Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 20




Tác giả: Thanh Miễn

Khi Richie còn là người mới, Vương của khu 2 là một tên béo đầu trọc.

Béo Trọc là ngoại hiệu mà sau khi hắn vào Tuyệt Sí quán mới có, cũng không biết ai là người đầu tiên gọi như vậy, nhưng dần dần cái tên chẳng dễ nghe này lại khiến người ta khắc sâu còn hơn cả tên thật của hắn.

Béo Trọc là một gã gần trung niên, vào lúc bấy giờ, trong bốn đầu sỏ của Tuyệt Sí quán, hắn là người hăng hái nhất, hoàn toàn không giống bây giờ, ngượng ngùng mà tắc ở tầng 15, không lên cũng chẳng xuống nổi.

Nhưng mọi người đều nhớ rõ một ngày nào đó, Richie, kẻ vừa chấm dứt thời kì bảo hộ, đến trước mặt tên béo này, từ trong mắt tên con lai Đông Nam Á, họ cảm nhận được sự cảnh giác và bất an của bản thân.

Người mới chỉ dùng ba tháng mà lên được tầng 30, đó hoàn toàn là một trang sử mới của Tuyệt Sí quán.

– A, người mới nguy hiểm nha, phá vỡ lịch sử.

Lúc ấy, còn chưa biết mình sắp gặp họa tới nơi, Shad đến gần Thiếu Giai, hai tên cảnh ngục nghiêm mặt cùng nhau ăn bim bim khoai. Shad chế nhạo Sei đang ngồi gần đó đọc báo, vừa nói vừa không ưu nhã mà phun ra cả vụn khoai:

– Anh dùng tận bốn tháng mới đánh bại được Vương cũ mà ngồi lên Vương vị, ôi chao, Thiếu Giai khoe với ông đây liền một tháng trời.

Thiếu Giai không ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh lia một tờ tạp chí qua, đối với Shad đang ngồi cạnh Thiếu Giai liền khinh thường hừ một tiếng.

– Hừ gì mà hừ, phong thủy luân chuyển thôi.

Shad cười tủm tỉm nhìn trận Vương chiến ác liệt cách đó không xa:

– Nhìn sinh lực mới của khu tôi đi kìa... Ôi chao ôi chao, từ ngày vào Tuyệt Sí quán đến giờ chưa bao giờ tôi thấy thắt lưng mình được thẳng như hôm nay, lần này nhất định phải lải nhải cho cậu phát bực, giống như lúc trước cậu ở bên tai ông đây líu ríu "Sei nhà chúng tôi" khiến người ta phiền chết ấy. Hừ, nhà chúng tôi... Ấy, người mới này tên gì?

Thiếu Giai:

– Nói chuyện với cậu thật sự kéo tụt chỉ số thông minh.

– Tên là Richie.

Trước khi Shad hét to khiến người ta xấu hổ, Sei khép lại tạp chí trên tay, không bận tâm mà quét mắt qua trận chiến căng thẳng và khẩn trương phía trước, có chút thờ ơ nhếch môi:

– Cậu giúp người ta làm khuân vác tận ba tháng mà không biết người ta tên gì?

– Cái gì?

Mặt Shad đỏ bừng:

– Tất nhiên tôi biết, kiểm tra mấy người chút thôi!

Thiếu Giai liếc mắt xem thường, Shad ho khan, bóc một gói bim bim to, hỏi Sei:

– Sao anh biết hắn tên gì?

– Hử?

Sei sửng sốt vì bị hỏi, trên mặt xuất hiện biểu tình đơ trong phút chốc rồi lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

– À, bởi vì hắn vừa mới ngày thứ hai vào ngục đã khiêu chiến với tôi, nói rằng có vẻ tôi rất mạnh... Có nhầm không chứ, Shad à, quản người của anh cho tốt đi, người mới khiêu chiến, khiêu một phát đến tận Vương của khu bên cạnh, anh tính để phạm nhân bên tôi bạo động đấy hả?

Khi Sei đang được đà trên đường oán giận Shad, mãi vẫn chưa oán về tới đích, Shad lập tức quyết đoán quay đầu, tập trung vào trận Vương chiến đáng chờ mong gần đó.

Cách đó không xa, Béo Trọc, người đầy những hoa văn xăm trổ kì quái, trên cổ là vòng vàng to như ngón tay, hắn đứng phía trước, đằng sau là toàn bộ phạm nhân khu 2. Ở nơi Béo Trọc không nhìn thấy, bọn họ yên lặng, đa số đều để lộ vẻ chờ mong và hưng phấn với trang sử mới.

Trong bốn vương, Béo Trọc là kẻ không được lòng người nhất.

Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng hắn có thể lên làm vương là bởi vì khu 2 lúc ấy không có lấy một kẻ mạnh thực sự.

Tên đàn ông dáng người to mọng ấy đã luyện qua quyền Thái, khi ra tay không hề bị dáng người hạn chế, chiêu chiêu đều tàn nhẫn, nói chuyện cũng là chửi mắng thóa mạ, hắn dùng thứ tiếng Anh với phát âm kì quái, lúc hắn nổi giận, từ ngữ phun ra càng thêm mơ hồ, còn trộn lẫn cả tiếng mẹ đẻ của hắn nữa.

Đám người sôi trào như chưa từng được như thế, một thời gian chưa đổi Vương đã rất lâu, rất lâu, Tuyệt Sí quán đã rất lâu không náo nhiệt như vậy.

Từng giây trôi qua, Béo Trọc bắt đầu xuất hiện tình trạng xuống sức, hô hấp của hắn hỗn loạn, động tác tấn công càng nhanh và dày hơn. Hắn cảm thấy thể lực và nhịp tim của mình đã không còn ổn định, hắn muốn mau chóng chấm dứt cuộc chiến này. Nhưng hết thảy đều là phí công, cho dù người khác nghĩ Béo Trọc là đột nhiên bùng nổ, Richie lại nhìn rõ rằng đối phương ban đầu là tiến công có kế hoạch nhưng giờ đã dần hỗn loạn, tần suất của những đòn công có thể uy hiếp đến bản thân mình đã ít dần!

Mười phút sau, khi Richie nắm lấy cái vòng cổ to như ngón tay trông rất thô thiển của gã béo mà hung hăng đập đầu hắn xuống đất, những giọt máu vẩy ra cùng với tiếng vang lên giống như một bản hợp ca mà giai điệu của nó đánh thật mạnh vào lòng những người đang ở đó, thì sau mười lăm năm, khu 2 của Tuyệt Sí quán đã có một tân vương.

Shad đắc ý vô cùng mà đẩy dạt đám người, thét to với đám phạm nhân rồi đem Béo Trọc còn đang quỳ rạp trên đất không nhúc nhích đi phòng y tế.

Lúc đó, cảnh ngục mặt đại chúng đáng thương còn chưa biết rằng đây là lần cuối cùng hắn có thể gào thét trong sự nghiệp của mình. Sau đó, hắn quay đầu, tươi cười hữu nghị mà vươn tay ra với tân vương:

– Xin chào, Richie, tới giới thiệu chút, tôi là cảnh ngục khu này, tôi tên Shad.

Gã tóc đỏ đứng gần đó nhìn nhìn một chút. Sau này Shad mới biết được đó chỉ là phản xạ khi tên mình được gọi lên của Richie mà thôi. Dường như không hề nhìn đến cánh tay cứng ngắc của cảnh ngục đang vươn ra đầy chân thành, người đàn ông kia nhìn quanh, nhíu mày vươn ngón tay cái quệt đi vệt máu bên khóe miệng, sau đó hắn xoay người về phía nhà ăn.

Shad thần tình hỗn độn:

– Này, Richie, anh đi đâu đó? Còn chưa tới thời gian thông khí!

Richie cuối cùng có phản ứng, hắn dừng chân, hơi xoay người:

– Trên quyển sổ nhỏ nói hành động của vương là không bị hạn chế.

... À, hình như thế. Shad trợn tròn mắt, khi hắn đã hồi thần, Richie đã bỏ lại cho hắn một cái bóng lưng rất chói mắt. Người này đã đọc trước quyền của vương rồi đấy, chậc chậc, quả là một người trẻ tuổi có kế hoạch, có lí tưởng mà!

Khi ấy còn khờ dại, cảnh ngục mặt đại chúng nhìn theo bóng lưng người kia mà cảm thán như vậy đấy.

Đại khái trong khoảng một tháng sau, Shad rốt cục hiểu được rằng từ đầu tới cuối quyển sách nhỏ kia, người đàn ông đó chỉ đọc mỗi một câu như vậy. Sau này, thật lâu, thật lâu, thật lâu về sau, Richie cũng chỉ đọc có mỗi câu đó.

Cho nên sau khi hắn đường hoàng lên ngôi, Shad phải vào phòng quán trưởng nghe giáo huấn đã thành một việc thường nhật rồi.

Có đôi khi nhớ lại cảnh mình đắc ý thế nào khi thấy sự xuất hiện của hỗn thế ma vương này, cảnh ngục mặt đại chúng đều cảm thấy thật dọa người làm sao.

Vậy nên, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một đoạn đối thoại đầy quỷ dị thế này:

Shad:

– Louis, anh đang yên lặng cười nhạo tôi.

– ... Không, tôi là thông cảm với cậu.

– ...

Một trong số các cảnh ngục, Louis phụ trách khu 3, đối thoại cùng Shad sẽ là như vậy.

Lão đại bên Louis chính là người mặt mày dữ tợn, tóc vàng dựng ngược như siêu Xayda, bên mắt trái còn cố tình xăm một hình rồng Trung Quốc, tên béo vương lầu ba: MT.

Nói tới MT, lần đầu Nguyễn Hướng Viễn biết tới tên con hàng này đã nghĩ rằng: Má ôi, chẳng phải là phấn đấu đến thân hình chữ T sao, thật là một cái tên hay!

Tên của MT là do Richie nhắc tới với Nguyễn Hướng Viễn. Đúng vậy, ngẫu nhiên thần logic, vào lúc không người, sẽ cầm lấy chân chó con mà tâm sự, cũng không phải chuyện hắn thích em gái nào, mà là "Vào ngày này tháng này, tao đã phế đi cánh tay của một thằng nào đấy, từ đó hắn không trèo qua nổi tầng 15..."

Lần đầu tiên nghe, Nguyễn Hướng Viễn đang trong cơn hóng hớt còn cảm thấy mới mẻ, nhưng chờ đợi cả nửa ngày, chó con cuối cùng lĩnh ngộ được rằng "Hắn không trèo qua nổi tầng 25..." chính là kết thúc câu chuyện. Chó con cảm thấy mình bị cha hãm hại mà nghe lần hai đã bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh.

Khi Richie nắm lấy tai chó, dùng giọng nói đều đều, như thôi miên mà nói về quan hệ thế lực trong Tuyệt Sí quán xong, Nguyễn Hướng Viễn không phải nhấc chân lên gãi bụng mà là lăn trên sàn, trở mình cắn móng.

Richie liên miên cằn nhằn chính là làm người ta phiền chết đi được, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy nếu đám cá vàng trong bể kia mà không có loại trí nhớ chỉ tồn tại trong bảy giây đặc thù, có lẽ đã sớm đâm đầu vào thành bể mà tự sát. Trong nhạc nền là phối âm của Richie, chó con đuổi theo đuôi mình mà lăn qua lộn lại, khi nó lăn xuống đất rồi lại bị nhấc lên giường, nó bỗng lĩnh ngộ được một việc.

Mọi người dường như đều nghĩ rằng Richie hoàn toàn không biết những việc trong sáng ngoài tối gì đó của Tuyệt Sí quán này, nhưng chó con phát hiện ra, thật ra Richie biết hết, chẳng qua hắn không nói ra mà thôi.

Ví như, Richie dùng ngữ khí cực kì bình tĩnh nói hắn đã biết khu mình và khu số 3 có gì đó kì lạ, chó con rốt cục dừng gặm chân, ngẩng đầu, bỗng nhiên vô cùng cảm thông với cảnh ngục mặt đại chúng.

Toàn bộ Tuyệt Sí quán đều biết, trong đội ngũ cảnh ngục, Shad và Louis có bất hòa.

Trong bốn vương, cũng vô cùng trùng hợp, Richie và MT cũng bất hòa. Quan hệ giữa khu 2 và khu 3 thật ra rất căng thẳng, bởi vì tên từng bị Richie phế một bàn tay, từ vương té xuống tầng 15 rồi kẹt lại đó, tên Béo Trọc, chính là anh em của MT.

Không ai dám nhắc tới Richie trước mặt MT, mà nhắc tới MT trước mặt Richie thì cũng không ai dám.

Sở dĩ người khu 2 vẫn ẩn nhẫn không động tới đám ngu khu 3, phần lớn nguyên nhân là do họ nghĩ tới đại ca của mình hoàn toàn không biết tới không khí căng thẳng đó. Mỗi khi vương của họ trưng ra bộ dáng lạnh lùng và xa cách, giống như thần tiên hạ phàm đến trước mặt họ, dũng khí của người khu 2 vốn định vạch trần chân tướng cũng mất sạch. Vốn dĩ muốn nói: "Đại ca, chém chết bọn ngu khu 3 đi!", lời đã tới bên miệng lại chẳng biết thế nào mà bị thân thể tự động phiên dịch thành: "Đại ca, chào buổi sáng, ăn chưa?"

...

Khi nghe Richie mang theo ý cười mà kể chuyện bát quái, Nguyễn Hướng Viễn sâu sắc cảm nhận rằng phạm nhân trong khu 2 thật sự là ¼ xui xẻo nhất của Tuyệt Sí quán, phải đi theo một thằng hoàn toàn không thể trông chờ gì như thế này...

Tiếp tục nói về MT và Béo Trọc, vì sao một thằng là châu Á lại là anh em với một thằng châu Âu, Richie tỏ vẻ khó giải thích. Hơn nữa, chủ nhân Richie ngu xuẩn còn đặc biệt tìm một thành ngữ để giải thích cho mối bất hòa giữa hắn với MT, lúc ấy hắn còn nghĩ nghĩ rồi thản nhiên nói, đại khái là Vương không thấy Vương(1).

Nguyễn Hướng Viễn ngồi xổm trên ngực gã, nghe thấy lời này, chút nữa đã không nhịn được mà phun ra: Tự kỉ.

Còn Vương không thấy Vương, tôi nhổ vào ấy, anh nghĩ cứ bốn chữ là ra thành ngữ á?

Nguyễn Hướng Viễn sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ ngày Richie giới thiệu với mình về MT và huynh đệ kì quặc của hắn "hài hước" biết bao...

– Chuẩn, anh là MT, vậy em thì mày đoán tên gì?

– Gâu.

– Tên DPS.

– ...

– Lừa mày đó.

– ...

– Béo Trọc tên là Mạch Diệp.

– ...

– Rất thú vị phải không?

– ...

Đúng thế, ha ha, thú vị chết mất.

Phía trên chính là đoạn kí ức bi thảm "Richie trở thành Vương thế nào và hắn đã phá hủy quần chúng khu 2 ra sao". Hồi ức tới đây kết thúc.

Nguyễn Hướng Viễn cũng là từ cái ngày "Em MT tên là DPS" mà mở ra một cánh cửa mới tới với thế giới: Richie thây ma cũng sẽ là người kể mười vạn câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Về sau, "thú vị" chính là nội dung của những cơn ác mộng trong một thời gian dài với chó con.

Mà không, giờ khắc này nó mơ gã đang cười tủm tỉm nói ba chữ DPS với mình. Trong mộng, chó con đã giơ chân thật cao, định tát một phát vào mặt gã để giải mối hận trong lòng, bỗng nhiên, móng vuốt đạp vào một khoảng không, Nguyễn Hướng Viễn tỉnh.

Mẹ nó chứ, lúc ngủ hụt chân, chính là minh chứng cho việc đang cao lên.

Mang theo tiếc nuối vô hạn, chó con mơ màng mở mắt, không biết Richie là bị động kinh gì mà không đi vào lối sưởi, chạy ra ngoài hứng gió. Nó mở miệng ngáp lớn, ăn phải mấy bông tuyết lạnh lẽo, chó con chép miệng, vểnh tai, nhìn bốn phía.

Sau đó nó tru một tiếng, lập tức hướng về một phía mà sủa ầm lên.

Nguyễn Hướng Viễn thấy từ sau khi mình hóa chó, bản thân cũng đã có thói xấu chen vào việc của người khác giống chó luôn. Nhưng mà người phải biết điều chút, ít ra nó không dưỡng ra cái khẩu vị nặng như là thói quen ăn sh*t của chó đâu.

Chó con hưng phấn, hận không thể từ ngực người đàn ông mà lao ra, nó dùng sức cọ cọ, vừa cọ vừa kêu, cuối cùng Richie không thay đổi được ý của nó, đành buông tay. Vừa lăn vào đám tuyết thật dày, Nguyễn Hướng Viễn liền trở mình, run run đứng lên, vẫy đám tuyết bám trên người xuống, dạt bốn chân hướng rừng cây gần đó chạy như điên.

Chó con nghe thấy tiếng khóc, tiếng đánh nhau.

Chó con tròn như quả bóng, thè lưỡi chạy trên mặt đất, sau đó trong đầu hiện lên ảo tưởng về cảnh khuyển Đức lưng đen, khí phách mạnh mẽ sắc bén chạy thật nhanh. Rồi kế tiếp là cắt thân chó đen ghép vào mặt mình.

Giời ơi.

Chó con kích động mà vung chân, mãnh liệt bày tỏ rằng chính mình cũng bị vẻ đẹp trai của mình làm cho mê chết.

Về phần lí do chạy, chó con trong đầu chỉ còn "đẹp trai" đã không nhớ rõ, thế nên khi nó vọt vào trong bão tuyết, suýt nữa nó không phản ứng kịp rằng chỗ này đang xảy ra chuyện gì.

Trước mặt nó, bốn gã đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng dưới một gốc cây to, họ dường như đang vây một thứ gì đó ở giữa, tiếng khóc, tiếng cầu xin tha thứ cũng là từ trong đó truyền ra.

Chó con phanh gấp, lấy một tư thế "chó gặm sh*t" hoàn hảo lần hai trong ngày, với độ khó yêu cầu trình độ cao và cực kì hoàn hảo mà dừng lại. Khi nó nâng đầu khỏi đám tuyết, định lắc đầu để vẩy đám tuyết lạnh cóng trên mũi đi, chó con bỗng cảm thấy tiếng khóc này có chút quen quen.

Nhưng mà không quan trọng.

Trong trời tuyết yên bình, từ giữa đám người truyền đến tiếng quần áo bị xé rách, rất rõ ràng, rất chói tai.

Chó con ngồi trên đất, nhìn đám đàn ông cười đến đáng khinh, nó bắt đầu khinh bỉ. Nó chỉ lấy cớ "Chủ nhân ngu ngốc ơi tôi phải đi xen vào việc của người khác đây" để chạy một hồi, ai ngờ bây giờ liền ra cái chuyện này đây!

_____________________________________

(1). Vương không thấy Vương: một núi không chứa hai hổ