Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 17




Bởi vì tình trạng tan nát của nhà giam, Richie và Shad tất nhiên sẽ bị điểm danh phê bình trên loa phát thanh của nhà tù. Hai người bắt đầu phải thực hiện lệnh cưỡng chế trước thời gian bữa trưa, đồng thời phải lăn cho nhanh đến văn phòng của Eli để báo danh.

Phạm nhân trong ngục khi nghe thấy tên Shad cũng chẳng lấy gì làm lạ, vì phải hầu hạ một vị vương kiêm thần logic nên việc vị cảnh ngục đáng thương này bị gọi đến văn phòng của quán trưởng để nghe lời dạy dỗ đã là chuyện thường ngày ở huyện. Thế nhưng khi nghe thấy cả tên Richie, mọi người đúng là có chút kinh ngạc thật.

Sau khi nhớ đến quả bom hẹn giờ lông xù dạo gần đây luôn vui vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau mông vị vương kia, họ liền cảm thấy hình như cũng không cần phải kinh ngạc đến vậy.

Bài phát biểu của Eli luôn buồn tẻ và đáng ghét, lần nào cũng làm cho lỗ tai người nghe đóng kén. Trong số tù nhân khá là ngoan ngoãn trong này, có một bộ phận nhỏ là vì không muốn phải nghe lời Eli ẻo lả lải nhải. Thân là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, Nguyễn Hướng Viễn tỏ ra cực kì bình tĩnh, đi theo chiều hướng "Có phúc cùng hưởng, có họa anh chịu", chó con bày ra một thái độ rất khác thường, không hề cắn ống quần chủ nhân mình để đòi đi theo, nó chỉ đi theo một cách cực kì tượng trưng, cách cửa khoảng năm thước thì dừng lại, cực kì tự nhiên ngừng chân, yên lặng phịch mông ngồi xuống.

Nhưng khi chỉ còn một bước nữa là ra khỏi phòng, người đàn ông dừng lại một chút, dường như nhớ ra gì đó, anh ta lạnh lùng yêu cầu Shad đợi mình ở cạnh thang máy rồi xoay người, đi ngược lại hai bước, cũng vô cùng tự nhiên mà nhấc con chó con ngồi xổm trên mặt đất đang trưng ra biểu tình "Chủ nhân, anh thuận buồm xuôi gió nhé" nào đó, đặt nó lên cánh tay mình.

Xoa xoa đầu lông xù của chó con, Richie cười tủm tỉm:

– Mình đi nào, đi ăn cơm cơm nhé.

– ... Ẳng ẳng...

... Đồ lừa đảo!

Ăn cái mẹ nhà anh ấy, ai muốn đi theo anh cơ? Buông tay ra đi đồ lừa đảo!!! Phải đi thì tự anh đi một mình ấy!!! Thả tôi xuống đi!!! Để tôi về!!! Ông đây nhìn cẩu hoàng lịch rồi nhé, hôm nay các loại họ chó không nên ra đường đâu!!!

– Suỵt, đừng sủa.

– Gâu gâu gâu!

– Sủa nữa tao đập đấy.

– Gâu gâu!

– Còn sủa nữa là hôm nay không có đồ ăn vặt, bánh pudding cho Sei luôn.

– Ẳng.

Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng véo cái tai mềm mại của con chó béo, đôi mắt lam sẫm lạnh lùng và cao ngạo thường ngay như biến mất, trong đó hiện cái sự dịu dàng muốn chảy nước luôn.

Một màn chủ và chó ấm áp làm cho Shad bất hạnh đang đứng cạnh cầu thang bị cưỡng ép xem toàn bộ. Sau khi chứng kiến cảnh vị vương khó hầu hạ nhất Tuyệt Sí quán từ xưa đến nay bị quỷ dịu dàng nhập, anh ta đột nhiên nhớ đến đối tượng dịu dàng của người kia thế mà lại là một "đứa" chỉ biết gâu gâu sủa với thè lưỡi, con chó ngu ngốc kia, Shad không thể không tặng một cái biểu cảm đồng tình sâu sắc đến chính bản thân mình cũng tất cả phạm nhân trong cái khu này.

Khi Richie đã đứng trước mặt Shad, anh ta dùng biểu tình khá khó chịu để hỏi Shad vì sao lúc này mà còn ở đây, cảnh ngục mặt đại chúng quả thực thông cảm cho bản thân mình đến mức suýt thì khóc lên ai oán.

Cứ như mọi thứ vừa nãy chỉ là ảo giác, khi người kia trở về với thế giới nhân loại, hắn lại biến thành kẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi, được xưng là tên vương khó chơi nhất Tuyệt Sí quán từ trước tới nay.

Lúc này vừa đến giờ cơm trưa, Shad dừng lại ở từng tầng, dùng cái đồng hồ Nguyễn Hướng Viễn từng nhìn thấy để ra ngoài. Lấy đồng hồ đưa vào màn hình bên cạnh thang máy, sau đó hành lang nhà tù sẽ mở. Mỗi lúc như vậy, Richie đều ôm chó đứng sau Shad, mặt không đổi sắc, dùng ngữ khí khách khí vô cùng mà vẫn làm người ta đổ mồ hôi lạnh hỏi xem liệu động tác của Shad có thể nhanh lên hay không.

– Hình như tôi đói rồi đấy.

Shad nghe thấy ông chủ của mình lẩm bẩm ở đằng sau.

– Chó con cũng chưa kịp ăn sáng.

Cảnh ngục mặt đại chúng phun máu, từ lúc cái tên từng yêu cầu mình chờ hắn ở thang máy rồi lại hỏi mình sao không xuống trước đi, mình nên đoán được sẽ có cái kết cục nhân thần cộng phẫn như thế này mới phải.

Thang máy xuống dần, Shad vẻ mặt đau khổ nghĩ đến lương tháng không biết là bị trừ nhiều ít thế nào, người tóc đỏ nào đó bên cạnh đối với việc mưa rền gió dữ sắp đến lại chẳng mảy may quan tâm, một tay vẫn đút túi quần, tay kia thì nâng con chó lông xù đang ủ rũ đang dáo dác nhìn trái nhìn phải qua lớp kính trong suốt của thang máy.

Khi tính đến đoạn tiền lương bị trừ lên tới bốn con số, Shad ngoái đầu, thấy được sườn mặt hoàn mĩ đến mức thần thánh, không thể bị xâm phạm kia cũng đang bình tĩnh ngắm cảnh ngoài thang máy.

... Con mẹ nó, anh dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh như thế hở vị đại gia này?! Cúi đầu nhìn chó của anh đi, ngay cả nó cũng biết lúc này phải bày ra một bộ mặt hối lỗi để lát nữa đỡ bị ăn mắng nhiều kia kìa!

Shad mặt buồn thiu nhưng khóe mắt có thể xuất huyết được rồi.

Khi thang máy đếm ngược tới tầng bốn, Shad phát hiện vị này có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào phòng tù nào đó.

Ấy thế mà "có chút đăm chiêu" đấy nhé!

Biết thừa không nên mở miệng để chuốc bực vào thân, cảnh ngục mặt đại chúng nghẹn nửa ngày, cho đến khi thang máy xuống dần, cậu chàng vẫn không nhịn được mà hắng giọng, giả vờ một bộ có tâm sự mà hừ một tiếng. Khi người đàn ông tóc đỏ có chút nghi hoặc quay lại nhìn, cặp mắt màu xanh thẫm kia vẫn khiến cho vị cảnh ngục đã bị hắn gây sức ép tới vài năm cảm thấy thật khẩn trương, nắm chặt bao tay phía sau lưng, Shad vô thức ngẩng đầu, ưỡn ngực:

– Ban nãy anh nhìn chằm chằm cái gì ở tầng hai chín thế?

– À, không có gì, ban nãy thấy có người vào phòng chú Spader mà tôi không biết là ai, bạn cùng phòng của ông chú già ấy không phải là người da trắng à? Sao lại có người da đen vào đó làm gì?

Richie thản nhiên đáp lời, có chút vô tâm.

Shad: ...

Richie chớp mắt mấy cái:

– Hỏi rồi lại không trả lời là rất bất lịch sự đấy, Shad ạ.

Shad cảm thấy sinh vật duy nhất ngoài mình và Richie đang ở trong thang máy đang nhìn mình với ánh mắt thông cảm. Đã không còn sức lực mà cãi lại rằng mình không hề yêu cầu hắn ta nói vấn đề quỷ quái gì kia, anh chàng nghiêm mặt:

– Ba tháng trước, người cùng phòng chú Spader đã bị đổi xuống tầng hai bảy rồi. Hay nói cách khác, DK đã nằm trên cái giường đối diện chú già ba tháng rồi.

– À...

Bình tĩnh gật đầu, người đàn ông một lần nữa đưa ánh mắt mơ hồ của mình ra bên ngoài.

Vừa thấy cái thần tình bình tĩnh không hề có phản ứng nào như thế này, Shad biết thực ra Richie chẳng biết mình đang nói đến ai. Anh rất muốn hỏi Richie, từ khi anh ta ở tầng cao nhất, đã từng mở quyển "Chương trình quản lí Tuyệt Sí quán" ra lần nào hay chưa, hay là lướt qua xem một ít tư liệu về quyền lợi của "Vương" cũng như là nghĩa vụ đặc thù.

– Anh không biết à?

Shad cười gượng.

– Từ tầng hai mươi lăm tính là tầng cao cấp, do Vương trực tiếp quản lí, thay đổi người hẳn anh phải biết chứ.

– Ai quy định đấy?

– ...

Nụ cười của Shad cứng đờ treo trên mặt:

– "Chương trình quản lí Tuyệt Sí quán", mục đặc biệt có ghi mà, quyền lợi của Vương và...

– Đó là cái gì thế?

– ... Mỗi người một quyển, là thứ mà mọi người được phát đầu tiên khi tới Tuyệt Sí quán... Đúng rồi, là thứ mà Thần Hội hàng tuần đều phải đọc ấy.

– Ừm.

– Sao anh lại chưa đọc qua nó chứ, tôi thấy lần Thần Hội nào anh cũng mang mà.

Mỗi tuần có thể thấy cảnh nhà mi ngoan ngoãn cầm quyển sách kia, thành thật đứng đầu đội ngũ, vóc dáng đoan trang ngay thẳng còn có cả bộ dáng ngoan đạo đó, thực sự là trụ cột tinh thần cho ông đây tiếp tục sống sót.

Ngay khi cảnh ngục mặt đại chúng bày ra bộ dáng tràn ngập mong chờ "Anh chắc chắn biết, hãy nói cho tôi biết là anh biết nó đi", Richie liếc mắt một cái, người đàn ông tóc đỏ này dùng giọng điệu thật bình thản đập nát mộng đẹp của Shad:

– Cái màu đỏ gì đó đấy hả? Lấy ở chỗ chú Spader đấy.

– ...?

Hở? Cái màu đỏ gì đó?

Richie nhướn mày, lười biếng nói:

– Tuần nào chú ấy cũng mang đi giúp tôi, không thì tôi sẽ quên mất.

– ...

– Lát nữa có thể tiện thể yêu cầu quán trưởng đổi chỗ cho Vương xuống cuối không? Đứng ở đầu hàng ngủ gật dường như không hay lắm.

– ...

– Được chứ?

– Được, thật là một ý hay.

Ít ra ngài đây còn biết đứng đầu hàng mà ngủ gà ngủ gật thì không tốt lắm.

– Ừ, tôi biết mà.

– ...

Người đàn ông mỉm cười, phun ra từng câu, từng câu trả lời tràn ngập máu tươi có khả năng bóp chết ý chí tồn tại của Shad. Anh phải cưỡng chế bản thân để không lao đến túm áo của tên kia mà tụng một vạn lần "Chương trình quản lí Tuyệt Sí quán". Anh biết rõ làm vậy chỉ đổi lại kết cục bị đánh tơi bời khói lửa, có lẽ là vài ngày sau nhắc lại về một quyển sách dày có tên "Chương trình quản lí Tuyệt Sí quán", người đàn ông này vẫn sẽ hỏi mình nó là cái gì mà thôi.

Cảnh ngục mặt đại chúng nhìn chằm chằm vào con chó con đã bị Richie đổi vị trí từ cánh tay xuống lòng bàn tay. Trong khi nó dùng cái chân vừa ngắn vừa béo, chà đạp nhiệt tình khuôn mặt thần thánh không thể xâm phạm kia, thang máy cuối cùng xuống tới tầng một.

Lúc này đây, các phạm nhân được họ mở cửa phòng suốt trong thời gian thang máy đi xuống đã tụm nhóm năm ba mà rời khỏi khu nhà giam của mình. Đang nhìn thấy mấy chục phòng tù cuối cùng ở tầng một mở ra, Shad bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng.

Căn cứ vào tư tưởng rất vặn vẹo là "tôi không thoải mái thì anh đừng hòng suиɠ sướиɠ", cảnh ngục mặt đại chúng bỗng cảm thấy như trong lòng xuân lại về. Quay đầu, anh kiên nhẫn chờ con chó con lại đạp một đạp lên cằm người kia, sau đó bị hắn dùng bàn tay to chụp lại, cười tủm tỉm:

– Richie, sáng nay có một phạm nhân nhỏ nhỏ tìm anh đó.

– Ồ, là ai?

Người đàn ông cũng chẳng ngẩng đầu lên để trả lời, niết lấy cái mũi ướŧ áŧ của chó con như trừng phạt.

– Tiểu quỷ mới tới khu chúng ta ấy, gọi là Mễ Lạp. Ôi, sáng nay nó tìm anh khắp nơi, cuối cùng tìm đến cả chỗ tôi luôn, hình như có việc gấp gì đó á.

Shad chắp tay sau mông, cười rất lưu manh, thấy người kia khi nghe đến cái tên này, động tác trên tay rõ ràng ngừng một chút, anh híp mắt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, đã biết thừa còn giả ngây:

– Hai người quen nhau hả?

– ...

– Richie?

– Gâu gâu...âu...âu

Người đàn ông rút ngón tay từ trong cái miệng đầy răng sữa của chó con ra, thuận tay lau luôn nước miếng lên người nó, cuối cùng mới thản nhiên gật đầu, đáp lời một tiếng, dùng giọng nói "chuẩn Richie" trả lời:

– Có biết sơ qua.

Nguyễn Hướng Viễn ghé trên cánh tay hắn, tâm hồn hóng hớt bị tiêu diệt, trên mặt tràn đầy biểu tình thất vọng y hệt như Shad.

Biết sơ qua?

Con chó béo bày tỏ thái độ khinh bỉ, rất muốn nhẹ nhàng nói cho chủ nhân thân yêu rằng lời này ngoại trừ thật là vô nghĩa, còn là một câu rất có con mẹ nó vấn đề nữa chứ.