Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 69: Mất Tích




Phó Quân Hạo ôm Tiểu Tình ra bãi đỗ xe, Tống lão gia vì một cuộc họp gấp ở công ty đi nên sớm rời đi, còn Tiểu Tình vẫn mãi mê nhìn về hướng vừa che khuất bóng dáng của Đậu Đỏ nên quên mất việc rời đi.

Phó Quân Hạo vẫn cho rằng lần này Tống Tiểu Tình sẽ bật khóc nấc lên nhưng cuối cùng cô vẫn không khóc, tuy vậy đôi mắt đen vẫn có phần ưng ửng đỏ. Anh thở dài kéo đầu cô ngã vào lòng ngực ấm áp của mình "Đừng buồn nữa, anh đưa em đi ăn"

Tiểu Tình lắc đầu, sắc mặt buồn đến mức tiều tụy "Em không ăn nổi"

Phó Quân Hạo nhíu mày, càng ôm cô chặt hơn "Được rồi, đừng buồn nữa, anh sẽ đau lòng" Nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô

Vừa ngồi vào xe, Tiểu Tình đã nhận được một cuộc gọi, cô nhíu mày khi thấy số máy hiển thị là Tống Ái Như. Vừa nhấc máy lên, cô đã nghe thấy giọng nói run rẩy bên kia của Tống Ái Như

"Tiểu Tình, Đậu Đỏ mất tích rồi"

"Gì?" Tiểu Tình chấn động, vô thức hỏi lại

"Chị đang ở khu nhà vệ sinh phía cổng ra vào số hai, mau giúp chị tìm Đậu Đỏ với" Tống Ái Như hoảng loạn van xin, cầu cứu.

Phó Quân Hạo nhận ra sự lo sợ từ sắc mặt của Tiểu Tình, anh nhíu mày hỏi cô "Xảy ra chuyện gì?"

"Đậu Đỏ mất tích rồi" Tiểu Tình nói nhanh ngay sau đó đẩy cửa xe chạy ra ngoài. Phó Quân Hạo cũng kinh hồn mà đuổi theo cô "Tiểu Tình, em bình tĩnh lại"

Giờ phút này cô không còn tâm trí mà để ý đến anh, Tiểu Tình tức tốc chạy lại khu nhà vệ sinh mà Tống Ái Như đã nói.

Tiểu Tình luống cuống tay chân, chạy đến giữ lấy Tống Ái Như

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Lúc nãy, Đậu Đỏ nói là muốn đi vệ sinh nên chị đã đưa Đậu Đỏ vào đây, sau đó nó chạy vào bên trong này, chị đứng ở ngoài đợi, không ngờ một lúc sau không thấy Đậu Đỏ trở ra nên chị mới chạy vào tìm, nhưng mà lại không nhìn thấy nó đâu cả" Tống Ái Như vừa thuật lại vừa khóc càng khiến Tiểu Tình rối thêm

Phó Quân Hạo vừa kịp nghe hết sự việc, anh bước vào kiểm tra một lượt "Xung quanh tuy có cửa sổ thông gió nhưng nó lại rất cao và nhỏ, nếu Đậu Đỏ ra bằng đường này thì tuyệt đối không có khả năng"

Tiểu Tình cũng nhìn quanh đánh giá một lượt, tuy tâm trạng đã rối bời nhưng việc bây giờ cô có thể làm chính là bình tĩnh tìm ra manh mối

"Đúng vậy, một đứa bé chắc chắn không thể leo ra từ đường này, dù cho có kẻ xấu một hại thì cũng không có khả năng đưa từ đường này ra, chỉ có một lối duy nhất chính là cửa ra vào nhà vệ sinh"

Tống Ái Như vội vã lắc đầu "Không thể nào, chị không nhìn thấy Đậu Đỏ đi ra bằng đường này, càng không có ai cùng Đậu Đỏ đi ra. Chuyện này làm sao có thể"

Phó Quân Hạo nhéo mi tâm, sắc mặt lạnh đi trông thấy "Chuyện này có vấn đề rồi"

Tống Ái Như bật khóc, vẻ mặt ngờ nghệch mà tựa vào tường "Là chị không tốt, không trông coi cẩn thận, để Đậu Đỏ bị lạc"

Tiểu Tình càng điên tiết hơn, cô thở dài lo lắng "Giờ chị nói những lời này cũng không có ích lợi gì đâu, Đậu Đỏ còn nhỏ như vậy, dù là đi lạc hay gặp phải kẻ xấu đều không phải chuyện tốt"

Tiểu Tình cắn môi suy ngẫm một lúc "Chị nói không nhìn thấy Đậu Đỏ đi ra khỏi đây đúng không?"

Tống Ái Như gật đầu liên tục. Tiểu Tình lại tiếp tục suy đoán "Phó Quân Hạo, theo anh nói vậy khả năng Đậu Đỏ trốn ra khỏi đây là rất thấp phải không"

Phó Quân Hạo suy nghĩ cẩn thận mới đáp lời cô "Ừm, em nên hiểu con gái của em, Đậu Đỏ không phải là một đứa trẻ hư mà là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện"

"Em biết chứ, nếu vậy thì chỉ có một khả năng là Đậu Đỏ bị người khác đưa đi rồi" Ngay sau đó Tiểu Tình nhìn chằm chằm vào Tống Ái Như "Chị đứng đây có nhìn thấy người nào từ bên trong bước ra không?"

Tống Ái Như có chút hoảng loạn, đầu óc lại quay cuồng mà nhớ lại, nước mắt dầm dề chảy trên gương mặt xinh đẹp hơn người khiến người đi đường nhìn vào cũng xót xa "Lúc đó rất đông người đi ra đi vào, chị...chị thật sự không nhớ rõ"

Tiểu Tình hết cách với chị ta, cô cố gắng định tâm bình tĩnh lại, chuyện này rất có thể hướng về tình huống xấu, cô phải chuẩn bị tâm lý trước

"Chị không cần nhớ hết, chỉ cần nghĩ cho kỹ lại giúp tôi có kẻ nào mang túi xách, bao tải, hay thứ gì đó có khả năng cất giấu một đứa bé đi ra không?"

"Thứ gì đó hả?..Để chị nghĩ một chút" Tống Ái Như nắm chặt hai bàn tay lại, mắt nhắm nghiền cố gắng nhớ lại tình huống khi đó.

Đột nhiên

"À...có có....có một người mặc đồ lao công vệ sinh, nhưng dáng người bà ta rất lạ, người rất to cao, bả vai lại rộng. Lúc đó chị còn nghĩ thầm là vóc dáng phụ nữ thì sao có thể to như đàn ông vậy, nên chị cực kỳ ấn tượng với bà ta. Bà ba đẩy một xe chứa rác đi vào, không lâu sau lại đẩy xe rác đó đi ra"

Tống Ái Như cố gắng nói lại từng chi tiết mà cô đã nhìn thấy, đây là manh mối cũng là hy vọng cuối cùng rồi

Tống Tiểu Tình nghiến răng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều "Người đó đi về hướng nào?"

"Chị đứng bên ngoài thì thấy bà ta rẽ phải, đi về hướng bãi đỗ xe ở cổng sau" Tống Ái Như phỏng đoán hướng đi của người đó, nhưng cô không dám chắc chắn, bởi vì bãi đỗ xe ở đây rộng đến mức kinh người

"Để tôi đuổi theo xem sao" Tiểu Tình vừa nói liền tức tốc chạy theo hướng đó

"Chị gọi điện báo cho Tống lão gia biết chuyện này đi" Sau đó anh liền đuổi theo Tống Tiểu Tình ra hướng bãi xe

Đây là một bãi xe rộng đến mức đáng sợ. Xe lớn ra vào nườm nượp, nhất thời Tiểu Tình không thể định được phương hướng. Phó Quân Hạo chạy đến cũng thấy cả kinh, trước giờ họ chỉ đỗ xe giới hạn ở sân đổ trước, không ngờ ở đây lại có một sân đỗ xe lớn đến mức này

"Phó Quân Hạo, em với anh chia nhau ra tìm, ở đây lớn quá, em hoa mắt rồi"

"Ừm, được, cẩn thận một chút, nhớ giữ liên lạc với anh"

Dứt lời hai người chia nhau chạy xung quanh để tìm bóng dáng của người lao công kỳ lạ mà Tống Ái Như nhắc tới

Tiểu Tình chạy như lao trên sân khu vực di chuyển của bãi đỗ xe, va vào không ít người đang đi

Đậu Đỏ, con nhất định không được xảy ra chuyện gì? Ông trời, làm ơn, xin ông giúp tôi, làm ơn

Tống Tiểu Tình cô vừa chạy loạn đi tìm, tâm tư rối như tơ vò, nước mắt cũng bắt đầu không an phận mà theo từng khoảng thời gian dài rồi rơi xuống

Đậu Đỏ...con đang ở đâu vậy?

Tiểu Tình vô thức bước loạn xạ, cô lại ngẩn người đứng trước một khu vực khuất vắng người, trước ngã rẽ còn cô một vài cái xe rác được xếp gọn gàng, nhưng chỉ có duy nhất một cái là nằm hơi lệch lạc so với quy tắc xếp chồng của những cái xe rác kia

Cô chậm rãi bước đến cái xe rác đó, trong thâm tâm đột nhiên nảy ra một nỗi sợ sệt bức hồn...

Cô không mấy hy vọng Đậu Đỏ nằm trong đó, vì rất có thể....

Nghĩ cũng không dám nghĩ, cô nắm chặt hai bàn tay, rút hết can đảm mà bước đến. Cô nhìn vào bên trong...

Đó là một cái xe rác rỗng, nhưng mà...

"Đây đúng là kẹp tóc của Đậu Đỏ" Tiểu Tình liền hiểu ra mọi việc, đúng là Đậu Đỏ bị đưa ra khỏi nhà vệ sinh bằng cái xe rác này, nhưng mà người rốt cuộc đã đi đâu rồi

Tiểu Tình nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Phó Quân Hạo

"Em tìm thấy chiếc xe rác rồi, từ điểm đứng ban đầu của chúng ta đi về phía Đông, góc ba giờ, có một con hẻm rẽ. Em..."

Phó Quân Hạo hốt hoảng "Tiểu Tình...Tiểu Tình..." anh vừa chạy vừa gọi lại cho cô nhưng ở bên phía Tiểu Tình lại không có người đáp lại. Một dự cảm không lành nổi lên rõ ràng khiến anh bất an, anh chạy đến nơi mà cô đã báo lại

Khi anh đến nơi không nhìn thấy Tiểu Tình đâu cả, trái tim lo sợ mà đập lên thình thịch như sắp rơi khỏi lồng ngực này của anh. Anh lớn tiếng gọi cô "Tiểu Tình, em đâu rồi?"

Phó Quân Hạo cắn răng nhíu mày, cảm giác khó chịu lại bắt đầu giày vò tâm trí của anh, tra tấn anh đến mức chết đi sống lại

Tiểu Tình biến mất rồi.

Phó Quân Hạo bước quanh khu vực ngã rẽ, anh nhìn thấy dưới góc tường có một bộ trang phục lao công "Đây rõ ràng là một cái bẫy"

Đúng là ngu mà, sao lại để cô ấy đi một mình, chết tiệt

Phó Quân Hạo tự oán trách bản thân, thì ra người bị nhắm tới không phải là Đậu Đỏ mà là Tiểu Tình, chuyện này làm sao có thể?

Là kẻ nào lại ngang nhiên như vậy? Ngụy gia???

Anh không nên để cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình, anh hối hận rồi, lần này lại hối hận rồi

Phó Quân Hạo lấy điện thoại ấn số của Vương Minh Hàn, tay anh run rẩy đến mức mất tự chủ

"Alo?"

"Vương Minh Hàn, cậu phong tỏa Sân bay Đế Thành giúp mình, Tiểu Tình bị bắt cóc rồi"

"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?" Vương Minh Hàn nghiêm túc hỏi, vì anh cho rằng có thể đã muộn rồi

"Khoảng hơn năm phút" Phó Quân Hạo lo lắng dự trù thời gian, khi nghe Vương Minh Hàn hỏi vậy, anh biết chuyện này không thể đơn giản được rồi

"Không kịp rồi, người của mình mà đến đó phải mất hơn mười phút. Huống hồ đã kém mất năm phút rồi, không kịp phong tỏa sân bay. Nhưng cậu nên cho mình manh mối của phương tiện di chuyển, mình có thể chặn đường ở bên ngoài"

"Mình không tìm được" Phó Quân Hạo vừa dứt câu, con ngươi thu nhỏ lại phóng tầm mắt nhìn chằm chằm vào hướng cổng sau của sân bay "Chiếc xe hiệu Audi, biển số KN XXXX" anh vừa đề cập thông tin của chiếc xe, vừa chạy đến để xác nhận

Vừa thấy Phó Quân hạo chạy đến, một tên đang đứng bên ngoài quan sát liền vội vàng phóng thốc lên xe. Chiếc xe chỉ đợi đóng chặt cửa liền lăn bánh rời khỏi"

Phó Quân Hạo bất lực quay về bãi đỗ xe của mình để lái xe rời khỏi, nhanh chóng đuổi theo. Anh vừa lên xe đã gọi điện cho Vương Minh Hàn

"Tình hình sao rồi?" Phó Quân Hạo nóng lòng hỏi tin tức từ Vương Minh Hàn

" Mình cho thuộc hạ truy tìm rồi, nếu nhìn thấy chiếc xe đó sẽ lập tức đuổi theo" Vương Minh Hàn nghiêm nghị đáp lời, từ vụ việc ở khách sạn Nhiếp lần trước, anh cũng nhận ra địa vị của Tống Tiểu Tình trong lòng người bạn thân Phó Quân Hạo này lớn đến mức nào. Vì vậy, lần này anh muốn lấy công chuộc tội.

Lần trước sau khi mọi việc ổn thỏa, Phó Quân Hạo đã giáo huấn Vương Minh Hàn một trận, nói là giáo huấn nhưng thật ra là hai người theo lệ cũ, cùng lên sàn đấu đánh nhau, nhưng Vương Minh Hàn đã nhường một bước vì biết bản thân mình đã phạm sai lầm, để Phó Quân Hạo trút giận một chút cũng không có gì quá đáng. Giữa họ luôn có một quy tắc ngầm để dạy dỗ lẫn nhau, người nào tự biết sai sẽ nhịn lại một bước để người kia trút giận.

Phó Quân Hạo lòng dạ rối bời, anh lái xe trực tiếp đến Tống thị, theo dự đoán có thể Tống lão gia đã hoàn thành cuộc họp. Lúc nãy, anh bảo Tống Ái Như gọi điện cho Tống lão gia báo tin Đậu Đỏ mất tích nhưng anh thừa biết trong cuộc họp sẽ không có bất kỳ cuộc gọi riêng tư nào làm gián đoạn, bảo chị ta gọi điện cũng chỉ vì muốn phân tán sự sợ hãi trong lòng của Tống Ái Như.

Nhưng lần này mục tiêu của đám người bắt cóc là Tống Tiểu Tình, anh làm sao có thể bị động một chỗ như thế. Trực tiếp đến Tống thị chính là biện pháp cuối cùng để tranh thủ thời gian tìm người của Vương Minh Hàn

...

Trên một chiếc xe nào đó, hướng đi về một phía ngoại ô

Tống Tiểu Tình bị hôn mê xụi lơ ngã người ở hàng ghế sau, hai tay bị trói chặt, mắt bị một sợi vải đen bịt chặt kín. Đậu Đỏ cũng không tốt hơn là bao nhiêu, cũng bị trói lại thật chặt rồi, đôi mắt nhắm nghiền vì tác dụng của thuốc gây mê.

Hành động này chỉ đơn giản có hai tên thực hiện, một tên ngồi ở ghế phó lái quay đầu nhìn ra phía sau, không khỏi cảm thán mà khen

"Chậc...chậc...đúng là tiên nữ, không những mặt đẹp mà dáng người cũng bốc lửa không kém, em gái này thật khiến người khác phải thèm khát"

Tên còn lại đang lái xe, nghe vậy liền nhíu mày "Đừng có mà làm bậy, Lý tiên sinh bảo chúng ta bắt cóc chứ không có cưỡng hiếp, cứ đem hàng nguyên về trước rồi muốn ăn thì phải xin phép đã. Con hàng này không phải dễ động vào đâu"

"Tao biết rồi, mày nhiều lời quá, Lý tiên sinh có dặn chỉ cần bắt đứa nhỏ sẽ dễ dàng bắt luôn cô gái kia, vậy đứa nhỏ này tính thế nào?"

"Chắc là giết rồi vứt đâu đó" Tên lái xe hững hờ đáp, ngữ khí này dường như kiểu nói chuyện chính là việc làm thường xuyên của bọn chúng

"Giết thì lãng phí quá. Mẹ kiếp, để bắt được đứa nhóc này mà tao phải giả gái, còn là nhân viên vệ sinh nữ, đâu thể dễ dàng giết như vậy được. Chi bằng...ăn thịt cừu non trước rồi đem bán cho tổ chức buôn người, vừa được hưởng thụ vừa có tiền" Tên ngồi ở ghế phó lái cười nham nhỡ, trong đầu hắn toàn ý nghĩ xấu xa

"Tao không hiểu từ đâu trong đầu mày lại có thể nghĩ ra những ý niệm xấu xa đến mức này"

Tên ngồi ở ghế phụ châm điếu thuốc phì phà hút một hơi "Đều là thời thế tạo anh hùng thôi" Nói xong hắn thả ra cười sang sảng

Gã đàn ông ngồi ở ghế phó lái nhìn ra gương chiếu hậu, đột nhiên ngữ điệu có phần nghiêm trọng "Phía sau có người đuổi theo xe chúng ta"

Tên lái xe nghiêng đầu nhìn ra gương chiếu hậu, mắt gã trừng lớn "Fuck, sao nhiều xe vậy"

"Mẹ nó, cắt đuôi mau"

Gã đàn ông đánh tay lái rẽ vào một con đường. Những chiếc xe phía sau cũng lập tức đuổi theo, rẽ ngay vào con đường đó, những chiếc xe phía sau liên tục bám sát

"Vương lão đại, chúng tôi đã nhìn thấy chiếc xe đó, hiện đang ở đoạn cuối ngã rẽ thứ ba"

"Tiếp tục bám sát, không được để mất dấu" Vương Minh Hàn lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ

...

Chiếc Aston Martin dừng dưới bãi đổ Tống thị, Phó Quân Hạo thẳng thừng đi vào tiến thẳng đến phòng họp

Trợ lý Dương nhận được tin Phó Quân Hạo đột nhiên đến đây nên lập tức chạy ra tiếp đón

"Phó tổng, ngài có việc?"

"Chủ tịch hiện đang ở đâu?" Phó Quân Hạo nhíu mày, nét mặt nghiêm trọng mất kiên nhẫn

"Chủ tịch đang họp, có việc gì quan trọng tôi sẽ chuyển lời cho Chủ tịch giúp ngài ngay"

Trợ lý Dương hỏi một cách cẩn trọng, ông không khó nhận ra vẻ mặt lo lắng của Phó Quân Hạo. Trong tiềm thức của ông, Phó Quân Hạo là một người nho nhã, điềm đạm, nhưng khi vừa nhìn thấy anh nóng vội xông thẳng vào đây thì ông có thể đoán ra có chuyện không lành.

"Tiểu Tình mất tích rồi, chú giúp cháu chuyển lời, cháu cần gặp Chủ tịch Tống, càng nhanh càng tốt"

"Phó tổng, mời ngài theo tôi"

Trợ lý Dương vừa nghe xong đã cả kinh, ông run rẩy mà chạy vào phòng họp

Trợ lý Dương cùng Phó Quân Hạo đẩy cửa bước vào dưới những ánh mắt kinh ngạc của hội đồng quản trị doanh nghiệp

Trợ lý Dương không mấy để ý mà chạy ngay đến bên cạnh Tống lão gia nói nhỏ vào tai ông

Tống lão gia vừa nghe xong tâm trí chấn động mạnh, nhưng ngay sau đó liền đứng lên trước những người trong phòng họp

"Tôi có việc đột xuất, hôm nay họp đến đây thôi"

Nói dứt lời Tống lão gia liền bỏ ra, Phó Quân Hạo liền đi theo ông, Tống lão gia dặn dò trợ lý Dương ở lại Tống thị, không cần đi theo ông. Còn ông lại cùng Phó Quân Hạo rời khỏi Tống thị

Trên đường đi anh thuật lại toàn bộ sự việc cho Tống lão gia, từ lúc Đậu Đỏ mất tích đến khi Tiểu Tình cũng biến mất dạng và chiếc xe mang biển số kia. Tống lão gia nhíu mày, nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ mồn một

"Quân Hạo, cháu cho rằng Ngụy gia đã làm chuyện này?"

Phó Quân Hạo gật đầu nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ hoài nghi không chắc chắn

Tống lão gia trầm ngâm "Không chắc chắn thế đâu, hành động của Ngụy gia tuy tàn nhẫn nhưng sẽ không dùng Đậu Đỏ để dẫn dụ Tiểu Tình, ông ta muốn bắt Tiểu Tình vốn không cần dùng đến những biện pháp này"

"Nếu thế thì..." Phó Quân Hạo càng nghĩ càng lo lắng, anh cứ cho rằng người ra tay là Ngụy gia nhưng cuối cùng lại không phải, hy vọng cuối cùng cũng đứt

"Quân Hạo, đi một chuyến đến gặp Ngụy gia đi. Cũng lâu rồi không gặp, cần hàn quyên tâm sự một chút" Tống lão gia nói với ngữ điệu bình thản lạ thường. Phó Quân Hạo liền nhận ra ngay mục đích thâm sâu của ông, anh không nói gì liền lái xe đến Ngụy gia

...

"Mẹ nó, vẫn bám riết theo" Gã đàn ông to con ngồi ở ghế phó lái nóng giận quát lên

"Tao biết đoạn này có đường tắt, không để ý sẽ không rẽ kịp" Gã lái xe tự tin tăng tốc, ngay khi một góc khuất vừa xuất hiện ra liền đánh tay lái xoay hết tốc lực rẽ ngoặt vào con đường đó, không ngoài dự đoán, thuộc hạ của Vương Minh Hàn không kịp đuổi rẽ theo nên đã vượt qua mất đoạn rẽ đó những chiếc xe phía sau liên tục dồn lên khiến chiếc xe có tầm nhìn đầu tiên không thể quay đầu lại

"Lão đại, chúng tôi để mất dấu rồi"

"Đám vô dụng" Vương Minh Hàn quát lên trong điện thoại. Không ngờ ở khu vực địa bàn của mình lại để con mồi mất dấu, nếu để chuyện này tới tai Phó Quân Hạo, anh làm sao ăn nói với người anh em này

"Tiếp tục truy tìm, phải tìm cho ra tung tích chiếc xe đó"

"Dạ lão đại" Đám thuộc hạ tức tốc xoay chuyển, quay đầu xe lại chạy về hướng con đường đó, nhưng bóng dáng đã mất dạng

...

Ngụy Hồng nghe thuộc hạ báo lại Tống lão gia đích thân đến đây lại có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền cho Huyết Phong trực tiếp ra mời vào

"Ngọn gió nào lại đưa Chủ tịch Tống của chúng ta đến đây vậy?" Ngụy Hồng chỉ tiện miệng châm chọc một câu, ngay sau đó bật cười sang sảng

"Ngụy lão đại, tôi đến đây để tìm con gái của tôi" Tống lão gia nói chuyện rất bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một khí chất khẳng khái đến bức người

"Hửm...Con gái ông? Là Tống tiểu thư đó hả? Cô ấy có ở đây sao?" Ngụy gia nói xong lại nhếch miệng cười

Tống Chính Ngạn ông vẫn giữ ngữ khí trầm lặng "Ai chẳng biết Ngụy lão đại đây nhân lúc tôi hôn mê trên giường bệnh đã ba lần bảy lượt cho người ám sát con gái tôi. Đến khi tôi bình phục, Ngụy lão đại lại sợ không còn cơ hội lật đổ Tống thị nên đã bắt cóc con gái tôi. Hmmmm....Suy luận này có vẻ hợp tình hợp lý quá nhỉ"

"Chủ tịch Tống, ông cho rằng để lật đổ Tống thị, tôi cần thiết phải bày nhiều trò vậy sao?" Ngụy gia nhoẻn miệng cười khất bát, ngay sau đó làm bộ dạng mỉa mai ngã lưng tựa vào ghế

Tống lão gia không gấp gáp, ngược lại rất chậm rãi mà cười "Tôi biết chứ, với thế lực của Ngụy lão đại ngài không cần thiết phải bày nhiều trò vậy. Tôi chỉ e là có kẻ cố tình làm vậy rồi giá họa lên đầu Ngụy gia ngài thôi"

"Tống Chính Ngạn, ông đúng là con cáo già. Muốn tôi giúp ông tìm người sao? Thâm kế, thâm kế" Ngụy Hồng cười lớn, sau đó hút một hơi thuốc dài ngoằng rồi nhả khói ra, làn khói mong manh vô định uốn éo bay lên khoảng không gian

"Tôi không chỉ muốn Ngụy lão đại đây giúp tìm người, tôi chỉ sợ có kẻ giở trò sau lưng ngài, sẽ khiến "tình cảm hữu nghị" giữa chúng ta bao năm nay bị ảnh hưởng thôi" Tống lão gia cố ý nhấn mạnh câu tình cảm hữu nghị khiến tâm tư Ngụy gia có chút chấn động, người bình thường sẽ rất khó nhận ra sự cả kinh này nhưng chỉ cần là người thuộc tầng lớp thương nhân sẽ không khó để nhận ra sự chuyển biến này, kể cả Phó Quân Hạo cũng tinh ý nhận ra

"Giữa tôi và Chủ tịch Tống đây vốn không có nhiều lời để nói, xin lỗi phía Ngụy gia còn rất nhiều việc, mong Chủ tịch Tống về cho" Sau đó Ngụy Hồng nhìn sang người thuộc hạ đứng bên cạnh "Huyết Phong, tiến khách"

Huyết Phong tuân lệnh bước đến mời Tống lão gia cùng Phó Quân Hạo rời khỏi đây.

Khi Tống Chính Ngạn vừa quay lưng đi, bàn tay cầm điếu thuốc của Ngụy Hồng bất giác run rẩy tột độ. Đáy mắt lạnh đến thấu xương

"Huyết Phong. Cho người đón Tống tiểu thư ở chỗ Lý Giả Vinh về đây"

"Thuộc hạ đi ngay" Huyết Phong tuân lệnh dẫn người đến chỗ Lý Giả Vinh

Bước ra khỏi cửa Ngụy gia, Tống Chính Ngạn mỉm cười. Phó Quân Hạo lại có chút hồ đồ rồi, ông tin chắc Ngụy Hồng sẽ giúp đỡ sao?