Quân cay đắng nhận ra mình chỉ là một con lừa, một thằng dễ dàng bị Diễm xỏ mũi. Quân đã dần tin Diễm và John chỉ là bạn nhưng những hành động của họ sáng hôm nay đã khiến lòng nghi ngờ, ghen tuông và căm hận của Quân bùng lên dữ dội. Quân không còn tin Diễm nữa. Những ý nghĩ lạnh lùng, tàn nhẫn vừa lóe sáng trong đầu Quân. Quân đã để cho Diễm tự do làm những gì mà Diễm thích nhưng nay Quân không còn cho phép Diễm làm như thế nữa.
John bình tĩnh chào Quân.
_Chào anh! Anh đến đón cô ấy?
Quân lạnh lùng nói.
_Đó là việc của tôi.
Quân muốn đấm vỡ mặt John nhưng Quân không muốn hạ nhục mình như thế. Đã qua rồi thời tuổi trẻ bồng bột, Quân hành động theo cảm tính, bây giờ Quân thích dùng trí với Diễm và John hơn. Quân là chồng nên Quân tự cho mình cái quyền được áp đặt mọi điều lệ lên cuộc sống và tự do của Diễm.
Quân ra lệnh.
_Cô đi theo tôi.
Diễm run rẩy nói.
_Em..em vẫn chưa giúp anh John làm xong. Lúc nữa em mới về được.
Quân thô bạo nắm lấy tay Diễm. John can ngăn.
_Anh không nên đối xử với cô ấy như thế?
Quân tức giận đáp.
_Đây là chuyện của vợ chồng tôi không liên quan gì đến cậu. Tốt nhất là cậu không nên xen vào.
Quân chỉ cần giật mạnh một cái, Diễm ngã nhào vào lòng Quân. Mắt Diễm đỏ hoe, lòng nhói đau vì tủi hận. Diễm không biết nói thế nào cho Quân hiểu.
John định can thiệp nhưng nghĩ hành động của mình chỉ khiến Diễm khổ hơn nên lại thôi. John không ngờ Quân là một ông chồng hay ghen như thế.
Tay Diễm Quân nắm chặt. Diễm cảm tưởng Quân sắp sửa bẻ gãy tay mình đến nơi. Diễm không dám van xin Quân buông tay mình ra hay lên tiếng nói gì. Diễm biết bây giờ Diễm mà mở miệng, chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ hơn. Quân đang giận phừng phừng. Người mà Quân muốn trút hết hận thù và ghen tuông ra là Diễm.
Quân đang tức giận nên không ý thức được hành động thô bạo của mình. Quân càng lúc càng bóp tay Diễm chặt hơn. Diễm nhăn mặt lại vì đau. Không chịu đựng được hơn nữa. Diễm cầu xin.
_Anh…anh có thể buông tay em ra được không? Em đau quá.
Quân giật mình nhìn xuống cổ tay Diễm. Thấy năm ngón tay mình đang hằn in lên tay Diễm. Quân xót xa hỏi.
_Cô không sao chứ?
Diễm xoa cổ tay. Quân định nắm tay Diễm kéo đi theo mình nhưng chợt nghĩ mình có thể khiến Diễm bị đau hơn nữa nên lại thôi.
Mở cửa xe. Quân giục.
_Cô lên xe đi.
Diễm cau mày.
_Em cũng đi xe. Em có thể tự lái xe về nhà.
_Ai bảo cô là tôi sẽ đưa cô về nhà?
_Anh định đưa em đi đâu?
_Đến tòa án.
Diễm kinh sợ hỏi.
_Anh đã gửi đơn kiện Jenny và chị Maraget rồi sao?
_Cô không thấy là nếu không được tòa án cho phép. Tôi đưa cô đến tòa án làm gì?
_Nhưng…nhưng em từng nói là không muốn kiện họ ra tòa.
Quân đẩy Diễm lên xe. Diễm không dám phản kháng gì. Diễm tự biết lượng sức của mình. Diễm là một cô gái quá nhỏ bé so với sức lực của Quân. Diễm nghĩ Quân đã không đánh mình ở đây đã là may lắm rồi.
Trên đường đi, Quân lái xe thật nhanh. Diễm khiếp sợ bấu chặt vào khóa dây an toàn, mặt Diễm trắng bệch vì kinh hãi. Thần kinh Diễm căng như dây đàn. Quân đang trút bực tức lên chiếc xe.
Đến tòa án. Quân mở cửa xe. Không nói với Diễm một lời. Quân bỏ đi trước. Diễm cố gắng gượng rổi mở cửa xe bước xuống.
Hai đầu gối Diễm va vào nhau. Diễm muốn khụy xuống nền gạch vì sợ. Tinh thần Diễm hoảng loạn, trí nhớ lộn xộn. Bây giờ dù toàn án hay ai có hỏi Diễm câu gì. Diễm cũng không biết phải ăn nói ra làm sao.
Tòa án của thành phố San Diego được xây dựng giống như một viện bảo tảng. Diễm nhìn những bậc thang cao cao trước mặt mà ngán ngẩm. Diễm đi không còn vững nữa làm sao treo lên hơn mười bậc thang kia.
Diễm muốn bắt một chiếc xe tắc xi sau đó bảo anh ta đưa mình về nhà trẻ của thằng bé. Diễm không muốn ở đây, không muốn đưa người khác vào tù.
Diễm cũng sợ không dám đối mặt với Quân. Quân đang ghen, đang hận. Quân có thể làm bất cứ điều gì để chứng mình cho Diễm biết dám chọc tức Quân sẽ nhận hậu quả gì.
Diễm cần tìm một chỗ nào yên tĩnh, sau đó ngồi để điều hòa hơi thở. Diễm cần làm đầu óc tỉnh táo lại. Diễm không thể làm được gì khi tinh thần đang hoảng loạn thế này.
Thay vì đi theo Quân. Diễm chọn một chỗ trống trên bậc thang. Diễm ngồi xuống, mắt nhắm lại, thở dài. Cơ thể Diễm như muốn tan thành nước. Diễm quá mệt mỏi.
Quân vừa đi vừa quay lại xem Diễm có chịu đi theo mình hay còn sức để đi theo mình không? Thấy cô vợ trẻ con không những không chịu đi theo mà còn dám ngồi xuống tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Quân điên tiết đi xuống. Cố đè nên tức giận. Quân quát nhỏ.
_Cô đang làm gì thế hả? Còn không mau đi theo tôi vào trong?
Diễm ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn Diễm. Trông Diễm lúc này rất giống một con mèo bị bỏ rơi trong mưa.
_Em...em sợ. Em không biết nói gì cả. Em cũng không muốn hại họ phải vào tù.
Lòng Quân trùng xuống. Quân không thể cáu giận với Diễm khi thấy Diễm khóc, Diễm sợ hãi. Quân luôn trách mình vô dụng và là một thằng si tình ngu ngốc nhưng Quân đã yêu Diễm đến không còn là chính mình nữa. Quân có thể ghen, có thể hận, có thể căm ghét Diễm nhưng thả tự do cho Diễm là điều không bao giờ có trong ý nghĩ của Quân.
Nắm lấy tay Diễm. Quân trấn an.
_Cô đừng sợ. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cô chỉ cần trả lời đúng những gì mà cô biết là được.
_Anh..anh có thể tha cho họ được không? Dù sao họ cũng không phải là người xấu.
Quân cáu.
_Theo cô thế nào mới là người xấu?
_Em tin là họ có thể thay đồi. Chỉ cần cho họ cơ hội, họ sẽ làm lại từ đầu.
_Cô ngây thơ quá. Một con người như Jenny, cô nghĩ là cô ta sẽ thay đổi sao.
Diễm tự tin gật đầu.
_Cô ấy là người có tài, chỉ vì lòng đố kị và luôn muốn được hơn người khác nên cô ấy mới như thế thôi. Khi cô ấy hiểu ra được cô ấy cũng có thế mạnh của riêng mình. Cô ấy sẽ không còn sống như trước kia nữa.
Quân nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh lệ của Diễm. Ngay lúc này Quân lại thấy con người tốt bụng, hay nghĩ cho người khác của Diễm. Quân muốn điên đầu vì Diễm. Diễm đã xoay Quân đến không còn biết gì nữa. Có lúc Quân thấy Diễm là một cô vợ thiên thần của mình, có lúc Quân lại hận Diễm vì Diễm dám trêu đùa tình cảm chân thành của mình.
Quân không biết phải làm sao để cân bằng cuộc sống và xóa ta đi bao nhiêu nghi kị và khổ đau nữa. Hơn bốn năm qua, Quân hầu như không biết gì về cuộc sống của Diễm. Dù thằng bé và bà Hoa nói John chỉ đơn giản là bạn của Diễm nhưng Quân không thể ngăn được lòng ghen của bản thân. Quân đang ghen dữ dội. Hình ảnh thân mật, tươi cười sáng nay của họ đang khiến con quỷ trong Quân một lần nữa lại thức dậy.
Quân muốn Diễm phải trả giá cho những gì mà Diễm đã gây ra cho mình. Không có dũng khí rời xa Diễm. Quân còn cách giữ Diễm ở bên cạnh mình cả đời và hành hạ Diễm cho bỏ
Nhìn đồng hồ đeo tay. Diễm lo sợ bảo Quân.
_Đến giờ đón con rồi, em phải về.
_Cô không cần phải lo. Tôi đã nhờ ông quản gia đón thằng bé rồi.
Diễm không còn lý do gì để đi đâu được nữa. Quân lôi Diễm đứng dậy.
_Bây giờ chúng ta đi ăn đã sau đó cô sẽ cùng tôi tham dự phiên tòa.
Diễm nắm lấy mép áo vét của Quân. Diễm van lơn.
_Anh cho em gặp cô ấy được không? Nếu em thuyết phục được cô ấy xin lỗi em và chấp nhận công khai tác phẩm đó là của em. Anh sẽ buông tha cho cô ấy?