*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vợ chồng Mạnh Kiến Dân sắp phải đưa Mạnh Tiểu Kinh về Thiểm Tây khai giảng. Trước cuối năm nay, cả nhà sẽ được chuyển đến Tây An, ai nấy cũng đều rất vui mừng. Mạnh Kiến Dân nói sau khi chuyển tới Tây An xong, ở khu tập thể mới, phòng mới, điều kiện trong nhà tốt hơn rất nhiều. Tây An là thành phố lớn, cũng rất sôi nổi nhộn nhịp, nhiều danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử, Thiếu Đường mà rảnh thì đưa Tiểu Bắc đến thăm bọn họ.
Bữa nay tới nhà bà Mạnh, Thiếu Đường cố tình mặc thường phục.
Sau khi Mạnh Tiểu Bắc ngẫm nghĩ, so sánh thì rút ra kết luận, cha nhỏ của mình mặc thường phục sẽ trẻ hơn mặc quân phục, cả người toát ra sự sống động sôi nổi thanh xuân, thần thái trên khuôn mặt cũng rất khác.
Thiếu Đường mặc áo phông màu trắng, trước ngực không có bất kỳ hình thù hoa cỏ động vật nào. Dưới ánh nắng, đường nét khuôn ngực đẹp đẽ lồ lộ hiện ra sau màu trắng thuần của áo. Anh mặc quần bò cũ cắt mất một phần ống quần, biến thành quần lửng, kết hợp với giày quân đội cực hợp, cực ngầu, thoạt nhìn trông chẳng hề giống trai 30 tuổi chút nào!
Chẳng lần nào Thiếu Đường tới thăm bà nội mà tay không đến cả. Ở phương diện này, anh rất biết cách đối nhân xử thế, lần này mua cho hai anh em mỗi người một ba lô vải bạt hai quai, coi như quà lên phổ thông. Xung quanh phía ngoài ba lô có tất cả bảy, tám cái túi nhỏ, có nút cài bằng đồng thau, cao cấp hơn nhiều so với cặp sách ni lông mà các bạn học thường dùng, là hàng hiệu nước ngoài đến từ Quảng Đông.
Mạnh Tiểu Bắc y chang kẻ trộm, vừa nhìn thấy quà, lấy xong đồ mình rồi lại lẳng lặng lục coi cha nuôi tặng gì cho Mạnh Tiểu Kinh. Cậu so so hai cặp sách, ngay lập tức phát hiện ra ngay chúng hơi khác nhau. Cặp Thiếu Đường mua cho cậu có đường viền bọc da lộn, hơn nữa trong cặp không trống không, mà còn trộm mua cho cậu thêm một bình nước quân dụng bằng thép không gỉ. Có vậy Mạnh Tiểu Bắc mới cảm thấy thật sự thỏa mãn tình cảm.
Ở đằng sau Thiếu Đường ngó cái bộ dạng vừa ngốc nghếch, vừa gian manh lại vừa phách lối muôn đời không đổi của thằng con nhà mình, đến bất lực lắc đầu.
Hạ Thiếu Đường có thiên vị vẫn còn kín đáo không trắng trợn như bà nội Mạnh Tiểu Bắc. Người càng lớn tuổi, tính tình càng giống như trẻ con, có những lúc thật sự rất vô lý, chỉ lo thằng cháu thứ hai được hơn Bặc Bặc của mình dù chỉ một xíu.
Bà nội cực kỳ vui khi thấy Thiếu Đường tặng đồ cho thằng cháu đích tôn nhà mình, nhưng khi thấy Thiếu Đường cũng mua đồ cho Mạnh Tiểu Kinh, mặt ngay lập tức xị xuống: “Mua nhiều vậy làm gì? Tiêu bừa tiêu bãi, lại còn mua cho Kịnh Kịnh nữa?…”
Từ sáng sớm bà nội Mạnh đã chỉ hết lỗi nọ lỗi kia của thằng cháu thứ hai, kiểu gì thì kiểu cũng không vừa mắt thằng cháu này: “Sáng sớm mai đã phải đi tàu hỏa rồi, hôm nay vẫn còn không chịu ở yên trong nhà! Nhà có khách đến cũng chẳng biết đường ngồi nhà, mới sáng bảnh mắt ra đã ra theo ai ra ngoài, chẳng hiểu chuyện gì sất!”
Thiếu Đường buột miệng hỏi: “Ra ngoài với ai ạ?”
Bà nội Mạnh đáp: “Nào biết? Cả nhà đều không biết, lại còn lái xe tới đón nữa cơ, đúng là chuyên tìm người có tiền mà!”
Mạnh Tiểu Bắc chẳng buồn nghe bà nội càm ràm, kéo tuột Thiếu Đường vào trong buồng sờ mó trêu chọc, ấy mới thú chứ.
Mạnh Tiểu Bắc quấn rịt lấy anh: “Ăn cơm xong cha cởi áo phông ra con vẩy mực cho cha, tranh con vẽ đảm bảo trên phố không tìm thấy ai có hình giống vậy luôn, độc nhất vô nhị!”
Trong mắt Thiếu Đường tràn ngập sự cưng chiều, để Tiểu Bắc muốn sao thì sao, gật đầu: “Được.”
Mạnh Tiểu Bắc lại bắt đầu nghĩ coi xử lý cái quần bò của cha nuôi như nào. Cậu lấy bút máy, vẽ thẳng lên trên quần. Thiếu Đường ngửa người trên giường, nâng đùi lên. Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy chân Thiếu Đường, ở mặt phải ống quần bên phải vẽ một bức tranh hoạt hình, một đầu người cực đẹp trai, cởi trần, nửa người nửa ngựa, giương cung bắn tên.
Thiếu Đường híp mắt hỏi: “Bây vẽ cái gì vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con vẽ cha đó, đẹp không?”
Thiếu Đường: “Ông mà có mông ngựa với bốn vó hả?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Đây là chòm sao Nhân Mã!”
Trước và sau khi thổ lộ, lúc hai người ở chung chẳng thay đổi là mấy, tựa như đã yêu nhau từ rất lâu rồi.
Sau đó Thiếu Đường cũng không mặc lại chiếc quần này nữa, sợ mồ hôi dính lên, cũng không dám giặt, trân trọng cất kỹ món đồ con trai tự tay vẽ, nói: “Ông đây đợi sau này bây vẽ tranh lừng danh rồi bán lấy tiền!”
Bữa trưa hôm ấy, cả nhà quây quần bên bàn ăn cơm, bà nội Mạnh bày ra bảy tô lớn, tám bát to, trứng xào nghêu, hầm một nồi cá.
Suốt cả bữa cơm, Mạnh Tiểu Bắc không ngừng ngắm cha nhỏ của mình, sườn mặt Thiếu Đường đẹp đẽ bình thản, trầm lặng bới cơm, nốt ruồi trên khóe môi rung rung theo cử động nhai…
Cô út cũng ăn cơm cùng, hôm nay cố ý mặc đồ mới, váy hoa, xăng đan da, thậm chí còn cắt tóc ngắn ở ngoài quán, uốn như minh tinh điện ảnh Trương Du (105). Mái tóc ngắn càng tôn lên đôi mắt to, vô cùng xinh đẹp.
105. Trương Du:
Cũng không biết ai là người khởi xướng, trên bàn cơm nhắc tới nỗi lòng băn khoăn chần chờ bấy lâu nay của bà nội Mạnh.
Bà nội Mạnh cũng kìm nén rất lâu rồi: “Thiệu Đượng à, Bặc Bặc nhà mình đã lên phổ thông rồi, sau này không cần nhọc lòng lo lắng nữa, giờ bà chỉ lo cho con thôi.”
Thiếu Đường đang ngậm đũa ngẩng lên nhìn: “Lo gì cho con ạ?”
Bà nội Mạnh dộng hai cái chồng đũa lên nhau xuống bàn: “Sao con còn chưa kết hôn hử?!”
Thiếu Đường rũ mắt mỉm cười: “Bà lo chuyện này làm gì… Nhà con cũng chẳng ai giục con.”
Bà nội Mạnh cực kỳ thẳng thắn: “Thật là! Mẹ con mất rồi, con lại cũng không ở chung với cha con và người trong nhà. Bọn họ đã chẳng yêu thương chẳng quan tâm con nữa rồi! Chỉ có bà thật lòng quan tâm con thôi!”
Thiếu Đường xa cách cha mình đã nhiều năm, bình thường cực ít khi qua lại. Dẫu cho ba anh quan tâm mong nhớ cũng chẳng thể nói, hoàn toàn không dám can thiệp vào cuộc sống cá nhân của con trai. Ngược lại, cậu anh, Hạ Thành cũng đã từng nhắc rồi, nhưng chắc Thiếu Đường răm rắp nghe lời cậu mình đấy?! Anh không phải người cam chịu sự sắp đặt, ép buộc của người khác.
Bà nội Mạnh nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Thiệu Đượng con biết không, bà cực kỳ hy vọng con có thể thật sự trở thành người một nhà với chúng ta, trở thành anh em ruột với Kiến Dân!”
Thiếu Đường im lặng, anh đang bị vai vế cùng mối quan hệ o ép bó buộc, cực kỳ khó chịu…
Anh muốn nói với bà nội Mạnh, bà đặt sai vị trí vai vế rồi, song nghĩ đi nghĩ lại, bà nội Mạnh không sai, chính anh mới là người đảo lộn vai vế, trái với lẽ thường.
Bà nội Mạnh nóng nảy: “Thiệu Đượng, hôm nay con nói rõ cho bà được không? Con có ưng mắt đứa con gái chưa gả đi nhà bà không hả?”
Mạnh Kiến Dân vội ngẩng đầu, nháy nháy mắt với bà nội: Mẹ này, chuyện này chớ nói lúc ăn cơm!
Cô út Mạnh Tiểu Bắc cũng sửng sốt, vục đầu xuống, thoắt cái mặt đã đỏ bừng lên!
Đũa của Mạnh Tiểu Bắc rơi xuống, trơ mặt cúi đầu chui xuống bàn.
Bà nội Mạnh nói không ngừng nghỉ như thể muốn trút hết những lời giấu trong lòng ra: “Hai đứa con cũng già đầu hết rồi, đã chẳng nhỏ bé gì nữa mà chẳng thẳng thắn gì hết! Từng ấy năm trời qua, con gái bà đã thương thầm trộm nhớ con từng ấy năm đó!”
“Bà mong biết bao con có thể trở thành con rể nhà này! Ba thằng con rể kia, bà chẳng ưng mắt được đứa nào, chỉ có mỗi con hợp mắt bà nhất thôi!”
Mọi người quây quanh bàn, người nào người nấy đều có suy nghĩ riêng, ánh mắt đều không thoải mái lắm.
Cô út xấu hổ hờn giận: “Mẹ sao mẹ lại nói lúc này”, sau đó đứng lên trốn vào trong phòng.
Thiếu Đường mím chặt môi, mặt lạnh tanh, lặng câm không nói gì. Không ngờ hôm nay trên bàn cơm lại xảy ra chuyện này, nhưng anh không thể vô lễ cũng không thể đánh mất chính kiến của bản thân.
Mạnh Kiến Dân cũng cảm thấy nói ra không hay. Ông có suy nghĩ khác, ông cảm thấy Thiếu Đường là kiểu người có chủ kiến quyết đoán. Nếu Thiếu Đường thật sự nhìn trúng em gái mình, quen biết bao nhiêu năm đã thành một đôi từ lâu rồi, cớ gì phải đợi tới hôm nay? Bởi vậy từ trước tới nay ông chưa bao giờ ho he làm mối, nếu ỷ vào tình cảm thân thiết ép buộc đối phương đồng ý, sợ là ảnh hưởng cực lớn tới thể diện tình cảm đôi bên.
Mạnh Tiểu Bắc ở bên cạnh, mặt đen như đít nồi, bĩu môi cắn đũa, chăm chăm dõi theo phản ứng của cha nuôi.
Bà nội Mạnh cười tươi khoe con gái: “Thiệu Đượng à, con út nhà bà là người rất tốt, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, quen biết bao nhiêu năm như vậy con cũng hiểu rõ rồi ha.”
Thiếu Đường cúi người nói: “Mẹ nuôi, con…”
Bà nội Mạnh cướp lời: “Nhà bà chỉ là gia đình bình thường, không quyền thế giàu có, cũng biết không xứng với nhà con, sợ con chê! Bà hoàn toàn không phải muốn trèo cao, nói thật nếu là mấy thằng con cháu cán bộ ngông nghênh coi trời bằng vung ngoài kia thì bà chẳng coi vào mắt, bà thực lòng thương mến con đó!!!”
Vài từ “không xứng với” rồi lại “thương mến con” đã khiến Thiếu Đường thật sự nói không nên lời.
Mạnh Tiểu Bắc ngậm đũa cúi đầu nghe, cắn phập cái chiếc đũa gãy làm đôi, lợi bị chọc vào đến nỗi chảy máu, miệng ngậm máu.
Vậy mà Thiếu Đường chưa từ chối.
Thiếu Đường sẽ đồng ý sao?
Cha nhỏ muốn ở bên cô út.
Làm chú cậu?
…
Mạnh Tiểu Bắc cau mày, đột nhiên cất giọng nặng nề: “Bà nội bà đừng làm mối lung tung nữa được không?”
Bà nội đốp lại: “Sao lại làm mối lung tung? Cha nuôi và cô út cháu tuổi xêm xêm nhau, cũng đều chưa có người thương, bà hỏi một tí thì làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Bà có hỏi xem ý cha nuôi cháu thế nào không?”
Bà nội Mạnh: “Bà đang hỏi còn gì nữa.”
Mạnh Tiểu Bắc nhăn tít mày: “Vậy bà đã hỏi ý kiến cháu chưa?”
Bà nội Mạnh cực kỳ bực mình: “… Có phải chuyện của cháu đâu? Thằng nhóc này sao vậy? Cha nuôi cháu nuôi nấng cháu lớn từng này, cũng không thể chăm sóc cháu cả đời rồi không lấy vợ được! Cha cháu có lấy ai thì cũng phải lấy cả thôi!”
Thiếu Đường cúi đầu thầm nhắc: “Tiểu Bắc.”
Mạnh Tiểu Bắc cắn môi dưới đến nỗi hằn cả dấu răng, bờ lưng cậu cứng đờ lạnh lùng, hai mắt đăm đăm, nói từng câu từng chữ: “Cha nuôi cháu không thể lấy cô út, sao mà như vậy được… Cháu còn chưa đồng ý, tuyệt đối không được.”
Bà nội Mạnh ngạc nhiên, ngẩn ra: “… Cháu, cháu sao vậy? Lên cơn điên à?”
Thiếu Đường trầm mặc, dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn Tiểu Bắc lại, trước hết chớ có ầm ĩ.
Mạnh Kiến Dân cũng sửng sốt, con trai sao tự nhiên lại trở nên ngang ngược không biết phải trái như vậy?
Cô út đứng ở cửa phòng, ngơ ngác đờ ra, kinh ngạc xấu hổ, ngỡ như không còn nhận ra cháu ruột của mình nữa…
Trong giây phút đó, dường như cả nhà đều đứng ở phía đối lập với Tiểu Bắc, từng khối từng khối đá đen ngòm đè nghiến cơ thể cậu, trời xanh biến sắc. Cả khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc méo mó vặn vẹo, cả người cực khó chịu, vô cùng đau đớn buồn bã, cảm xúc hỗn loạn. Những lời bà nội nói đều rất đúng, cha nhỏ không thể cả đời không lấy vợ, sau này sẽ rời bỏ cậu, tìm một người phụ nữ chung sống chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đợi đến ngày cha nhỏ cưới vợ rồi, có gia đình của riêng mình rồi, rồi lại sinh một hai đứa con, thằng con nuôi này sẽ hoàn toàn cút khỏi cuộc đời anh, hoàn toàn chẳng còn ai cần cậu nữa.
Mạnh Tiểu Bắc đứng như trời trồng, hơi há miệng.
Một tháng rồi một tháng, cậu bấm đốt tay tính xem mình và cha nhỏ còn có thể bên nhau được bao lâu. Không ngờ rằng, ngày này lại đến sớm như vậy.
Câu nói ngày trước lúc cha nhỏ ôm mặt cậu bật thốt ra ngỡ như vẫn còn quẩn quanh văng vẳng bên tai: “Cha nuôi cũng yêu bây”. Chỉ bởi câu nói này mà tới mấy đêm cậu trằn trọc không yên.
Lời yêu mà cha cậu nói, rốt cục là loại yêu gì? Như tình cảm yêu thương giữa cha ruột và con trai hay sao?… Lòng dạ Mạnh Tiểu Bắc rối loạn mơ hồ, giống như bản thân bị đùa cợt, trong tích tắc sắp sụp đổ tan vỡ.
Mạnh Kiến Dân cũng không hài lòng, khẽ nói: “Mạnh Tiểu Bắc, đây là chuyện bàn bạc của người lớn, con đừng có kích động, đồng ý hay không đồng ý thì cũng là chuyện của Thiếu Đường với cô út con, con…”
Mạnh Tiểu Bắc vặn hỏi: “Vậy còn con? Lẽ nào con không phải người trong nhà?”
Mạnh Kiến Dân khó xử nói: “Tâm trạng con cha hiểu, từ nhỏ tình cảm giữa con và cha nuôi đã rất sâu đậm, thậm chí còn thân thiết hơn so với cha, cho nên sau này cha nuôi con mà tìm đối tượng thì con ghen tị.”
Mặt mày Mạnh Tiểu Bắc nhăn tít lại giận dữ nói: “Mọi người hiểu cái đếch gì! Bao nhiêu năm nay cha có từng quan tâm con sao?! Cha đã cho con cái gì?! Cha biết con muốn gì không?!”
Thiếu Đường nghiêm khắc nói: “Tiểu Bắc, bây im miệng đi!”
Vành mắt Mạnh Tiểu Bắc đỏ rực, quay đầu nhìn Thiếu Đường, gân xanh rần rật trên cần cổ run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, khàn đục: “Sao con phải im miệng, cha nói không cần con là không cần con luôn? Mẹ nó con như quả bóng phiền phức, để mấy người đá tới đá lui. Cha ruột đá con sang cho cha, cha tiếp lấy rồi đá tiếp, cha đá đi, cha còn tính đá con cho ai?!… Cha đi mà lấy vợ đi, con-không-đồng-ý, vĩnh viễn không bao giờ đồng ý!”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc trở mặt với Thiếu Đường, từng câu từng chữ như đâm vào trái tim hai người.
Cả nhà sửng sốt, lặng ngắt như tờ.
…
Thiếu Đường rời khỏi bàn cơm, sâu sắc nhìn Mạnh Tiểu Bắc một cái, quay đầu mau mải bước ra khỏi nhà.
Thiếu Đường cũng buồn rầu ủ ê, tức giận tới mức không nói nên lời, nhưng không phải với người nhà họ Mạnh mà phần lớn là với Mạnh Tiểu Bắc: Ông đây tốt với bây như vậy, vậy mà bây không hề tin tưởng ông?
Con trai mười sáu tuổi rồi mà tính tình vẫn y chang lúc sáu tuổi, như thể mãi mãi cũng chẳng lớn lên. Năm đó, nghe lõm bõm một câu thôi đã bỏ quách cha mẹ mình chạy trốn, giờ đây trên bàn cơm một câu không vừa ý là đã quậy tung lên. Thiếu niên đã từng chịu tổn thương thất vọng trong tình cảm, phải rời xa gia đình chịu đủ thăng trầm buồn vui, tính cách tâm lý chôn trong xó xỉnh tối tăm không thể nhìn thấy ánh sáng dần dần trở nên vặn vẹo. Những điều này có lẽ sẽ còn đeo bám Mạnh Tiểu Bắc suốt cả đời, vào năm sáu tuổi ấy, đã vĩnh viễn đào ra lỗ trống sâu hoắm trong tình cảm, khiến Mạnh Tiểu Bắc không thể kiểm soát nổi bản thân. Huống hồ, giờ đây so với thời thơ ấu, Tiểu Bắc càng trở nên khó khuyên bảo dỗ dành hơn, lớn rồi, tính tình cảm xúc dữ dội mãnh liệt, đã dám tranh cãi với người nhà.
Sau khi Thiếu Đường xuống lầu, anh tìm một góc không có người chụm đầu châm thuốc với Mạnh Kiến Dân, chỉ vài ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Đàn ông với nhau, chỉ cần một ánh mắt một câu nói thôi đã có thể hiểu ý nhau, Mạnh Kiến Dân không phải người cứng đầu cứng cổ không biết phải trái.
Mạnh Kiến Dân vội vàng khuyên giải: “Thiếu Đường, cậu chớ có chấp nhặt với mẹ tôi, mẹ tôi lo lắng quá mà, con trai tôi lại bướng bỉnh cứng đầu. Tôi sẽ nói rõ ràng với mẹ tôi, mẹ tôi cũng không phải kiểu đàn bà nông thôn không biết phân biệt lẽ phải, cậu yên tâm.”
Thiếu Đường gật đầu: “Vậy phiền anh rồi.”
Mạnh Kiến Dân cực kỳ xấu hổ, cảm thấy có lỗi nói: “Cái gì mà phiền với phức? Phiền cậu thiệt cho cậu ấy chứ. Cậu tuyệt đối đừng vì chuyện này mà về sau không tới nhà tôi nữa. Như vậy, mẹ tôi chắc chắn sẽ đau lòng lắm!”
Thiếu Đường nhẹ nhàng nói: “Không đâu.”
Anh vẫn còn thật sự lo lắng bởi chuyện cưới xin không thành này mà ảnh hưởng tới việc qua lại sau này với nhà họ Mạnh, ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa anh và Tiểu Bắc. Bởi vậy nên trên bàn cơm anh nhẫn nhịn không nói gì, không muốn làm mất mặt bà nội Mạnh. Anh hiểu được tấm lòng của người làm mẹ, chẳng ai có ý xấu cả.
Mạnh Kiến Dân tự giễu: “Tôi đoán em gái tôi không lọt vào mắt xanh của cậu! Từng này tuổi rồi mà cậu vẫn chưa tìm đối tượng, ánh mắt cậu chắc chắn rất cao. Với điều kiện của cậu, em gái tôi quả thực không xứng.”
Thiếu Đường nhíu mày cười mỉa: “Không phải không xứng, là mắt tôi bị lé đó.”
Hai người sóng đôi ngồi xổm dưới mái hiên hút thuốc. Ánh mắt Thiếu Đường phác lên gương mặt góc cạnh dãi dầu từng trải của Mạnh Kiến Dân, trong lòng hổ thẹn: Sau này phải làm sao để đối mặt với người này mà nói ra sự thật, rằng tôi yêu con trai anh, tôi muốn đòi anh thằng con phiền phức với anh, anh có thể gật đầu bằng lòng không?
…
Sau khi Thiếu Đường đi rồi, bà nội Mạnh ở trong nhà giậm chân thở ngắn than dài rất lâu, thật sự buồn lòng thất vọng.
Bà Mạnh giậm chân, đánh chính mình một cái: “Tôi đây thật lòng thật dạ lại làm hỏng việc mất rồi, tôi nào biết nó thật sự không muốn như vậy, biết làm sao bây giờ? Như này chẳng phải tôi mất cả chì lẫn chài, đánh rơi mất luôn một thằng con nuôi hay sao?”
Cả một buổi tối Mạnh Tiểu Bắc rúc trong ổ chăn, đôi mắt đỏ bừng, cũng rất khó chịu. Cả đêm cậu với cô út không nói với nhau một câu nào.
Suốt hai ngày sau khi Thiếu Đường rời đi, anh không hề gọi điện đến.
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc bắt đầu cuống cuồng sợ hãi, còn lo lắng hơn bà nội mình. Cha nhỏ thật sự không đến đây nữa sao?
Từ trung tâm thương mại chỗ cầu Đông Đại, Mã Bảo Thuần mua cho Mạnh Tiểu Bắc hai cái quần mới, sắp xếp thu dọn quần áo cũ trong tủ quần áo lớn một lần, trong tủ tỏa ra mùi băng phiến nồng nặc. Quần mà mùa đông Mạnh Tiểu Bắc mặc, chính là quần mẹ cậu đưa cho cậu năm cậu lên Bắc Kinh, quần len cỡ to dành cho phổ thông đan trước đây 10 năm! Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy mấy chiếc quần len cỡ nhỏ, vừa, to, hốt nhiên nhận ra mẹ cậu vẫn quan tâm, yêu thương cậu. Chỉ là cậu lớn tuổi rồi, ít nói chuyện với cha mẹ hơn, trái tim lòng dạ bản thân cũng đã hoàn toàn đổi thay rồi.
Mà Mạnh Kiến Dân và Mã Bảo Thuần, hai người cha mẹ này đã thật sự bỏ lỡ mất mười năm quan trọng nhất trong quá trình thay đổi tính tình, trưởng thành của con trai mình. Có rất nhiều chuyện lỡ mất chính là lỡ mất, không thể nào quay ngược dòng chảy thời gian.
Hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân đưa Mạnh Tiểu Kinh ngồi xe lửa quay về Thiểm Tây, cả nhà lại tách ra lần nữa, tựa như vĩnh viễn luôn như vậy.
Tới gần lúc cha mẹ em trai đi, Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, tâm trạng suy sụp nặng nề. Nói cho cùng, cha mẹ cậu cũng không phải của cậu, dẫu có đi hay ở thì bản chất cuộc sống cậu vẫn thế, đi rồi trong nhà lại yên tĩnh như xưa. Điều duy nhất khiến cậu sợ hãi, đó là mất đi cha nuôi. Lúc này, đối với cậu, Thiếu Đường đã không chỉ là tình yêu nẫu nề sướt mướt đơn thuần, mà Thiếu Đường chính là cha cậu, là người thân thân thiết nhất của cậu. Giả như nếu có ngày người này không còn nữa, trời sẽ sụp xuống, cuộc sống của cậu sẽ tơi bời tan hoang, long trời lở đất.
Lúc cô hai và chồng cô hai ghé đến, lại khơi lại chuyện này. Chồng cô hai hút thuốc, đứng dưới góc độ đàn ông nhìn nhận vấn đề, nói riêng với cô hai: “Mẹ mình nghĩ gì vậy không biết, sao lại muốn làm mối cho Thiếu Đường với cô út cơ chứ? Rành rành là chuyện vô vọng!”
Cô hai độc miệng, nói chuyện chẳng hề nể mặt ai: “Mẹ tôi cũng chẳng nghĩ trước nghĩ sau coi, xuất thân của Thiếu Đường như nào, người ta là con em cán bộ đó! Trong bộ đội có biết bao nhiêu lãnh đạo muốn tìm con rể như vậy cơ chứ! Anh ta mà có thể nhìn trúng cô út nhà mình, tôi lại chẳng viết ngược tên tôi Mạnh Kiến Hà ngay ấy chứ!”
“Em gái tôi ấy à, ngoài vẻ ngoài coi như tạm chấp nhận, tính cách, năng lực, có điểm nào có thể khiến người ta để ý? Hơn nữa cũng lớn tuổi, sắp thành bà cô rồi ấy chứ. Nó có thích người ta cũng chỉ có thể đơn phương mà thôi, mau mau mà cắt đứt hoàn toàn mộng tưởng hão huyền ấy đi thôi, kiên tâm tìm người môn đăng hộ đối, như người nào nhà mình ấy nhỉ!”
Chồng cô hai ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn vợ mình: “Như tôi… tôi làm sao cơ?”
Cô hai cười giễu: “Vâng mình thì tốt lắm! Này mình nói xem, nếu mình là Hạ Thiếu Đường, có gia thế vai vế như vậy, trước đây mình có thể chạy tới nhà chúng ta lấy tôi không?”
Chồng cô hai cười phì một cái, nhả một vòng khói, ra sức lắc đầu: “Tôi hả, tới kiếp sau tôi cũng không lấy mình đâu!!!”
Cô hai cong môi nhanh nhảu phun ra hai vỏ dưa, cười nói: “Thế nên mới nói, mình cũng chỉ có thể xứng với tôi. Chứ Hạ Thiếu Đường ấy à, ánh mắt người ta cao lắm, chắc chắn sau này sẽ tìm đối tượng ở quân khu hoặc con gái của thủ trưởng đội cảnh sát vũ trang nhân dân! Nồi nào úp vung đó, chứ một cái ca tráng men bị vỡ rồi mà còn muốn ghép với cái ca làm bằng thủy tinh không gỉ hả, mình thấy có xứng không?!”
…
Mạnh Tiểu Bắc che đầu rúc trong ổ chăn nghe.
Vợ chồng cô hai cậu đều là dân buôn, nói ra câu nào đều thẳng toẹt câu đó, sắc như dao găm, đâm đến tứa máu. Mạnh Tiểu Bắc ở trong ổ chăn cắn gối, bản thân mình thật ra cũng chỉ là một cái ca tráng men bị vỡ, lớn lên cũng chẳng đẹp trai xuất chúng gì cho cam, cũng chẳng có bản lĩnh tài ba giỏi giang gì, trừ việc mỗi năm ăn tiêu mất của cha nuôi vài trăm đồng học phí cùng sinh hoạt phí, thật sự chưa cho đối phương được bất kỳ giá trị, đồng lãi nào. Cậu cũng muốn cố gắng học tập, tương lai thi lên đại học có tương lai triển vọng, có thể giống như một người đàn ông “nuôi” được cha nhỏ của mình. Song những mơ mộng xa vời bất khả thi đó tựa như bóng hoa trong nước, chỉ cần chạm một cái là đã vỡ nát, tan biến hư không.
Đầu giường cậu vẫn còn cất giấu hộp âm nhạc, thiệp sinh nhật cậu mua, dùng giấy bọc cẩn thận đẹp đẽ, vẫn còn chưa kịp trao đi. Mạnh Tiểu Bắc lúc này, chẳng khác nào một kẻ thất tình.
Mạnh Tiểu Bắc cảm giác mình giống như bị hai người cha quăng đi quăng lại một lúc, sắp chẳng còn cha nữa rồi.
Đầu năm nay ai thật tâm thương nhớ ai, ai vì ai mà đau lòng?
Cô út Mạnh Tiểu Bắc ngồi bên giường, khóe mắt đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc, cuối cùng cũng bật hỏi: “Tiểu Bắc, cô không ngờ cháu lại phản đối như vậy. Thực ra cô cũng không hề, không hề có bất kỳ hy vọng gì, chỉ là không thể ngờ… Trước đây cô có lỗi gì với cháu khiến cháu không vui, cháu nói cho cô hay?…”
Mạnh Tiểu Bắc ngồi khoanh chân trên giường, gãi đầu, cũng không biết nói gì, cuối cùng lắc đầu nói: “Cô chẳng làm gì sai cả, là cháu có lỗi với cô.”
“Chỉ là cháu không thể chấp nhận cô và cha nuôi cháu bên nhau.”
“Thà rằng sau này cha nuôi cháu không bao giờ đến đây nữa, cháu cũng không thể chấp nhận chuyện hai người.”
Lời nói của Mạnh Tiểu Bắc rất dữ dội ngang tàng, ý cậu chính là có cậu thì không có hai người, có hai người thì về sau cậu cút khỏi nhà này.
Cô út ngẩn ngơ nhìn cậu, hoàn toàn không thể hiểu nổi…
Căn phòng này, dù như nào hai người cũng không thể tiếp tục cùng ở với nhau được nữa. Ngày sau, Mạnh Tiểu Bắc liền biến đến nhà Kỳ Lượng ở, tự giác né tránh. Cuối cùng, cô út cậu cũng thu dọn chăn đệm đóng gói hành lý, dọn tới ký túc xá đơn vị công tác.
Bà nội Mạnh nói mi ở trong ký túc xá đơn vị, ăn ở đều tốn tiền, tội gì phải đến đó? Song cô út cậu cũng là người hướng nội, cố chấp có tự tôn, lần này thật sự bị tổn thương, kiên quyết không muốn tiếp tục ở nhà mẹ đẻ, đi ra đi vào trước mặt mọi người để rồi lại nghe chị gái mình giễu cợt soi mói, cố ý dọn khỏi nhà mẹ đẻ.