Khi Diễm đến quán cà phê Thiên Thai, bà Phương đã ngồi đợi sẵn. Diễm ngập ngừng không biết nên vào hay là nên đi về. Cuối cùng Diễm tự an ủi, động viên bản thân phải mạnh mẽ lên, Diễm muốn một lần đối diện với vấn đề này, Diễm không thể chạy trốn cả đời, dù có được ở bên Quân không, Diễm cũng không hề hối hận vì đã yêu Quân, giữ lại đứa con của Quân.
Diễm làm tất cả mọi thứ cho Quân vì một lí do đơn giản, Diễm thật lòng yêu Quân. Nếu có thể vì người yêu, vì hạnh phúc của người đó, Diễm có thể hy sinh hạnh phúc của mình. Diễm cho đó là một việc đáng để làm. Yêu chẳng phải là cho và nhận hay sao, Quân đã cho Diễm quá nhiều, Diễm muốn làm một cái gì đó để bù đắp cho Quân, mặc dù Diễm phải trả giá đi chăng nữa.
Hít một hơi thật sâu, thở ra. Diễm đi vào trong quán. Bước đến bàn, Diễm lễ phép nói.
_Chào bác. Xin lỗi vì cháu đến trễ…!!
Bà Phương lạnh lùng đáp.
_Tôi cũng vừa mới đến….!!
Kéo ghế, Diễm ngồi xuống. Bà Phương quan sát Diễm từ đầu xuống chân, bà thấy so với nửa tháng trước, Diễm gầy hơn rất nhiều, nước da xanh tái. Tự nhiên trong lòng bà một sự cảm thông và thương hại bùng lên nhưng nghĩ đến hành động vô tình của Diễm và lí do vì sao Quân bị tai nạn khiến lòng thương xót còn lại của bà đối với Diễm tan theo mây khói.
_Trông cô dạo này không được khỏe lắm….??
Cố nén lệ, Diễm đáp.
_Cháu không sao….!!
Bà Phương giục.
_Cô uống gì thì mau gọi đi…!!
Diễm gọi cho mình một ly sinh tố trái cây, từ khi biết mình mang thai, Diễm cố tránh những thức uống không tốt cho đứa bé. Bỏ đường vào ly cà phê, khoắng cho nó tan. Vừa uống bà Phương vừa nhìn Diễm, bà dò hỏi.
_Cô đã biết Quân tỉnh lại chưa….??
Diễm gật đầu.
_Dạ, cháu mới biết sáng nay….!!
Bà Phương chua chát.
_Cô cũng tài thật, không đến thăm nó hôm nào, cô có thể biết được nó đã tỉnh lại. Chắc là cô cũng biết bây giờ nói không còn nhớ được chuyện gì nữa…!!
Mắt Diễm đỏ hoe, tay cầm ly sinh tố trái cây run run. Diễm muốn khóc, cắn chặt môi, Diễm không cho phép bản thân Diễm được khóc bây giờ, Diễm không muốn bà Phương nghĩ Diễm đang cố đóng kịch để lấy lòng thương hại của bà. Mặc dù đau khổ tột cùng vì bị sỉ nhục và hiểu lầm nhưng Diễm vẫn phải gắng gượng. Diễm run giọng đáp.
_Vâng….!!
Bà Phương lạnh lùng đưa ra yêu cầu.
_Tôi có thể yêu cầu cô một chuyện được chứ….??
Ngước mắt nhìn bà Phương, Diễm rụt rè hỏi.
_Bác muốn cháu làm gì…??
Bà Phương đay nghiến nói.
_Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chấp nhận cô làm con dâu của tôi, lại càng không thể chấp nhận vì cô mà con tôi phải đau khổ. Tôi thấy cô ở bên cạnh ai người đó luôn gặp tai họa, thằng con trai của tôi vì cô đã gặp hết chuyện đau lòng này đến chuyện đau lòng khác, vì cô mà nó bị người ta tìm cách giết hại. Cô có thể vì nó đã làm cho cô bao nhiêu chuyện, cô có thể rời xa nó được không….??
Mặt Diễm trắng bệch, mồ hôi rịn ra đầy trán. Vậy là rõ, bà Phương đúng là muốn Diễm rời xa Quân. Mặc dù đã tính đến trường hợp này nhưng khi được chính tai nghe bà Phương nói, Diễm vẫn bị xốc, vẫn không thể nào chấp nhận nổi.
Bà Phương quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Diễm. Để khẳng định cho lời nói của mình có thêm phần trọng lượng, bà Phương nói thêm.
_Tôi sẽ trả tiền để cô im miệng, chỉ cần cô ra giá, bao nhiêu tôi cũng có thể thu xếp được…!!
Người Diễm đông cứng, Diễm không thể tin được những gì Diễm vừa nghe nữa. Diễm cười cay đắng, nước mắt ràn rụa, Diễm nói qua đôi môi mím chặt.
_Cháu không phải là một kẻ ham tiền. Bác nghĩ cháu đồng ý lấy anh Quân chỉ vì tiền của anh ấy thôi sao….??
Đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, Bà Phương gằn giọng.
_Cô đừng tự cao, tuy là cô sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng tài sản nhà cô đã bị cầm cố hết rồi, cô bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn. Ai sống mà lại không cần tiền, tôi yêu cầu cô ra giá là còn may cho cô, đối với một kẻ bạc tình như cô tôi có thể đuổi thẳng mà không cần phải cho cô bất cứ thứ gì, thế nào cô muốn bao nhiêu cô mới chịu buông tha cho thằng Quân nhà tôi và chịu ngậm miệng lại đây…??
Diễm phẫn uất nói.
_Cảm ơn lòng tốt của bác nhưng cháu không cần. Không có tiền của bác cháu vẫn sống tốt, cháu mừng vì từ khi gia đình cháu phá sản cho đến tận bây giờ cháu không xài một đồng nào của anh Quân. Bác nghĩ bác có thể trả cháu bao nhiêu tiền mới xứng được với tình yêu của cháu dành cho anh Quân….!!
Nghe những câu nói xấc láo của Diễm, không dằn được sự tức giận đang bùng lên trong lòng. Bà Phương dơ cao tay.
_Bốp…!!
Một cái tát bay thẳng vào mặt Diễm. Bà Phương gầm lên.
_Lẽ ra cái tát này tôi phải đánh cô ngày lần đầu tiên cô làm thằng con trai tôi tổn thương khi cô bỏ rơi nó ở sân bay rồi hôn thằng anh trai xấu xa của cô ở trước cửa nhà nó. Tôi thấy anh em cô thật kinh tởm, có chết tôi cũng chấp nhận một người con dâu như cô. Cô hãy liệu mà rời xa thằng Quân ngay lập tức, nếu không cô đừng có trách tôi….!!
Diễm khóc vì tủi hận, vì đau đớn, bàn tay xoa nhẹ vào bụng, đứa con của Diễm cần có cha, nhưng dù Diễm có muốn e rằng cũng vô ích, vì bây giờ Quân không còn nhớ gì cả, bố mẹ Quân lại không chấp nhận Diễm, Diễm mang thai con của Quân thì sao, liệu khi sinh nó ra rồi, bố mẹ Quân có để cho Diễm nuôi nó không hay là họ lại tìm cách tách nó ra khỏi Diễm. Diễm tự an ủi bản thân, thôi thì Diễm nên câm lặng đi là hơn, nếu Diễm còn muốn được ở gần bên cạnh đứa con của mình, Diễm không nên nói gì, không nên làm gì cả.
Bà Phương nói đúng, Quân đã làm cho Diễm rất nhiều thứ, nếu không có Quân, Diễm không thể nào biết được Diễm có một người anh trai, không thể lấy lại được tài sản đã mất, và biết đâu nếu không có Quân bi kịch gia đình Diễm đã sớm bị rơi vào thảm khốc rồi. Quân không những là chàng trai thông minh, tốt bụng, Quân còn rất nhân hậu nữa. Diễm không nên làm phiền, không nên hại Quân thêm nữa, ở bên cạnh Diễm sẽ không có tương lai, không có được một kết quả tốt.
Diễm luôn tự cho bản thân mình là một ngôi sao xấu, ai ở bên cạnh Diễm đều không có được một cuộc sống bình yên. Diễm hối hận vì đã nghe lời ông Hải trở về nước. Diễm nghĩ nếu Diễm không trở về bi kịch gia đình Diễm sẽ không xẩy ra, và biết đâu, Trường cũng sẽ không trả thù ông Hải, biết đâu Quân không gặp nạn như bây giờ.
Diễm không cầm được nước mắt, từng giọt lệ trong veo rơi xuống má. Lòng Diễm tan nát, hạnh phúc mà Diễm vừa mới có được nay đã tan vỡ cả rồi. Diễm cầu chúc cho Quân được hạnh phúc, Diễm biết khi nào ông Đăng vẫn còn chưa bị bắt, Quân vẫn còn gặp nguy hiểm. Diễm không muốn mang lại tai họa cho Quân nữa, Diễm phải rời xa Quân. Diễm không muốn vì mình, Quân mất đi cuộc sống bình yên, mất đi tình thân, mất đi tình cảm của bà Phương.
Diễm tin là Quân sẽ hạnh phúc bên Loan, mặc dù trái tim Diễm muốn nổ tung ra từng mảnh nhưng Diễm không thể ích kỉ giữ Quân ở lại bên mình trong khi Quân không nhớ gì, Quân vì Diễm vừa trải qua một tai nạn suýt chết. Diễm thấy như thế là quá đủ rồi, Diễm không muốn hại Quân thêm nữa. Loan là một cô gái tốt, gia đình Loan sẽ giúp được Quân trong sự nghiệp, một người có nhiều tham vọng và nhiều ước mơ như Quân xứng đáng có một người vợ như Loan.
Diễm không cảm thấy có lỗi hay tội nghiệp cho bản thân mình, Diễm thấy có lỗi với đứa con đang thành hình trong bụng. Khi nó sinh ra đời, nó sẽ không có cha, chỉ có mình Diễm là người sẽ nuôi nấng nó nên người, Diễm mong nó không hận Diễm, ghét Diễm. Mong nó hiểu vì sao Diễm lại quyết định từ bỏ cha nó.
Diễm muốn trước khi đi được nhìn thấy Quân nhưng nghĩ lại gặp Quân chỉ làm cho Diễm thêm đau đớn hơn mà thôi. Gạt lệ trên má, Diễm nói.
_Bác không cần phải trả tiền cho cháu, cháu sẽ tự động rút lui khỏi cuộc đời của anh ấy mà không cần bất cứ một thứ gì từ bác, cháu không phải là một kẻ tham tiền. Cháu sẽ biến mất, sẽ ra đi, coi như cháu chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy. Bác yên tâm, cháu không bao giờ phá hỏng mối lương duyên tôt đẹp mà bác đã cố gắng sắp xếp và vui vén cho anh ấy đâu. Cháu biết phận mình…!!
Diễm đứng lên.
_ Cháu mong anh ấy được sống hạnh phúc, mong hai bác khỏe mạnh. Cháu xin phép….!!
Bước loạng choạng ra khỏi quán, nước mắt Diễm rơi như mưa, vậy là hết Quân và Diễm không thể nào đến được với nhau nữa. Sờ nhẹ lên bụng, Diễm đau khổ nói.
_Mẹ xin lỗi con, không phải là mẹ không muốn con có bố mà là mẹ không thể nhẫn tâm phá hỏng tương lai tốt đẹp của bố con, mẹ biết bây giờ bố con đang sống rất hạnh phúc và vui vẻ, vì bố con đã hoàn toàn quên chuyện quá khứ rồi, mẹ nên mừng cho bố con đúng không, bố con vì mẹ đã làm rất nhiều chuyện, mẹ cũng nên làm gì đó cho bố con….!!
Diễm không trách bà Phương, Diễm hiểu tâm trạng của bà, ai yêu con cũng sẽ làm như vậy thôi. Cái tát này đã làm cho Diễm hiểu ra nhiều điều, Diễm đã làm tổn thương Quân rất nhiều, chính Diễm đã làm biến đổi tính cách của Quân. Diễm sẽ rời xa Quân, sẽ cố gắng học cách sống mà không có Quân bên cạnh, học cách chúc phúc cho Quân. Học cách nhìn Quân từ nay sẽ đi với một người phụ nữ khác và biết đâu chỉ trong một thời gian ngắn nữa Quân và Loan sẽ cưới nhau.
Sau khi rời quán cà phê Thiên Thai, Diễm đi lang thang ngoài đường như một người đang mộng du, cũng may Diễm không bị tai nạn. Một bên má Diễm vần còn ửng đỏ do bà Phương tát lúc nãy.
Diễm ngồi ở một công viên của thành phố nhìn ngắm những đứa trẻ con được bố mẹ đưa đi chơi. Diễm thấy thương cho con của mình, mai sau nó có được đi chơi công viên nhưng Diễm chỉ có thể nắm được một bên tay của nó còn bên kia, Diễm không thể cho nó một người cha.
Diễm hạnh phúc vì có thể sinh được một đứa con của người mình yêu. Diễm nhắm mắt lại, ánh nắng ban chiều hắt qua kẽ lá đang tỏa ánh sáng lung linh đầy sắc màu. Diễm thẩy bản thân thân Diễm mạnh mẽ dần lên, nghĩ đến những ngón tay nhỏ xíu sẽ bám lấy tay Diễm khi Diễm sinh nó ra, Diễm mỉm cười rơi lệ.
Ngồi chơi ở công viên mất hai tiếng, Diễm tạt vào một nhà sách tìm mua mấy cuốn mà lần trước Diễm và Quân đến mua không có, may mắn lần này Diễm có thể mua được mấy tác phẩm mà Diễm đã thích từ lâu.
Lúc Diễm rời nhà sách, thành phố nhập nhoạng lên đèn, Diễm không muốn về nhà vào lúc này, nhớ có lần Quân từng hứa là sẽ cùng Diễm đi xem phim. Diễm mua một vé, một túi bỏng ngô, một chai nước khoáng, tắt điện thoại di động, Diễm muốn được yên thĩnh thưởng thức bộ phim một mình. Biết là anh chị sẽ rất lo cho mình nhưng chỉ duy nhất hôm nay thôi Diễm muốn được thả lỏng một chút, muốn được sống một cuộc đời khác, muốn được hòa nhập với thế giới của phim ảnh.
Ngày trước mỗi lần Diễm buồn, Diễm đều đi xem phim, dù là phim hay, hay là phim dở, Diễm cũng mua vé vào xem. Ngồi trong rạp đầu Diễm hoàn toàn trống rỗng, Diễm không nghĩ được thứ gì khác ngoài những cảnh trên phim, nỗi buồn của Diễm nhờ thế cũng tạm lắng dịu đi.
Tìm đúng số ghế của mình, Diễm ngồi xuống, mắt Diễm nhìn lên màn hình. Nước mắt Diễm lăn dài trên má, Diễm đã khóc quá nhiều, tiếng thổn thức của Diễm bị âm thanh trên phim dội xuống nên mọi người xung quanh không nghe được tiếng Diễm khóc.
Mặc dù đã cố tập trung vào xem phim nhưng nhìn đâu Diễm cũng thấy hình ảnh của Quân tràn ngập khắp mọi nơi, Diễm muốn phát điên lên vì đau khổ, Diễm biết Diễm càng chạy trốn, nỗi đau dày xéo trong lòng càng lớn dần lên. Diễm phải học cách chấp nhận nó, học cách sống chung với nó.
Diễm nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, Diễm lập lại hành động của mình hai ba lần như thế, Diễm đã thấy khá hơn. Xoa nhẹ vào bụng, Diễm thủ thỉ.
_Mẹ con mình ăn bỏng ngô thôi. Con có thích bộ phim mẹ đang xem không….??
Đứa con trong bụng chính là nguồn vui sống cho Diễm. Diễm thấy mình không cô độc, bên cạnh Diễm còn người thân, họ luôn quan tâm, bảo vệ và yêu thương Diễm. Diễm còn một đứa con đang thành hình trong bụng. Diễm thấy mình có quá nhiều trách nhiệm, nếu Diễm gục ngã, họ sẽ lo lắng không vui, cuộc sống của họ sẽ không trọn vẹn. Diễm không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình, Diễm còn phải tiếp tục sống vì người khác nữa.
Xem hết bộ phim, Diễm ra về, tâm trạng của Diễm không hề khá hơn nhưng cách nhìn nhận vấn đề của cuộc sống đã khá hơn một chút. Diễm không muốn hận ai, cũng không muốn oán trách ai, vì càng hận, càng đau khổ, càng oán trách, càng chán ghét bản thân mình hơn. Diễm muốn cảm ơn Thượng Đế vì đã cho Diễm cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, thế nào là hy sinh, thế nào là tình yêu.
Diễm muốn truyền lại mọi thứ Diễm học được cho đứa con của mình. Diễm muốn mai sau khi nó lớn lên, nó sẽ là một đứa trẻ có dầy đủ trí dũng và nhân. Diễm muốn mang lại mọi điều tốt đẹp cho nó.
Diễm không còn muốn hủy hoại bản thân mình nữa. Diễm có một người yêu tuyệt vời, Quân chưa bao giờ từ bỏ Diễm ngay cả khi Diễm đã gần với tử thần, Quân vẫn nắm chặt lấy tay Diễm, gọi tên Diễm. Diễm tin là dù bây giờ Quân không còn nhờ gì đến Diễm nữa nhưng từ sâu thẳm trong trái tim mình, hình bóng Diễm vẫn mãi nằm yên ở đấy. Cuộc sống hiện thực không cho phép Diễm được ở gần bên Quân nhưng trong giấc mơ, Diễm sẽ mơ về Quân hằng đêm. Xoa nhẹ vào bụng, Diễm rơi lệ.
Bốn giờ chiều Trường đưa Hồng về nhà. Bà Hoa nói cho Trường biết Diễm đã rời nhà lúc tức lúc hai giờ chiều. Nghĩ Diễm chỉ đi quanh quẩn đâu đó cho khuây khỏa nên Trường không gọi điện nhưng chờ mãi đến tận năm giờ chiều vẫn không thấy Diễm về. Trường bắt đầu lo lắng, Trường gọi điện mấy lần cho Diễm đều không được.
Trường vội phóng xe đi tìm Diễm, nghĩ Diễm đến bệnh viện Gia Mỹ thăm Quân nên Trường lái xe thẳng đến đó. Gửi xe, Trường đi nhanh lên lầu hai, Trường gặp bà Phương ở đầu cầu thang. Bà cau có hỏi.
_Cậu đến đây làm gì…??
_Tôi muốn gặp em gái tôi…!!
_Em gái cậu không có ở đây. Tôi vừa gặp cô ta lúc hai giờ ở quán cà phê Thiên Thai, nếu cậu muốn tìm cô ta, cậu đến đấy mà tìm…!!
Trường tức giận hét nhỏ.
_Bà đã nói gì với nó…??
_Tôi chỉ nói những gì cần nói. Tôi cấm cậu và em gái cậu tìm đến đây thêm một lần nào nữa. Đồ giả nhân giả nghĩa, lúc thằng Quân nằm liệt giường, hai người không ai thèm thăm hỏi nó một câu bây giờ biết nó tỉnh lại hai người tìm gặp nó làm gì…??
Trường gầm lên.
_Bà ăn nói cẩn thận một chút. Nếu đã không hiểu gì thì đừng chửu mắng lung tung. Bà lấy quyền gì để cấm em gái tôi tìm gặp chồng chưa cưới của nó…!!
Bà Phương quát vào mặt Trường.
_Thật đáng tiếc thằng Quân bây giờ không nhớ gì cả, nó đã hoàn toàn xóa sạch tên của em gái cậu trong đầu nó rồi. Chính con bé Diễm cũng đã đồng ý rời xa nó, sao cậu không về nhà hỏi lại em gái cậu. Cậu đến đây quậy phá làm gì, thằng Quân vì anh em cậu đã phải chịu khổ nhiều, tôi không cho phép anh em cậu làm khổ nó hơn nữa. Tôi cấm, cậu đã nghe rõ chưa…??
Nhìn khuôn mặt khó chịu của bà Phương, Trường tin những gì bà Phương nói là hoàn toàn đúng sự thật nhớ lại khuôn mặt buồn rười rượi và đau khổ của Diễm sáng nay, Trường đã hiểu vì sao Diễm lại thành ra như thế.
Trường muốn đòi lại công bằng cho em gái, Trường không chấp nhận bà Phương đối xử một cách bất công với Diễm như thế. Trường cần nói chuyện với Quân.
Đứng tránh sang một bên, Trường xăm xăm đi về phòng bệnh của Quân. Bà Phương quát.
_Chắc là cậu muốn hai vệ sĩ của tôi tống cậu ra khỏi đây….??
_Nếu bà muốn, bà có thể làm. Tôi không quan tâm, tôi muốn nói chuyện với con trai bà…!!
Bà Phương hét nhỏ.
_Cậu đứng thách thức tôi. Cậu gặp thằng Quân thì có ích gì, em gái cậu đã chịu từ bỏ thằng Quân rồi, một người anh như cậu liệu có thể giúp em gái cậu quyết định cuộc đời của nó không….??
Trường đứng lại, hai tay siết mạnh vào nhau. Quá tức giận, Trường đấm mạnh vào tường, các khớp ngón tay rỉ máu. Bà Phương kinh hãi, bà sợ Trường sẽ làm hại mình. Trường rít giọng.
_Bà im miệng ngay, tôi cấm bà không được phép gây tổn thương cho em gái tôi nữa. Nếu tôi mà biết, tôi sẽ bóp cổ bà. Bà tưởng là muốn em gái tôi lấy con trai của bà sao. Nếu nó phải ở chung nhà một bà mẹ chồng khó tính và gia trưởng như bà thì thà rằng tôi để nó sống cô độc cả đời còn hơn. Như thế cũng tốt, thằng con trai của bà không còn nhớ được gì nữa, bà có thể yên tâm chọn cho mình một người con dâu, tôi cũng không cần phải khuyên can em gái tôi bỏ thằng con trai của bà nữa…!!
Trường quay mình bỏ đi. Hai đầu gối đập nhẹ vào nhau, bà Phương đang run sợ, hành động thô bạo của Trường khiến bà Phương hốt hoảng đây là lần đầu tiên bà thấy một người tức giận đến nỗi đấm mạnh tay vào tường.
Trường lang thang khắc các con đường, gọi điện thoại liên tục cho Diễm nhưng không được. Trường lo sợ không yên, Trường sợ Diễm bị xốc sẽ xẩy ra tai nạn, sợ ông Đăng đang giam giữ Diễm, sợ ông ta đã hại Diễm chết rồi. Càng nghĩ Trường càng lo, càng căm hận. Trường đang nổi nóng, Trường nghĩ nếu gặp được Diễm bây giờ, Trường sẽ đánh Diễm vài cái tát.
Lẽ ra gặp phải chuyện gì Diễm phải nói cho cả nhà biết, đằng này Diễm bỏ đi biệt, bình thường không có mối lo là ông Đăng, mọi chuyện đã không dễ dàng gì với Trường, nói gì đến trường hợp lúc nào ông Đăng cũng có thể hại chết Diễm.
Đầu Trường ong ong như muốn nổ tung, Trường không thể chịu đựng thêm tình trạng sống phập phồng lo sợ kiểu này nữa. Nếu Diễm đã chấp nhận rời xa Quân, Trường sẽ đưa Diễm sang Úc, sang bên đó, Diễm vừa tránh được đau khổ do mối tình tan vỡ gây ra, vừa tránh được mối đe dọa tính mạng từ phía ông Đăng.