Mướn Chồng

Chương 142




Cơ thể Quân quá mệt mỏi, trèo lên giường, lấy một chiếc nhẫn cưới từ trong túi quần, Quân đeo nó vào ngón tay Diễm. Quân mặc kệ Diễm có muốn ở bên cạnh Quân không? Quân sẽ không thả cho Diễm đi nữa. Dù là sau ba tháng, ba năm, một trăm năm, kiếp này hay kiếp sau Quân vẫn muốn giữ Diễm cho riêng mình.

Hôn lên tóc, lên mũi, lên mắt, lên má, lên môi Diễm. Quân thì thầm.

_Mau tỉnh lại đi em nhé. Anh yêu em…!!

Quân thấy mọi chuyện đều không diễn ra theo kế hoạch của mình, dù cho người đi theo bảo vệ Diễm nhưng chỉ cần sơ xẩy một chút, Diễm có thể mất mạng bất cứ lúc nào, Quân tự nhủ từ bây giờ, Quân sẽ không cho phép Diễm rời xa Quân nửa bước cho đến khi nào ông Đăng bị bắt thì thôi.

Sau khi nói chuyện và bàn bạc với bác sĩ xong. Kiên trở về phòng bệnh của Diễm, thấy cửa khép hờ, Kiên mở cửa đi vào. Nhìn Quân và Diễm đang ngủ say ở trên giường, Kiên xúc động, đôi mắt Kiên đỏ hoe, Kiên cũng muốn có được một tình yêu như Quân, muốn tìm được ai đó cho mình có thể yêu, có thể sẵn sàng hy sinh mọi thứ. Kiên mỉm cười.

_Chúc hai người ngủ ngon…!!

Cầm tờ giấy bác sĩ đưa cho trên tay, Kiên lắc đầu.

_Thôi thì để mai rồi đưa cho anh ấy, bây giờ anh ấy cần nghỉ ngơi…!!

Khép cửa phòng, Kiên ra về. Ông quản gia, bà Hoa đã được Kiên gọi điện thông báo tình hình của Diễm, Trường và Hồng. Họ nhanh chóng đón xe tắc xi đến bệnh viện, vì lo cho an toàn của ông Hải nên họ cũng đưa ông đi cùng.

Gặp bà Hoa, ông quản gia, ông Hải ngoài cổng bệnh viện. Kiên nói sơ tình hình sức khỏe của ba người cho họ biết. Ông Hải ngây dại nên không hiểu chuyện gì, xa con gái ông chỉ nhắc tên khi không thấy Diễm về. Ông không thể hiểu được hoàn cảnh của cha con ông hiện tại nguy hiểm như thế nào.

Bà Hoa cảm ơn Kiên. Cả ba nhanh chóng đưa nhau lên phòng bệnh của Diễm. Nhìn Quân đang ôm Diễm ngủ trên giường, mặc dù lo lắng muốn được vào thăm nhưng họ không nỡ đánh thức Quân dậy. Bà Hoa bảo ông quản gia.

_Chúng ta sang thăm phòng bệnh của cô Hồng và cậu Trường thôi…!!

Ông quản gia ngập ngừng đáp.

_Nhưng chúng ta đã thăm cô Diễm đâu?

Bà Hoa gắt nhỏ.

_Ông không thấy là hai cô cậu ấy đang ngủ ngon à, tôi nghĩ là cô Diễm sẽ không sao đâu, nếu xảy ra chuyện với cô ấy, cậu Quân đâu có ngủ ngon lành như thế kia đúng không …??

_Bà nói phải….!!

Cầm tay ông Hải, cả ba kéo nhau sang phòng bệnh của Trường. Trường vừa bị bỏng nhẹ ở chân, đầu quấn băng, lại bị suy thận giai đoạn cuối. Không phải ai cũng phải chịu nhiều nỗi đau như Trường. Cả cuộc đời Trường toàn nhận đau khổ và bi kịch, không hiểu sau khi biết Hồng đang mang thai đứa con của mình. Trường sẽ có phản ứng như thế nào?.

Bà Hoa không thích Trường nhưng sau khi nghe toàn bộ sự thật về cuộc đời Trường, bà dần yêu mến và quý trọng Trường, bà thương cho số phận hẩm hiu của Trường. Bà sẽ cố gắng chăm sóc cho Trường mau khỏe lại, bà cầu mong cho anh em Trường không sao.

Ông Hải mặc dù không hiểu gì nhưng trong lòng ông vẫn có một cảm giác thân thuộc đối với Diễm và Trường, họ là con của ông nên ông thể không có chút tình cảm nào.

Từ lúc bị mất trí cho đến giờ, ông chỉ cười nhưng hôm nay ông không cười, mặt ông buồn rười rượi, đôi mắt ông đỏ hoe hình như ông sắp khóc, ông có thể cảm nhận được nỗi đau của Trường và của Diễm, ông bước đến nắm tay Trường, bà Hoa và ông quản gia kinh ngạc. Họ thở dài thương cảm cho số phận của hai đứa con ông Hải, vì ông mà Trường và Diễm phải chịu nhiều đau khổ, mất mát. Đúng là đời cha ăn mặn, đời con khát nước.

Trong giấc ngủ, Diễm mơ thấy mẹ mình. Lúc mẹ Diễm mất, Diễm mới có hai tuổi, Diễm còn quá nhỏ để có thể nhớ được khuôn mặt mẹ mình. Diễm sợ quên mặt mẹ mình nên hàng ngày thường hay mang theo bức hình của bà ở cạnh bên, Diễm không biết ông Hải có yêu mẹ mình không, nhưng kể từ khi bà mất ông không hề lấy ai khác, phải chăng bà chính là tình yêu của đời ông?.

Nhưng dù ông có yêu bà thật lòng hay không, ông cũng đã làm tổn thương mẹ của Trường, khiến bà bị chết oan, ông đã biến cuộc đời của Trường thành địa ngục.

Diễm không muốn căm thù ai cả, cũng không muốn hận ông Hải vì Diễm không có tư cách làm thế, người có thể oán trách ông, hận ông là Trường, chính Trường mới có quyền làm thế, Diễm được sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, sống cuộc đời sung sướng. Diễm có tất cả mọi thứ, trong khi Trường không có gì cả. Trường vì lòng tham của ông Hải, vì lòng thù hận của ông Đăng, hai con người này đã tàn phá cuộc đời Trường. Diễm nợ Trường, nợ tình cảm của Trường, Diễm muốn bù đắp cho Trường.

Quân cũng vì lòng tham, độc ác của ông Hải và của ông Đăng, cả hai người đàn ông này đã cướp đi tính mạng, gia sản của gia đình Quân, nếu Quân không thoát chết, có lẽ cả cuộc đời này Diễm cũng không bao giờ biết được sự thật, và có lẽ gia đình Diễm cũng không sống được cho đến bây giờ

Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Diễm, không hiểu tại sao trước lúc chết, Diễm lại mơ thấy Quân, chính Quân là người đã lôi Diễm lại.

Mở bừng mắt ra, Diễm lấy cơ thể mình ấm nóng, thấy đầu ai đang gối hờ lên vai mình, thấy bàn tay ai đang ôm ngang eo mình, tóc của Quân phủ lên má Diễm, Diễm ngửi được mùi nước hoa của Quân. Diễm biết ai đang ôm mình. Nhớ đến nụ hôn của Quân khi cơ thể đang chìm dần xuống đáy sông, Diễm đoán người đã cứu sống mình là Quân.

Thật là lạ trong lúc tưởng mình chết Diễm đã gặp được Chúa Trời, đã được lên thiên đường, phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng người đàn ông nằm cạnh Diễm đây không phải là mơ, anh ta là sự thật, Chúa Trời nói Diễm được sống tiếp cũng là nhờ có anh ta, phải chăng người đàn ông này là định mệnh của cuộc đời Diễm.

Ngón tay Diễm từ từ động đậy, cuối cùng Diễm gập cánh tay lại, Diễm vuốt tóc Quân, ôm lấy Quân. Quân giật mình tỉnh giấc. Ngước mặt lên nhìn Diễm, thấy Diễm đã tỉnh, không hiểu tại sao Quân lại khóc, nước mắt Quân cứ thế rơi. Nở một nụ cười, Quân nói.

_Chào em…!!

Nước mắt Diễm cũng đã rơi từ khi nào rồi, Diễm nhẹ nhàng đáp lại.

_Chào anh….!!

Cả hai im lặng không nói gì nữa, ánh mắt họ trao nhau có giá trị hơn ngàn lời nói, bà tay Quân run rẩy sờ lên mặt Diễm. Quân không tin đây là sự thật, không tin Diễm vẫn đang nằm trong tay mình. Quân khàn giọng hỏi.

_Anh có đang nằm mơ không…??

Diễm không đáp, bàn tay Diễm lùa vào tóc Quân, nhắm mắt lại, Diễm cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được che chở, Diễm không muốn chạy trốn nữa, Diễm sẽ ở bên Quân, chăm sóc Quân, cảm tạ tình yêu của Quân.

Nắm lấy tay Diễm, Quân run giọng.

_Em nói gì đi…!!

_Anh muốn em nói gì…??

_Câu gì cũng được…!!

_Không phải em đã chào anh rồi sao…!!

_Nhưng anh vẫn thấy anh đang mơ, anh tưởng là em đã chết rồi…!!

Cúi xuống, Diễm hôn Quân, nụ hôn làm Quân tan chảy, đúng rồi đôi môi này, hương thơm này chỉ một mình Diễm mới có. Quân ôm Diễm thật chặt, hơi thở hai người hòa quyện làm một, hơi nóng làm trái tim Quân đang đập gấp gáp trong lồng ngực, sự sống đang tràn về trong cơ thể Quân, đôi môi Quân tham lam chiếm lấy môi Diễm, Quân muốn được hôn Diễm cả đời, Quân không muốn mất Diễm.

Diễm không còn ngu ngơ với tình cảm của bản thân mình nữa, Diễm yêu Quân, sự thật này làm Diễm choáng váng, làm con tim Diễm như muốn nổ tung ra làm từng mảnh. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Diễm có thể nói chuyện thoải mái với Quân, có thể phô hết thói xấu của mình cho Quân biết mà không sợ mình sẽ bị xấu hổ vì điều đó. Trường lạnh lùng, tính cách bất cần đời nên đã cuốn hút Diễm, nhưng thực tế Diễm chỉ coi Trường như một người anh trai và thực tế chứng minh Trường đúng thật là anh trai của Diễm, đi một vòng Diễm mới biết Diễm yêu ai, thích ai.

Vòng tay sau cổ Quân, Diễm đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Quân. Sờ mặt Diễm, vuốt tóc, Quân run run hỏi.

_Em sẽ lấy anh chứ…??

Đỏ bừng mặt, Diễm mỉm cười.

_Anh định cầu hôn em ở trên giường à…???

Quân ương bướng nói.

_Tại sao lại không được…??

Diễm trêu.

_Em sẽ nhận lời anh nếu anh làm như mấy hiệp sĩ thời trung cổ….!!

_Em sẽ giữ lời chứ…??

Diễm gật đầu.

_Vâng, em hứa…!!

Quân cười gian.

_Nhưng anh có một cách hay hơn thế nhiều…!!

Nhìn vào mắt Quân, Diễm bắt đầu cảm thấy lo sợ vu vơ.

_Anh định làm gì…??

Sờ vào bụng Diễm, Quân nheo mắt.

_Chẳng phải khi em làm cho em có bầu, em sẽ đồng ý lấy anh là gì…??

Diễm thở dài.

_Anh biết là em không muốn…!!

Quân đau khổ hỏi.

_Tại sao, có phải vì em không yêu anh nên em không muốn có con với anh…??

Diễm không muốn Quân đau khổ vì mình thêm nữa, sờ lên má Quân, Diễm đáp.

_Em không muốn có con bây giờ vì em còn phải cho anh của em một quả thận khi nào anh ấy phẫu thuật xong em mới..mới…!!

Mặt Diễm đỏ bừng, Diễm không dám nói tiếp nữa, Quân cuối cùng cũng đã hiểu ra. Không cần phải khổ sở vì ghen tuông nữa. Xoa nhẹ vào bụng Diễm, Quân nói nhanh.

_Còn anh lại thích em có con với anh bây giờ, bố mẹ anh đang mong có cháu bế…!!

Diễm ngượng ngùng.

_Em đã nói là không được…!!

_Nhưng anh muốn…!!!

Diễm cố trườn người ra khỏi cơ thể Quân, Quân ôm chặt lấy.

_Em cứ yên tâm sinh con cho anh, làm vợ anh, anh sẽ cho anh trai em một quả thận của anh, anh không muốn sức khỏe của em bị suy kiệt vì mất đi một quả thận, không muốn con của anh phải khổ sở vì mẹ nó, anh cũng không muốn phải chờ lâu vì chuyện này…!!