*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên đạo Trương nhìn chằm chằm Thiếu Đường, nhíu mày, châm thuốc vỗ bàn: “Mạnh Tiểu Bắc? Mạnh Tiểu Bắc là họa sĩ tổ chương trình chúng tôi gọi tới tham gia tọa đàm chuẩn bị giai đoạn trước! Bởi vậy nên cậu ấy cống hiến sức lực cho chúng tôi cũng là chuyện đương nhiên, sao lại có thể xuyên tạc thành bọn tôi sao chép?”
Thiếu Đường nghiêm mặt nói: “Chương trình phát sóng kỳ đầu tiên, tôi đã ghi hết lại danh sách người bên ông rồi, trong danh sách người chế tác dài hai phút ấy có tên Tiểu Bắc nhà chúng tôi không? Tiểu Bắc đã nhận được một đồng tiền thù lao nào sao?”
Biên đạo Trương trầm lặng một lát, giọng cũng dịu xuống: “Cậu ta chỉ tham gia bàn bạc thảo luận trong giai đoạn đầu, hơn nữa cũng không phải thành viên chính thức của tổ chương trình, cậu ta cũng chẳng đóng góp được nhiều nhặn gì cho cam, mà nói tới cùng thành phẩm cũng chẳng phải do cậu ta vẽ ra! Để làm ra một bộ phim hoạt hình, cần biết bao nhiêu tiền bạc đổ vào, bao nhiêu nhân viên bỏ công bỏ sức chứ. Bắt đầu từ việc giám đốc thiết kế hiệu đính bản thảo, theo dõi quá trình sản xuất, sau đó lãnh đạo thẩm định, biên tập. Chỉ có một đoạn phim 10 phút thôi, tổ họa sĩ của chúng tôi phải vẽ mất tám ngàn tới một vạn bức tranh, tranh cảnh vật, bối cảnh, rồi lên màu, nhiếp ảnh gia tiến hành chụp hình, hậu kỳ chế tác, lồng tiếng… Anh phải hiểu chứ…”
Thiếu Đường xua tay, thẳng thừng dứt khoát: “Tôi không phải người trong nghề, tôi không muốn bàn luận với ông chuyện chuyên môn, ông đừng có loanh quanh đánh trống lảng, tôi chỉ hỏi ông một câu… Ban đầu ông sao chép bản thảo của con tôi đúng không?”
Biên đạo Trương chỉ vào bức tranh: “Không thể bảo chúng tôi sao chép được, anh nhìn tranh con rồng Mạnh Tiểu Bắc vẽ đi, có cánh, còn con rồng của chúng tôi làm gì có cánh!…”
Thiếu Đường khoát tay cắt ngang lời đối phương, cười lạnh lùng: “Lý luận của ông hay nhỉ, con rồng của các ông không có cánh thì coi như là không sao chép tranh của con tôi đấy chắc? Ông lấy tranh hoạt hình sư tử của con tôi, vẽ thêm hai cái sừng trên đầu nó, đầu sư tử liền biến thành Kỳ Lân, như vậy thì không được coi là sao chép đúng không? Tôi đây là người thường mà còn có thể nhìn ra được, vừa nhìn là biết luôn từ một mẹ mà ra, chính là cắt ghép thêm bớt, xuyên tạc từ bản gốc!”
Thiếu Đường nói xong, cơm cũng ăn no, gặm sạch sẽ xương sườn bỏ trên mặt bàn, lau sạch sẽ miệng và ngón tay, hai khuỷu tay đặt trên bàn, nét mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương.
Tư thế này như thể anh mới là ông chủ đứng đằng sau chi phối chuyện này.
Ánh mắt biên đạo Trương sau kính bắt đầu dao động hỗn loạn, khí thế xìu hẳn xuống, mãi mà chẳng thốt nên lời. Chung quanh người đến người đi, bình luận bàn tán xì xầm nổi lên: “Ông Trương, lại gây sự với ai đấy? Lại thiếu tiền chế tác của người ta à? Nhanh tìm lãnh đạo đài báo cáo sổ sách mà trả tiền cho họ đi!”
Cuối cùng khuôn mặt tay biên đạo cũng lộ vẻ khốn cùng quẫn bách, khẽ giọng van vỉ kể khổ: “Anh này, tôi cũng nói rõ ngọn ngành cho anh, nói thật với anh, tôi cũng bất đắc dĩ cả thôi, tôi là nhân viên phục vụ cho lãnh đạo, làm công ăn lương, tôi nào phải người trả tiền! Tôi việc gì phải làm khổ mình như vậy, tự dưng hẹp hòi lừa bịp một thằng nhóc?”
“Chuyện này thực ra như này, giám đốc thiết kế của chúng tôi, nay đã hơn 50 tuổi, đức cao vọng trọng, cũng là chỗ thân thiết hợp tác lâu năm với đài truyền hình. Ông ta là nghệ sĩ hoạt hình nổi tiếng của hãng phim hoạt hình. Từng ấy năm rồi, ông ấy cũng đã lớn tuổi như thế, ông ta đòi hỏi rất cao về tác phẩm này, ông ấy yêu cầu phải có thành tựu, muốn bộ phim hoạt hình này có thể tham gia liên hoan phim Kim Kê, Bách Hoa vào năm sau…” (113)
113. LHP Kim Kê – Bách Hoa Trung Quốc là tên gọi tổng hợp của hai giải Kim Kê và giải Bách Hoa cách năm bình chọn một lần (Tức một năm gọi giải Kim Kê một năm gọi giải Bách Hoa). Trong đó, Giải Kim Kê là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981. Giải Bách Hoa, tương đương với giải Quả cầu vàng của Trung Quốc, là một trong ba giải thưởng điện ảnh danh giá và uy tín nhất của nền điện ảnh Trung Quốc, cùng với giải Kim Kê và giải Hoa Biểu. Giải thưởng được thành lập bởi Hiệp hội phim Trung Quốc năm 1962 và tài trợ bởi tạp chí Popular Cinema (大众电影), nơi có tổng số lượng phát hành lớn nhất tại Trung Hoa đại lục. (Theo Wiki)
Chỉ qua vài câu nói này, Thiếu Đường đã ngay lập tức hiểu được tường tỏ sự tình, loại chuyện này anh đã từng gặp quá nhiều lần rồi. Nói chung là, nhân vật, tạo hình của phim hoạt hình được bộ phận sản xuất bên đài truyền hình nhìn ưng chính là bản thảo gốc của Mạnh Tiểu Bắc giao sang. Cũng không phải trình độ, kinh nghiệm kỹ thuật vẽ của học sinh phổ thông như Tiểu Bắc có thể vượt qua nghệ sĩ hoạt hình năm mươi tuổi có thâm niên trong ngành. Cái này không nằm ở kỹ thuật, mà quyết định bởi sự phát triển thời đại. Mạnh Tiểu Bắc còn trẻ, tiếp xúc, ảnh hưởng bởi những điều mới mẻ. Hoạt hình và truyện tranh của Nhật Bản, đế quốc Mỹ truyền bá phổ biến văn hóa quy mô lớn, chiếm lĩnh thị trường giải trí trong nước. Sở thích của bọn trẻ giờ đã thay đổi một trời một vực, rất nhiều người lớn càng ngày càng không bắt kịp trào lưu, không tiến ắt lùi, sớm muộn cũng sẽ bị dòng chảy thời đại cuốn trôi. Song tiếng tăm thanh danh, mối quan hệ, vị trí, đủ các loại nhân tố đấu đá lẫn nhau, Mạnh Tiểu Bắc bị lợi dụng làm không công mà thôi.
Bản thảo của cậu bị người khác chế biến xào nấu lại, chế tác, chụp hình, cuối cùng không có tên của cậu, lại biến thành tên của người khác.
Biên đạo Trương bất lực nói: “Chương trình chúng tôi đã bắt đầu phát sóng, giai đoạn trước thanh toán xong cho thành viên tổ chế tác, báo cáo xong hết danh sách thành viên rồi, giờ việc này chỉ đành vậy, không thì anh muốn sao?”
Thiếu Đường ngậm thuốc lá trân trân nhìn đối phương. Tay này rành rành là kiểu người khốn nạn trong ngành, bộ dạng bất cần sống chết mặc bay, biết rõ anh cũng không thể làm gì được phía bên kia.
Biên đạo Trương nói: “Dù sao chúng tôi cũng chẳng có cách nào mời con anh quay về làm tiếp chương trình này, nó vẫn còn là học sinh mà! Nó phải đến trường ha…”
Thiếu Đường lạnh lùng nói: “Ông có mời con tôi, thì ông đây cũng không cho nó tới chỗ loại người như ông làm.”
“Tôi có hai yêu cầu, thứ nhất, từ kỳ thứ hai của chương trình phải có tên của con tôi. Ông khỏi phải lòe tôi mấy cái quy ước điều lệ bên ông, tôi đang nói chuyện với ông theo những điều tối thiểu trong đạo nghĩa giang hồ.”
“Thứ hai, trước đây Bắc Bắc nhà chúng tôi cực kỳ coi trọng việc của ông, nên thức đêm thức hôm vẽ, mắt sắp đui tới nơi, thằng nhóc vất vả như thế, ông thấy nên làm sao thì làm?!”
Biên đạo Trương cực kỳ gượng ép khó chịu, lên lầu về văn phòng lấy xuống một phong bì, lén lút đưa cho Thiếu Đường.
Thiếu Đường thản nhiên nhận lấy, đây là thù lao Bắc Bắc nhà anh xứng đáng được nhận. Anh không thiếu tiền, anh hoàn toàn có thể cho Mạnh Tiểu Bắc lì xì nặng trịch tiền mừng tuổi, an ủi xoa dịu tâm trạng con trai mình. Nhưng đối với con trai có ý chí khí khái, ý nghĩa của hai cách thức này hoàn toàn khác nhau.
Lúc chia tay với tay biên đạo ở cổng khu tập thể đài truyền hình, Thiếu Đường nói với ông ta: “Tầm nhìn của ông quá hạn hẹp, có mắt không tròng. Tương lai Mạnh Tiểu Bắc nhà chúng tôi nhất định sẽ rất nổi tiếng, xuất sắc hơn người! Đáng tiếc, ông không phải Bá Lạc.”
…
Thiếu Đường quay về nhà bèn ôm bả vai bảo bối của mình ra ngoài đi bộ trên đường cái, nhìn qua bóng lưng đôi bên y chang hai anh em, chiều cao dáng dấp đều xêm xêm nhau. Anh ghé lại gần nói với Mạnh Tiểu Bắc: “Thằng ngốc này, sau này với người lạ phải đề phòng cẩn thận, còn xảy ra chuyện như này thì báo với cha.”
Mạnh Tiểu Bắc đút hai tay vào túi quần cúi đầu đi, rầu rĩ nói: “Vốn là con tính Tết âm năm nay báo cha tin mừng này.”
“Con đã nghĩ rằng đợi tới lúc tên con được đăng lên ti vi, con mới chính thức nói cho cha, khiến cha có thể hãnh diện vì con… Kết quả tin vui thì chẳng thấy đâu… Thôi bỏ đi, con cũng không làm cho năm mới của cha thêm ngột ngạt khó chịu nữa!”
Thiếu Đường siết bả vai con mình, khẽ nói: “Cha hiểu, bây đã lớn rồi, lo nghĩ đến sự nghiệp như này là cha đã rất tự hào rồi.”
Giờ Mạnh Tiểu Bắc lớn rồi, tâm tư cõi lòng cũng rộng hơn, hoàn toàn không giống với tâm tính lúc nhỏ. Năm đó cậu còn là tên oắt con nhỏ xíu, cha nuôi cậu thay mặt cha ruột cậu đến trường học hù dọa cô giáo chủ nhiệm, hiệu trưởng, cậu cáo mượn oai hùm, mới mượn danh Thiếu Đường được một chút thôi đã thấy bản thân cực kỳ vênh vang ngạo nghễ. Giờ đây cậu đã hoàn toàn không giống vậy nữa rồi, mấy chuyện vớ vẩn này mà cũng cần phải đến lượt Thiếu Đường ra mặt mới có thể giải quyết xong, chẳng phải là chuyện đẹp mặt đáng khoe khoang gì cho cam. Mạnh Tiểu Bắc, mày vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi gặp chuyện là đực ra không nhấc nổi chân không giữ được quần nữa sao?
Thiếu Đường đưa phong bì cho con trai, trong mắt Mạnh Tiểu Bắc lấp lánh ánh sáng niềm vui, giống như hoa bừng nở, kinh ngạc hỏi: “Lão ta mà cũng đưa tiền cho cha ạ?”
Thiếu Đường khinh thường nói: “Lão ta nôn tiền ra mới lạ đó, nếu vậy thì lúc đầu cũng chẳng lừa bây làm gì! Từ tổ chế tác lão rút ra tiền dự trù, tiền vốn của kỳ trước đã tiêu sạch rồi, lão chỉ là chân chạy vặt, cũng chẳng có tiền trong tay, tất nhiên không thể nhổ tiền ra cho bây.”
Biên đạo Trương đưa cho Mạnh Tiểu Bắc mấy tấm vé ưu đãi khi mua đồ trong nội bộ cửa hàng Hữu Nghị, còn có vé vào cửa mấy nhà hàng cao cấp coi tiết mục văn nghệ Tết, có thể ăn miễn phí, cộng cả hai cũng có thể coi là lì xì mừng tuổi.
Thiếu Đường nhét khoản thù lao vào trong túi áo Mạnh Tiểu Bắc, véo véo mặt cậu nói: “Bảo bối, tiền công của bây!”
Mạnh Tiểu Bắc cười tít hết cả mắt, khóe mắt lộ ra nếp nhăn, vui mừng khôn xiết, nhìn cha nhỏ với ánh mắt ái muội…
Hai cha con đều cực kỳ sung sướng, bởi vậy ngày hôm đó vào nội thành, đi thẳng đến cửa hàng Hữu Nghị.
Chuyện trước tiên Thiếu Đường làm là coi kỹ máy ảnh nhập khẩu, muốn tặng Mạnh Tiểu Bắc dịp Tết, coi như là quà năm mới. Mạnh Tiểu Bắc vừa nhìn giá tiền đã kêu đắt quá, cha ơi, đây là tiền lương, trợ cấp của cha trong hai năm đó!
Thiếu Đường nói, chúng ta có phiếu ưu đãi mà, sẽ được giảm giá. Hơn nữa nếu không có phiếu, thì đồ điện tử nhập khẩu có mức giá này phải đặt mua trước 3 tháng, trong trung tâm thương mại lấy biên lai đặt hàng, rồi đợi nhập hàng từ nhà máy Nhật Bản về, người bình thường muốn mua cũng khó.
Hai người đàn ông bò sấp ra tủ đặt hàng chụm đầu tìm hiểu rõ lâu, bừng bừng thích thú, sự ham thích của đàn ông dành cho máy ảnh cũng chỉ đứng sau xe mà thôi. Sau đó Thiếu Đường lấy ra sổ tiết kiệm ngay tại đó, đi tới ngân hàng bên cạnh rút ra một chồng tiền mặt. Trong cửa hàng, loại giao dịch lớn với số tiền vượt qua tám trăm đồng, không dám tiến hành ở bên ngoài quầy giao dịch. Quản lý bộ phận thiết bị chụp hình đích thân ra tiếp đón, khách sáo lễ độ mời hai cha con vào phòng đơn phía sau, ngồi trên ghế sa lông, uống trà, trực tiếp kiểm hàng, đếm tiền… Đây chính là loại dịch vụ dành cho khách VIP đầu tiên thời đó.
Thiếu Đường mua máy ảnh phản xạ ống kính đơn Yashica Đài Nhật sản xuất (114), tặng cho Mạnh Tiểu Bắc.
114. Máy ảnh:
Từ trong cửa hàng đi ra, Mạnh Tiểu Bắc lấy tay bụm mặt, tai đỏ ửng lên, sung sướng hạnh phúc chết bỏ nhưng lại giả vờ giả vịt nói: “Ây da, quá là đắt! Cha đem con bán đi cũng không bán được tới 1000 đồng đâu trời ơi!”
Thiếu Đường cười nhạt: “Đừng diễn trò với cha.”
Từ phía sau Mạnh Tiểu Bắc quặp cổ cha nhỏ của mình, dán đến lỗ tai anh phả hơi nóng rẫy, thốt lên một câu cực thân mật.
Thiếu Đường cười to.
Thiếu Đường liếc Mạnh Tiểu Bắc, ánh mắt sâu xa: “Tương lai mông nhỏ của bây chính là của cha.”
“Ông đây chi trước, mua máy ảnh cho bây chơi, bây rửa sạch mông giữ đó cho ông.”
…
Đài Trung ương đầu tư quay phim một tác phẩm nổi tiếng, ở ngoại ô Nam Bắc Kinh xây dựng khu Đại Quan Viên nguy nga tráng lệ (115), năm nay cũng đã chính thức mở cửa. Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc đến Đại Quan Viên dạo chơi Tết. Hai người kề vai sát cánh, vui vẻ hạnh phúc, đi ở hành lang cầu Thủy Tạ, con đường nhỏ xuyên tới nơi vắng vẻ tĩnh lặng, dùng máy ảnh chụp thảm cỏ xanh biếc bên ngoài cửa sổ cùng sắc đỏ rực rỡ của hoa mai giữa đông lạnh.
115. Đại Quan Viên được xây dựng từ năm 1984-1989, ở Tây Thành, quận Tuyên Vũ, Bác Kinh, mô phỏng theo khu vườn trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, và là phim trường cho bộ phim cùng tên. (Theo Zing):
Mạnh Tiểu Bắc giẫm lên tuyết trắng, dựa vào cây mai đỏ tạo dáng, cách mấy mét Thiếu Đường quỳ một chân xuống chụp ảnh cho con trai.
Bên ngoài Tiêu Tương Quán là hàng trúc xanh mướt, bên trong quán treo hình ảnh thướt tha diễm lệ của Trần Đại Ngọc phiên bản phim truyền hình (116), còn có bồn hoa mai trưng bày, du khách đông như mắc cửi, chen chúc tỏa hơi ấm trong mùa đông lạnh lẽo.
116. Trần Đại Ngọc phiên bản phim truyền hình ám chỉ diễn viên Trần Hiểu Húc, đóng vai Lâm Đại Ngọc trong bộ phim Hồng Lâu Mộng:
Mạnh Tiểu Bắc cầm lấy máy ảnh, chỉ tay: “Cha nuôi, cha đứng ở chỗ bụi hoa mai đó, con chụp cho cha một tấm.”
Hạ Thiếu Đường quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Ảnh chụp của Lâm Đại Ngọc ở chỗ đó, cha không đi qua đó chụp đâu, trang phục đâu có cùng thời với nhau.”
Bả vai Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, cười ầm lên mấy tiếng: “Cha chính là Đại Ngọc, muội muội Hạ ơi, mau tạo dáng đi!”
Thằng nhóc mất nết này quả thực chán sống rồi, Thiếu Đường đánh mắt xung quanh nhìn mọi người, lấy tay che lại ống kính của Mạnh Tiểu Bắc: “Đừng quậy, không được chụp…”
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên nhớ tới tám chín năm trước, lúc hai người mới biết nhau, ở trong doanh trại bộ đội Tây Câu, Thiếu Đường bị thương, ốm nằm rúc trong ổ chăn rên hừ hừ. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đường Đường, con muốn nghe cha thở gấp, cha thở gấp cái nào.”
“Ái da!”
“Á!…”
Mạnh Tiểu Bắc đeo máy ảnh trên cổ, bị cha nhỏ đạp ra khỏi cổng Tiêu Tương Quán, lao vào trong tuyết, mông trượt một đường, ngồi uỵch trong tuyết, tay bảo vệ máy ảnh quý. Cậu bị Thiếu Đường bóp đến mức kêu ầm ĩ, gào ầm lên cầu cứu… Rừng trúc xanh biếc, tuyết nhẹ nhàng rơi, trên tóc hai người lấp lánh những vệt tuyết óng ánh trong suốt.