Hổ Tình tiếp tục lùi lại, để thân hình Đoan Mộc Thụy có thể che hết cô, lúc nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên, lòng cô lại bắt đầu dấy cơn lên đau nhức.
Những việc trước đây đang giống như một bộ phim quay chậm, Hổ Tình lại nhớ lại Kỳ Thiệu Xuyên từng làm tổn thương cô đến mức nào.
Đôi mắt sắc bén của Kỳ Thiệu Xuyên tỏa ra một tia hàn quang, quả thật, bữa tiệc như này không hề thích hợp anh.
Liếc qua một vòng hội trường, Kỳ Thiệu Xuyên dừng ánh mắt khi nhìn thấy Đoan Mộc Thụy, không ngờ, người đàn ông kia cũng đến đây
Bỗng nhiên, ánh mắt cuối cùng lại dừng lại ở người đang đứng đằng sau Đoan Mộc Thụy, tuy chỉ là hình bóng sau lưng, nhưng Kỳ Thiệu Xuyên lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Là tiểu Tình hay sao? Trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên ánh lên một tia vui mừng, tim đập thình thịch, nhưng anh lại không dám tưởng tượng thêm, chỉ sợ đây là một sự hiểu nhầm.
Một năm nay, biết bao ngày đêm, Kỳ Thiệu Xuyên đều không tự bỏ cơ hội đi tìm Hổ Tình, đêm nào anh đều ôm gối ngủ của Hổ Tình để đi vào giấc mộng, tựa như Hổ Tình vẫn ở bên cạnh.
Trong lòng chớp qua một tia khổ sở khi nhớ lại những hình ảnh này, anh bước chân tiến lên phía Đoan Mộc Thụy, Hổ Tình không dám quay người lại, chỉ sợ đối mặt với Kỳ Thiệu Xuyên.