Sáng sớm ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Quân cùng xuất hiện với Diễm. Thằng bé reo lên.
_Chào bố. Lâu rồi con mới được gặp bố.
Quân cúi xuống nhắc bổng thằng bé lên. Hôn lên má nó. Quân cười.
_Bố xin lỗi vì không về nhà ăn cơm với con. Con không giận bố chứ?
_Bố nên hỏi mẹ. Nếu mẹ không giận bố, con sẽ tha thứ cho bố. Còn nếu không, con sẽ giận bố.
Quân quay sang hỏi Diễm.
_Em nghe con trai nói rồi đấy. Em tha thứ hay không tha thứ?
Thấy mọi người trong gia đình đang nhìn mình chăm chú. Diễm ngượng ngùng nói.
_Anh đang nói lung tung gì thế? Em đi nấu cơm đây.
Quân nhún vai bảo thằng bé.
_Con cũng thấy rồi. Mẹ con không giận bố.
Thằng bé cười khì.
_Bố ma lanh lắm. Nhưng mà vì mẹ con chịu cười, con sẽ tha thứ cho bố. Từ lần sau bố mà con đi biệt, con sẽ không chơi với bố nữa.
Di cằm vào bụng thằng bé. Quân trêu.
_Con dám đe dọa bố hả?
Thằng bé cười ngặt ngẽo. Thấy vợ chồng Quân đã làm lành, ông bà Trương thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong cơm sáng. Quân bảo Diễm.
_Anh phải đi làm. Gặp lại em sau.
Diễm lo lắng nói.
_Anh không cần nghỉ ngơi sao? Trông anh mệt mỏi quá.
_Em đừng lo. Anh biết sức khỏe của mình. Anh sẽ cố gắng về thật sớm.
Diễm đi ra mở cổng cho Quân đi làm. Hạ cửa kính xe ô tô. Quân mỉm cười nói.
_Em lại đây. Anh có chuyện này cần nói với em.
Diễm tưởng Quân thật sự có chuyện muốn nói với mình. Diễm bước lại gần. Quân kéo đầu Diễm xuống. Quân hôn Diễm. Diễm mở to mắt nhìn Quân. Mặt Diễm đỏ bừng. Không ngờ ông chồng của mình lại dở chiêu này ra.
Diễm ngượng ngùng nghĩ những ngày tiếp theo sẽ không sống yên được với ông chồng gia trưởng và nhiều trò này.
Liếm môi Quân nói.
_Nếu anh biết hôn em khiến anh có thêm hứng thú làm việc, anh đã hôn em hàng ngày rồi.
Mặt Diễm đỏ như gấc chín. Diễm ngơ ngẩn như người mất hồn. Quân đã lái xe đi xa rồi mà Diễm vẫn còn đứng im một chỗ.
Ông Trương e hèm một tiếng. Diễm giật mình quay lại nhìn bố chồng.
_Chào..chào bố.
_Quân đã đi làm rồi à?
_Dạ, anh ấy vừa mới đi.
Nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ của Diễm. Ông Trương nén cười.
_Xem ra các con đã giải tỏa được hết khúc mắc trong quá khứ?
_Vâng. Chúng con đã nói hết mọi chuyện cho nhau nghe.
_Bố mừng là cuối cùng các con cũng tìm thấy nhau.
Thằng bé chạy nhanh ra cổng. Diễm và ông Trương nhìn thằng bé. Cả hai đều yêu, đều muốn thằng bé được sống khỏe mạnh, hạnh phúc và sung sướng mà để làm được điều đó mọi người trong gia đình phải yêu thương và đùm bọc lần nhau.
Diễm mỉm cười hỏi.
_Có chuyện gì mà con vội thế?
_Con muốn đến công ty thăm bố được không mẹ?
Ông Trương cười.
_Sao cháu lại muốn đến công ty của bố cháu?
Thằng bé khoe.
_Cháu từng đến công ty ở bên Mỹ của bố cháu. Lần này cháu muốn xem công ty ở Việt nam có gì khác không?
_Nếu mẹ cháu bận. Ông sẽ đưa cháu đi.
Diễm vội nói.
_Con không bận. Bố ở nhà nghỉ ngơi đi. Khi anh ấy nghỉ ăn cơm trưa. Con sẽ đưa thằng bé đến công ty.
_Con nói đúng. Buổi trưa hai vợ chồng cùng thằng bé đi ăn cơm ở ngoài luôn.
Ông Trương cười hỏi thằng bé.
_Cháu có thích không?
_Dạ, thích ạ.
Để thằng bé ở nhà với ông bà nội. Diễm lái xe đi ra ngoài. Diễm đã một lần đến nhà ông Trần nên Diễm vẫn còn mang máng nhớ đường. Sau năm năm, phố xá cũng không có gì thay đổi, quang cảnh vẫn như xưa. Người thay đổi ở đây là Diễm. Diễm đã dần quên con phố ngày xưa mình từng đi, quên đi những gốc cây đầy kỉ niệm.
Diễm chua chát nghĩ. Cuộc đời đúng là luôn xoay vần. Càng cố chạy trốn thì càng bị cuốn chặt hơn. Từ nay trở đi, Diễm không còn chọn chạy trốn nữa. Diễm muốn đối diện với mọi chuyện.
Diễm bấm chuông cổng. Bà giúp việc mở cửa cho Diễm. Bà tò mò hỏi.
_Cô tìm ai?
_Dì làm ơn cho cháu hỏi ông trần có nhà không ạ?
_Nhưng cô là ai mới được chứ?
_Cháu là Diễm – vợ của anh Quân.
_Cô muốn gặp ông Trần có chuyện gì?
Diễm vui mừng nói.
_Vậy là ông Trần có nhà?
Bà giúp việc là người làm cho nhà ông Trần lâu nên những chuyện xảy ra với Loan, bà đều nắm rõ.
Dù sao người thân vẫn hơn người ngoài. Bà bực tức nói.
_Cô về đi. Tôi tin chắc là ông Trần không muốn gặp cô.
_Cháu biết nhưng cháu có chuyện cần nói. Cháu mong Dì cho cháu vào.
Bà giúp việc không vui.
_Cô vào gặp ông Trần chỉ làm cho mọi chuyện thêm tồi tệ và rắc rối hơn mà thôi.
Diễm mỉm cười.
_Cháu hiểu. Cháu sẽ cố nói nhanh và không làm phiền ông Trần lâu.
Diễm lách mình đi vào trong. Bà giúp việc đưa Diễm vào gặp ông Trần. Ông đang ngồi uống cà phê trong phòng khách.
Thấy Diễm. Ông Trần cau mày hỏi bà giúp việc.
_Ai đây? Tôi nói là không muốn tiếp khách ngày hôm nay.
_Thưa ông. Cô ấy là vợ của cậu Quân. Cô ấy có chuyện cần nói với ông.
Ông Trần quan sát Diễm từ đầu xuống chân. Ông lạnh lùng hỏi.
_Cô có chuyện muốn nói với tôi?
_Vâng.
_Cô ngồi đi.
Diễm ngồi xuống ghế. Bà giúp việc đi pha cà phê cho Diễm.
_Tôi cho cô năm phút. Nói xong cô có thể ra về.
Diễm cười.
_Sau khi nghe cháu nói. Ông có thể quyết định nghe nữa hay không?
_Cô cũng xấc láo giống hệt chồng cô.
Diễm lễ phép nói.
_Cháu biết ông không thích cháu. Cháu cũng không mong ông tha thứ cho những gì mà cháu và chồng cháu gây ra cho chị Loan nhưng ông có thể nghe cháu nói một câu được không?
_Tôi đang nghe đây.
Bà giúp việc đặt ly ca phê xuống bàn trước mặt Diễm. Diễm cười.
_Cảm ơn Dì.
Cầm tách cà phê. Nhấp một ngụm. Diễm từ tốn mở lời.
_Chuyện rắc rối này là do cháu gây ra. Nếu ngày trước cháu không bỏ đi. Chị Loan và anh Quân không dành năm năm ở bên nhau và dẫn đến một đám cưới.
Ông Trần cáu.
_Nếu cô biết là lỗi tại mình sao cô không bỏ đi luôn? cô quay về với Quân làm gì? Chính vì hai người nên con gái tôi mới khổ.
Đặt tách cà phê xuống bàn. Diễm bình tĩnh nói.
_Cháu rời xa anh Quân không phải vì cháu không yêu hay không cần anh ấy. Cháu yêu anh ấy hơn cả bản thân cháu. Cháu nghĩ chỉ có chị Loan mới có thể cùng anh ấy tạo dựng một cuộc sống bình yên, hạnh phúc nên cháu mới chọn cách ra đi. Chị Loan là một người phụ nữ tốt bụng và hiểu chuyện. So với chị ấy, cháu thấy mình còn thua kém chị ấy rất nhiều. Cháu biết việc anh Quân hủy hôn và quay lại với cháu là một cú sốc không dễ gì phai nhạt đối với chị ấy nhưng ông có từng nghĩ việc ông ép anh Quân càng khiến chị ấy đau khổ hơn không?
Ông Trần gầm lên.
_Cô im đi. Người có lỗi là vợ chồng cô. Tôi chỉ hành động theo lẽ phải.
Mặc dù sợ hãi nhưng Diễm không mất bình tĩnh. Diễm muốn giúp Quân, muốn mọi chuyện kết thúc ở đây.
_Trong chuyện này cháu, anh Quân và chị Loan đều sai. Cháu sai vì cháu cho rằng anh Quân có thể sống bình yên và hạnh phúc cho chị Loan mà không nghĩ rằng anh ấy cần gì và muốn gì. Chị Loan cũng muốn thử sức với tình yêu của mình. Chắc chú cũng hiểu tình yêu không thể dành giật cũng không thể nhường qua nhường lại. Hành động bỏ đi của cháu đã tạo nên một bi kịch, cháu đã đẩy cả ba vào đau khổ. Khi anh Quân gặp lại cháu ở bên Mỹ. Cháu vẫn quyết định chạy trốn và muốn anh ấy quay về kết hôn với chị Loan. Nếu anh ấy không nhớ ra được anh ấy là ai và không gặp lại cháu. Cháu tin là anh ấy và chị Loan đã lấy được nhau. Chính cháu là người đã phá hủy tất cả. Cháu thành thật xin lỗi ông.
Ngả người ra sau ghế. Ông Trần nhìn Diễm bằng ánh mắt của một con thú đi rình mồi.
_Cô muốn gì? Cô đến đây để xin tôi buông tha cho chồng cô?
Diễm đáp ngay.
_Vâng, cháu xin ông.
_Không có chuyện đó đâu. Chồng cô phải trả giá cho những gì mà cậu ta gây ra cho con gái tôi.
Diễm cười nhạt.
_Ông nghĩ rằng có thể dùng tiền và quyền lực để ép Quân phải quay lại lấy chị Loan hay khiến anh ấy bị phá sản, ông mới hài lòng?
Ông Trần quát.
_Cô im ngay. Cô nói từ bấy giờ cũng đã đủ năm phút rồi. Cô có thể về.
Diễm bình thản đáp.
_Ông là một doanh nhân thành đạt. Ông cũng hiểu anh Quân là một người như thế nào. Nếu ông dồn anh ấy vào đường cùng, bắt buộc anh ấy phải tìm mọi cách để chồng lại ông. Vô tình hành động của ông đẩy hai người vào hai phe đối nghịch, hận thù lẫn nhau. Ông nghĩ rằng chị Loan sẽ vui khi biết được điều này sao? Ông càng cố tìm cách trả hận, ông càng khiến chị Loan đau khổ hơn. Ông yêu chị ấy. Ông phải hiểu chị ấy là người như thế nào. Chẳng lẽ ông không tin rằng ngoài anh Quân, chị Loan không tìm được người con trai nào tốt hơn?