Trên đường về bệnh viện, Diễm rụt rè nói.
_Em xin lỗi, em không cố ý làm anh phải khó xử….!!
Quân cười.
_Em đừng lo lắng quá, anh không để ý gì đâu….!!
_Cảm ơn anh…!!
Quân buồn rầu hỏi.
_Không lẽ trong lòng em đến bây giờ em vẫn còn nghĩ về cậu ấy….??
Diễm thở dài.
_Em và anh ấy đã trải qua nhiều chuyện nếu không nghĩ thì em vô tình quá, em mang ơn anh ấy đồng thời cũng hận anh ấy, tình cảm em dành cho anh ấy rất phức tạp, em không biết nên làm thế nào cho đúng…!!
Nắm tay Diễm, Quân nói.
_Em cứ để cho mọi chuyện được diễn ra một cách bình thường, em không cần phải ép mình, cái gì đến nó sẽ đến, dù chúng ta có cố trốn tránh nó, cũng không thể thoát…!!
Diễm cười.
_Nghe anh triết lí hay quá, anh nói đúng em nên chuẩn bị tinh thần để đón nhận mọi chuyện, em không nên trốn tránh nữa….!!
Quân hỏi.
_Khi nào thì em về, chiều có cần anh đến đón em không….??
Diễm lắc đầu.
_Không cần đâu anh, em có thể tự về nhà, sau khi ông quản gia đến, em sẽ về nhà….!!
_Nhưng anh không yên tâm để em đi một mình, anh lo em lại xảy ra chuyện…!!
_Anh đừng lo lắng quá, em là một cô gái nghịch ngợm, em biết phải làm gì…!!
_Chính vì em là một cô gái nghịch ngợm nên anh mới lo, em không thấy em luôn xẩy ra chuyện hả….??
_Đó chỉ là những tai nạn bình thường thôi, chuyện này không có liên quan gì cả….!!
Quân nhíu mày.
_Theo em chuyện gì mới liên quan, mới quan trọng….??
_Anh hỏi em, em biết hỏi ai….!!
_Thôi anh không tranh luận với em nữa, khi nào em về nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em….!!
Diễm từ chối.
_Em nói rồi, em có thể tự về, em không muốn làm phiền anh….!!
Quân không vui.
_Trong lòng em lúc nào cũng coi anh là người lạ nên em mới không muốn anh làm phiền em đúng không…..!!
Diễm khổ sở giải thích.
_Xin anh đừng hiểu lầm ý của em, anh mà làm khó em, em sẽ không dám gặp mặt anh nữa đâu….!!
Quân thở dài.
_Được rồi cô bé, anh sẽ không ép em cho anh được phép chở em về nhà là được gì….!!
Diễm gật gù.
_Như thế có phải anh dễ thương hơn không….!!
Đến bệnh viện, Diễm xuống xe, vẫy vẫy tay chào Quân, Diễm đi vào trong. Quân trở về công ty, chưa bước lên lầu, Quân gặp bà Phương, nhìn thấy con trai, bà cau có.
_Mẹ có chuyện cần nói với con….!!
Quân mệt mỏi nói.
_Mẹ định nói gì….??
Cả hai mẹ con vào phòng làm việc của Quân. Bà Phương quát.
_Cả đêm hôm qua con đã đi đâu….??
Quân vuốt tóc, ngã lưng ra sau ghế, Quân phân trần.
_Chẳng phải đêm hôm qua con đã gọi điện thoại giải thích cho mẹ rồi còn gì….??
Bà Phương nhíu mày.
_Con đừng lừa dối mẹ, có phải đêm hôm qua con ở cùng với con bé Diễm không….???
Quân giật mình đáp.
_Mẹ đang nghĩ đi đâu thế, con đã nói là hôm qua do con bận việc nên con ngủ lại ở công ty….!!
Bà Phương ngó Quân lom khom.
_Sao mẹ hỏi nhân viên của con, họ nói là tối hôm qua con không hề đến đây….!!
Quân cười.
_Họ hết giờ họ về, con đến lúc nào làm sao mà họ biết….!!
Càng hỏi Quân càng chối, không còn cách nào khác, bà Phương nói sang chuyện khác.
_Mẹ thấy con bé Loan nó đã bắt đầu để ý đến con, con nghĩ sao….??
Quân thờ ơ.
_Cô ấy để ý đến con thì có liên quan gì đến con, con không quan tâm….!!
Bà Phương mỉm cười.
_Sao con không thử hẹn hò với nó, biết đâu mai sau con và nó lại yêu nhau thì sao….!!
_Con và cô ấy không thể yêu nhau được vì trong trái tim con đã có hình bóng khác, mẹ cũng biết điều đó còn gì….!!
Bà Phương cáu.
_Sao con ương bướng thế nhỉ, con bé Diễm đó có gì tốt mà con suốt ngày nhắc đến tên của nó, mẹ thấy con đã bị nó làm cho lú lẫn rồi…!!
Quân cười tươi.
_Tình yêu vốn mù lòa và nhẫm lẫn mà mẹ, nếu ai cũng biết mình yêu ai, lấy ai thì còn gì ý nghĩa của nó nữa, nếu có thể chọn, con vẫn chọn Diễm….!!
Bà Phương gầm lên.
_Con định trọc mẹ tức chết hả….??
_Thôi mà mẹ, xin mẹ đừng có hơi một tí lại nổi cáu với con được không, mẹ con mình không thể dẹp chuyện này sang một bên được à….??
_Nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ không buông tha cho con đâu….!!
Quân kêu khổ.
_Con thấy người ương bướng, cố chấp ở đây là mẹ không phải là con….!!
_Con dám ăn nói hỗn hào với mẹ như thế hả….??
_Cộc….cộc….!!
Quân nói vọng ra.
_Mời vào….!!
Kiên bước vào trong, thấy mẹ của giám đốc đang ngồi ở đây, Kiêm gật đầu chào.
_Chào bác….!!
Bà Phương cười.
_Chào cháu….!!
Đứng lên, bà nói.
_Mẹ về trước đây….!!
_Mẹ có cần con nhờ người đưa mẹ về không….??
_Không cần mẹ có thể đi tắc xi….!!
_Nếu thế con chào mẹ….!!
Chờ bà Phương đi khuất, Kiên kéo ghế ngồi xuống, Quân hỏi.
_Việc tôi nhờ cậu, cậu đã làm đến đâu rồi….??
_Em đang tiến hành điều tra theo ý của anh…!!
Quân gật đầu.
_Tôi muốn nhanh nhận được kết quả sớm ngày nào hay ngày ấy….!!
Kiên nói.
_Em nghe nói công ty Hải Thịnh đang có một dự án lớn, nếu lần này công ty có thể kí kết được hợp đồng thì thương hiệu có thể nâng lên một tầm cao mới…!!
Quân nhếch mép.
_Việc này tôi cũng có nghe nói. Tôi muốn cậu đi điều tra xem đối tác của họ là ai, lần này ai sẽ là người thay mặt công ty đi kí kết hợp đồng…!!
_Vâng…!!
Sau khi giao xong nhiệm vụ mới cho Kiên, trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Quân. Ánh mắt Quân đang nhìn về phương trời xa, lòng Quân đang đau như cắt, cầm tấm hình của Diễm, Quân cười cay đắng.
_Tại sao anh lại yêu em, thích em, hình như ông Trời luôn thích trêu ngươi số phận của con người….!!
Buổi chiều theo đúng hẹn, Quân sẽ đến bệnh viện đưa Diễm về nhà nhưng ông Trần lại mời gia đình Quân ăn cơm tối thành ra Quân không thể đi được. Diễm phải một mình về nhà, trong lòng Diễm đang ngổn ngang trăm mối, Diễm không muốn có lỗi với Quân, lại càng không muốn làm tổn thương Quân, buổi trưa hôm nay, vô tình Diễm đã làm Quân hy vọng vào tình cảm của Diễm, Diễm biết, Diễm làm thế là sai, vì Diễm đang làm Quân bị tổn thương, đang làm Quân mệt mỏi, Diễm tự xỉ vả mình là một con ngốc, một con ngố.
Bốn giờ chiều, ông quản gia đến thay Diễm ở lại qua đêm chăm sóc ông Hải, Diễm lái xe máy về nhà, vừa dựng được chân trống xe, Trường từ ngoài cổng đi vào sân, gặp lại Trường thế này khiến Diễm không vui.