Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 37




Nguyễn Hướng Viễn dùng thân mình béo ú ít vận động chạy như điên, khi nó đang gian nan đẩy cửa, Richie có thể thấy mỡ trên người nó tựa như từng đợt sóng biển xô vào lại dạt ra theo từng động tác của nó. Trầm mặc một lát, kiên nhẫn nhìn chó con khổ sở tìm cách đẩy cửa, Richie thở dài, cất bước, dùng ba mươi giây đuổi theo chó con. Giây thứ 31, mặt hắn không chút thay đổi, túm lấy cổ con chó đang "cảm thấy mình đã cố hết sức chạy như điên" kia mà nhấc lên.

Dựa vào tường hành lang rồi ngồi xuống, đặt chó con lên đùi, Richie tàn bạo dùng bàn tay cứng như thép của mình mà đánh hai phát vào mông nó. Lực đạo quả thật là lãnh khốc vô tình, dùng một câu thật hình tượng mà hình dung thì chính là Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy xương đuôi của mình sẽ bị bàn tay này đánh cho vỡ nát.

Đánh con xong, ba chó đứng lên, khi hắn "Hử" một tiếng thật trầm, chớp mắt phát hiện chó con đang vặn vẹo hòng thoát khỏi sự khống chế của bàn tay ma quỷ, mặt hắn vẫn không thay đổi, tiếp tục phết một phát lên mông nó.

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu!

Richie:

– Câm miệng.

Nguyễn Hướng Viễn:

– ...

Thế giới yên tĩnh.

Tiện tay đặt chó con lên vai, Richie một lần nữa cầm lên đống vải bị Nguyễn Hướng Viễn đạp nát có trị giá 6 con số 0, xoay người đi tới thang máy chuyên dụng cho Vương. Đứng trước thang máy, hắn do dự một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm nhấn một nút.

Lúc này, Nguyễn Hướng Viễn như một cái áo khoác lông chó vắt trên vai Richie, chó con hư đốn xoay cổ, ngửi ngửi mặt chủ nhân ngu xuẩn. Trước khi chóp mũi ướŧ áŧ của nó chạm vào khuôn mặt thần thánh không thể xâm phạm, đầu chó lại ăn một cái cốc. Xì một tiếng khinh miệt, nó không cam tâm tình nguyện mà rụt đầu lại.

Hoạt động của Vương không bị khống chế. Trong Tuyệt Sí quán, bốn vị Vương có thể tùy ý ra ngoài mà không cần phải chờ đến thời gian hóng gió, nhưng tại thời điểm trước bữa tối, sau giờ nghỉ trưa như thế này thì bên ngoài chẳng có lấy nổi một con quỷ. Nguyễn Hướng Viễn vắt trên vai chủ nhân ngu xuẩn, làm sao cũng không đoán được con hàng này muốn đi đâu.

Khi vào thang máy, chó con phát hiện dường như Richie không có ý muốn ra khỏi khu 2.

Cửa thang máy mở ra, hắn ra khỏi thang máy, thẳng hướng cửa khu 2 mà đi. Khi chỉ còn vài bước là ra khỏi khu 2 thì hắn chuyển hướng, rẽ một cái, đi vào hành lang bên phải tầng 1.

Nguyễn Hướng Viễn có chút tò mò, ngẩng đầu nhìn. Sau khi vào khu 2, hoàn cảnh địa lí của khu này đã bị nó tìm hiểu hết rồi, thế nhưng trong trí nhớ, chó con chưa bao giờ tới hành lang này. Không giống ở tầng trệt có những phòng tù dày đặc, giờ phút này, họ đi trên hành lang mà hai bên trắng bóc, tường sạch sẽ, có vẻ như mỗi năm đều được sơn lại một lần, không hề có dấu vết loang lổ. Nhìn kĩ, chỉ có ở cuối hành lang mới thấy một căn phòng.

Căn phòng này chính là đích đến của Richie.

Đứng trước cửa, Richie nhẹ tay gõ gõ.

Đáp lại bọn họ là yên tĩnh.

Richie hơi nhăn mày, lại gõ cửa, vì đang bất mãn nên dùng lực có mạnh hơn chút, thế nhưng bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chó con quay đầu nhìn một bên mặt hắn, phát hiện sau khi chờ một lúc thì chủ nhân nhà mình đã hết kiên nhẫn, hắn hạ tay xuống, nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, ước chừng hắn dùng một phút để đấu tranh tư tưởng rồi đặt tay lên tay nắm cửa.

Cái đuôi như sâu lông của chó con vẫy vẫy, lỗ tai dựng thẳng.

Chẳng cần dùng chân chó cũng nghĩ ra, đại gia Richie sau ba lần gõ cửa đã mất hứng. Bây giờ, hắn đang bày ra bộ dáng chuẩn bị dùng bạo lực phá cửa mà xông vào.

Ngay khi chó con ngừng thở chuẩn bị xem biểu diễn, trong phòng bỗng vang lên tiếng ghế đổ, cùng với một loạt những tiếng mắng chửi mơ hồ nhưng thật quen tai, một ai đó lết dép lê loẹt xoẹt chạy tới. Richie chớp mắt, thu lại tay đặt trên cửa. Giây tiếp theo, cánh cửa không giống bình thường kia được mở ra trước mắt một người một chó.

Sau khe cửa, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc gây cảm giác thất vọng cho chó con.

Giống như khi bạn tràn đầy mong chờ mở hộp quà sinh nhật và hi vọng đó là máy chơi game đời mới nhất, khi mở ra rồi lại thấy đó là máy game đời cũ, chính là loại tâm tình phức tạp như vậy. Tâm tình đó thật thích hợp dùng tám trăm chữ miêu tả, tiêu đề có thể lấy là "Dự đoán và sự thật" chẳng hạn.

– Shad.

Tóc đỏ đứng ngoài cửa, đơ mặt gọi một tiếng, như hoàng đế giá lâm nói tiếp:

– Đứng ở cửa làm gì, để tôi vào.

Tựa như người đang trong phòng, cũng chính là Shad, thật ra chỉ là một người giúp việc tới đây quét dọn, mà Richie mới là chủ nhân đường đường chính chính của căn phòng vậy.

Nguyễn Hướng Viễn đồng tình nhìn cảnh ngục mặt đại chúng hiện lên biểu tình tan vỡ, sau đó yên lặng mở cửa, để cho người đàn ông cùng con chó trên vai của hắn ta vào phòng. Trong phòng không có nhiều đồ lắm, có giường, tủ, còn có một cái tủ lạnh hai tầng nhỏ, tốt hơn một chút so với đồ dùng tầng một của nhà tù nhưng lại không hơn được tầng hai.

Nguyễn Hướng Viễn xòe chân đếm, phát hiện ra ngoại trừ tầng cao nhất do Vương độc chiếm thì trong Tuyệt Sí quán, thiết bị của mỗi một tầng sẽ dần tăng cấp. So sánh như vậy, lại liếc nhìn phòng cảnh ngục, chó con yên lặng quyết định từ nay về sau ít bắt nạt Shad hơn một chút.

Mà thân là chủ nhân của chó con, Richie khi vào phòng cũng khinh bỉ nhiều hơn, không chỉ không chịu nói lời khách sáo đúng phận khách đến mà còn xoi mói nhìn quanh, than thở một tiếng "Chật quá". Hắn thu hồi tầm nhìn, đem tầm mắt chuyển tới người đang đứng một bên khó hiểu nhìn mình, mái tóc ướŧ áŧ hiển nhiên chứng minh là cảnh ngục mặt công cộng vừa tắm xong đã chạy vội ra. Lúc này hắn mới tạm dừng một giây, rốt cục nhận ra căn phòng mình đang xoi mói là thuộc về Shad.

Không thèm nhìn mà đi qua cái ghế duy nhất trong phòng, Richie đến bên giường Shad, ngồi xuống.

Shad há miệng thở dốc, mặt như sắp khóc, yên lặng chỉ vào cái ghế bị ngó lơ. Richie hoàn toàn không hiểu ý, nhìn động tác của Shad, do dự một lát rồi cuối cùng gật đầu, cực kì từ bi mà nói một câu:

– Ngồi đi.

Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy Richie chỉ nói thêm một câu nữa, Shad sẽ bật khóc ngay lập tức.

Yên lặng dùng khăn tắm trên vai lau tóc, sau một hơi hít thở sâu, Shad vẫn chạy như điên, thật vui vẻ tới bên cạnh cái ghế được Richie ban ơn cho ngồi, mà rõ ràng trên cái ghế có dòng chữ "thuộc về Shad", sau đó đặt mông ngồi xuống, hai tay đặt lên hai bên thành ghế, Shad nghiêng đầu:

– Cơn gió nào thổi anh... Hở?

Trước khi cảnh ngục mặt công cộng nói xong, Richie đã nhanh tay ném đống vải màu lam trong tay ném vào mặt anh ta... Tuy là kết quả không thể thay đổi, nhưng ít ra lúc đầu hắn cũng không định ném bộ quần áo kia vào mặt Shad.

Một tay tóm đám vải nát xuống, khi Shad cảm thấy có biến mà cúi xuống, nhất là lúc nhìn rõ trong tay mình là cái gì, trên mặt cảnh ngục liền xuất hiện vết nứt. Cầm đám vải nát, cảnh ngục run run, biết rõ còn cố hỏi:

– Đây là cái gì?

– Chế phục.

Richie bình tĩnh trả lời.

– Chế phục...gì?

Chó con đang ghé trên vai Richie thở hắt một cái, đạo lí đơn giản vậy làm gì mà anh không biết chứ cảnh ngục mặt đại chúng.

Đối với vấn đề thứ hai của Shad, Richie cũng không vội trả lời mà "À" một tiếng thật dài, tạm dừng mười lăm giây mới tiếp tục thản nhiên:

– Bộ phải mặc ngày mai ấy, không nhận ra sao?

Câu trả lời đúng tình hợp lí còn mang theo nghi vấn khờ dại của Richie như một thanh kiếm sắc từ trên cao đâm xuống, tàn nhẫn đâm vào cảnh ngục mặt đại chúng.

Tôi con mẹ nó nhận ra cái này, dù cho nó có từ chế phẩm cao cấp biến thành cái dạng này!

Shad:

– Tôi đang hỏi anh...

Sáng nay tôi mang nó tới phòng giam nó còn sạch sẽ phẳng phiu như mới sau đó dùng hai tay rất trân trọng giao nó cho anh rồi tiếp theo nó đã ở chỗ anh chịu đựng bi kịch nhân gian thê thảm nào nó bị mặc trên cây lau nhà phải không phải không mau nói cho tôi biết đi!!!!!!

Richie:

– Dù cậu muốn hỏi gì đi nữa, đúng!

... Đúng? Là hai bàn chân của chó nhà anh đó đại gia à!

Shad tan vỡ mất, không ngờ sau khi vất vả lắm mới có chút thời gian tắm rửa, thư giãn lại xảy ra chuyện này. Cầm trong tay đống vải nát kia, mở ra, ở vạt trước là một vùng lớn toàn nước miếng và đám lông trắng của loài động vật nào đó dính đầy, làm cho cảnh ngục mặt đại chúng cuối cùng đã hiểu chế phục sang quý biến thành thế này là kiệt tác của ai.

Ngẩng phắt đầu lên, Shad thấy trong đôi mắt lam bình tĩnh của Richie phản chiếu một đôi mắt lam vừa bình tĩnh vừa vô tội khác.

Richie: "..."

Shad: "..."

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu âu âu!

Cảnh ngục mặt công cộng à, thật đáng tiếc thay, dù anh có nói nhiều thế nào tôi cũng không hiểu, bởi vì tôi là chó anh là người, có giỏi thì anh sủa gâu gâu đi.

Nguyễn Hướng Viễn nói đúng, Shad không chỉ muốn nói mà hắn có rất nhiều lời muốn nói. Hắn hít sâu, đang chuẩn bị phát biểu bài cảm tưởng dài ba ngày ba đêm cũng nói không hết của mình thì một lần nữa, hắn bị Richie chặn họng.

Chỉ thấy tóc đỏ có vẻ đoán trước được nên đã xoay người, túm lấy chó con trên người mình xuống, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú và đôi môi co giật của Shad, hắn nhấc hai chân trước của chó con lên, đám lông trắng trên cái bụng béo hoàn toàn phù hợp với màu trắng của đám lông trên chế phục, lắc lắc nó trước mặt Shad.

Shad: "..."

Richie:

– Nhìn đi, tôi đánh nó rồi.

Shad: "..."

Tất nhiên anh đã đánh nó, cứ nhìn nó đang le lưỡi suиɠ sướиɠ nhìn ông đây, lại còn bán manh thế kia là có thể nhìn ra được nó đã bị giáo dục, sâu sắc, cỡ nào.

Richie:

– Cho nên ngày mai tôi xin nghỉ phép.

Shad: "..."

Xin nghỉ? Xin cái gì nghỉ? Hội nghị sáng mai á? Vì sao lại xin nghỉ phép? Logic ở đâu?

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu âu, ẳng!

– Vì không có quần áo mà!

Richie hợp lí nói vậy.

– ...

Dùng một giây đồng hồ liền quyết định mình cả đời này cũng không có phần thắng trước tổ hợp thần kì gồm chủ nhân thần logic và con chó vô liêm sỉ của hắn, cảnh ngục mặt công cộng vô lực vuốt mặt, ném bộ chế phục đã biến thành giẻ lau xuống chân. Shad đứng lên, đi đến bên cạnh tủ quần áo, sau đó nửa người cũng nhào vào trong tủ, đào bới nửa ngày cũng tìm được một cái hòm bề ngoài cực kì tinh xảo từ đáy tủ, lôi nó ra.

Thành thật mà nói thì dựa theo bề ngoài của cái hòm này có thể biết đây là một trong những thứ đáng giá nhất trong phòng Shad, ừm, không có "một trong".

Nguyễn Hướng Viễn nhìn Richie. Hắn chớp mắt, biểu tình này rõ ràng là hắn nhận ra cái hòm. Hắn đặt chó con xuống đất, tới bên cạnh Shad, khá có hứng thú mà cúi đầu nhìn.

Shad xoay mật mã, thành công mở được hòm. Sau đó, cảnh ngục mặt đại chúng có vẻ vui, lấy từ bên trong ra một bộ chế phục, bên ngoài còn có một cái áo khoác, mới tinh và sạch sẽ, không bới ra được một điểm xấu. Thật giống như bộ quần áo ban sáng trên sofa bị chó con đè ép bây giờ đã đầy máu mà hồi sinh.

– Từ lúc chó con tới đây, tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy. May mà ông đây chuẩn bị từ sớm... Hóa đơn làm chế phục đêm nay sẽ đưa từ Tuyệt Sí quán ra ngoài, nửa tháng sau sẽ tới tay tài vụ của gia tộc Reines.

Trong tiếng lẩm bẩm của Shad, Richie im lặng nhận lấy chế phục, Nguyễn Hướng Viễn trợn mắt.

Giây tiếp theo, một cái gì đó nhỏ hơn rất nhiều bị ném lên mặt chó con đang trợn mắt.

Chó con sủa một tiếng, nâng chân gạt xuống.

– Vải thừa cũng làm cho mày một bộ đấy, thằng nhóc thối.

Shad bất mãn than thở, cầm lên cái túi bên cạnh chó con, kéo khóa xuống, lấy ra từ bên trong một bộ chế phục tinh xảo giống hệt của Richie, chẳng qua có bốn cái ống tay.

Chế phục của chó con.

Khi Nguyễn Hướng Viễn đang vùi mũi ngửi ngửi bộ quần áo chuyên dụng cho chó kia, nó nghe thấy Shad nói "Quần áo cha con" gì đó.

Richie đứng một bên, nhìn nhìn trong chốc lát, cuối cùng cực kì chân thành nhả ra hai chữ:

– Cảm ơn.

– ... Không có gì... Vì nghe một tiếng cảm ơn này của anh, tôi đây già đi mười tuổi.

Shad lau mặt, thần tình thương hải tang điền.