Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 20




Ăn cơm sáng xong, Viên Tiêu chuẩn bị đến công ty, Thang Viên ở nhà viết tiểu thuyết.

Viên Tiêu vừa ra đến cửa thì dặn dò cậu: “Đừng ngồi mãi trong nhà, thi thoảng hoạt động một chút, như vậy mới tốt cho eo của em. Cũng phải nhớ ăn cơm trưa, thiếu thứ gì thì xuống siêu thị dưới lầu mua, anh để tiền tiêu vặt cho em ở ngăn kéo tủ đầu giường.”

Thang Viên vừa nâng đầu giúp anh chỉnh cà vạt, vừa trả lời: “Em sẽ chăm sóc tốt cho mình, anh yên tâm, anh cũng vậy, công tác đừng cố quá. Hơn nữa, hiện tại em cũng kiếm được tiền, có thể không cần tiêu tiền của anh.”

Viên Tiêu lại đột nhiên ôm chặt eo cậu, thổi khí sau cổ cậu, nói: “Về sau em nhất định phải tiêu tiền của anh, bởi vì, chồng nuôi vợ là thiên kinh địa nghĩa. Tiền của em trước cứ giữ lại, nhưng cũng chỉ có thể tiêu trên người anh, biết chưa?”

Thang Viên cảm thấy sau cổ bị giọng nói tràn ngập từ tính trêu chọc quá ngứa, lời nói bá đạo này của Viên Tiêu làm cậu thẹn thùng, lập tức đỏ mặt cúi đầu che kín cổ của mình.

Viên Tiêu lại cho rằng lời anh nói dọa tới Thang Viên, Thang Viên làm ra cái này động tác là muốn bảo vệ bản thân, nên tay chuẩn bị buông eo cậu ra.

Mà Thang Viên lại ở một khắc trước khi anh buông tay, nhỏ giọng đáp:

“Dạ, đã biết, chồng à ~”

Tiếng ‘chồng’ này làm nội tâm Viên Tiêu chấn động, không cầm lòng được mà nâng cằm Thang Viên lên, đặt nụ hôn lên đôi môi phấn nộn, thâm tình nhìn đôi mắt cậu, nói: “Anh đi đây, vợ à.”

Viên Tiêu đi rồi, Thang Viên bởi vì hai chữ “vợ à’ mà đỏ bừng mặt, đứng ở cửa hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại, đi vào thư phòng bắt đầu gõ chữ.

Viên Tiêu tới công ty, trước hết đi đến văn phòng trưởng phòng Trương xin nghỉ, lại bởi vì lúc bắt đầu đi làm đã xin nghỉ một lần, cho nên Viên Tiêu thực thành khẩn xin lỗi trưởng phòng Trương.

Mà trưởng phòng Trương vừa nhận được lệnh của cấp trên, muốn hắn mở rộng độ phổ biến của trang web tiểu thuyết, hơn nữa chuẩn bị cho ra một kế hoạch tuyên truyền mới.

Vừa vặn nhìn thấy Viên Tiêu đi vào, hắn bèn nói với anh:

“Ai, Viên Tiêu cậu tới vừa lúc, xin nghỉ trước đó tạm thời để qua một bên, chúng ta nói tới công tác hiện tại trước.”

Trưởng phòng Trương tỉ mỉ giải thích với anh về nội dung chính của hoạt động tuyên truyền lần này, sau đó nghiêm túc nói:

“Viên Tiêu, hiện tại cậu phụ trách không nhiều tác giả lắm, cho nên cũng coi như có thời gian thực hiện kế hoạch này, hơn nữa khi đến công ty, tôi nhìn qua sơ yếu lý lịch của cậu, cậu du học nước F, từ đại học XX trở về, tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại đến đây làm một biên tập nhỏ, nhưng nếu cậu ở chỗ này, lại sở hữu phần năng lực kia nên tôi rất yên tâm giao công việc này cho cậu, đây cũng xem như nhiệm vụ quan trọng đầu tiên kể từ khi cậu vào ban này, tôi hi vọng cậu có thể nắm chắc cơ hội.”

Được lãnh đạo đeo lên người trọng trách, là công nhân sáng giá biết nắm bắt cơ hội, Viên Tiêu nghiêm túc hứa hẹn với trưởng phòng Trương sẽ hoàn thành kế hoạch này, sẽ không làm hắn thất vọng sau đó bắt đầu mỗi ngày nỗ lực công tác.

Mục tiêu của kế hoạch tuyên truyền lần này cũng không giới hạn trong ban tiểu thuyết tình cảm hiện tại Viên Tiêu phụ trách mà còn có rất nhiều đề tài liên quan phải đề cập tới.

Vì vậy Viên Tiêu nhân thời gian buổi sáng ở công ty có thể thu thập và sửa sang tài liệu nên vẫn luôn vội đến quá trưa một chút mới kết thúc.

Nhưng bởi vì thời gian một năm trước, Viên Tiêu vừa phải học tập vừa phải để tâm chuyện công ty, thường xuyên phải chịu lượng công việc quá tải như vậy, cho nên cả buổi sáng làm việc như này cũng không khiến anh mệt mỏi.

Chỉ là khi Viên Tiêu nâng cánh tay nhìn về phía đồng hồ, phát hiện đã là giờ này, vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Thang Viên.

Điện thoại reo một lúc mới nhận được, giọng nói mềm mại của Thang Viên từ di động truyền ra: “Alo? Ai vậy?”

Thanh âm này rõ ràng là vừa tỉnh ngủ, Viên Tiêu nghĩ đến bộ dáng Thang Viên nằm ở trên giường mắt buồn ngủ mông lung đáng yêu, anh dùng giọng điệu dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không tưởng tượng được hỏi lại:

“Vừa mới ngủ trưa à?”

Nghe được giọng Viên Tiêu, Thang Viên lập tức tỉnh táo, từ trên sô pha ngồi dậy, giống như chung quanh có người đang nhìn cậu, sửa sang lại quần áo của mình cùng kiểu tóc một chút rồi mới trả lời Viên Tiêu:

“Không, không, em, em mới vừa ăn cơm trưa, ở, ở phòng khách ngồi ngốc.”

Viên Tiêu nghe Thang Viên vụng về nói dối, cười nhẹ một tiếng:

“Mệt nhọc thì lên giường ngủ, ngủ trên sô pha dễ cảm lạnh.” Hiện tại đã là mùa thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Thang Viên nghe lời ‘dạ’ một tiếng xem như đáp ứng.

Lúc sau hai người đều không nói gì nữa.

Thang Viên lẳng lặng ngồi yên trên sô pha, ôm di động nghe tiếng hít thở của Viên Tiêu, mãi đến khi nghe thấy anh hỏi:

“Thang Viên, không phải em ngồi trên sô pha chờ điện thoại của anh, chờ đến ngủ luôn chứ?”

Tâm tư của Thang Viên bị vạch trần, lại đỏ mặt, tuy rằng Viên Tiêu không nhìn tới, nhưng vẫn vội vàng nói sang chuyện khác, giọng điệu bất ổn hỏi anh:

“Anh, anh ăn cơm trưa chưa? Cơm trưa ăn cái gì?”

Viên Tiêu xoa xoa giữa lông mày mỏi mệt, cười trả lời cậu:

“Còn chưa ăn, trong văn phòng hiện tại không có người, mọi người hẳn là đi ăn cơm chưa về, sáng nay anh có khá nhiều việc, cho nên vội tới bây giờ, nói với em lúc nữa rồi anh đi ăn cơm.”

Thang Viên lo lắng cho thân thể Viên Tiêu, hai người lại quan tâm lẫn nhau hai câu, rồi nhắc anh nhanh cắt điện thoại để đi ăn cơm trưa.

Cuộc nói chuyện với Thang Viên cùng bữa trưa no nê giúp Viên Tiêu lấy lại sức mạnh vượt qua buổi trưa.

Tới năm giờ chiều tan tầm, Viên Tiêu trên cơ bản đã vạch ra được các mục chính của kế hoạch.

Bởi vì công việc cũng không quá khó khăn, hơn nữa trong nhà còn có vợ nhỏ chờ đợi, cho nên giờ tan tầm vừa điểm, Viên Tiêu đã tới đến gara rồi lái xe về nhà.

~Hết chương 20~