Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 22




Tác giả: Thanh Miễn

Năm Richie 10 tuổi, hắn từng có một con rất đẹp, đó là món quà cha hắn thưởng khi hắn thành công nhảy lớp lên cấp 2 từ năm 9 tuổi.

Cho dù đã trôi qua thật lâu, mãi cho đến hôm nay, thời gian đã trôi qua hơn 20 năm, khi thằng nhãi tên Chuẩn kia không hài lòng chuyện gì sẽ đều lang tâm cẩu phế há mồm cắn hắn, hoặc là khi hắn nói chuyện mà nó không có kiên nhẫn để nghe thì thằng nhãi đó sẽ ôm chân lăn qua lộn lại, hắn đều nhớ tới mình từng có một con mèo con, con mèo nhỏ thật là bám người.

Cái tai mèo mềm mại đến kì lạ, đôi mắt tròn như tràn ngập tò mò, vào mỗi sáng sẽ nhẹ nhàng liếm hắn để gọi hắn dậy. Khi hắn đọc sách, nó sẽ lười biếng nằm phơi nắng bên chân hắn hoặc là kêu meo meo để xin hắn một cái ôm. Đó là một con mèo cái tinh ranh giống hồ ly nhưng rời xa Richie sẽ như không sống nổi, Richie đã từng đi đâu cũng mang theo nó.

Mãi cho tới một ngày, con mèo nhỏ nghịch ngợm đó chơi đùa bên cửa sổ tầng hai, bởi vì nó muốn bắt được sợi len như tung ra khỏi cuộn len nào đó bên ngoài cửa sổ, nó trượt chân ngã xuống bụi hoa dưới sân. Lúc ấy, đang đọc sách bên cửa sổ, Richie đã nhìn thấy hết thảy. Sau một tiếng kêu thảm thiết của con mèo cái lúc rớt khỏi cửa sổ, Richie lúc ấy mới mười tuổi đã ngẩn người, rồi lập tức gấp sách lại mà sắc mặt không hề thay đổi.

Mọi người đều nói mèo có chín mạng, con mèo nhỏ kia thật sự không chết, nó ngã gãy chân phải thôi.

Khi mèo nhỏ ngẩng đầu, nó thấy cậu chủ nhỏ của mình im lặng đứng không xa bụi hoa nhìn mình. Con mèo nhỏ khó nhọc đứng lên từ trong bụi hoa, đám lông trên lưng còn vướng vài cánh tường vi, lết chân chậm chạp hướng về phía cậu chủ rồi kêu meo meo, cũng giống như mọi khi nó vẫn thường làm nũng cọ cọ vào ống quần cậu.

Lúc ấy, mọi người đều nghĩ thiếu gia Richie đã bị sợ đến ngây người.

Thậm chí, họ còn tưởng đến cảnh thiếu gia có thể giống như những đứa trẻ bình thường mà rơi vài giọt nước mắt con trẻ nữa.

Nhưng họ chẳng đợi được điều gì, Richie trầm mặc đứng một lát, trong ánh mắt chăm chú của mọi người mà lùi từng bước về phía sau.

Hắn, năm ấy mười tuổi, xoay người lại, dùng giọng nói bình thản sai người hầu gọi cho bác sĩ thú y của mèo con. Từ đầu tới cuối, hắn không hề cúi thắt lưng để sờ đầu con mèo nhỏ đáng thương kia, thậm chí không thèm cho nó một ánh mắt trấn an.

Đó là vật nuôi đầu tiên cũng là cuối cùng trong đời Richie, mãi cho tới khi Chuẩn xuất hiện. Một thời gian rất dài sau này, kí ức có thể nhắc nhở hắn rằng bên hắn đã từng có một con vật lông xù, là một sinh mạng nhỏ bé mà rời đi hắn nó sẽ không sống nổi, chính là kí ức về đơn thuốc từ tay bác sĩ thú y, bên trên viết đầy những tên thuốc thật sang, thật quý. Còn hắn, hắn dùng bút máy, tự mình hạ bút kí tên bên trên tờ giấy đó.

Chữ kí có vẻ tùy ý mà lười nhác, cũng giống y như vài năm trước, hắn lần đầu kí tên lên công văn khi hắn giành được quyền từ tay cha mình.

Hồi đầu, bác sĩ thú y còn có thể cẩn thận báo cáo lại tình hình của con mèo nhỏ với đứa trẻ mặt lạnh này hằng ngày, thậm chí còn báo cáo một ít tin như "Con mèo nhỏ đã bắt đầu ăn được một ít cơm", những tin ông ta nghĩ sẽ khiến cho đứa trẻ vui lên một chút. Nhưng ông ta dần phát hiện ra, dù mình nói gì chăng nữa, phản ứng của đứa trẻ đối với mình sẽ vĩnh viễn chỉ là một cái gật đầu.

Phản ứng nhiều nhất là khi ông ta nói cho đứa trẻ rằng mình sẽ chuẩn bị làm phẫu thuật hồi phục chức năng cho con mèo nhỏ, quyển sách trên tay đứa trẻ được lật qua một trang mới, nó gật đầu, dừng lại một chút. Lúc này đây, cuối cùng đứa trẻ cũng chịu nói chuyện, tuy rằng chỉ ngắn ngủn hai câu:

– Được rồi.

Richie vẫn nhớ lúc ấy mình đã trả lời vị bác sĩ thú y thế này:

– Về sau không cần báo lại với tôi những chuyện đó.

Sau đó, Richie nghe được tin từ người hầu rằng con mèo nhỏ đã có thể chạy nhảy, nhưng nó chưa bao giờ tới gần phòng của hắn. Khi đó, đã qua một năm kể từ ngày con mèo nhỏ bị gãy chân. Động vật có linh tính, chúng nó có thể mẫn cảm nhận biết được tình cảm của con người với mình, là yêu thương hay là chán ghét, hay là trước yêu thương nhưng sau chán ghét. Nguyện vọng quay về như cũ chỉ là từ một phía mà không phải xuất phát từ cả hai bên, con mèo nhỏ từng bám theo Richie cũng đã nhận ra rồi.

Cho nên, từ đó về sau, nó biến mất khỏi cuộc sống của Richie.

Mà đối với tất cả chuyện đó, Richie lúc này đã 11 tuổi, buông quyển sách trong tay xuống, cặp mắt lam cũng không xuất hiện nhiều tình tự lắm.

Hôm sau, con mèo kia bị đưa đi.

– Chẳng vì sao cả.

Đối mặt với người duy nhất coi như nói chuyện được với hắn, cũng là người chị trong hai chị em thế gia kia, giọng nói của Richie kiêu ngạo mà lãnh đạm:

– Tôi không cho phép bên cạnh mình xuất hiện bất kì thứ gì mà tôi không thể khống chế, đồ của tôi, chỉ có thể do tôi quyết định số phận của nó.

Chó con tổng kết đúng cực kì, trên thực tế, từ chuyện này có thể nhìn ra Richie từ nhỏ đã là một tên khống chế cuồng đến độ biếи ŧɦái. Đó chính là một đoạn tuổi thơ chẳng lấy gì làm tự hào của thần logic.

Sau con mèo nhỏ đó, trong chủ trạch của Lôi gia không bao giờ còn có thêm bất kì vật nuôi nào khác. Đám cá chép hoa được nuôi trong hồ, còn cả con mèo hoang chỉ sau giữa trưa mới xuất hiện, uể oải ăn chút gì đó từ trên tay hắn, sau khi ăn no phơi nắng đã đời sẽ không chút do dự rời đi, chính là những sinh vật (tính cả nhân loại) gần gũi với Richie nhất.

Năm 12 tuổi, Richie được giải nhì trong cuộc thi nghiên cứu khoa học của trường cấp 3.

Cùng lúc đó, gia chủ nhà họ Reines, cũng chính là cha của Richie đã phát hiện được điều gì đó bất thường. Sau khi khen thưởng thỏa đáng cho đứa con xong, hai cha con đã nói chuyện trong thư phòng suốt đêm. Ngày hôm sau, từ thư phòng đi ra, Richie vẫn là Richie, nhưng gia chủ nhà họ Reines lại như già đi vài tuổi. Chẳng ai biết nội dung cuộc đối thoại của hai cha con là gì, nhưng gần như ngay lập tức, gia chủ nhà họ Reines đã tuyên bố nghiêm cấm mọi hành vi nhảy lớp của đứa con.

Richie ngoan ngoãn học xong cấp 3, sau đó tốt nghiệp đại học, gϊếŧ người, lập tức vào Tuyệt Sí quán.

Sau khi vào Tuyệt Sí quán, vừa chấm dứt ba tháng bảo hộ theo truyền thống cho người mới, hắn không hề gặp khó khăn nào, giống như dự kiến của mọi người mà dùng thời gian nhanh nhất lập nên lịch sử mới của Tuyệt Sí quán, dễ dàng đi tới đỉnh tháp trong chuỗi thức ăn của Tuyệt Sí quán.

Sau đó, cuộc sống bình thản đến đáng sợ.

Khu 2 không thiếu người mạnh thế nhưng luôn thiếu người có thể uy hiếp được vị trí của tân vương.

Mãi cho đến một ngày đông nào đó, hắn tỉnh lại vào nửa đêm, tiếng gió tuyết thổi ngoài cửa sổ thật giống như có động vật nhỏ đang cào cửa đòi vào, hắn – kẻ vốn dĩ đang hô hấp đều đều, bỗng ngừng lại một chút. Trong đêm đen, hắn mở mắt, không hề có một dấu hiệu nào, đôi mắt lam trong đêm u ám giống hệt như đôi mắt của quỷ hồn.

Xốc chăn lên, hắn để chân trần bước tới mở cửa sổ, gió lạnh mang theo bông tuyết hỗn loạn thổi vào căn phòng đang bật sưởi. Richie sờ mũi, cũng chẳng biết vì sao, hắn bỗng nảy ra ý muốn có một con vật nhỏ để nuôi.

Bây giờ, hẳn là đã có khả năng chăm sóc cho vật nhỏ rồi.

Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, ở trong hoàn cảnh trời sinh dành cho hắn, hắn đột nhiên nhận thức được rằng mình đã có thể kiểm soát được mọi thứ.

Trong đêm, nhìn bông tuyết tán loạn ngoài trời như lông ngỗng, trong đôi mắt của người đàn ông tưởng như không bao giờ có cảm xúc bỗng lóe lên một chút hưng phấn. Trong căn phòng đã bị gió lạnh thổi hết hơi ấm, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, hai chân lạnh băng của hắn bước lên tấm thảm mềm, hắn nhận thức được rõ ràng cảm giác huyết quản mình đang sôi sục.

Cho nên khi con chó con đó mở mồm cắn hắn, hắn chưa bao giờ nổi giận, bởi vì cặp ranh nanh kia chưa bao giờ cắn rách da hắn.

Cho nên khi con chó con đó bung vuốt cào hắn, hắn chưa bao giờ nổi giận, bởi vì cho dù nó đã khó chịu tới 120%, nó vẫn chỉ lăn qua lộn lại trên giường, trong tầm mà tay hắn có thể với tới.

Cho nên khi con chó con đó là một đứa "bất hiếu" tiêu chuẩn, hắn chưa bao giờ nổi giận, bởi vì Tuyệt Sí quán rộng như vậy, đôi chân béo ngắn ngủn của nó có chạy như điên rời khỏi hắn thì nó có thể chạy xa tới đâu?

Cho nên khi con chó con đó là đồ bạch nhãn lang, chỉ cần thấy Sei là liền sán vào, hắn chưa bao giờ nổi giận, bởi vì trên thế giới này không ai hiểu Chuẩn như Richie, từ nửa tháng trước, khi đôi mắt của chó con và hắn chạm nhau, bọn họ đã có một mối quan hệ phụ thuộc không thể rõ ràng hơn.

Hắn là chủ nhân của nó.

Sống chết của nó, đều nằm trong tay hắn.

– Vậy đấy, sao có thể tự làm mình bị thương hả?

Ngón tay thon dài gãi nhè nhẹ, ngón tay còn mang theo mùi sữa tắm hương trầm cho chó con từ buổi sáng, Richie nhếch môi, không nhẹ không nặng mà búng một cái lên chiếc mũi ướŧ áŧ của nó. Chó con theo thói quen liền duỗi cổ, há mồm cắn hắn, lúc này đây, hắn rất dễ dàng rút ngón tay mình lại.

Ánh mắt tức giận lúc vừa xuất hiện không biết từ lúc nào đã biến mất, không ai biết biến hòa kì diệu đó phát sinh từ lúc nào.

Chỉ có bản thân Richie biết, khi hắn cúi người, đón được con chó con đang chạy như điên về phía mình, thoải mái dùng bàn tay to của mình nâng mông nó, nhấc nó từ dưới đất đầy tuyết lên, quá khứ không còn lặp lại nữa.

Hắn không còn thấy cảnh năm mười tuổi, khi hắn cúi đầu xuống lại nhìn thấy ánh mắt vừa phải chịu đựng đau đớn kịch liệu lại vừa lấy lòng. Trong cặp mắt lam thẫm giống hệt mình đang tràn ngập vẻ ''tìm được chỗ dựa vững chắc'' và vui sướng từ đáy lòng, cái chân mềm mềm thật thoải mái khoác lên lưng hắn, chó con thè lưỡi, hơi thở từ miệng còn mang theo mùi sữa buổi sáng và hơi nước ẩm ướt, ấm áp đang phả lên mặt hắn.

Cùng với bốn phạm nhân khu 3 đang trong tầm mắt mình, hắn dường như thấy được từng nhân tố kháng cự mình đều đã biến mất, sự sợ hãi của chúng chính là bằng chứng hắn đã nắm được tất thảy trong tay.

Chó con bị hắn nâng lên ngang mặt há miệng, bên khóe miệng nó vương vết máu.

Giống như một đứa nhỏ phá phách đang cười đến vô tâm vô phế sau khi gây họa tìm được người lớn đến thu dọn tàn cục, cái đuôi to như sâu lông của nó đong đưa, không phải vì lấy lòng mà là vì nó đang vui, nó đang mừng. Con mẹ nó chứ, anh đây cuối cùng chờ được chỗ dựa vững chắc tới rồi, lúc này có thể yên ổn ngồi xổm bên cạnh mà xem kịch nhé, làm một con chó toàn tâm toàn ý đi ôm đùi người ta.

– Trở về rồi xử lí mày.

Nhéo nhéo lỗ tai mềm của chó con, Richie thả Nguyễn Hướng Viễn xuống đất, đối với uy hiếp cực đại này, con chó tỏ vẻ xem thường vô cùng, giơ lên chân sau gãi gãi tai, thuận tiện nhổ cả nước bọt lên ống quần hắn.

Nguyễn Hướng Viễn ngồi một bên, nhìn Richie nhặt cành cây to như cánh tay lên, hắn ước chừng một chút. Cành cây quá đơn sơ để trở thành vũ khí kia, sau khi bị ném lên lại nằm gọn trong tay hắn, thật giống như bảo kiếm sắc bén nhất trần gian. Bốn tên xui xẻo đang đứng kia thậm chí không kịp chạy trốn, máu của chúng vẩy trên nền tuyết trắng giống như một bức tranh trừu tượng đẹp đẽ, sự đối lập giữa trắng và đỏ vô cùng chói mắt.

Từng vệt máu ghê người như những đóa hoa nở rộ ở nơi từng kẻ kia đứng, tấn công vội vàng và rối loạn của chúng dễ dàng bị Richie hóa giải, so với kẻ đã từng khiêu chiến hắn trong Vương chiến thì bốn tên này chỉ là tép riu. Đến lúc cuối, so với việc dùng vũ khí để thực hiện việc tra tấn linh hồn, hắn càng thích tra tấn thể xác hơn, vì thế hắn ném cành cây xuống, túm lấy một tên gần mình nhất. Phạm nhân là một tên đàn ông trưởng thành mà trong tay hắn lại như một món đồ chơi dễ dàng vỡ nát, hắn túm tóc tên kia, lên gối thật mạnh vào vị trí dạ dày. Khi đối phương phát ra những tiếng rêи ɾỉ thống khổ, Richie chán ghét nhíu mày, nhấc chân đá kẻ kia ra xa năm thước.

Phạm nhân sống dở chết dở bay tới bên cạnh thiếu niên ngồi dưới tàng cây đã ngừng khóc từ lúc nào, ngược lại, thiếu niên còn đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt mà nhìn Richie.

Thứ bay tới khiến cho thiếu niên hoảng sợ, sau khi run sợ, trên mặt thiếu niên lộ ra tươi cười, cho dù từ đầu tới cuối, người đàn ông tóc đỏ đang túm lấy mấy tên cuồng ngược đãi khu 3 không hề nhìn cậu ta lấy một cái.

Năm phút sau, trên mặt đất có ba tên sống dở chết dở, linh hồn sắp thoát xác, chỉ còn một hơi tàn đang nằm. Bọn chúng giống như những món đồ chơi rách nát bị Richie chơi tới chán chê, bị tùy tiện ném đi.

Richie đi tới kẻ cuối cùng, kẻ đó bắt đầu khóc lớn, dưới mông hắn, trên đống tuyết đầy máu bỗng xuất hiện một mảng vàng nhạt. Khi Richie tới gần, kẻ đó bị dọa sợ tới mức tiểu ra quần.

Nhăn mày, Richie bỏ qua ý định đánh tên kia. Tới gần kẻ rác rưởi kia, Richie mặt không thay đổi, nhấc chân đá vào vai hắn ta. Khi tên kia sau khi khóc lóc và cuống cuồng xin lỗi rồi lảo đảo xoay người chạy, Richie nhanh chóng đá vào sau đầu gối hắn. Lúc đầu gối tên kia khuỵu xuống tuyết, Richie nhanh chóng túm cổ tay hắn, vặn ngược lại định bẻ gẫy.

Khi nhìn tới cổ tay đối phương thì hắn ngừng lại.

Chịu đựng vị tanh tưởi đang tỏa ra từ tên rác rưởi kia, trong họng Richie phát ra một thanh âm nghi hoặc.

Mặc kệ tên kia có chịu được tư thế bẻ gấp vượt qua sức chịu đựng của con người không, hắn kiêu ngạo giẫm lên lưng đối phương, ngoan độc túm lấy cánh tay kia về phía mình. Bây giờ, hắn rõ ràng thấy trên cổ tay tên kia có hai vết máu nho nhỏ. Dấu răng kia tuy nhỏ nhưng cực kì sâu, cho dù là dưới thời tiết lạnh thế này thì máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết cắn ấy.

Richie nhìn tên xui xẻo rồi theo bản năng quay đầu tìm chó con, hắn lại thấy chó con cũng đang vui vẻ chạy tới chỗ mình, cái đuôi to thật hiếm khi vểnh lên đang vẫy qua vẫy lại.

Chó con chạy tới bên chân hắn thì ngừng lại, ngẩng đầu há miệng hà hơi về phía hắn. Bây giờ, cuối cùng Richie đã thấy bên dưới cái lưỡi thật dài của Chuẩn, ở bên phải hàm, vị trí lẽ ra phải có một chiếc răng nanh sữa thật nhọn đã biến thành một cái hố đen.

Richie: ''...''

Trước đó, vết máu bên cạnh miệng chó con khiến Richie tức phát điên. Nhưng hiện giờ, cho dù dùng đầu ngón chân để đoán, hắn cũng có thể hiểu được vết máu đó là từ đâu mà đến.

Giống như không thấy ánh mắt trầm mặc của Richie, trong đầu Nguyễn Hướng Viễn chỉ có cái miệng còn ba chiếc răng sữa của mình, còn dùng vẻ mặt quyến rũ mà cọ cọ đùi chủ nhân.

– Gâu âu âu!

Chủ nhân biếи ŧɦái có thấy không, moa ha ha ha, đại gia đây thay răng này! o(*≧▽≦)ツ