Mười Năm

Chương 41: Thất bại thảm hại




Không thể trách Thiếu Đường sôi máu điên tiết tới vậy, rốt cục lần này anh đã trút hết thảy phẫn nộ đè nén lên một người xa lạ.

Thiếu Đường đã kìm nén, bức bối rất lâu rồi. Trong lòng anh chôn giấu tình cảm nặng trĩu, suốt bao nhiêu năm đè nén không bộc bạch. Anh vẫn luôn cho rằng giữa mình với Tiểu Bắc tồn tại một thứ tình cảm mơ hồ nào đó. Đó chính là thứ tình cảm hoàn toàn trong sáng không chứa bất kỳ tạp chất, dục vọng nào. Tuyệt đối không phải bởi vì loại ham muốn xác thịt hèn mọn của đàn ông nên anh mới muốn thân thiết, gần gũi với Mạnh Tiểu Bắc. Thậm chí từ trước tới nay, anh chưa hề nghĩ sẽ đụng chạm, làm chuyện đó với con mình, hoặc sau này nhất định phải biến mối quan hệ trở thành một cái gì đó. Anh thích Tiểu Bắc, đây là sự quan tâm chăm sóc cùng khát khao sở hữu đơn thuần nhất. Hay cũng có thể nói rằng, mặc dù anh có ham muốn tình dục không thể kiềm chế của đàn ông trưởng thành, nhưng anh vẫn gắng hết sức kìm nén, chịu đựng. Anh tuyệt đối không thừa nhận rằng đôi lúc trong những đêm sâu vắng lặng lẻ loi hưu quạnh, bị men rượu phủ tràn trí óc thiêu đốt cơ thể, cũng sẽ có khoảnh khắc anh cảm thấy khó chịu bức bối, rục rịch chộn rộn, thiết tha khao khát cơ thể con nuôi…

Mà sự xuất hiện của Tiêu Dật, chính là đòn đả kích cực mạnh trong tâm lý của Thiếu Đường. Đối với thứ tình cảm bí mật của anh, đây chính là sự khiêu khích ngang nhiên, không chỉ động tới Tiểu Bắc, mà còn động tới cả anh. Bất luận đứng ở góc độ cảm xúc suy nghĩ của một người cha hay danh dự của một người đàn ông, anh đều không thể dễ dàng tha thứ cho đối phương. Trước kia anh không biết gì thôi coi như xong, nhưng hôm nay anh biết tường tận chân tướng, anh tuyệt đối không tha cho người này!

Thiếu Đường không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc thằng nhóc Kỳ Lượng ấp a ấp úng kể lại chuyện đó với mình. Khi ấy, trong lòng anh cuồn cuộn trào lên sự căm phẫn cực độ, hung ác muốn chém người. Lúc đó anh đi vòng vòng tại chỗ, đạp mạnh một cái làm một chiếc xe đạp đổ rầm! Cú đạp cực dữ dội, khiến xe đạp suýt nữa đã tan tành.

Kỳ Lượng nói với anh, ở trường học Mạnh Tiểu Bắc bị một thầy giáo “hà hiếp”, đến nay Mạnh Tiểu Bắc vẫn chẳng dám nói với người lớn trong nhà.

Trong lòng Thiếu Đường rừng rực lửa giận, nhưng anh vẫn làm việc cẩn thận có trước có sau. Khi đến đây anh đã có chuẩn bị, suy nghĩ kỹ càng thấu đáo. Anh còn cố tình chọn nơi yên tĩnh, chuẩn bị tờ giấy, hơn nữa anh còn dắt Kỳ Lượng cùng tới, từ xa xa để Kỳ Lượng nhận rõ người, lúc này mới tìm lão thầy khốn nạn tính sổ.

Thiếu Đường xách một túi quân đội vải buồm màu xanh lá, bên trong có gậy gộc cùng vài thanh đao, có ngắn có dài.

Anh đã chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, trang bị như lúc đi đánh nhau ngày xưa. Dẫu đối phương chỉ có một người anh cũng trị, nếu như đối phương dẫn cả nhóm lưu manh đến, hôm nay anh cũng vẫn quyết diệt bằng sạch.

Thầy Tiêu đến, không hề có trang bị vũ khí gì. Tiêu Dật là kiểu đàn ông thư sinh, nho nhã yếu đuối, trói gà không chặt, hoàn toàn chẳng có chuẩn bị tư tưởng gì hết, vốn chẳng thể là đối thủ của Thiếu Đường.

Hôm đó Thiếu Đường vác khuôn mặt lạnh căm, túm lấy đối phương ra khỏi quán cà phê tới một góc yên tĩnh trong công viên. Hai người đàn ông ngồi đối diện, thẳng thắn nói chuyện phải quấy.

Tiêu Dật đỡ kính mắt, cố gắng giữ sự bình tĩnh: “Anh là… người nhà Mạnh Tiểu Bắc.”

Thiếu Đường nói: “Tao là cha nó.”

Tiêu Dật nói: “Tiểu Bắc nói với tôi nó không ở cạnh cha mẹ ruột cơ mà?”

Thiếu Đường lạnh lùng đáp: “Cha mẹ ruột không ở bên nên mày cảm thấy dễ hà hiếp thằng bé, dễ ra tay hơn? Cả một khối hơn một trăm học sinh nam, mày nhắm mỗi Bắc Bắc nhà chúng tao để giở trò, mày giỏi chọn thật đấy.”

Mắt Tiêu Dật đỏ bừng, y nói: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu.”

Thiếu Đường giẫm một chân lên hòn non bộ, lạnh tanh nhìn đối phương: “Mày nói rõ coi mày là như thế nào!”

Tiêu Dật vuốt mặt, lộ ra vẻ đau thương: “Xin lỗi, không phải bẩn thỉu xấu xa như anh nghĩ… tôi… tôi… tôi thực lòng rất thích Tiểu Bắc, tôi không có ý xấu.”

Thiếu Đường căm căm mặt: “Mày nói mày ‘thích’ nó… Mày thích nó chính là ý xấu.”

“Con tao, là để mày muốn ‘thích’ là thích hả? Mày đã hỏi tao có đồng ý không chưa?”

Tiêu Dật đột nhiên cũng cảm thấy giận dữ, khóe mắt thoắt đỏ rực, khuôn mặt nhã nhặn thanh tú bị xé toang, lộ ra sự uất ức dữ tợn, y gằn giọng nói: “Cớ gì tôi không thể thích nó!”

“Tôi chỉ thích một học sinh thôi mà!”

“Tôi thích một học sinh nam, anh tưởng tôi muốn biến bản thân thành cái dạng này chắc?! Tôi không thể kiểm soát được, tôi không khống chế được bản thân mình, cứ đâm đầu thích thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc này, tôi cũng không làm hại nó! Điểm số không đủ, nó được giới thiệu ở lại trường chính là do tôi ra sức đảm bảo! Từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện mất nhân tính nào!”

Thiếu Đường phẫn nộ nói: “Mày giữ nó ở lại trường? Hành động của mày mà xuất phát từ suy nghĩ đường đường chính chính, hôm nay bố đây sẽ tự quyết tại đây!”

Hai người đàn ông đều ôm nghẹn sự căm giận ngùn ngụt, đỏ mặt tía tai. Hạ Thiếu Đường phân rõ phải trái, nói ra ngô ra khoai: “Mày nói mày không làm chuyện mất nhân tính? Tao nói mày hay, thằng họ Tiêu kia, dẫu sao mày cũng là thầy giáo Tiểu Bắc, đối với nó mày là bậc bề trên, mày là người có uy tín trong trường, còn Tiểu Bắc nó vẫn chỉ là học sinh! Mày ỷ mạnh hiếp yếu, dùng vị thế của mình bức ép nó, đây rành rành hành vi không có đạo đức. Chuyện này cũng giống như trong bộ đội chúng tao, một tiểu đoàn trưởng, chi đội trưởng dựa vào quân hàm, thân phận của mình cưỡng ép một binh nhì làm, làm cái chuyện này cùng hắn… Con mẹ nó mày cũng là một người đàn ông mà mày có thể làm chuyện này hả?!”

Tiêu Dật phân trần tôi cũng không có cưỡng ép nó.

Lòng Thiếu Đường lạnh lẽo: “Lẽ nào Mạnh Tiểu Bắc tự nguyện? Nó tự nguyện yêu đương với mày?!”

Tiêu Dật cúi đầu, không còn lời nào để nói: “Tôi… là tôi theo đuổi nó…”

Thiếu Đường hỏi: “Ở trong văn phòng, mày đã làm gì với nó?”

“Mày làm đếch gì với nó, mày có gan thì nói rõ cho tao!”

Tiêu Dật rầu rĩ chán nản, nói không nên lời. Thiếu Đường thô lỗ truy hỏi, mặt trắng bệch mày quắc. Lúc này anh thật sự không thể khống chế được, các ngón tay nắm chặt như sắp chảy máu, đáy mắt đen kịt, vung tay đấm một đấm thật mạnh.

Thằng nhóc Kỳ Lượng lắm lời lắm miệng, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, làm chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.

Lúc đó Thiếu Đường thật sự tưởng Mạnh Tiểu Bắc bị hiếp đáp, ít nhất cũng đã bị gã lưu manh khốn kiếp này tuột quần, làm trò dâm loạn… Anh thật sự sợ con mình bị hà hiếp, không thể cứu vớt, bù đắp nổi sự sợ hãi tổn thương trong tâm sinh lý. Danh dự cùng tình cảm của một người đàn ông bỗng chịu thương tổn cùng cực, khốn khổ khó chịu vô cùng, trái tim như chết lặng.

Tiêu Dật đáng kiếp bị rơi vào tay Thiếu Đường, ấy thế y mới biết được Mạnh Tiểu Bắc có một người cha ác liệt như vậy.

Trong nháy mắt kính mắt y đã bị bàn tay tạt bay, văng lên trên cây! Y loạng choạng lùi ra sau, lại một đấm nữa vung tới, chệch choạc vài bước ngã nhào xuống đất, sau đó y ngửa mặt ra sau rơi tõm vào hồ sen, nhếch nhác thảm hại không thể tả.

Thiếu Đường tràn đầy lửa giận không có nơi để trút ra, vây bắt đối phương trong hồ chật hẹp, di chuyển quanh vài vòng. Tiêu Dật thật sự không chịu nổi cú đánh, Thiếu Đường đánh hai cú mà cảm giác như đánh vào bịch bông, cũng không nỡ đánh tiếp cú thứ ba!

Tiêu Dật uống vài ngụm nước, chật vật bám vào bên bờ, không hiểu sao bật khóc. Y chôn mặt vào trong hai cánh tay, khóc nức khóc nở.

Thiếu Đường đến chịu, ngồi xổm bên bờ nói: “Tao còn chưa thật sự đánh mày, mày khóc cái mẹ gì?”

Tiêu Dật cũng chẳng buồn để ý tới cả bộ trường bào nho nhã đẹp đẽ đã nhăn nhúm nhàu nhĩ, khóc đến nỗi mặt đỏ rực thở không ra hơi. Y là đàn ông đã hơn 30 tuổi, vẫn còn chưa kết hôn, độc thân rất nhiều năm trời, trong lòng y cũng chất chứa những cảm xúc uất ức điên cuồng. Bản thân ở cái thời đại này, chịu đựng bao nhiêu gò ép quan niệm truyền thống, cùng đủ loại ánh mắt đánh giá của xã hội, vô số căm ghét, nhục nhã giày xéo, rơi vào cảnh ngộ khổ đau biết bao nhiêu lần.

Thiếu Đường vươn tay muốn kéo y lên: “Tao kéo mày, mày nhanh xéo lên đây!”

Tiêu Dật là một người đàn ông thế mà vẫn như trẻ con, hiếm khi có dịp y được khóc thỏa thuê đã đời, ngâm ở trong nước rồi không muốn lên!

Thiếu Đường thực sự dở khóc dở cười: “Mày tính ăn vạ bố đây hả? Thế cuối cùng mày có lên hay không?”

Tiêu Dật khóc tới đỏ cả mũi: “Chính anh đánh tôi rơi xuống đây!”

Thiếu Đường vuốt mặt, thật sự bất lực: “Đù mẹ, mày không sợ bẽ mặt, nhưng bố đây ngán lắm rồi đấy.”

Thiếu Đường khoác cánh tay Tiêu Dật, hai tay nâng sườn, khuyên nhủ dụ dỗ rồi mạnh mẽ kéo kẻ dở hơi đang ra sức khóc lóc om sòm ngập trong hồ lên. Cả người đôi bên đều dính toàn bùn…

Tóm lại hôm đó, sau rốt cả hai lại trở về quán cà phê nói chuyện.

Thiếu Đường tóm thầy Tiêu ướt như chuột lột nước mắt giàn giụa quay lại quán cà phê. Đôi bên ngồi đối diện nhau trong góc phòng. Phục vụ kinh ngạc nhìn hai người từ đằng xa. Hai người cũng chẳng để ý nhiều vậy làm gì, quần áo đã ướt sạch, nhếch nhác thảm hại.

Thiếu Đường trả tiền, gọi hai cốc đồ uống nóng, mời đối phương uống.

Đứng ở vị trí của một người cha, để làm được những điều này, Thiếu Đường tự nhận bản thân đã quá là tận tình tận nghĩa với Tiêu Dật. Anh đã ra mặt thay người nhà Tiểu Bắc đánh xong một trận, trút hết bực bội phẫn nộ, rồi lại còn có trách nhiệm giải quyết hậu quả, mời thầy giáo uống trà.

Hơn nữa anh còn trèo lên cây, lấy kính mắt xuống cho thầy Tiêu…

Tiêu Dật lau mặt sạch sẽ, dần bình tĩnh, đeo lại kính mắt đàng hoàng.

Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng một lúc lâu.

Tiêu Dật nói: “Tiểu Bắc thật sự là con của anh?”

Thiếu Đường hỏi: “Con nuôi. Cha ruột của nó tại Thiểm Tây, tôi ở Bắc Kinh quan tâm chăm sóc nó, thằng nhỏ này do tôi chăm, sau này anh chớ có nhắm vào nó!”

Tiêu Dật vẫn còn dám nhắm vào Mạnh Tiểu Bắc? Tuyệt đối không dám, y thật sự sợ chết. Y gật mạnh đầu, vẻ mặt xót xa: “Tiểu Bắc… là một đứa trẻ xuất sắc, thật sự rất tốt.”

Thiếu Đường lạnh lùng: “Tôi cũng biết con tôi rất tốt. Dẫu nó có tốt cũng không phải của anh, không tới lượt anh nhung nhớ. Chuyện này dừng ở đây, chỉ cần sau này anh không gây chuyện với con tôi, đừng có động vào nó.”

Tiêu Dật vùi mặt trong lòng bàn tay, thở dài: “Tôi biết anh coi thường loại người như tôi, tôi là người đồng tính.”

Thiếu Đường: “…”

Giọng nói Tiêu Dật khi trò chuyện với người khác cũng không có gì bất thường. Không chỉ vậy, tính cách y dịu dàng điềm đạm, giọng nói thanh trong, mặt trắng nõn, thậm chí còn hình như không mọc ria mép, vừa nhìn đã biết là một tay trí thức văn hóa. Vẻ ngoài của y rất dễ khiến người ta tin tưởng và có thiện cảm. Lúc này, con người thật sự bí mật bên trong y bị ép phơi bày ra trước ánh sáng. Cũng có lẽ đã đè nén quá lâu nên Tiêu Dật cực kỳ thẳng thắn bộc bạch với Thiếu Đường: “Đúng vậy, tôi chính là ‘cái loại người đó’ mà bọn họ vẫn nói, lưu manh, biến thái, chỉ bởi vì tôi thích đàn ông.”

Có một tia sáng vụt lóe qua đáy mắt Thiếu Đường, bờ môi anh ngập ngừng, anh nhìn thẳng đối phương, không nói gì.

Tiêu Dật hơi nghẹn ngào: “Tôi thề với anh tôi không có hà hiếp Tiểu Bắc, tôi chỉ không thể khống chế ôm nó. Tôi là loại người ấy, tôi không muốn kết hôn, cũng không có bạn đời. Tôi đã hơn 30 tuổi rồi, cứ thế này có lẽ sẽ phải cô độc suốt nửa đời còn lại. Tôi không được coi là người bình thường, tới đâu cũng bị người khác coi thường…”

“Tôi thật lòng thích Tiểu Bắc, đối với những người con trai khác, trước giờ, trước giờ tôi chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như vậy, anh không thể hiểu được đâu… Em ấy rất, rất đặc biệt… tôi không muốn cưỡng ép em ấy, tôi chỉ thật lòng muốn, muốn đợi em ấy trưởng thành, đợi tới khi em ấy lên đại học, sau đó thử gặp gỡ qua lại…”

Từng câu nói của thầy Tiêu, Thiếu Đường đều có thể sâu sắc thấu hiểu.

Anh còn muốn đợi Tiểu Bắc trưởng thành?

Tiểu Bắc trưởng thành lẽ nào sẽ yêu anh? Anh xếp hàng kiểu gì mà định cứ thế chen ngang vào giữa hả. Anh khổ? Có người vĩnh viễn còn khổ hơn anh rất nhiều.



Hạ Thiếu Đường nói chuyện với thầy Tiêu rất lâu. Hai người từ từ sa vào thứ cảm xúc buồn thương kỳ lạ, không thể thoát ra được. Có rất nhiều chuyện cả hai đều không thể nói toẹt ra, thế nhưng đôi bên đều là những kẻ lưu lạc nơi chân trời góc bể. Những câu nói của Tiêu Dật đều đâm thẳng vào dằn vặt khúc mắc trong lòng anh, khiến anh cũng khổ sở khó chịu. Con đường trước mắt chính là núi đao biển lửa, anh càng thương Tiểu Bắc bao nhiêu, càng không nỡ để cậu lún sâu vào vũng bùn này.

Thiếu Đường hỏi: “Anh như vậy đã lâu chưa?”

Tiêu Dật nói: “Thích đàn ông? Có thể từ hồi tôi còn trẻ, tầm mười mấy tuổi. Tôi không thể cưới vợ sinh con, hoàn toàn không thể ở bên phụ nữ, anh không thể hiểu được loại người như tôi nhỉ?”

Thiếu Đường: “…”

Thiếu Đường lại hỏi: “Anh không muốn nghiêm túc kiên tâm tìm một đối tượng ổn định sao?… Anh tìm người khác chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, bố đây cũng không tố giác anh, chỉ cần anh chớ nhắm vào Tiểu Bắc nhà tôi.”

Tiêu Dật cười khổ nói: “Đâu có dễ tìm như vậy, anh tưởng tôi không hy vọng tìm một người bầu bạn sao?”

“Những đôi yêu nhau bình thường bọn họ có thể ở trong công viên nói chuyện yêu đương, tán tỉnh tình tự, đường đường chính chính, nhưng chúng tôi không thể. Loại người như chúng tôi, chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh nam, trong buồng tắm, trong xó xỉnh hẻo lánh, nơi âm u tăm tối bẩn thỉu nhất của công viên, ở những chỗ mà ánh sáng chẳng thể rọi tới, vụng trộm qua lại…”

“Chuyện này mà nói ra ngoài là tôi mất bát cơm ngay, ai dám rõ ràng công khai tìm người yêu? Từ nhỏ cha mẹ tôi nuôi dưỡng tôi, vất vả như thế, hiện giờ họ đã cắt đứt quan hệ với tôi, cả đời không qua lại với nhau, còn nói muốn tống tôi vào bệnh viện tâm thần. Ở trong trường Đại học Sư phạm, tôi học tới thạc sĩ, là sinh viên xuất sắc của toàn trường, tốt nghiệp xong mới được phân công tới trường điểm. Tôi đã hơn 30 tuổi, để cố gắng phấn đấu tới được vị trí phó trưởng ban nghiên cứu giảng dạy như giờ, đã rất cố gắng cực khổ!… Tôi nào muốn động tới học sinh mình, tôi chỉ là, chỉ là không thể kìm lòng được…”

Thiếu Đường nghe xong câu nói cuối, ngay lập tức hết cả đồng tình: “Sau này anh còn dám không kìm lòng được, tôi thật sự sẽ giết anh.”

Thiếu Đường đe dọa xong, khẽ giọng hỏi: “Anh thật sự… không làm Tiểu Bắc?”

Tiêu Dật rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi sờ tay nó, ôm nó, là làm nó hả?”

Thiếu Đường khoát một tay lên sô pha, nhìn chằm chằm đối phương: “Lần sau anh mà sờ tay nó, tôi băm tay anh!”

“Anh sờ chỗ nào, tôi băm chỗ đó.”

“Nếu anh dám động tới ‘chỗ đó’ của con tôi, tôi thiến anh luôn. Anh có tin không?”

Thiếu Đường không hề to tiếng gào thét, từng từ từng chữ tràn ngập khí phách, ánh mắt tỏa ra một loại áp lực dữ dội. Tuy trên mặt anh không hề hiện vẻ hung ác, nhưng Tiêu Dật thật sự tin Thiếu Đường có thể lấy đao băm y.

*

Bên này hai người ngồi cà phê nói chuyện, bên kia thằng nhóc Lượng Lượng như con choi choi, mông như bôi mỡ ngồi cũng không yên, quay về tìm Mạnh Tiểu Bắc. Trên sân bóng rổ ở khu tập thể nhà máy số hai, Kỳ Lượng trùm áo phông đỏ thẫm lên đầu mình, thập thò lộ ra hai con mắt gian manh: “Tiểu Bắc…”

Mạnh Tiểu Bắc: “Sao?”

Kỳ Lượng: “À…”

Mạnh Tiểu Bắc: “Mày lấy áo che đầu làm gì? Mày đang chuẩn bị lên kiệu lấy chồng hả? Dâm phát khiếp.”

Kỳ Lượng bỏ áo xuống, che miệng thì thầm vào tai Mạnh Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, tao nói chuyện đó cho cha nuôi mày rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Mày nói gì với cha nuôi tao?”

“Ai bảo mày nói lung tung!!!”

Kỳ Lượng chớp mắt: “Tao không kìm được, hơn nữa tao cũng không có nói bậy, tao sợ mày ở trường học bị thiệt.”

Mạnh Tiểu Bắc tức giận nói: “Tao sẽ chịu thiệt? Tao có bị ngu đâu?”

Kỳ Lượng đốp lại: “Mày còn không ngu?”

Mạnh Tiểu Bắc rầu rĩ nói: “Lượng Lượng mày đừng nhiều chuyện như vậy được không hả giời! Mày đúng là cái lò bát quái, sao ở chỗ nào cũng có dấu chân mày vậy hả!”

Kỳ Lượng nhỏ giọng nói: “Cha nuôi mày thật sự nghĩa khí, thay mày ra tay rồi. Cha nuôi mày đã đi tìm Tiêu Dật nói chuyện phải quấy rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc kinh hãi: “Hả?”

Kỳ Lượng: “Bọn họ hẹn nhau ở công viên hồ Đoàn Kết, cha nuôi mày rất quan tâm mày đó, còn mang theo vũ khí đi nữa.”

Mạnh Tiểu Bắc: “… Hả?!”

Mắt Kỳ Lượng ánh lên sự phấn khích xấu xa: “Mày nói coi hai người họ có đánh nhau không? Cha nuôi mày đánh thầy Tiêu, sức mạnh đôi bên chênh nhau quá rõ ràng, thật sự đánh thắng dễ như chơi ha!”

Mạnh Tiểu Bắc: “… Đù mẹ đù mẹ!!!”

Mạnh Tiểu Bắc vội vàng chạy vào trong hành lang lấy xe, đạp xe của ông nội đến công viên hồ Đoàn Kết, trong lòng nghĩ cha nhỏ cậu làm sao vậy không biết, lẽ nào thực sự tìm thầy Tiêu đánh nhau?!

Kỳ Lượng kích động cũng đạp xe theo Tiểu Bắc, nói chung là chỗ nào cũng chẳng thể vắng mặt kẻ lắm chuyện như cậu được!

Hôm đó, Thiếu Đường cũng đã hiểu và bỏ qua cho Tiêu Dật. Y cam đoan sẽ không dụ dỗ Tiểu Bắc nữa, trong trường học không gây khó dễ cho cậu, Thiếu Đường cũng hữa sẽ không truy cứu tố giác. Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, còn uống cả nước lê tuyết chưng đường phèn.

Chuyện này đáng lẽ ra cứ như thế thôi, nếu như thằng nhóc ngang ngược Mạnh Tiểu Bắc không đột ngột chạy tới.

Mạnh Tiểu Bắc rảo bước vào quán cà phê: “Cha nuôi.”

Thiếu Đường đang đứng lên, anh quay đầu: “Tiểu Bắc?”

Tiêu Dật cũng kinh ngạc, chuyển tầm mắt. Y hẵng đang ngồi trong sô pha, tóc vẫn còn ướt sũng nước, vạt trước áo dài đang mở ra để hong khô, nhếch nhác.

Lồng ngực Mạnh Tiểu Bắc không ngừng phập phồng. Cậu thở dốc, đứng trước bàn hai người. Thằng nhãi Kỳ Lượng không dám tiến vào, víu ở cửa nghe bọn họ nói chuyện.

Thiếu Đường khẽ hỏi: “Ai bảo bây tới đây?”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Hai người nói gì về con?”

Thiếu Đường lạnh nhạt thản nhiên nói: “Cha với thầy Tiêu bàn chuyện, đã nói xong rồi, đều giải quyết xong hết, đi thôi.”

Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc đen kịt, vẻ mặt toát lên sự bướng bỉnh của thiếu niên: “Cha không cần phải giải quyết giúp con, chuyện của con tự con có thể xử lý.”

Thiếu Đường tức giận vặn hỏi: “Bây tính tự xử lý thế nào?”

Tiêu Dật bức bách không thể không mở miệng: “Tiểu Bắc, thầy xin lỗi em, xin lỗi.”

Mạnh Tiểu Bắc mím miệng, trước mặt hai người cậu nghiêm chỉnh nói: “Thầy Tiêu, em đến đây để nói với thầy, em không có ý đó với thầy, em cũng không thích cùng thầy như vậy, sau này thầy đừng nghĩ đến em nữa… Tất nhiên, thầy cũng đừng có nhắm vào Lượng Lượng, nó bảo với em, nó không có thích thầy!”

Lúc này Tiêu Dật thật sự bị hai cha con dồn ép, làm tổn thương sâu sắc tình cảm và danh dự. Y bỗng nhiên bùng nổ giận dữ, dỗi hờn, tâm trạng đã tệ lại càng tệ hơn.

Tiêu Dật nói: “Tiểu Bắc, là thầy kích động, si dại ngu xuẩn, nhưng lẽ nào em không gạt cha em chuyện gì sao?”

Mạnh Tiểu Bắc chớp đôi mắt đen láy: “Em gạt cái gì?”

Tiêu Dật nói: “Cái tranh em kẹp trong vở bài tập nộp lên hôm bữa, trong tranh đó em vẽ cái gì?”

Mạnh Tiểu Bắc cứng lưỡi: “Em, em có vẽ tranh nào cho thầy đâu?”

Tiêu Dật rút một bức tranh được gấp thành hình vuông ngay ngắn ở trong tuyển tập thơ ra, nhìn cái là biết ngay đây là tranh được đặc biệt giữ gìn. Y mở bức tranh ra, thẳng thắn rõ ràng, bày ra trước mắt Thiếu Đường!

Trên trang giấy cất giấu bí mật trắng trợn khiến người ta đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch ấy chính là hình ảnh người đàn ông cường tráng đẹp đẽ, giống như đang mạnh mẽ hung dữ giao cấu, hừng hực hừng hực.

Khí thế kiêu ngạo hùng hồn vừa rồi của Mạnh Tiểu Bắc nháy mắt bị đánh cho tan tác, mặt đỏ tới mang tai, cắn môi, thầm nghĩ mẹ nó mẹ nó! Ông đây thế là đứt rồi, đi đời nhà ma rồi!

Thiếu Đường: “…”

Tiêu Dật cũng không phục. Giả sử không có bức tranh bậy bạ này, y sẽ không “cắn câu”, không ngu ngốc hiểu lầm rồi làm ra trò hề như vậy, giống như bị thằng nhóc này đùa giỡn vậy. Y nhìn mặt Thiếu Đường nói: “Đây là tranh Tiểu Bắc nhà anh vẽ trong trường học, anh coi đi?”

Vượt ngoài dự kiến của Tiêu Dật, Hạ Thiếu Đường không hé răng, vẻ mặt cũng không hề ngạc nhiên bất ngờ.

Anh cực kỳ bình tĩnh, tựa như không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Thiếu Đường mím miệng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tiểu Bắc, ngồi xuống đây.”

Thiếu Đường cầm bức tranh lên, lại gấp vào, nhét vào trong túi quần Mạnh Tiểu Bắc, vỗ đùi con mình, khẽ dặn dò: “Sau này không được vẽ tranh kiểu này ở trường học, để người khác nhìn thấy thì rách việc lắm.”

Mạnh Tiểu Bắc nhăn mặt gật đầu, có chết cậu cũng không vẽ bức tranh như này nữa.

Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh lạnh lùng, anh nghiêm nghị nói với Tiêu Dật: “Thầy Tiêu, con tôi vẽ chơi một bức tranh, không cẩn thận để thầy nhìn thấy, về sau nó sẽ không vẽ nữa, hy vọng thầy đừng nói chuyện này cho chủ nhiệm lớp nó. Tôi không muốn sau này Tiểu Bắc ở trường bị người ta khinh thường, sẽ rước phải những phiền phức không đáng có, thầy thấy có được không?”

Tiêu Dật rũ mắt, không nói gì.

Thiếu Đường: “Thầy Tiêu, thầy trả lời tôi đi?”

Tiêu Dật: “…”

Đột nhiên Thiếu Đường lấy từ bên hông ra một chiếc bút máy kim loại, ra hiệu với đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi đã ghi âm lại tất cả lời nói vừa rồi của thầy.”

Tiêu Dật hết hồn, mắt trợn to, không nói nên lời.

Mạnh Tiểu Bắc quay đầu trợn mắt nhìn cha nuôi, trong mắt vừa tràn ngập sự biết ơn, rồi lại giống như rơi vào trong sương mù. Trước đây chưa có dịp nào, không cần dùng tới, bởi vậy thủ đoạn này của Hạ Thiếu Đường, đến ngay cả Mạnh Tiểu Bắc cũng chưa từng nhìn thấy.