*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhập học một thời gian ngắn, tháng Tư đầu xuân, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trường trung học số 1 Triều Dương lại tổ chức Đại hội thể dục thể thao.
Tan học xong, một đám con trai trong lớp đeo cặp sách không về nhà, đến sân thể dục đánh bóng rổ làm nóng người, chơi xong lại quay về phòng học, học tiết tự học buổi tối, nghe nói như vậy adrenalin sẽ tiết ra dồi dào hơn, hiệu suất học tập rất cao. Mạnh Tiểu Bắc đánh bóng một lúc, sau đó ở bên sân điền kinh luyện nhảy cao.
Xà ngang đang dựng và đệm vẫn mở để đó, cậu chạy lấy đà, nghiêng người nhảy bật lên, bay lên không trung, cơ thể bay về phía sau như cung bắn ngược, xà ngang và cậu cùng rơi xuống đệm.
Từ xa xa Kỳ Lượng xoa eo nói: “Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là đồ trâu bò, không ngờ mày còn biết nhảy lưng qua xà!” (123)
123. Nhảy đưa lưng qua xà:
Mạnh Tiểu Bắc trở mình ngồi dậy trên tấm đệm lót, khụy gối, tóc rối tung, lắc đầu cảm thán: “Ông đây rút khỏi giới thể thao bao nhiêu năm rồi, già rồi, không dữ như năm đó nữa, nhớ hồi đó ông đây ở trường tiểu học Bát Lý Trang…”
Kỳ Lượng bật cười nói: “Thôi ba hoa chích chòe đi, tao biết mày mười năm rồi đó!!!”
Kỳ Lượng không tham gia hạng mục nào, bị điều đi đứng ở bên cấp hai làm trọng tài tính tỉ số cho đám đàn em. Trên đường chạy cậu cầm thước đo giúp thầy cô vẽ vạch trắng, hai tay dính đầy phấn trắng, sau đó còn tha thước vẽ nối thêm từng tí từng tí một dọc theo đường chạy. Kỳ Lượng gào thét không ngừng: “Còn phải thi đấu chạy 100 mét vượt chướng ngại vật về đích, xà ngang cao thế này đám nhóc nhảy qua được mới lạ!…”
Kỳ Lượng đi qua giúp Mạnh Tiểu Bắc dựng cột, đo đạc khoảng cách chạy lấy đà, tính toán bước chân, Mạnh Tiểu Bắc chạy ba lần áng chừng có thể qua một lần.
Hai người nửa nằm nửa ngồi trên đệm hóng gió, Kỳ Lượng rũ mắt, đột nhiên nói: “Tao nói cho mày một chuyện, tao… Đêm 30 Tết tao ở nhà Tiêu Dật ngủ.”
Mạnh Tiểu Bắc không chống tay, suýt nữa đã ngã từ bên đệm xuống: “… Mày ngủ ở đâu?”
Mạnh Tiểu Bắc trân trân nhìn khuôn mặt cực bảnh của Kỳ Lượng: “Hai người đã làm gì?”
“Mày không cùng thầy ấy ấy cái gì đó chứ? Vốn dĩ ngay từ đầu Tiêu Dật cực kỳ thích mày đó!”
Kỳ Lượng khinh thường nói: “Mày đừng nghĩ quàng xiên, đâu phải mối quan hệ yêu đương như mày với cha nhỏ, bọn tao chẳng làm cái gì hết, ông đây trong sạch nhé.”
Mạnh Tiểu Bắc áp đầu qua, ép hỏi Kỳ Lượng: “Rốt cục như nào, mày đến nhà thầy ấy có cảm giác gì?”
“Cảm giác hả…” Kỳ Lượng gãi đầu nghĩ nghĩ, bĩu môi nói: “Tiêu Dật là người rất sạch sẽ, dài dòng văn tự, cực kỳ phiền hà, tao chưa thấy người đàn ông nào như vậy!”
“Vào nhà phải đổi dép lê, ra ban công còn phải đổi dép chuyên dùng đi ban công!”
“Mà có phải mỗi thế đâu, trước khi ăn ông ta bắt tao rửa tay, ăn cơm xong lại bắt tao rửa tay lần nữa. Nước mùa đông lạnh như cắt, tao sợ lạnh bỏ xừ đi được!”
“Tay tao rất mềm, da mỏng như vậy, làm sao chịu được nước lạnh? Mày nhìn coi, nứt nẻ rồi này!”
Kỳ Lượng giơ tay ra cho Mạnh Tiểu Bắc nhìn.
Mạnh Tiểu Bắc cười như điên, không còn chút khí chất phong độ nào.
Kỳ Lượng vạch ngón tay kể lể: “Còn nữa cơ, kệ bếp, bồn vệ sinh nhà ông ta, trời ơi, sạch dã man luôn. Tao không nói láo đâu, sạch bong kin kít không có một hạt bụi luôn! Ăn xong bữa khuya ông ta rửa bát, tao giữ ý giữ tứ gắng giúp ông ta lau bàn, mẹ nó, ấy thế mà ông ta chê tao lau không sạch, rồi ông ta lại lau lần nữa!”
“Đi bồn cầu á, đù mẹ, thôi khỏi nói, tao vừa mới kéo quần lên từ trong nhà xí đi ra, ông ta theo sát đi vào nhìn khắp rồi nói tao tè bậy xong rồi mà không lau sạch cái nắp bồn cầu bên cạnh, bồn cầu cái chó ấy! Từ trước tới nay ở nhà tao đã bao giờ lau đâu!!!”
Mạnh Tiểu Bắc lăn lộn trên đệm, cười như rồ.
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, kiểu vẻ mặt vừa sốt ruột lại xoắn xuýt phức tạp của Kỳ Lượng, y chang mấy ông chồng trộm càm ràm mách lẻo tội trạng của vợ mình với anh em. Ngoài mẹ với vợ mày ra, còn ai có thể chờ mày đi vệ sinh xong rồi giúp mày lau thành bồn cầu, rửa đít cho mày? Lượng Lượng, đến mẹ ruột của mày cũng sắp không cần mày nữa rồi kìa.
Nói thế chứ mẹ ruột Lượng Lượng cũng có đến trường một chuyến, đưa cho Lượng Lượng một bao đầy quần áo nước ngoài mới tinh, còn cho không Mạnh Tiểu Bắc hai bộ đồ. Sau đó bà ta cho Lượng Lượng một đống phiếu giảm giá, dặn dò con trai nhất định phải tặng đống phiếu này cho thầy cô, các bạn học trong lớp, giúp quảng cáo cho cửa hàng, chứ mới đây bên cạnh cửa hàng mẹ Lượng Lượng lại mở thêm một cửa hiệu thời trang nước ngoài, buôn bán phát đạt lắm.
Kỳ Lượng tức tối nói: “Thích sạch sẽ cũng là một loại bệnh đó!… Sao thì sao tao cũng không thể vừa mắt người như Tiêu Dật.”
Bả vai Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, buồn cười, nói toạc móng heo: “Lượng Lượng mày đúng là gớm! Rõ ràng mày không vừa mắt người ta, ấy mà mày còn ăn đồ người ta làm, ngủ trên giường nhà người ta nữa cơ! Ăn cùng bàn ngủ cùng giường, quan hệ cũng thân thiết gớm!”
Kỳ Lượng thẽ thọt càu nhàu: “Mì ông ta nấu thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều đồ mẹ tao nấu.”
“Tiêu Dật đúng là đầu thai lộn, đáng ra ông ta phải là nữ mới phải.”
…
Nghĩ lại đêm hôm đó, Kỳ Lượng ngủ lại nhà Tiêu Dật, hai người chẳng làm gì hết. Có lẽ lần trước thầy Tiêu bị Thiếu Đường dọa dẫm phát sợ, hoặc có thể đã hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ khát vọng ở phương diện đó, tình cảm hơi chán nản suy sụp. Tiêu Dật ôm hai cái chăn bông, chỉ vào buồng trong: “Em ngủ giường thầy nhé, thầy ngủ giường đơn trong phòng khách.”
Kỳ Lượng gãi đầu: “Ầy, như vậy thì ngại quá…”
Ngoài miệng thì Kỳ Lượng nói là ngại, chứ cái thứ cậu ấm được chiều chuộng quen rồi, làm sao có thể ngủ trên giường dây thép, ngủ giường dát gỗ, ngay ngày hôm sau đã đau lưng rồi.
Cậu không chỉ chiếm giường của Tiêu Dật, còn mặc áo ngủ bông của Tiêu Dật. Chăn bông cực kỳ ấm áp, xua tan sự lẻ loi lạnh lẽo ngày đông. Cậu nằm trên giường không ngủ nổi, tò mò nhẹ nhàng lục ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra từng thứ từng thứ. Trong ngăn tủ đầu giường chỉ có một đồng hồ báo thức màu đỏ có vẻ hơi nữ tính, khung ảnh, quyển sổ ghi chép, một nửa túi thuốc giảm đau trị đau nửa đầu. Tiêu Dật trong ảnh chụp mặc áo dài kiểu cũ màu xanh lam nhạt, ở ven hồ Côn Minh dựa vào rào chắn bằng đá cẩm thạch, đằng sau là Phật Hương Các. Có lẽ đây là hồi Tiêu Dật hơn 20 tuổi ở học ở Bắc Kinh, lúc trẻ tuổi y mang đậm nét đẹp của tài tử Giang Nam.
Kỳ Lượng lén lút hỏi Mạnh Tiểu Bắc: “Này, mày với cha nhỏ mày, rốt cục đã “làm” chưa?”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch môi liếc Kỳ Lượng: “Làm gì, mày hiểu không hử?”
Kỳ Lượng: “Làm sao tao không hiểu? Tao chưa tự mình ra trận tao cũng chưa từng thấy trên băng cát sét… Tao chỉ hỏi qua vậy thôi, mày với cha mày ai là người vào trong…”
Đáy mắt Kỳ Lượng hiện lên ánh sáng lập lòe bí ẩn, cực kỳ ngại ngùng nhưng rất tò mò, múa máy tay chân, ngón tay trái cong lại thành lỗ, ngón trỏ tay phải đâm vào lỗ đó, rồi lại đâm, đâm đâm đâm.
Mạnh Tiểu Bắc ngửa cổ cười phá lên: “Nhóc xử nam, đừng có đoán mò nữa, mày hẵng còn hôi sữa, cái đó của mày không đâm vào được đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc xem thường liếc Lượng Lượng, ánh mắt như thể nói tao đã là đàn ông rồi, mày vẫn còn là thằng oắt con.
Kỳ Lượng hỏi: “Mày ấy cha mày hay cha mày ấy mày?”
Mạnh Tiểu Bắc cực ngầu đáp: “Ông đây từ chối trả lời vấn đề trên giường này!”
Đêm ba mươi Tết, cậu và cha nhỏ ngủ chung một ổ chăn, cũng là lần đầu tiên ở trong phòng nhỏ nhà bà nội ngủ. Nơi đây không có người ngoài, hai người đường đường chính chính ngủ chung một giường, chầm chậm cởi sạch quần áo trong ổ chăn, run rẩy ôm siết lấy nhau, coi căn phòng này như phòng cưới.
Nhà lầu kiểu cũ ở nhà máy số hai, vách tường dày, cửa phòng là ván gỗ cực dày cực chắc chắn, cách âm hai buồng rất tốt. Song trần nhà rất cao, âm thanh thậm chí có thể vang vọng trong phòng…
Đêm đó, Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ dâm, cậu cảm thấy Thiếu Đường nhà cậu thực sự có chút lẳng lơ. Lần này là lần thứ hai đôi bên làm tình, Mạnh Tiểu Bắc đã nhịp nhàng, uyển chuyển hơn, hoặc có lẽ cậu bị anh chàng đẹp trai Phí Tường kích thích, giống như một cái bơm kích điện, bờ mông rắn chắc không ngừng dộng tới, hai chân dài riết chặt đối phương. Thiếu Đường nằm ngửa trên giường, cần cổ ngửa về phía sau, sau đó mãnh liệt ưỡn người dậy, tóm lấy miệng Tiểu Bắc hôn ngấu nghiến, cơ bụng run run.
Lông mày Thiếu Đường nhăn tít lại, ánh mắt đen thẫm tập trung, hai cánh tay mạnh mẽ siết ghì eo Tiểu Bắc, chậm rãi di chuyển lên trên khuôn bụng Tiểu Bắc, nhịp nhàng khống chế cơ thể, trong phút chốc thậm chí riết đến mức Mạnh Tiểu Bắc không thể động đậy bờ lưng, xương sườn đau nhức, không thở nổi, run rẩy, khàn giọng thở hổn hển. Cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc nằm lên ngực Thiếu Đường nói “không được rồi”, cả người nhễ nhại mồ hôi, sắp phải cầu xin cha nhỏ tha cho. Cái cảm giác ấy thật sự không thể nói rõ được trong hai người ai đang làm ai, từng phân da thịt mẫn cảm cùng nơi nhạy cảm nhất mải miết cọ mài chà xát vào nhau, mồ hôi tan ra quyện hòa, gắn kết thăng hoa, chìm vào trong nhau.
Hai người thật sự rất ít làm, cách nửa năm mới điên cuồng bạt mạng một lần.
Nửa chừng Thiếu Đường tai thính, nghe thấy tiếng ông nội Tiểu Bắc đi vệ sinh, vội vàng dừng động tác lại.
Tuyến tiền liệt của người già không tốt, ngồi xổm trong bồn cầu tè từng tí từng tí rất lâu. Tới mười phút đồng hồ hai người vẫn không nhúc nhích im lìm chồng lên nhau, quấn lấy nhau, thoải mái đến mức như thể sắp chết trong cơ thể đối phương. Cho tới lúc ông nội quay về phòng, đóng cửa, Thiếu Đường đột nhiên vọt lên, đâm vào háng Mạnh Tiểu Bắc.
Trong giây phút ấy, hai người đều cố đè nén khẽ gầm lên, sau đó lấp kín miệng đối phương, rúc vào trong ổ chăn. Khoảnh khắc cao trào, âm thanh khàn đục rền vang bị chăn bông cực dày vùi mất, hóa thành tiếng vọng nghèn nghẹn bức bối trong lồng ngực… Thiếu Đường mê mệt trong chăn trêu Tiểu Bắc: “Năm mới vui vẻ”. Miệng Mạnh Tiểu Bắc nhễ mồ hôi, đôi mắt mơ màng, thì thào nói: “Đại Bảo Bảo, con thích cha.”
*
Vào chạng vạng một ngày sau đó, Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng tan học đạp xe về nhà. Mạnh Tiểu Bắc đạp xe đạp leo núi màu vàng, xe Kỳ Lượng cũng là xe đạp leo núi màu xanh ngọc, trong chỗ để xe ở trường đây là hai chiếc xe cực hào nhoáng thời thượng.
Phòng game mà bọn cậu hay đi ở gần cầu Đông Đại đang trong mùa đông khách nhất, thế nhưng trước cửa lại tiêu điều vắng tanh vắng ngắt. Trên cửa dán một tờ thông báo, hình như là đồn công an khu vực cầu Đông Đại yêu cầu cửa hàng ngừng kinh doanh, chấn chỉnh, cải tổ việc “làm ăn phi pháp” cùng “bầu không khí không lành mạnh”. Gần đây Bắc Kinh lại dấy lên trận càn quét trị an ba năm một lần.
Hai người lái xe đến giao lộ gần đó, ngồi trên xe đạp đợi đèn đỏ, gần như cùng lúc cùng chứng kiến cảnh tượng đó.
Mạnh Tiểu Bắc đưa mắt ra hiệu, trề môi: “Lượng Lượng, cha mày kìa.”
Kỳ Lượng liếc mắt qua, đích thị là cha cậu rồi. Cha Lượng Lượng không mặc áo khoác dài, mặc áo sơ mi quần Tây bó gấu, chắc là vừa mới ăn tiệc ở chỗ nào xong, còn uống rượu nữa, từ xe con đi xuống dưới, cánh tay ôm choàng một cô gái cực trẻ.
Mạnh Tiểu Bắc khẽ hỏi: “Người phụ nữ kia là mẹ kế mày hả?”
“Cái chó ấy!” Kỳ Lượng nhìn chằm chằm bóng lưng cha mình, hai mắt đờ ra. Đèn đỏ đã sáng rồi, người phía sau ấn chuông giục: “Có đi hay không vậy?”, cả đám xe đạp tới tấp lướt qua hai người qua đường.
“Mẹ nhỏ tao vừa mới sinh con chưa được hai tháng, chắc chắn đang ở nhà cho con bú.”
Kỳ Lượng nói khe khẽ.
Mạnh Tiểu Bắc nhướng mày, một lúc lâu sau cảm thán: “Cha mày quả là có bản lĩnh.”
Ngày hôm đó cha Kỳ Lượng vào trong nhà tắm đẳng cấp mới mở bên đường. Nơi đây khác với nhà tắm bình thường mà mọi người hay đến, bên trong có bồn tắm nước nóng, có phòng đấm bóp, nhân viên mát xa lưng, tẩm quất cắt móng chân. Kỳ Lượng đanh mặt đạp qua hai trạm xe, đột nhiên dừng ở ven đường bảo: “Mạnh Tiểu Bắc, mày về nhà trước đi.”
Kỳ Lượng quay ngược đầu, đạp xe như bay trở lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
Mạnh Tiểu Bắc gọi Kỳ Lượng mà không giữ lại được.
Lúc ấy Mạnh Tiểu Bắc tưởng rằng Kỳ Lượng tìm cha mình làm mình làm mẩy, cha với con cãi nhau, có chuyện gì to tát cơ chứ?
Tiểu Bắc đạp xe lên phía trước một lát, do dự, cuối cùng vẫn không kìm được quay đầu lại tìm. Cho tới lúc cậu đạp xe đến nhà tắm kia, nhìn vào trong rèm cửa thì đã không thấy bóng dáng Lượng Lượng đâu. Tiểu Bắc cũng chẳng hề nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện gì.
Đúng vào buổi tối sau khi tan làm ngày thứ sáu hôm đó, toàn bộ người trong khu vực cầu Đông Đại thần hồn nát thần tính, xe cảnh sát gào thét qua lại, kiểm kê, tịch thu tài sản của mấy cửa hàng mặt tiền. Cảnh sát dùng xe tải từ phòng bida, xông vào trong phòng băng đĩa bí mật bắt bớ một đám thanh niên lêu lổng côn đồ.
Sau cuối tuần đến thứ hai tuần sau, trong trường trung học tổ chức Đại hội thể dục thể thao. Trường điểm của khu vực, trong các học sinh có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp, dựa vào năng lực nổi trội trong thể thao mà được tuyển vào, bình thường chuyên tham gia huấn luyện thi đấu. Đám vận động viên này đảm nhiệm hết thảy hạng mục thi đấu điền kinh, từ cự ly ngắn, cự ly vừa cho đến cự ly dài. Mạnh Tiểu Bắc không phải dân chuyên nghiệp, mang tính nghiệp dư tham gia cuộc thi nhảy cao nam trong đám học sinh phổ thông. Trên sân thi nhảy cao, một đám người điên cuồng nhảy, có kiểu nhảy bước qua, có kiểu nhảy chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, còn có người không nhảy qua xà, bổ nhào lên đệm.
Lần đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc nhảy cực kỳ khí phách, đè gãy luôn xà ngang. Cậu ôm mặt cười như điên lăn xuống!
Dưới đài đám anh em lớp cậu chẳng có tình nghĩa gì hết, cùng hùa nhau trêu chọc giễu cợt cậu!
Cậu ở bên sân chạy tới chạy lui lấy đà, làm hoạt động chuẩn bị. Cuộc thi đấu bị ngắt giữa chừng 10 phút, giáo viên thể dục chạy tới phòng dụng cụ tìm xà ngang thay tạm cứu nguy cuộc thi.
Có một nam sinh bằng tuổi cậu học lớp khác khẽ thì thầm với bạn học: “Hôm nay Tiêu Dật không đến Đại hội à? Chẳng lẽ thật sự có chuyện rồi?”
Theo bản năng Mạnh Tiểu Bắc quay đầu, dỏng tai nghe.
Hai nam sinh bàn tán: “Mẹ nó, mại dâm chơi gái bị tóm rồi?… Tiêu Dật?… Đúng là tin tức giật gân nóng hổi!”
Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày, ngờ ngợ: “Các cậu nói ai đó, phó trưởng ban khối trung học á?”
Nam sinh nọ đáp: “Đúng rồi, chính ông ta đó!”
Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ kinh ngạc, sốc tới nỗi nói lắp: “Thầy ấy bị cảnh sát bắt rồi? Sao lại như thế được?… Tiêu Dật bán, bán, bán cái gì? Làm sao có thể chứ?”
Mạnh Tiểu Bắc lợi dụng lúc cuộc thi đấu gián đoạn giữa chừng lặng lẽ chuồn mất, nhanh như chớp chạy đến sân thi đấu trung học, trong lòng cực kỳ lo lắng sốt ruột. Nách và tay chân Kỳ Lượng kẹp cờ đỏ, trong tay còn cầm một cái cờ đỏ nhỏ, tay còn lại cầm đồng hồ bấm giây, nhóm học sinh lớp 9 đang thi chạy 1000 mét, cuộc thi hừng hực khí thế.
Mạnh Tiểu Bắc ghé vào tai Kỳ Lượng nói vài câu, mặt Kỳ Lượng lộ vẻ bàng hoàng không ngờ: “Mày nói cái gì cơ?”
“Nhà tắm nào?!”
“…”
Ngồi bên cạnh họ là con gái của nữ trưởng ban khối hơn 40 tuổi hồi Tiểu Bắc và Kỳ Lượng học trung học. Nữ sinh kia liếc mắt qua nghe bọn họ bàn tán, chen mồm nói: “Đúng đó, chính là nhà tắm xa hoa mới mở ở chỗ cầu Đông Đại, hình như là buổi tối thứ sáu bị cảnh sát tóm rồi.”
Kỳ Lượng không thể tin, gầm lên: “Em đừng có nói vớ vẩn, làm sao em biết được?”
Trong giọng nói của nữ sinh đó nhuốm sự ngạo nghễ ngang nhiên, chậm rãi nói: “Mẹ em nhận được điện thoại của cục công an, hỏi có phải Tiêu Dật là giáo viên của trường mình không, muốn điều tra tình hình của ông ta! Chủ nhật mẹ em còn phải đến cục công an vì riêng chuyện này đó, em lừa hai anh làm gì?”
Cờ đỏ nhỏ trong tay Kỳ Lượng rơi xuống đất, cậu cũng chẳng buồn nhìn đồng hồ bấm giây, cả người chìm trong sự kinh ngạc hoảng loạn. Một loạt nam sinh lưng dán mã số băng băng chạy lướt qua mặt cậu, đáng nhẽ cậu phải vẫy cờ đỏ ra hiệu cho vận động viên chạy một vòng cuối cùng.
Trọng tài ở sân nhảy cao phát điên, cách nửa sân thể dục quát ầm lên: “Nam sinh kia đâu rồi? Mã số 1109 đến lượt em nhảy rồi em chạy biến đi đâu vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc vội vàng nói: “Tao quay về đã, tao còn phải nhảy lần 2 với lần 3 nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc vội vã nhanh như cắt chạy về, buộc lại giây giày đàng hoàng. Giáo viên thể dục trỏ cậu phê bình: “Hủy bỏ tư cách thi của em!”, Mạnh Tiểu Bắc mặt dày híp mắt nhe răng cười với giáo viên: “Em đến rồi đến rồi đây!”, Giáo viên thể dục trừng cậu, cũng hết cách.
Trong tiếng reo hò cố lên cố lên của cổ động viên, Mạnh Tiểu Bắc chạy lấy đà, đạp mạnh nhảy lấy đà, bay lên trên không, nhảy kiểu đưa lưng qua xà, cơ thể nghiêng nghiêng trượt qua xà ngang, ngửa người ra sau ngã vào đệm. Cột run lên vài cái, lung lay như sắp đổ, nhưng cuối cùng xà cũng không bị rớt xuống! Cậu nhanh nhẹn lộn nhào một vòng, ngẩng đầu lên, liếc qua bên kia xem thì thấy gần đó Kỳ Lượng chạy bên đường, quăng lại cờ đỏ, bất thình lình quay đầu chạy như điên về phía lối ra sân thể dục!
Cuộc thi điền kinh của trường trung học cuối cùng biến thành đống hỗn loạn nháo nhác, trọng tài điên cuồng rít còi tức giận: “Kỳ Lượng em bị điên à! Em làm cái gì vậy, bấm đồng hồ bấm giây đi, đồng hồ bấm giây! Vận động viên chạy qua điểm cuối hết rồi em là người bấm giờ sao em có thể vô tổ chức vô kỷ luật như vậy!!! Giờ thi đấu kiểu gì được!!!…”
Sau này Mạnh Tiểu Bắc nhớ lại, ngày hôm đó đám nam sinh trung học trường cậu tham gia thi đấu chạy 1000 mét rất đáng thương! Vài người bị sót thành tích, chẳng lẽ thi lại hay sao?
Ngay sau đó, trọng tài trưởng bên nhảy cao cũng gầm lên giận dữ: “Số 1109, em đi đâu?”
“Sao em cũng chạy?… Ông đây hủy tư cách thi của em!!!”
…
Ở bốt điện thoại công cộng gần ngay trường, vẻ mặt Kỳ Lượng nôn nóng, nói năng lộn xộn hết cả. Cậu tìm số điện thoại trong máy nhắn tin, gọi điện thoại tới dưới lầu nhà Tiêu Dật. Đến lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc mới biết hóa ra Kỳ Lượng biết số điện thoại của Tiêu Dật.
Điện thoại gọi qua, đương nhiên không gọi được tới người cần gọi, chẳng lẽ nào Tiêu Dật thật sự bị tóm…
Kỳ Lượng lầm bà lẩm bẩm, đầu óc hỗn loạn rối tung, loanh quanh vô định trên đường cái, đá một đá vào cái cây bên đường, tự làm ngón chân mình bị đâm đau đớn.
Sao lại thế này, sao lại có thể như thế này?
…
Sau đó vài ngày, Tiêu Dật quả thực không còn xuất hiện trong trường nữa. Ban đầu các bạn học khẽ thì thầm rủ rỉ với nhau, sau đó dần biến thành công khai bàn tán sôi nổi: phó trưởng ban trung học, thầy Tiêu, nghe nói phạm tội trong đợt càn quét tệ nạn đồi trụy ở Đại Đông Kiều, bị tóm vào cục công an. Hiệu trưởng, chủ nhiệm các lớp không cho phép học sinh lén lút nói về vấn đề này, nhưng nội quy trường học làm sao có thể bịt kín được miệng lưỡi quần chúng học sinh đang muốn sục sạo đào bới chân tướng sự thật.
Mạnh Tiểu Bắc gọi điện cho cha nuôi.
Hạ Thiếu Đường nghe được tin tức này, cũng sửng sốt, sau đó bèn nhờ người hỏi thăm người trong cục công an xem xảy ra chuyện gì.
Từ đơn vị Thiếu Đường quay về, họp mặt trong nhà Kỳ Lượng. Anh nói với Kỳ Lượng và Mạnh Tiểu Bắc: “Cha hỏi bạn rồi, là thật.”
Kỳ Lượng ngẩn ngơ không nói gì, Mạnh Tiểu Bắc kinh ngạc kêu lên: “Chẳng phải Tiêu Dật là “kiểu đó” sao, làm sao có thể chơi gái?!”
Thiếu Đường cau mày nói: “Lần này đang trong đợt nghiêm đả (124) của thành phố, phân cục Triều Dương vốn đã muốn điều tra triệt để, tấn công khu vực phòng game, phòng bida kinh doanh trái phép ở khu cầu Đông Đại gần trường học cùng bọn lưu manh chuyên gây gổ sinh sự.”
124. Nghiêm đả: cuộc càn quét, đả kích, nghiêm khắc tấn công hoạt động của các phần tử phạm tội.
Mạnh Tiểu Bắc: “Làm sao mà lại tra xét nhà tắm mới mở đó?”
Thiếu Đường liếc cậu một cái, khinh thường nói: “Bây tưởng rằng cái loại địa điểm đó giống như nhà tắm công cộng của khu tập thể nhà máy số hai mỗi tuần bây đến chắc? Khác biệt cực lớn đó!… Cái kiểu nhà tắm đó từ bên Quảng Đông lan tới đây, chẳng đứng đắn gì sất, bên trong là đủ loại người hỗn tạp. Phần lớn người đi ‘tắm rửa’ đều là dân làm ăn buôn bán, có tiền chẳng xài đến.”
“Nghe nói có người dân tố giác, có lẽ cũng sắp kiểm tra tới rồi, nay bên cảnh sát đột ngột tập kích, giăng lưới tóm gọn, một đêm đã bắt hai chục người.”
Mặt Kỳ Lượng dần trắng bệch, cắn môi dưới làm bờ môi mỏng hằn thành một đường…
Mạnh Tiểu Bắc há miệng, đột nhiên bật thốt: “Lẽ nào… thầy ấy chơi đàn ông?”
Kỳ Lượng đột nhiên trợn mắt lên, nhìn chằm chặp Thiếu Đường: “Lúc ấy thầy Tiêu thật sự làm chuyện bậy bạ trong đó?”
Thiếu Đường đốt thuốc, mày nhíu chặt, không ngừng quay hộp thuốc lá trong tay, rõ ràng là cũng đang đấu tranh tư tưởng, trong cảm xúc nảy sinh mâu thuẫn dữ dội. Ban đầu anh hoàn toàn không hề có thiện cảm gì với Tiêu Dật, chỉ mong sao y nhanh bị điều tới trường khác, không nhìn thấy đỡ ngứa mắt, hoàn toàn dọn sạch sự đe dọa… Thiếu Đường nói: “Chú cảm thấy trong chuyện này có điều bất thường, có hiểu lầm.”
“Bạn chú nói, ở hiện trường cảnh sát cũng không tra được bất kỳ hoạt động bậy bạ nào, cứ thế tạm giam một đám người. Có lẽ Tiêu Dật cũng không thể nói rõ lúc đó mình làm gì trong nhà tắm đó… Nhưng hễ là bị tóm trong cuộc nghiêm đả này, vướng vào tình huống oái oăm không rõ ràng này thì hoàn toàn không thể chứng minh rằng mình chẳng làm gì cả, tạm thời sẽ bị coi như là đã làm, chắc chắn toàn bộ đều bị tạm giam.”
“Giết nhầm còn hơn bỏ sót, chính sách của nghiêm đả chính là vậy đấy.”
Kỳ Lượng lắng nghe, im lặng không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Kỳ Lượng ở trong phòng khách, ấn mạnh bình nước trên bàn lấy nước, cuối cùng kêu ầm lên một tiếng bỏng cả tay, nước nóng như tâm trạng hỗn loạn của cậu văng tung tóe trên nền đất.
Kỳ Lượng bĩu môi, như thể hờn dỗi, đá bàn cơm một cái. Bàn cơm cao cấp làm từ gỗ mộc, bốn chân bàn được sơn đẹp đẽ sáng bóng, cha Kỳ Lượng tốn hai ngàn đồng mua về giờ đã bị giày da Kỳ Lượng đá ra vết nổi bần bật!
Mạnh Tiểu Bắc dựa vào khung cửa: “Lượng Lượng, tối ngày hôm đó… Hai chúng ta ở cửa nhà tắm đó nhìn thấy cha mày đúng không?”
Thiếu Đường: “… Lượng Lượng, rốt cục có chuyện gì xảy ra với cha cháu?”
Mặt Thiếu Đường sầm xuống, gằn giọng chất vấn: “Lượng Lượng?”
Lồng ngực Lượng Lượng mãnh liệt phập phồng, thở dồn dập, hừ một tiếng: “Cha cháu cũng bị tóm rồi.”
“Cháu gọi điện cho phân cục, cháu báo cháu tìm Kỳ Kiến Đông, có phải ông ta đã bị tóm vào trong cục rồi hay không.”
“Cục cảnh sát nói có, họ đang muốn liên lạc với người nhà điều tra tình hình ông ta…”
“Cháu bèn nói với cảnh sát, Kỳ Kiến Đông không có người nhà, ông ta chỉ có một mình thôi! Bọn họ điều tra ông ta cho kỹ đừng có thả ông ta ra!!!”
“…”
Kỳ Lượng nói trôi chảy một lèo những lời này, như pháo bắn dồn dập không ngừng, vẻ mặt dửng dưng, nhưng trong phút chốc nước mắt đã ầng ậc dâng lên. Trái tim dẫu có buốt giá tàn nhẫn tới đâu thì cũng là từ máu từ thịt.
Kỳ Lượng nói… Cháu chính là người tố giác.
Tối thứ sáu hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc không đuổi kịp Kỳ Lượng. Kỳ Lượng đạp xe một mạch quay lại, ở cửa nhà tắm cậu nhìn thấy chiếc xe con màu đen của cha cậu vẫn đang đỗ tại đó, áo khoác vắt ở trong xe, còn người ở bên trong nhà tắm chưa đi ra. Cậu muốn đi vào, nhưng nhân viên ở cửa ngăn lại. Đối phương vừa nhìn thấy Kỳ Lượng mặc áo đồng phục trường trung học số 1 Triều Dương, bộ dạng là học sinh, ngay lập tức cảnh giác hỏi: “Cậu tìm ai? Trong đây chúng tôi không cho phép tìm người, không được vào.”
Kỳ Lượng đứng ở cửa, cắn môi đến trắng nhợt, hướng vào bên trong thét lên một câu: “Kỳ Kiến Đông, tôi căm ghét ông!”
Sau đó cậu chạy nhanh ra cửa, rẽ trái, tìm một bốt điện thoại gần nhất, bấm số giải đáp thắc mắc, trước tiên hỏi số điện thoại của đồn công an khu cầu Đông Đại, sau đó cảm thấy chưa đủ, lại hỏi số điện thoại cục công an Triều Dương.
Trong điện thoại, giọng nói của Kỳ Lượng run run, suy nghĩ hỗn loạn, nói: “Cháu muốn tố giác.”
“Nhà tắm khu cầu Đông Đại, có người buôn bán mại dâm, chơi gái, đây là tội lưu manh phải không ạ?”
“Có ông chủ tên là Kỳ Kiến Đông, ông ta bao một đám hơn hai mươi nam nữ, quan hệ thác loạn ở bên trong, các chú nhanh đi bắt ông ta.”