Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 31: Mẹ




Sau giờ ở giảng đường, Tiểu Tình không trở về Tống trạch mà ở lại phòng trọ riêng của mình

Cô ngã người nằm dài trên giường, đôi mắt nhắm lại vẻ mệt mỏi lấn áp khiến bầu không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề hơn.

Có những chuyện muốn quên đi cho xong nhưng nó lại càng làm cho bản thân ai đó đau khổ gấp ngàn gấp vạn lần

Dùng một vỏ bọc lạnh lùng, cao ngạo để bảo vệ bản thân. Nhưng mà trong thâm tâm vốn không thể vứt bỏ những cái gọi là quá khứ. Những thứ đó đang cố giày xéo tâm can đến mức có thể khiến trái tim vỡ ra từng mảnh vụn.

Đau khổ nhất trên đời không phải là nổi đau lớn hay nhỏ, càng không phải đau lòng nhiều hay ít, mà là không có người nào thật sự tin tưởng và đủ thấu hiểu để chia sẻ.

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, một cuộc gọi như đã đập tan bầu không khí quỷ dị, buồn tẻ. Tiểu Tình lười biếng ngồi dậy, với lấy chiếc túi xách mà lúc nảy vứt bừa lên giường. Mở thấy điện thoại hiển thị tên người gọi đến, cô ngạc nhiên, đưa tay vuốt màn hình nhận nhanh cuộc gọi

"Con nghe đây ạ"

Là Tống lão gia, cha cô gọi đến nhắc nhở vài việc nhưng nghe ra rất quan trọng, bảo cô nhất định không được quên

"Tiểu Tình, con nhớ đến sớm, đừng để Ái Như và Đậu Đỏ phải đợi đó. Con nhớ rõ nha, tối nay mười tám giờ, đừng đến trễ."

Tống Tiểu Tình thấy nghẹn nghẹn ở cổ, không biết từ bao giờ, hai dòng lệ đã đổ dài từ khóe mắt xuống tận cằm. Từng giọt lệ cứ thi nhau rơi ra khỏi hốc mắt

Không nghe con gái trả lời, Tống Chính Ngạn lo lắng thúc giục

"Tiểu Tình, con có nghe cha nói không? Tiểu Tình, con sao vậy? Con đâu rồi"

Tiểu Tình cố gắng lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại tâm trạng rồi mới thỏ thẻ đáp lời của ông

"Con đây, con cũng nghe rõ rồi. Con nhớ rồi, sẽ không đến muộn đâu. Con có việc rồi, con sẽ gọi lại sau"

Nói nhanh một hơi, cô dập máy, toàn thân người run lên từng hồi, đôi mắt đỏ hoe, tiếng nấc vang lên bao trùm cả căn phòng. Không còn bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng khóc nấc của cô.

Có những nổi sợ, dù không muốn, cũng không có cách nào trốn tránh lại không dám đối mặt, chỉ có thể ôm hết đau khổ, tự thân gánh lấy.

Không cách nào kìm nổi cảm xúc của bản thân, cô rất mệt mỏi, toàn thân như đã sắp vắt kiệt sức lực cuối cùng, cô chán chường nằm trên giường và thiếp đi một giấc.

Trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy một người đàn ông cứ chạy theo cô, quỳ trước mặt cô, người đàn ông nắm lấy tay cô, ánh mắt của anh ta đầy vẻ uất giận. Tiểu Tình cố giật tay ra khỏi bàn tay của anh ta, cô cố gắng bỏ chạy, anh ta cứ liên tục đuổi theo. Lúc bất cẩn băng ngang qua đường, một chiếc xe sáng đèn lao đến.

"AAAAAA....."

Tiểu Tình ngồi bật dậy, cô hét lên "Đừng...."

Đôi mắt mệt lừ nhìn xung quanh, cô vẫn biết đây là căn phòng trọ của mình, Tiểu Tình cố gắng thở để lấy lại bình tĩnh, mồ hôi vã ra đầy cả trán, đầu tóc rũ rượi. Cô mở màn hình điện thoại ra xem thì cũng đã mười bảy giờ chiều

"Em uống chút nước đi"

Âm thanh này thật đúng là ám ảnh Tiểu Tình. Cô ngước mặt lên nhìn, đúng thật là không phải ai khác ngoài dự đoán. Anh ta: Phó Quân Hạo

"Sao anh lại ở đây? Không đúng....Sao anh vào nhà tôi được. Sao anh biết tôi ở đây. Có phải thằng nhóc thối Phó Kình Vũ mách lẻo cho anh biết không?"

Phó Quân Hạo đưa cóc nước lọc ra trước mặt Tiểu Tình

"Uống ngước trước đã"

Tiểu Tình nhận lấy cóc nước uống sạch, cô đặt cóc nước vừa uống hết xuống bàn

"Đây là nhà của tôi, sao tôi không vào được"

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Tình, Phó Quân Hạo không đợi cô tốn hơi hỏi rõ, anh ngang nhiên giải đáp luôn

"Tôi mua khu nhà trọ Hoàng Kiều này rồi. Vì vậy tôi có hết tất cả chìa khóa ở đây, phòng của em cũng không ngoại lệ"

Thật không khiến người ta tin nổi, nhưng không phải không có khả năng, anh ta là ai, là Phó Quân Hạo, thích thì mua cũng là chuyện bình thường

"Tại sao có rất nhiều khu nhà trọ, anh không mua mà lại chọn khu Hoàng Kiều này vậy?"

Phó Quân Hạo cong môi cười

"Vì tôi thấy ở đây nhân khí rất tốt. Hơn nữa còn có em"

Cái cười của Phó Quân Hạo và câu nói mức độ cao này vô tình thu hút được ánh nhìn của Tiểu Tình.

Khi anh ta cười thật sự rất đẹp trai, so với bộ dạng lạnh lùng như người ta kiếp trước giết cả nhà anh thì bây giờ anh trông gần gũi, thân thiện hơn rất nhiều.

"Có ai nói với anh là khi anh cười trông anh vô cùng đẹp trai chưa?"

Phó Quân Hạo thật không ngờ có ngày Tiểu Tình lại khen anh đẹp trai, cô cũng có để ý đến bề ngoài của anh rồi sao

"Người đầu tiên là em"

"ohhh"

Phó Quân Hạo bất chợt chờm người về phía trước một chút, anh cố gắng kéo lại khoảng cách thật gần với cô

"Sao vậy? Có phải em yêu tôi rồi không?"

Tiểu Tình ngã người ra sau, thuận tay lấy chiếc chăn của cô phũ lên đầu Phó Quân Hạo

"Anh nằm ngủ mà mơ đi"

Đẩy Phó Quân Hạo ngã xuống giường, Tiểu Tình đi vội vào nhà tắm

"Em không muốn ngủ cùng tôi sao? Chiếc giường này cũng khá lớn, vừa vặn cho hai người cùng nằm"

Tiểu Tình đã đi vào nhà tắm rồi nhưng vẫn bị Phó Quân Hạo chọc cho tức đến hét ra ngoài

"Tôi không dễ giải như anh"

....

Tiểu Tình tắm xong thay ra một chiếc váy màu tím dịu. Thấy cô như sắp chuẩn bị đi đâu đó, Phó Quân Hạo nắm lấy cơ hội tốt đẹp

"Em sắp ra ngoài?"

"Phải" Cô lạnh nhạt đáp

"Em đi đâu""

"Đến sân bay"

Phó Quân Hạo kiên quyết, bước đến giữ tay cô "Tôi đưa em đi, cũng tiện đường mà"

Tiểu TÌnh không hiểu nổi, anh ta đi đâu đến sân bay mà bảo là tiện đường "Tiện đường?"

Phó Quân Hạo mặt có hơi mờ ám, vẫn mở to mắt ra bịa đặt lý do

"Tiện đường dạo này tôi thích ngắm máy bay nên tôi thiết nghĩ phải giúp đỡ em"

Có tài xế riêng Tiểu Tình cũng biết phân nặng nhẹ, bởi vì nếu không có Phó Quân Hạo xuất hiện, cô sẽ phải chạy về bên Tống trạch để lấy xe, nhưng may mắn là có anh ta, cô không cần phiền phức như vậy

"Được, xem như tôi giúp anh thỏa mãn ý muốn xem máy bay của anh. Đi thôi"

.....

Trên chiếc Aston Martin, Phó Quân Hạo vẫn cẩn thận lái xe, trong lòng anh vẫn còn một khúc mắt,nhưng anh thật sự không thể hỏi, cũng không có can đảm để hỏi.

Chiếc xe thoắt cái đã dừng ở bãi đỗ xe tại sân bay, Phó Quân Hạo theo Tiểu Tình đi vào sảnh đợi

Cô và anh cùng ngồi trên dãy ghế chờ, ước khoảng năm phút, một người phụ nữ khoảng trạc tuổi Tiểu Tình, trông cô ta còn khá trẻ, tay dắt theo một đứa bé chỉ chừng bốn tuổi.

Nhìn thấy hai người, Tiểu Tình chậm rãi đứng lên, ánh mắt cô đâm chiêu nhìn về bọn họ. Người phụ nữ nở một nữ cười rạng rỡ

"Tiểu Tình, chào em"

Đứa bé có khuôn mặt bầu bĩnh, thắt hai bím tóc trông rất đáng yêu, bé cũng không thua kém, hai tay vẫy vẫy, đứa bé giật tay mình ra khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ kia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vụt đến trước mặt Tiểu Tình, bé dừng lại cách cô khoảng ba bước chân. Đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn Tiểu Tình, cái miệng bé xíu khẽ run run rồi động đậy. Mãi một lúc đứa bé mới có thể phát được âm thanh

"Mẹ"

Phó Quân Hạo kinh ngạc nhìn đứa bé thấp chũn, con tim trong lòng ngực anh như sắp nhảy lên đập loạn xạ, cảm giác như có hai chú nai đang cụng gầm lấy nhau, khiến đầu óc Phó Quân Hạo sắp mất kiềm chế rồi

"Cái gì? Mẹ...."

Không nhầm lẫn gì chứ. Đứa bé đó gọi Tiểu Tình là mẹ, nó gọi cô là mẹ