Hổ Tình muốn giải thích, nhưng không tìm được lời nào.
Mỗi lần làm tình với Kỳ Thiệu Xuyên xong cô đều uống thuốc tránh thai. Cho nên hai năm nay, Hổ Tình không có dấu hiệu mang thai.
Hổ Tình trầm mặc trong một lúc lâu, đột nhiên cô cười gượng. Ngửa đầu nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên, trả lời một cách lạnh nhạt: " Vâng. Em cố tình làm vậy."
" Cô........"
Kỳ Thiệu Xuyên cảm thấy rất bực bội và khó chịu, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ này của Hổ Tình, anh ta đã cố ép mình nuốt giận vào trong.
Hổ Tình cười rực rỡ, thì thầm nói: "Nếu em sinh một đứa con cho nhà họ Kỳ, có phải nhiệm vụ của em đã hoàn thành và anh thì có thể đường đường chính chính ly hôn với em. Sau đó lấy An Nhiễm vào nhà, đúng không?"
Việc này, từ trước đến giờ đều không phải bí mật, nhưng được nói ra từ miệng Hổ Tình có chút mùi vị mỉa mai.
Kỳ Thiệu Xuyên vứt lọ thuốc xuống giường, những viên thuốc màu vàng này đã đổ hết ra ngoài.
Anh ta bước sang một bên, cầm thuốc lá và bật lửa, tự châm điếu thuốc cho mình.
Khói nồng đặc bay rải rác trong phòng ngủ, khiến không khí vốn dĩ cẳng thẳng này trở nên càng nguy hiểm hơn.
Kỳ Thiệu Xuyên bực bội hút xong điếu thuốc. Anh quay lại bên giường, rì rầm nói, "Ly hôn đi, tôi sẽ giải thích với ông nội."
Hổ Tình chợt run lên, cô không ngờ Kỳ Thiệu Xuyên sẽ nói như vậy. Những cảm xúc đã chất chứa trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên sụp đổ, bất chấp trên người vẫn đang không có một mảnh vải, Hổ Tình nhảy xuống giường. Đứng trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên, nắm chặt tay nói.
" Anh đã khao khát muốn lấy An Nhiễm về nhà như thế này rồi sao?"
Hổ Tình không khóc, nhưng đôi mắt sưng đỏ của cô đã cực kỳ tối tăm, việc này không giống với tính cách của cô. Kỳ Thiệu Xuyên cho rằng, sau khi nói ra câu này, Hổ Tình chắc chắn sẽ khóc lóc, hoặc tội nghiệp cầu xin, vì trong trí nhớ của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình luôn tự ti nhún nhường như vậy.
Phản ứng khác thường của cô đã khiến Kỳ Thiệu Xuyên có cảm giác khó ứng phó.
Trong một thời gian khá lâu, Kỳ Thiệu Xuyên điểu chỉnh lại tâm trạng, quay lưng lại, lạnh nhạt trả lời, giống như đang kể một việc rất đỗi bình thường.
"Cô biết từ lâu rồi còn gì, người tôi thích là An Nhiễm, không phải thế sao?"
Hổ Tình cười buồn bã, giống như đang cười chế giễu với bản thân. Đúng rồi, cô đã biết từ lâu, trước khi kết hôn với Kỳ Thiệu Xuyên, cô đã biết, trong lòng đàn ông này chỉ có một mình An Nhiễm.
Nhưng, cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cô toàn tâm toàn lực vun vén cuộc hôn nhân này, Kỳ Thiệu Xuyên sẽ quay lại với cô. Nhưng sự thật trái lòng, điều đó đã trở thành một nhát dao đâm thẳng vào tim của Hổ Tình.
Lần đầu tiên Hổ Tình cãi lại Kỳ Thiệu Xuyên, cô nói một cách không cần suy nghĩ: " Dĩ nhiên trong lòng anh chỉ có một mình An Nhiễm, tại sao anh lại cưới em? Chẳng lẽ chỉ vì công ty của nhà họ Kỳ, nên anh đã từ bỏ người mà anh yêu nhất sao? Nếu là như vậy, Kỳ Thiệu Xuyên, tình yêu của anh quá rẻ tiền".
Hổ Kỳ vừa nói hết câu này, Kỳ Thiệu Xuyên đã nắm chặt xương hàm dưới của cô, anh ta dùng hết toàn lực, khiến Hổ Tình cảm thấy đau đớn.
Nhưng dù là vậy, Hổ Tình cũng không có phản kháng, cô mở mắt to nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên, giống như muốn nhìn xuyên thấu người đàn ông này.
Núi lửa phẫn nộ của Kỳ Thiệu Xuyên đã một lần nữa bùng lên.
" Hổ Tình, tôi thật sự không ngờ, cô trở nên linh nha lợi xỉ thế này lúc nào vậy." Trong mắt của Kỳ Thiệu Xuyên đã chứa đầy phẫn nộ, anh lúc này như một con sư tử đang cáu giận, chỉ muốn xé nát Hổ Tình thành từng miếng.
" Việc của tôi và An Nhiễm, cô chưa có tư cách gì để chỉ tay vẽ chân. Tôi cũng không phải đang xin ý kiến của cô, tôi đơn giản chỉ thông báo với cô, tôi muốn ly hôn".
Nói xong, Kỳ Thiệu Xuyên dung sức đẩy Hổ Tình ra một bên. Hồ Tình ngã sập xuống đất, trán cô đã đập vào cạnh tủ đặt đầu giường, lập tức bị rách thành một đường, máu đã rỉ ra chảy xuống mặt cô.
Khi Kỳ Thiệu Xuyên ra khỏi phòng, cánh cửa đã bị đóng rất mạnh, tiếng vang đó chỉ đổi lại tiếng cười khinh bỉ của Hổ Tình.
Cuối cùng, cô ta đã thua, nhất bại đồ địa.