Mướn Chồng

Chương 129




Diễm thấy Quân mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Diễm vội hỏi.

_Anh bị làm sao thế…??

_Tôi cảm thấy đau đầu quá, dù có cố dỗ giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được…!!

Diễm lôi một cuốn sách từ trên kệ xuống, Diễm mỉm cười.

_Để tôi đọc truyện cho anh ngủ nhé…??

Quân nhìn Diễm không rời, Diễm càng đối xử tốt với Quân, Quân lại càng không có dũng khí thả cho Diễm đi, giá mà Diễm cứ khó chịu, quát lại Quân, hay tỏ ra căm thù Quân thì dù có phải từ bỏ Diễm, Quân sẽ không đau khổ nhiều như bây giờ.

Diễm ngồi xuống ghế cạnh đầu giường, mở trang sách, Diễm chuẩn bị đọc. Quân đề nghị.

_Tôi có thể dựa vào người cô được không…??

Tay cầm trang sách run run, Diễm mở to mắt hỏi.

_Tại sao…??

Quân gượng cười.

_Cô không muốn thì thôi. Cô đọc truyện đi…!!

Suy nghĩ một lúc, Diễm trèo lên giường. Đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Diễm lí nhí nói.

_Anh dựa đi…!!

Quân mỉm cười hạnh phúc, gối đầu lên đùi Diễm, Quân nhắm mắt lại. Diễm bắt đầu đọc truyện. Đọc được gần nửa cuốn sách, thuốc ngủ trong thuốc đã phát huy tác dụng. Diễm khẽ gọi.

_Anh Quân…!! Anh đã ngủ chưa…??

Thấy Quân không nói gì, biết là Quân đã ngủ, Diễm đặt đầu Quân lên gối, đắp chăn kín người Quân, Diễm nhìn Quân ngủ, khi ngủ trông Quân thật dễ thương. Mặt Diễm càng ngày càng đỏ, trái tim càng ngày càng đập nhanh, có một cái gì đó không được bình thường đang diễn ra ở đây, Diễm đang dần thích kẻ thù của mình, thật không thể nào tin được.

Chuông điện thoại của Quân reo vang khiến Diễm giật mình. Nhìn chữ mẹ hiện lên trên màn hình, Diễm lo sợ nửa muốn nhận cuộc gọi, nửa lại sợ không dám.

Cuối cùng lấy hết dũng khí, Diễm nghe máy.

_Chào bác…!!

Nghe giọng một cô gái trong điện thoại. Bà Phương cau mày.

_Cô là ai…??

_Dạ, cháu là Diễm. Bác có khỏe không ạ…??

Biết người đang nghe máy là Diễm, bà Phương không vui.

_Thằng Quân đâu, sao nó không nghe máy…??

Diễm rụt rè nói.

_Anh Quân đang bị ốm, anh ấy vừa ngủ nên cháu nghe máy hộ anh ấy…!!

Bà Phương thảng thốt kêu lên.

_Nó có sao không….??

_Anh ấy chỉ bị sốt bình thường thôi ạ…!!

Ông Trương ở bên cạnh thấy vợ tự nhiên kêu lên, ông lo lắng hỏi.

_Có chuyện gì xẩy ra với thằng Quân hả bà…??

Bà Phương run rẩy bảo ông Trương.

_Thằng Quân bị ốm…!!

_Nó có bị nặng lắm không…??

_Nghe con bé Diễm nói, nó chỉ bị sốt xoàng thôi…!!

Ông Trương cười.

_Nếu thế thì bà lo làm gì, chẳng phải bây giờ con bé Diễm đang chăm sóc nó là gì…??

Bà Phương đứng bật dậy.

_Không được, tôi phải đi về…!!

Kéo bà Phương ngồi xuống. Ông Phương không hài lòng.

_Bà khùng vừa thôi. Nó đang được con bé Diễm chăm sóc, bà phá ngang tình cảm của chúng nó làm gì, bà không sợ nó oán hận bà à…??

_Nhưng mà…!!

Cầm lấy tay vợ, ông Trương trấn an.

_Bà dặn con bé Diễm nếu có chuyện gì báo ngay cho chúng ta biết. Bà hỏi nó xem nó đã gọi bác sĩ đến khám cho thằng Quân chưa…??

Hai ông bà đi chơi hơi xa, đã lâu rồi không được ở một mình nên ông Trương thuê một khách sạn trong khu du lịch, sợ Quân lo lắng nên bà Phương gọi điện dặn dò Quân vài câu, không ngờ Quân lại bị ốm.

Mặc dù ghét Diễm nhưng thấy Diễm đang chăm sóc thằng con trai bị bệnh của mình, bà cũng nguôi ngoai được phần nào. Bà Phương hỏi Diễm.

_Cô đã gọi bác sĩ đến khám cho con trai tôi chưa…??

Diễm lễ phép đáp.

_Dạ, cháu đã gọi rồi, bác sĩ nói anh ấy chỉ bị sốt nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày sau là có thể cắt được cơn…!!

_Cô đã nấu gì cho nó ăn, hay cho nó uống thuốc chưa…??

Diễm ớn lạnh, mẹ Quân dữ quá. Diễm không ba giờ có ý định bước chân vào nhà Quân với tức cách là một con dâu, thà Diễm sống một mình còn hơn.

Diễm cố gắng gượng đáp.

_Cháu đã cho anh ấy ăn cháo, uống thuốc rồi ạ…!!

_Có chuyện gì xẩy ra với nó, cô phải gọi điện đưa nó đến bệnh viện và phải báo ngay cho tôi biết, cô rõ chưa…??

_Dạ…!!

Bà Phương còn dặn dò Diễm một lô lốc, bà mới chịu cúp mày. Diễm ôm lấy đầu, Diễm muốn nổ tung. Diễm cáu bẳn nhìn Quân.

_Mẹ anh đúng là đồ độc tài, chắc là anh được thừa hưởng tính cách này của bà….!!

Không thể bỏ mặc Quân một mình ở đây, nếu có chuyện gì xẩy ra với Quân, Diễm lo sợ, bất an, trước khi đi ngủ Quân vẫn nắm chặt lấy tay Diễm như sợ Diễm bỏ đi mất. Diễm cố gỡ tay Quân ra nhưng không được.

Đi không được, Diễm gọi điện cho Trường. Trường tra vấn Diễm.

_Nói ngay cho anh biết, em đang ở đâu nhanh lên…!!

Diễm nhăn mặt.

_Anh đang làm lỗ tai của em bị điếc đặc đây này. Anh không thể nói nhỏ được hơn à…??

_Anh làm sao bình tĩnh được, em bỏ đi từ hôm qua đến giờ không chịu về, em không lo cho anh, em cũng phải lo cho bố chứ…??

Diễm bất lực đáp.

_Anh Quân đang bị ốm, em không thể bỏ về được…!!

_Hắn ôm thì mặc hắn, chẳng phải có bố mẹ, bà giúp việc lo cho hắn là gì…??

Diễm đành phải nói dối.

_Bố mẹ anh ấy đã đi vắng, còn bà giúp việc phải về quê, anh bảo làm sao em yên tâm ra về. Bố đã có anh, bác quản gia, Dì Hoa lo, anh Quân chỉ có một mình…!!

Trường chua cay nói.

_Hay thật bây giờ em có người yêu rồi nên không cần gia đình nữa đúng không…??

Diễm cáu tiết đáp.

_Anh vừa phải thôi, em có muốn như thế đâu, anh phải hiểu mạng người quan trọng, hơn nữa anh ấy là chồng chưa cưới của em, nếu anh ấy có mệnh hệ gì làm sao em sống được…!!

_Thôi được rồi, em ở lại đó chăm sóc cho hắn đi. Nếu không bận gì, anh đã phóng xe đến nhà hắn đấm vỡ mặt hắn rồi…!!

Diễm giật thót, nếu Trường đến nhà Quân mọi chuyện sẽ bị lộ hết. Diễm vội cầu xin Trường.

_Anh làm ơn đừng làm khó em được không. Em hứa sẽ không làm chuyện gì có lỗi…!!

Trường mai mỉa.

_Hắn nói là em và hắn sắp có con rồi, bây giờ em nói những điều này với anh có phải là đã quá muộn rồi không…??

Mặt Diễm nóng bừng, Diễm không muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

_Chào anh, cho em gửi lời hỏi thăm đến chị Hồng. Em mong chị ấy mau lành bệnh…!!

Diễm cúp máy, ôm lấy mặt, Diễm thấy mình đang nóng như phát sốt. Diễm nghiến răng.

_Tên chết tiệt, sao hắn dám ăn nói với anh trai mình như thế. Khi nào anh tỉnh lại anh sẽ chết với tôi…!!

Diễm tắt bớt điện, định bụng chờ cho Quân ngủ say rồi rút tay ra, Diễm sẽ đi về phòng ngủ, thời gian trôi chưa được bao lâu, Diễm ngủ quên lúc nào không biết.