Kết thúc buổi dạy, Diễm bảo cả lớp.
_Chào các em, hẹn gặp các em vào buổi sau…!!
Bọn con trai tròn xoe mắt nhìn Diễm, họ thật không ngờ kiến thức của Diễm lại rộng như thế, nếu bọn họ biết Diễm là ai thì họ sẽ còn phải kinh ngạc nhiều hơn nữa.
Diễm đã đi học đại học năm Diễm mười lăm tuổi, có thể nói Diễm là một thần đồng, nếu Diễm không quá lười, nếu Diễm tìm được sở thích và đam mê của mình thì có lẽ Diễm còn tiến xa hơn nữa, nhưng rất tiếc Diễm cố học cho đến tận bây giờ vì làm theo lời ông Hải – bố của Diễm, không phải do Diễm tự nguyện, nên dù có giỏi mà không có lòng đam mê cũng không giúp gì cho con đường công danh của Diễm.
Cả lớp lấy sách vở, họ lục đục rời khỏi giảng đường, chỉ còn lại duy nhất một người là vẫn còn ngồi lại.
Diễm không chú ý đến anh ta, vì Diễm còn đang bận đóng nắp laptop, còn đang bận cất cuốn sổ giáo án vào cặp.
Hắn đứng dậy, hắn bước về bàn của Diễm, hắn hỏi.
_Cô là sinh viên năm thứ mấy…??
Diễm giật mình gẩng đầu lên nhìn hắn. Diễm nhíu mày hỏi.
_Tôi không hiểu ý của em…!!
_Đừng có xưng cô với tôi, tôi nhiều tuổi hơn cô….!!
Diễm bực mình đáp.
_Tôi nhiều tuổi hơn hay ít tuổi hơn anh thì cũng chẳng có gì là quan trọng, có thể đi ra đường tôi phải gọi anh là anh nhưng ở đây là trường học, tôi là giáo viên của anh nên anh phải tôn trọng tôi…!!
Hắn khinh khỉnh.
_Cô nghĩ một con bé vừa mới học xong cấp ba như cô là có thể dạy được người khác à…??
Diễm tức giận.
_Này anh kia…!! Tôi không hiểu vì sao anh lại nói thế nhưng thái độ vô lễ của anh là không thể chấp nhận nổi….!!
Hắn đứng sát vào người Diễm.
_Tôi không chấp nhận được ở chỗ nào….??
Diễm sợ hãi, mặt tên này lạnh như băng, thái độ lại thù nghịch, Diễm không hiểu chỉ vừa mới gặp mặt, Diễm có làm gì hắn đâu mà hắn lại tìm cách gây sự với Diễm.
Diễm lùi lại, Diễm quát.
_Anh định làm gì thế hả…??
_Tôi chẳng làm gì cả….!!
_Nếu thế làm ơn tránh đường cho tôi đi….!!
_Tại sao tôi lại phải tránh….!!
Vừa tức, vừa cáu, Diễm hét.
_Thái độ của anh đối với giáo viên như thế hả…?? Anh có muốn bị nhà trường đuổi học không…??
_Nếu thế cô làm đi vì tôi không phải là sinh viên của trường này, tôi có thể làm những gì mà tôi muốn….!!
Diễm cười khẩy.
_Nếu anh phải là sinh viên của trường này thì tôi cũng không cần phải giữ phép tắc với anh nữa….!!
_Nói đi anh muốn gì….??
_Muốn hôn cô….!!
Diễm đỏ bừng cả mặt, từ bé đến giờ chưa có ai hôn Diễm, Diễm cũng chưa yêu ai, một con bé đã tốt nghiệp đại học, đã mang tiếng là trưởng thành nhưng Diễm lại chẳng biết gì về mối quan hệ giữa nam và nữ, Diễm coi bạn trai và bạn gái như nhau.
Diễm cáu.
_Nếu anh còn đùa giai như thế này thì đừng trách tôi độc ác, tôi sẽ không nhịn anh nữa đâu….!!
_Không nhịn tôi cô nghĩ cô làm được gì….!!
Diễm hết chịu nổi, đút nốt laptop vào cặp, Diễm cầm cặp, Diễm quay người bỏ đi, hắn ta lôi Diễm đứng lại, đẩy Diễm đứng sát vào bảng, hắn lạnh lùng nói.
_Cô nhanh quên nhỉ, chúng ta đã từng gặp mặt nhau cô không nhớ sao…??
Diễm đỏ bừng mặt, hơi thở của hắn phả vào mặt Diễm, Diễm có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ cơ thể của hắn, có thể ngửi thấy mùi kem cạo dâu trên mặt hắn, hai tay hắn chống ngang đầu Diễm, Diễm sợ ánh mắt đau khổ, hận thù của hắn, Diễm cúi mặt xuống, miệng hỏi.
_Tôi và anh đã từng gặp mặt nhau sao…??Tại sao tôi không nhớ gì cả…??
Hắn cay đắng đáp.
_Tất nhiên là cô không nhớ được gì rồi vì cô ở trên cao, còn tôi, tôi là một kẻ mạt vận, một kẻ có số kiếp long đong làm sao xứng với cô….!!
Diễm càng nghe, Diễm càng mù mờ, Diễm sợ nếu còn đứng ở đây lâu, nếu ai mà đi ngang qua, họ thấy cảnh này họ lại bình phẩm lung tung.
Diễm đẩy hắn đứng xa Diễm ra, Diễm cảnh cáo.
_Nếu lần sau anh mà còn để tôi thấy anh xuất hiện trước cửa lớp của tôi một lần nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi anh ra khỏi trường…!!
_Tôi hy vọng là tôi sẽ không còn phải gặp lại anh nữa, Chào anh….!!
Diễm vừa dứt lời, Môi hắn áp lên môi Diễm, tuy chỉ là một thoáng chốc nhưng nó đã khiến Diễm đỏ bừng cả mặt, khiến trái tim Diễm đập thật nhanh, khiến cơ thể Diễm run rẩy, nụ hôn đầu của Diễm đã bị một người đàn ông lạ lùng, bị một người đàn ông vừa mới gặp cướp mất.
Lệ trên mi rơi xuống, từng giọt từng giọt, trái tim Diễm bây giờ hóa đá, cái cảm giác xúc động, đau khổ này khiến Diễm ngạt thở, đến khi hắn buông Diễm ra, Diễm chỉ còn là một cái xác không hồn. Diễm từ từ ngồi thụp xuống, Diễm ngồi ngây dại như một kẻ mất trí.
Hắn buông tay Diễm ra, hắn bỏ đi, Diễm vẫn còn ngồi im trên sàn nhà, nước mắt Diễm không ngừng tuôn rơi, Diễm đã khóc như mưa. Tại sao chỉ một nụ hôn của hắn lại khiến Diễm đau khổ …??Tại sao chỉ một câu nói của hắn cũng khiến Diễm ngu ngơ, khiến Diễm thẫn thờ, ngay cả một câu trách móc, một hành động để bảo vệ mình, để đòi lại nụ hôn đầu Diễm cũng không thể làm được, chân tay Diễm đã tê cứng cả rồi, sức lực trong người Diễm như vừa bị ai đó hút cạn.
Diễm vừa bước vào nhà, ông Hải quát.
_Diễm lại đây bố bảo…!!
Diễm ngán ngẩm nói.
_Bố lại có chuyện gì muốn con làm cho bố nữa….??
Ông Hải cáu.
_Có phải con đã đến trường Hồng Hà để làm giáo viên không…??
Diễm giật thót, tại sao ông Hải lại biết được chuyện này…??, Diễm ấp úng.
_Sao…sao bố biết….??
_Con tưởng là con có thể dấu bố mọi chuyện con gây ra hay sao…??
Diễm tức.
_Con phải có quyền làm những gì mà con thích chứ…??Tại sao mọi chuyện con luôn phải nghe theo sự sắp xếp của bố….??
_Tại sao ư…??Tại vì bố muốn tốt cho con….!!
_Muốn tốt cho con bố phải cho con làm những gì mà con muốn, nếu bố cứ ép con làm theo ý bố làm sao con có thể vui, có thể có đam mê với những công việc mà con không thích…!!
_Đam mê…?? Thích thú…?? Nó có giúp con sống tốt hay không…?? Hay là chỉ mang lại tai họa cho con….??
_Bố là bố của con nên bố hiểu nên làm thế nào để mang lại hạnh phúc, mang lại niềm vui, mang lại cuộc sống cho con….!!
Diễm bật cười, Diễm cay đắng nói.
_Bố không hiểu gì về con cả, con ghét kinh doanh, ghét phải theo công việc của gia đình, con muốn trở thành một nhà văn, một nhà văn bố có hiểu không…??
Ông Hải hét.
_Quên cái ước mơ và mộng tưởng vớ vẩn đó của con đi. Không văn chương, không thơ phú gì hết, tại sao con lại thích mấy tên điên khùng đó, bố thấy mấy tên nhà văn, mấy tên nhà báo, tên nào cũng bị điên hết cả, họ không hiểu đời sống thật là gì, cuộc sống thật là gì, sống mà lúc nào tâm hồn cũng trên mây thì có gì là hay đâu….!!
_Con nên suy nghĩ kĩ lại đi, đừng vì những tư tưởng, những suy nghĩ bồng bột nhất thời làm cho con bị mờ lối, làm cho trí óc con không được tỉnh táo. Hãy nghe lời bố, hãy gạt bỏ những thứ đó ra khỏi đầu đi con, hãy đi theo nghiệp kinh doanh của gia đình, con là một con bé tài năng, một nhân tài hiếm có nhờ con gia đình của chúng ta sẽ giàu có, sẽ nổi tiếng, nhờ con xã hội sẽ có nhiều người được ấm no….!!
Diễm ngồi im, Diễm không nói gì, không phản bác lại lời nói của ông Hải. Ông Hải nói tiếp.
_Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ theo ta đến công ty làm việc, vị trí giám đốc của công ty vẫn còn bỏ trống, bố muốn con thay vào vị trí đó…!!
Diễm lắc đầu.
_Con không thể, con không muốn, con về nước lần này vì con muốn được nghỉ ngơi sau ba năm đi sang bên đó du học, con không muốn dính líu đến công việc trong thời gian con nghỉ ngơi….!!
Ông Hải mai mỉa.
_Con nói hay lắm nhưng con nên nhớ, bố sẽ không để yên cho con đâu. Bố chỉ một mình con, nếu con không muốn nối nghiệp gia đình cũng không sao, nếu con không muốn, bố sẽ kiếm một chàng rể, người đó sẽ thay thế con quản lí công việc kinh doanh của gia đình ta. Con nghĩ thế nào….??
Mặt Diễm tái nhợt, Diễm đứng bật dậy, quá kinh ngạc và sợ hãi, Diễm hét.
_Bố bảo sao…?? Làm sao con có thể lấy chồng ở tuổi mười tám được, con không muốn….!!
Ông Hải thở dài.
_Bố biết là bố hơi tàn nhẫn khi ép con lấy chồng ở tuổi này nhưng mà tình hình sức khỏe của bố không được tốt, bố sợ là bố sẽ ra đi bất cứ lúc nào, nên bố muốn trước khi bố nhắm mắt, bố có thể trông thấy con yên bề gia thất, nhìn thấy con có thể quản lí được sản nghiệp của gia đình….!!
Diễm đau đớn hỏi.
_Bố…bố bị làm sao…??
_Bố bị bệnh tim cách đây đã hai năm rồi….!!
Diễm gào lên.
_Sao bố không nói gì con cho biết…?? Sao bố lại cố tình dấu giếm con….!!
Ông Hải nắm lấy tay con gái, ông nói.
_Bố không nói cho con biết vì bố không muốn con lo lắng, con sầu khổ, bố muốn con yên tâm học hành. Nay con đã về đây rồi, bố có thể nói cho biết, có thể yên tâm giao lại công ty cho con….!!
_Nhưng mà con là một con bé mới có mười tám tuổi, mặc dù kiến thức con có nhưng kinh nghiệm thương trường con hoàn toàn mù tịt, con sợ con sẽ đẩy công ty đến cảnh phải phá sản, đẩy gia đình ta vào cảnh túng quẩn, tù đày vì thiếu nợ…!!