Mướn Chồng

Chương 220




Ông Trương mở cửa tủ lấy một bộ quần áo, vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong. Ông đi về phòng làm việc. Bà Phương nước mắt ràn rụa, lồng ngực bà đau thắt, bà không ngờ ông Trương lại đối xử vô tình với bà như thế. Hai người không chỉ đơn giản là giận nhau nữa mà một trận chiến dai dẳng đang diễn ra giữa hai vợ chồng. Bà đang cô đơn, đang buồn tủi nhưng ông Trương không quan tâm, cũng không thèm đếm xỉa đến bà. Bà Phương nghĩ bà sống hay chết, ông Trương cũng mặc.

Bà muốn xin ông Trương tha thứ, mong ông hiểu cho bà nhưng bà có bản tính cao ngạo nên bà nhất định không làm thế, bà đang bị lún sâu vào cái hố tuyệt vọng của hôn nhân, bà hiểu nếu vợ chồng sống ly thân quá lâu sẽ dẫn đến tan vỡ. Bà vò đầu, bà không biết phải làm gì nữa. Bà hy vọng ông Trương sẽ không ghét bỏ bà quá lâu, bà hy vọng một ngày nào đó ông sẽ hiểu vì sao bà lại làm như thế này.

Ngày mai đi rồi nên hành lý, quần áo của Quân đã được xếp gọn vào trong va ly. Lòng Quân buồn mênh mang, cầm cây bút máy, Quân thở dài.

_Không hiểu tại sao mấy ngày này mình hay mơ về một cô gái lạ, mình chỉ nhớ duy nhất đôi mắt, mái tóc đen dài và giọng nói trong vắt của cô ấy. Mình không hiểu tại sao cô gái ấy cứ ám ảnh mình mãi, phải chăng mình đã từng yêu một cô gái có những đặc điểm như thế nên mình mới bị ám ảnh bởi những cô gái có những hình dạng giống cô ấy…!!

Quân nhớ đến cô y tá, Quân gặp trong bệnh viện và cô gái đi mua hàng ở siêu thị, hai cô gái này có một đặc điểm chung đó là họ đều có một mùi hương không thể nhầm lẫn. Đứng bật dậy, Quân trách móc bản thân.

_Mình đúng là ngu thật, rõ ràng họ là một người sao mình không sớm nhận ra, nếu mình nhận ra được mình đã hỏi cô ấy là ai rồi, mình cũng đã nhìn rõ được mặt cô ấy….!!

Quân ngồi phịch xuống giường. Quân nghi ngờ, tai nạn đã làm Quân đánh mất đi một phần kí ức. Nhưng Quân lại gạt bỏ suy nghĩ đó ngay vì nếu Quân mất trí nhớ, tại sao mọi người trong gia đình và những người thân xung quanh không ai nói gì cho Quân biết cả, nếu thực sự Quân đã quên, họ phải nhắc cho Quân nhớ rồi chứ. Đằng này ai cũng vui mừng như không có chuyện gì, Quân cũng cảm nhận được không khí xung quanh tràn ngập niềm vui, Quân không nghi ngờ gì cả.

Quân chỉ còn một thắc mắc nhỏ là cô gái đó là ai, tại sao Quân cảm thấy quen thuộc, cảm thấy thân thương đến thế. Tại sao khi ở gần bên cô ta dù chỉ là nhìn thấy đôi mắt, thấy mái tóc đen dài, thấy hình dáng mảnh khảnh, nghe giọng nói trong trẻo của cô ta, trái tim Quân không ngừng đập nhanh, lòng Quân xao động, đầu óc Quân trống rỗng, cảm xúc dâng tràn. Quân không cho điều này là bình thường chút nào.

Nóng bức, mệt mỏi, chán chường, Quân đi tắm. Trước khi đi ngủ, Quân gọi điện cho Bảo. Bảo ngáp ngủ hỏi.

_Cậu muốn gì mà gọi cho mình giờ này….??

Quân phì cười.

_Đừng nói với mình là cậu đã đi ngủ rồi…??

_Không đi ngủ, cậu nghĩ mình thức làm gì…??

_Nhưng mọi hôm cậu thức khuya lắm cơ mà, sao hôm nay đi ngủ sớm thế…??

_Thằng khỉ, không phải phá án thì đi ngủ sớm chứ sao…??

_Cậu sướng thật, chả bù cho mình. Ngày mai mình đi rồi, cậu sẽ ra tiễn mình chứ….??

_Mình cũng không biết nữa, nếu mai mình không bận mình sẽ đi, còn nếu bận, mong cậu thông cảm…!!

Quân biết là Bảo đang trêu mình, nên trêu lại.

_Cậu cẩn thận đấy, nếu cậu không đi tiễn mình, hàng ngày mình sẽ gọi điện về nhà cho mẹ cậu. Mình sẽ giục mẹ cậu bắt cậu phải lấy vợ….!!

Bảo đối đáp lại.

_Cậu lo cho thân cậu đi, mẹ mình dễ tính lắm, mẹ mình không giống như mẹ cậu đâu...!!

_Nhớ nhé, ngày mai hín giờ sáng cậu phải có mặt ở nhà mình….!!

_Biết rồi, mình sẽ đến…!!

Quân cười tươi.

_Cậu nhận lời ngay từ đầu, có phải là đỡ mệt cho mình không…??

_Nói vài lời mà đã mệt rồi à, ngày mai người ta phải đi dưới cái nóng cháy da để đưa cậu đi thì sao….!!

Quân cười thật to.

_Trời đất, cậu sợ bị cháy ra từ khi nào thế. Người cậu đã bị đen sẵn rồi, cháy thêm chút nữa cũng đâu có sao….!!

_Đồ chết tiệt, cậu ngủ đi ngày mai cậu phải đi sớm rồi…!!

_Ừ, chúc cậu ngủ ngon…!!

Bảo ho liên tục. Quân chửu.

_Đúng là làm ơn mắc oán, biết thế mình rủa cho cậu gặp ác mộng…!!

Ho chán, Bảo phá ra cười, Bảo cười chảy cả nước mắt.

_Chúa nhân từ, con không muốn nghe một câu chúc ngủ ngon từ một thằng bạn thân. Ai người ta nghe thấy, họ lại tưởng con bị đồng tính thì khổ….!!

Quân cũng không nhịn được cười, cả hai đang có nỗi lo chôn dấu nhưng họ không thể nói cho người kia biết. Bảo dấu Quân rất nhiều sự thật, còn Quân đang lo nghĩ không yên nhưng họ thực sự là bạn tốt, họ biết giúp đỡ người kia, biết động viên và an ủi lẫn nhau, trong cuộc sống có được những người bạn thân như Quân và Bảo thật đáng quý.

Nói chuyện với Bảo khiến tâm trạng Quân thoải mái hơn nhiều. Quân chìm vào giấc ngủ với nhưng cơn mơ không dứt, hình ảnh người con gái đó lại ám ảnh Quân. Tâm trí Quân đang dần chấp nhận cô gái đó, Quân không còn muốn chạy trốn cảm giác của chính mình nữa mà ngược lại Quân muốn được nghe giọng nói, muốn được đắm chìm trong ánh mắt, muốn được vuốt tóc, muốn được ôm cô gái đó, trên môi Quân đang nở một nụ cười, nếu Quân biết được khi ngủ mơ mình đã cười, Quân sẽ không thể nào vui nổi, Quân phải nhanh chóng đi tìm hiểu sự thật, ngày mai Quân đi rồi, mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Quân tự nhủ với lòng là dù có chuyện gì Quân cũng sẽ cố gắng vượt qua nhưng một nguyên tắc Quân đặt ra cho mình là, Quân sẽ không tha cho kẻ nào dám phản bội lại Quân.

Sáng mai đúng chín giờ, Kiên, Bảo và ông Tùng có mặt đông đủ, họ đều đi tiễn Quân. Quân mỉm cười chào tất cả, hành lý Quân không có nhiều nên tất cả chỉ vỏn vẹn có một chiếc va ly nhỏ, ngoài ra không có gì khác. Quân không thích mang nhiều hành lý, nếu có thiếu gì, Quân sẽ mua ở bên đó. Quân luôn luôn làm thế, mỗi chuyến di công tác, Quân cũng chỉ mang theo một va ly nhỏ, bà Phương hiểu tính con trai nên không có phàn nàn gì, bà chỉ cần Quân chịu sang Mỹ là bà vui rồi. Bà không còn mong muốn nào nữa.

Đưa tiễn Quân và Loan không hề có nước mắt mà chỉ có nụ cười và những cái ôm thật chặt. Quân và Loan đi rồi sẽ về, còn Diễm, không ai biết được là khi nào Diễm sẽ về. Bảo đã biết bà Hoa và ông quản gia cũng theo Trường và Diễm sang Úc. Diễm không còn lý do gì để quay trở về đây nữa. Bảo đang cố quên đi người con gái không bao giờ thuộc về mình, Bảo cầu mong cho Quân và Diễm tìm được hạnh phúc, nếu họ đau khổ, một người bạn tốt như Bảo sẽ cảm thấy có lỗi và tự trách bản thân mình.

Ông Trần yên tâm giao con gái cho Quân, nhìn Loan hạnh phúc ngập đầy, lòng ông cũng rộn rã niềm vui, ông mong lần này Loan và Quân sẽ nên đôi, bà Phương là người nói nhiều nhất, bà dặn dò Quân và Loan đủ điều. Trong khi Loan chăm chú lắng nghe và mỉm cười đáp lại. Quân ngán ngẩm nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi lên máy bay.

Ông Trương ôm con trai thật chặt, ông chúc Quân thượng lộ bình an. Quân cười với ông. Loan vẫy tay chào mọi người, cùng Quân bước vào trong, Loan đã có Quân trọn vẹn kể từ ngày hôm nay.

Bà Phương nước mắt lưng tròng, bà khóc sụt sịt, lấy khăn chấm nhẹ hai dòng lệ trên má, bà thấy nhẹ lòng vì bà không còn phải lo thằng con trai của bà bị Diễm hành hạ tâm trí nữa, bà tin chỉ một năm nữa thôi. Quân và Loan sẽ cùng nhau tổ chức lễ cưới. Lòng bà rộn rã tiếng cười, bà hoàn toàn thỏa mãn với những gì bà đã làm được.

Kiên và Bảo đứng im nhìn ra bên ngoài, nhìn theo chiếc máy bay chở Quân và Loan vừa cất cánh. Kiên bất lực nói.

_Không biết những gì chúng ta làm có đúng không nữa. Mai sau nếu anh ấy nhớ lại, anh ấy sẽ giận chúng ta…!!

Bảo vỗ vai Kiên.

_Cậu lo lắng cũng vô ích, nếu họ có thể tìm thấy nhau, có thể sống hạnh phúc, chúng ta có bị cậu ấy giận cũng xứng đáng…!!

Kiên tươi ngay nét mặt.

_Anh nói đúng, thế nào đi uống bia với tôi chứ…??

Bảo lắc đầu.

_Anh còn nhiều việc phải làm, hẹn cậu tối nay…!!

_Được, sau khi xong việc ở công ty, em sẽ gọi cho anh…!!

Ông Trương lái xe đưa bà Phương và ông Tùng về, còn ông Trần đi xe riêng, Bảo và Kiên đi xe máy, nên mỗi người một ngả.

Trên đường về nhà chỉ có mình ông Trương và ông Tùng nói chuyện với nhau còn bà Phương im lặng không nói gì, bà đang tìm cách hóa giải mối bất hòa giữa hai vợ chồng, bà tin là bà sẽ làm được. 

Sống với nhau hơn ba mươi năm nên bà có thể hiểu được một phần tính cách của ông Trương, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, bà nở một nụ cười thật quyến rũ bà biết bà phải làm gì. Với cách này, ông Trương nhất định sẽ bị bà trọc thủng tuyến phòng thủ do ông dựng lên hơn một tháng nay.