Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 41




Khi hội nghị vừa bắt đầu, các phạm nhân còn có thể ngoan ngoãn như học sinh tiểu học mà đứng nghe hai câu. Eli dựa theo danh sách đọc lên một chuỗi dài những thứ khen ngợi khiến người khác dở khóc dở cười như "Chăn của ai gấp đẹp", ít nhất thì điều này còn khiến các phạm nhân có hứng thú nghe. Thậm chí, khi tên Richie xuất hiện trong danh sách phê bình còn xuất hiện một hồi cao trào nho nhỏ.

Lúc hai chữ Richie thoát ra khỏi kẽ răng của Eli, dường như đã trăm vạn năm không nghe thấy Vương bị phê bình, mọi người đều lạ lẫm mà ngoái nhìn. Chính vì vậy mà trong chốc lát, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về Vương khu 2.

Người đàn ông tóc đỏ bị điểm danh đang ngồi khoanh chân ở vị trí đầu của một đội ngũ vô cùng lộn xộn.

Đúng vậy, Richie ngồi dưới đất, trong một lễ đường mà tất cả mọi người, kể cả quán trưởng và MT, đều đang đứng, chỉ có một mình hắn đặt mông ngồi dưới đất vững như núi Thái Sơn. Hành động này của hắn thật ra lại cực kì phù hợp với đám phạm nhân không ra hàng ngũ của khu 2 đang đứng phía sau, tạo thành một tồn tại vô cùng chói mắt trong lễ đường.

Ít nhất từ sắc mặt đen sì của quán trưởng Eli, nếu có thể, hắn ta thật sự muốn cầm chổi quét toàn bộ đám phá đám vô tổ chức vô kỉ luật này ra ngoài.

Với việc đối phương đối mặt với phê bình mà không hề có phản ứng gì, Eli đành xuống nước, cất tiếng:

– Richie?

Cổ mọi người lại dài ra thêm một chút.

Nhưng mà khiến cho toàn thể phạm nhân đang hóng chuyện phải thất vọng rồi, vị đại gia bị Eli điểm danh một cách cực kì thâm tình kia còn chẳng thèm ngẩng đầu, giống như cả Tuyệt Sí quán chẳng còn ai ngoài Richie. Lúc này, tóc đỏ theo thói quen mà lạnh mặt, hết sức chuyên chú tán tỉnh chó con... À không, là trêu chọc.

Chỉ có những người đứng gần Richie mới biết thực ra Richie đã nghe thấy lời phê bình của Eli. Tóc đỏ đẹp trai cúi lưng, chọc chọc con chó mặc bộ đồ màu lam giống hắn đang chổng mông, vẫy đuôi trước mặt hắn, thản nhiên nói:

– Chuẩn, mày nghe kìa, chúng ta bị phê bình.

Chó con ngoạc miệng:

– Gâu âu âu!

Không phải "chúng ta", bị điểm danh chỉ có mình mi thôi!

Richie:

– Tất cả là lỗi của mày.

Chó con:

– Ẳng.

Không phải lỗi của ông đây, nếu là lỗi của ông thì sao người ta chỉ nhắc tên mi?

Richie:

– Eli là kẻ nhỏ mọn như vậy, lần sau gây chuyện phải chọn lúc tâm tình hắn tốt ấy.

Chó con: "..."

Lôi kéo thù hận như vậy, thân là một chú chó con yếu đuối, tôi không trả lời thì anh cũng không có ý kiến phải không chủ nhân? Tôi chỉ là một con chó mà thôi, anh lại không sủa gâu gâu, sao mà tôi hiểu anh nói gì nha!

Giọng nói của tóc đỏ không lớn nhưng sức công phá thì cực mạnh, ít nhất có thể làm cho quán trưởng đứng trên đài nghe rõ tên mình cùng với hai chữ "nhỏ mọn". Vì thế, mắt Eli giật mạnh,hắn nảy sinh ham muốn tột độ là viết một bức thư tâng bốc Richie lên để ngày mai Richie có thể lập tức mãn hạn tù và được phóng thích. Ý tưởng này vừa nảy sinh đã mang đến một sức hấp dẫn cực lớn, làm cho quán trưởng cầm trong tay danh sách phê bình, lâm vào trầm tư.

Mà ngay trong lúc này, thân là cảnh ngục khu, Shad đã bắt tay vào đếm xem tiền lương tháng này của mình sau khi bị trừ thì còn lại được mấy đồng. Tiền thưởng thì khỏi nghĩ đi, từ ngày Richie lên Vương, hắn đã quên mất tiền thưởng là như thế nào rồi.

Trong đám mây đen đặc vây quanh Eli, lễ đường rơi vào im lặng đáng sợ. Người khu 2 đã quá quen với đức hạnh của Vương nhà mình, mấy đứa mới tới còn lộ chút xấu hổ, ma cũ thì đã là thấy nhưng không thể trách mà nhàn nhã buôn chuyện ngay trong tâm bão.

DK đứng đầu hàng, nghĩ một chút rồi vỗ vỗ vai Richie, tựa như muốn nhắc nhở hắn chú ý về vấn đề tiết tháo. Nhưng kẻ bị quấy rầy lại chỉ thu hồi lực chú ý từ chó con, quay lại hỏi DK muốn gì. Đối mặt với câu hỏi đúng tình hợp lí của Vương, DK im lặng, sau đó lắc đầu.

Chú Spader đứng cạnh DK, gãi gãi mũi, nhìn về phía DK đang im lặng liếc mình, lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ biểu hiện "Đã bảo rồi mà".

Đây chính là chủ trương nuôi thả tốt cho sự phát triển về cả thể chất lẫn tinh thần của Richie.

Vì thế, tiền lương của Shad cũng lên xuống như điện tâm đồ theo sự nuôi thả tốt cho cả thể chất và tinh thần, theo Richie... Mà không, phải nói là theo hoạt động của Richie và chó con của hắn mà lên xuống. Có đôi khi Shad rất muốn hỏi Richie, thân là một động vật cỡ lớn như vậy, vì sao Richie lại không ngủ đông, như vậy thì ít nhất một năm của mình còn có hi vọng.

Một năm có 365 ngày thì có 360 ngày vừa mở mắt đã muốn chết đuối luôn trong bồn tắm, đây không phải là cuộc sống con người mà. Huống gì năm nay số lượng hỗn thế ma vương đã biến từ một thành tổ hợp một người một chó. Shad cho rằng ngày mình muốn chết đã thêm 5 ngày nữa.

Shad nhìn đôi mắt đang phóng điện của Eli, bắc loa tay gọi Richie:

– ... Hay anh đứng lên đi?

– Vì sao?

Bởi anh chỉ cần nhìn một cái thôi là sẽ nhận ra cả thế giới đang đứng, chỉ có mình anh ngồi. Shad bày ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

– Đứng thoải mái hơn?

– ...

Richie nghĩ một lúc, cũng không nói là "Không thoải mái" mà nói:

– Từ sau khi tôi trưởng thành rồi vào quân đội, không còn ai có thể làm cho tôi đứng nghe đâu. À, còn nữa, vị cấp trên có tư cách bắt tôi phải đứng nghe hắn nói thì sau khi tôi tốt nghiệp trường quân sự, hắn đã trở thành người phải đứng nghe tôi nói.

SO WHAT? Thế này là thế nào? Tôi chỉ là một cảnh ngục cỏn con, anh nói với tôi mấy cái thứ thô bạo này làm gì? Làm tôi sợ chết khiếp thì ngài nhận được ưu đãi gì sao? Shad phun máu nhưng không phản bác, hắn biết Richie chưa bao giờ khoe bậy, đó là một kẻ tới nơi tới chốn, vậy nên mỗi một câu của hắn đều là giọng trần thuật cực thành thực. Mọi ấm ức là do mọi người tự chuốc lấy mà thôi.

Ngồi trên sàn một lúc, hắn bỗng nói:

– Shad?

Ngay khi cảnh ngục mặt công cộng nghĩ đại gia này đang hồi tâm chuyển ý, Richie lại nhìn hắn:

– Không đứng lên được không? Đứng lên cứ cảm thấy là lạ.

Shad: "..."

Là lạ.

"Là lạ" ở chỗ nào?

Nhớ đến buổi sáng, lúc vừa rời giường, soi gương cảm thấy tóc mình bỗng dựng ngược lên cả 3 phân, cảnh ngục mặt công cộng cắn răng mới nghiến ra nổi một chữ "Được".

Vì thế Richie tiếp tục ngồi, phía sau hắn, đội ngũ phạm nhân đang đứng nói chuyện trời ơi đất hỡi thậm chí chưa hề dừng lại. Về phần "vinh dự tập thể", chỉ cần để ý một chút là phát hiện ra ngay, khi mà cả tập thể đều bị kỉ luật, không có một ngoại lệ nào thì cái gọi là "vinh dự tập thể" cũng chẳng là cái đinh gì hết.

– Hâm mộ quá.

Bạch Đường đứng trong góc tối, cười tủm tỉm rồi sờ mũi. Hắn vỗ vỗ cảnh ngục còn cao hơn mình một cái đầu, cũng chính là Rake, nói tiếp:

– Chó con đáng yêu quá, ngay cả Richie như thế mà giờ cũng giống người rồi. Hừm, tôi cũng muốn nuôi thú cưng... Cậu thấy sao, Rake?

Cảnh ngục khu 4 là Rake, là cảnh ngục có tố chất cao nhất từ khi thành lập Tuyệt Sí quán tới nay. Bạch Đường từng nói, người có thể ngang cơ với Richie trong cả Tuyệt Sí quán này, ngoại trừ Sei ra cũng chỉ có Rake. Đáng tiếc, người đàn ông này tích chữ như vàng, có tiếng là mặt than trong đám cảnh ngục, cho dù đùa cũng chẳng thấy vui.

Sau khi nghe yêu cầu của Bạch Đường, Rake đang định há miệng đồng ý, bỗng nhớ ra điều gì đó. Hắn liếc liếc mắt, nhìn sang Shad sắp phát điên cách đó không xa. Sau đó, trên khuôn mặt như mặt nạ của hắn nứt một vết, hắn nâng tay kéo mũ để che giấu cảm xúc rồi nói bốn chữ như trảm đinh tiệt thiết với Bạch Đường:

– Nghĩ cũng đừng nghĩ.

– Ừ, thôi đi. Dù sao có cậu ở đây cũng không nhàm chán như vậy.

– ...

– Phải không, Rake?

– Bạch Đường, thời gian thông khí hôm nay của anh bị hủy bỏ.

– Ôi chao, tôi vừa nghe là hoạt động của Vương không bị hạn chế mà.

– ... Khu 4, tôi nói mới tính.

Lại một lần nữa lấy tay kéo mũ, Rake vẫn như cũ liếc Bạch Đường một cái, ném cho hắn một cái nhìn « không thể chịu đựng nổi » rồi đi xuống chỗ các phạm nhân khu 4, giáo huấn mấy kẻ đang nói chuyện rầm rì. Bạch Đường một mình đứng đầu hàng nhìn theo bóng dáng cảnh ngục rời đi, phải nói thêm là kiểu xếp hàng như học sinh tiểu học của khu 4 chính là do một tay Rake mà ra.

Rake rất có khả năng (thật ra trọng điểm là đánh nhau giỏi), thậm chí khiến Richie cũng phải thưởng thức.

Lúc này, thân là tâm bão nhưng Richie vẫn có thời gian hóng chuyện của người khác. Khi hắn thấy Rake đi đánh mấy phạm nhân nói chuyện của khu 4, hắn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh quét một vòng trên mặt Shad, lại quay đầu nhìn mọi người trong khu 2 đang tán gẫu rất vui vẻ sau lưng mình, rồi lại vòng về mặt Shad.

Rồi hắn cứ thế nhìn chằm chằm cảnh ngục mặt đại chúng, không nói gì.

Shad:

– Nhìn cái gì?

Richie diện vô biểu tình:

– Có phải người khu chúng ta rất ồn ào không?

Shad:

– Đây là ông trời mở mắt hay Tuyệt Sí quán chúng ta sắp nghênh đón mùa hè?

– Vì sao anh mặc kệ?

Shad khùng lên:

– Bởi vì Vương huy đang đính trên người chó con của anh đấy, thấy không?

– Thấy, tự tay tôi treo lên mà.

Shad:

– ...

Richie ôm chó, sờ đầu nó, dùng ngữ khí cực kì bao che khuyết điểm, nói:

– Nó không nói được tiếng người, quản làm sao được bây giờ? Cậu đừng làm khó nó.

– ...

– Đúng không?

Lúc này, trừ bỏ "Đúng" thì ông đây có thể trả lời cái khác sao? Shad ngã nhào trong vũng máu, bày tỏ mình hoàn toàn không trả lời được loại đối thoại thần kì này. Nhưng Richie không định buông tha Shad, bộ dáng yên lặng ngoan ngoãn của khu 4 bên kia dường như đã ảnh hưởng tới Richie. Vì thế, hắn tiếp tục bổ một đao xuống cảnh ngục mặt đại chúng đang nằm trong vũng máu:

– Cậu xem, Rake làm được, sao cậu không làm được?

Khi Richie đang rất đúng tình hợp lí nói những lời này với Shad, cảnh ngục mặt đại chúng ước ao xiết bao rằng mình có thể phun một ngụm cẩu huyết lên bản mặt anh tuấn của đại ca nhà mình. Con mẹ nó, quán trưởng Eli cũng nhìn thấy tên kia với Bạch Đường có một chân, chứ không thì làm sao mà tên trâu bò đánh mãi không ra nổi một cái rắm kia lại cam tâm tình nguyện lao vào Tuyệt Sí quán mà làm trâu làm ngựa cho Bạch Đường cơ chứ. Có biết vì sao mà người ta nói là "Không có tình yêu nào là không có lí do" không hả?

Chúng ta thì không có cái thứ thần kì như thế, đại ca ạ, nhưng mà hận có lí do thì đếm cả ba ngày cũng không hết. Mỗi cuối năm, khi kết toán tiền lương, ông đây cầm sổ lương đều nghĩ mình là nằm mơ, anh nghĩ là vì sao? Con số trong sổ lương giảm dần theo năm tháng chính là nhân chứng và bằng chứng tốt nhất cho thù hận trong mỗi năm của chúng ta. Tôi đều ghi kĩ đấy nhé đại ca, chờ ngày ra tù tôi sẽ đóng lại thành quyển cho anh làm kỉ niệm.

– Xem chừng anh có chút bất mãn.

– Không có.

– Được rồi, thật ra tôi cảm thấy anh cũng khá đấy.

Cảm động quá, nếu không có chữ "đấy" thì tôi còn cảm động hơn. Shad ôm ngực, nghĩ thầm cuối cùng mình có thể thở một hơi rồi, cũng phải thôi, bạch nhãn lang còn biết sưởi ấm cho ân nhân rồi mới ăn thịt mà, Richie mặc dù có chút phi logic nhưng dù sao thì...

Dưới ánh mắt an ủi của Shad, Richie cúi đầu sờ tai chó con, chậm rãi nói:

– Như anh mang chó con đến cho tôi, còn tặng quần áo cho chó của tôi nữa.

Ừ, tuy chuyện này chỉ là muỗi đốt inox thôi, cũng không đáng kể gì, nhưng miễn cưỡng tính được, thế còn gì nữa?

Richie: "..."

Shad: "..."

Richie: "?"

Shad:

– Hết rồi?

Richie:

– Còn gì nữa à?

Shad: "..."

Richie:

– A, Eli lải nhải xong rồi.

Nói xong câu đó, Richie thả chó con trong ngực mình xuống đất rồi đứng lên, vỗ vỗ mông dù không hề dính bụi bẩn, hắn nhìn bốn phía như đang tìm cái gì. Cuối cùng, trong ánh nhìn xuất huyết của Shad, Richie bình tĩnh nhận lấy quyển sổ tay được chú già Spader tìm về từ một góc sáng sủa nào đó.

Chú già Spader:

– Làm lại một quyển thì phải tự mình đến văn phòng quán trưởng, nội dung trong sổ là bí mật, nếu bị những người đã ra tù mang đi thì không tốt... Được rồi, tôi biết cậu không quan tâm cái này, trọng điểm là nếu làm mất, vì thận trọng thì chính người làm mất sẽ phải đến chỗ quán trưởng kí tên bổ sung.

Richie: "..."

Chú già Spader:

– DK cũng làm mất, viết bản kiểm điểm hơn mười nghìn chữ.

Richie:

– Tôi sẽ cẩn thận, chú già ạ.

Tóc đỏ cầm lấy cuốn sách thật dày mà mình chưa bao giờ đọc qua một cách tử tế, tay rõ ràng dùng sức hơn. Sau đó, như lời yêu cầu của Eli, hắn mở ra một tờ nói về quy định, liếc liếc hai cái rồi bắt đầu chậm rãi nhếch miệng trong tiếng đọc của những người đằng sau.

Đằng sau Richie, DK nhìn chằm chằm một bên mặt của chú già Spader một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên nói:

– Tôi không làm mất, càng không phải viết kiểm điểm.

– Điều thứ mười tám, tôi thề giữ mọi bí mật về Tuyệt Sí quán, kể từ ngày tôi rời khỏi nơi này... Tôi biết...

Chú già Spader ngừng đọc, quay đầu, bình tĩnh nhìn DK:

– Chẳng qua không nói sinh động thế thì Richie sẽ không chịu nghe.

DK: "..."

Nguyễn Hướng Viễn đã xem toàn bộ từ đầu tới giờ: "..."

Chú già Spader:

– Ha ha.

Shad nhận ra rằng mỗi sáng thức dậy, thấy tóc trong gương dựng ngược lên hoàn toàn không phải là ảo giác.

Hội nghị chấm dứt là sẽ tới các Vương tổ chức họp cao tầng của khu mình. Khi các khu khác túm năm tụm ba một chỗ, người của cao tầng khu 2 cũng bắt đầu tìm kiếm Vương của mình. Cho đến khi bên khu của Sei bắt đầu nhốn nháo tan họp để đi ăn cơm, người khu 2 mới tìm thấy Vương của mình đang ở trong một góc lễ đường, ôm chó ngủ say sưa.

Chủ ngủ, chó cũng ngủ.

Chẳng qua dáng ngủ của Richie không giống với chó con, hắn chống cằm, dựa vào tường, dáng ngủ này quả nhiên nhã nhặn.

Bị lay tỉnh, Richie mở đôi mắt màu lam sẫm còn mông lung, chỉ nói hai câu:

Câu thứ nhất:

– Tuần này bị mắng, trước khi Eli quên mất chuyện này, xin mọi người hành động khiêm tốn.

Câu thứ hai:

– Cứ thế đi, tan họp.