Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 78




Hạ Tri Thư không chối từ cũng không đáp lại. Đầu cậu cứ mê man, cảm giác như chìm vào nước. Chính Hạ Tri Thư cũng không rõ rốt cuộc tình cảm mình dành cho Ngải Tử Du là gì, nhưng vẫn dung túng để mọi chuyện phát triển đến mức độ bây giờ.

Ngải Tử Du buông cậu ra, dùng ngón tay khẽ ve vuốt đôi môi hơi sưng đỏ của Hạ Tri Thư: “Ngọt thật.” Anh cười: “Sau này anh sẽ thích ăn bánh trứng.”

Hạ Tri Thư hơi uể oải, cậu khẽ né tránh quay người đi ôm Nhị Cẩu, yếu ớt nằm trên ghế sô pha.

Ngải Tử Du không nói gì, anh quay lại lấy điện thoại muốn gọi hỏi tại sao hoa mình đặt vẫn chưa đưa tới. Vừa mới cầm điện thoại lên đã có người gọi cho anh.

Là Tưởng Văn Húc, âm hồn bất tán. Ngải Tử Du buồn bực muốn ném di động.

“Anh ra ngoài nhận điện thoại, em nằm một lát đi.” Ngải Tử Du chỉ chỉ di động nói với Hạ Tri Thư.

Chuông điện thoại vẫn vang liên tục, lúc Ngải Tử Du lên lầu chuông đã tự dừng, nhưng không quá mười giây lại vang lên.

“Anh có chuyện gì không?” Ngải Tử Du lạnh nhạt mở miệng.

Thanh âm của Tưởng Văn Húc rất bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được chút vui sướng trong đó :”Người hiến tuỷ đồng ý hiến lần hai rồi, nhưng mà phải nghỉ ngơi điều dưỡng một tuần.”

Khoé miệng Ngải Tử Du cong lên đầy mỉa mai, ngữ khí không thay đổi, lãnh đạm khiến lòng người phát lạnh: “Thật không tồi… Sếp Tưởng này, ngài sắp xếp mọi chuyện cho xong hẵng tìm tôi được không, không phải còn chờ một tuần nữa sao?”

Đầu dây bên kia im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi biết rồi…” Giọng nói đầy bất đắc dĩ và ẩn nhẫn, là tư thái không còn sức vùng vẫy: “Tôi muốn nói với em ấy hai câu.”

“Vậy anh cứ từ từ nghĩ đi.” Ngải Tử Du cười nhạo.

Tưởng Văn Húc cũng không giận, trong giọng nói thấp thoáng ý cầu xin: “Vậy gần đây em ấy có khoẻ không?”

“Sao mà không khoẻ? Chỗ này không có ai giày vò em ấy, cũng không có ai nỡ để em ấy thương tâm. Nếu sớm được như vậy, Tri Thư đã không đến mức như hôm nay.”

Tưởng Văn Húc trầm mặc chốc lát, không phản bác. Phải biết rằng, chỉ cần là chút chuyện liên quan đến Hạ Tri Thư, hắn vẫn chịu được mấy câu làm khó dễ không nặng không nhẹ này.

“Hôm nay là sinh nhật em ấy… Phiền cậu giúp em ấy một chút, những năm trước đều là tôi ở bên em ấy. Năm nay nếu như không ai nhớ đến nhất định trong lòng em ấy sẽ rất khổ sở.”

Tưởng Văn Húc dễ dàng châm lửa, Ngải Tử Du giận dữ cười: “Sếp Tưởng nghĩ chu đáo thật, ngài đúng là tình thánh. Có điều ngài phải thất vọng rồi, chưa đến trưa Tri Thư của tôi đã ăn bánh ga tô, quà sinh nhật cũng nhận rồi.”

Ngải Tử Du không thể kiềm chế lửa giận, anh nhịn Tưởng Văn Húc không phải ngày một ngày hai. Anh cảm thấy Tưởng Văn Húc đúng là kẻ vô liêm sỉ nhất mình từng gặp. Lúc có thì không biết quý trọng, phóng túng bừa bãi, chà đạp tấm chân tình của người khác, đến khi mất đi lại luôn miệng nói yêu, thấy trên thế giới này không có ai sinh tình bằng mình. Hắn còn nghĩ, anh đã biết sai rồi, anh đồng ý bồi thường, sao em còn chưa quay lại? Đúng là đồ ngu.

“Giờ sếp Tưởng còn chuyện gì nữa không? Tôi còn phải chăm sóc Tri Thư, để em ấy ngủ trưa một lúc, nhân tiện xoa eo cho em ấy. Tối qua em ấy mệt muốn chết rồi.” Vốn Ngải Tử Du rất coi thường việc dùng chuyện này đi kích thích Tưởng Văn Húc, thật không có đẳng cấp, đến anh cũng cảm thấy chán. Nhưng Tưởng Văn Húc vẫn luôn có thể làm anh nổi lên phần tích cách xấu xa nhất.

Giọng Tưởng Văn Húc đột nhiên cao lên, mang theo chút run rẩy và hoảng sợ không tin nổi: “Cậu, cậu chạm vào em ấy!”

“Chúng tôi ở cùng nhau lâu như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên, không bình thường sao?” Giọng Ngải Tử Du dịu dàng hẳn, mang theo ý cười: “Sếp Tưởng có cần tôi giúp anh gửi lời chúc không? Nếu không cần thì tôi cúp máy trước đây.”

Tưởng Văn Húc giật mình, di động trượt khỏi tay hắn văng xuống đất. Hắn như bị rút hết khí lực ngồi xụi lơ trên sô pha. Tưởng Văn Húc không biết mình đang nghĩ gì, làm gì, hắn như bị điên mà xếp gọn gàng bàn trà đang lộn xộn. Cuối cùng hắn thật sự nhịn không được, che mặt nghẹn ngào, nhẹ nhàng nỉ non: “…Xin cậu… Cầu xin cậu đừng chạm vào… Đừng chạm vào Hạ Tri Thư của tôi…”

Tưởng Văn Húc muốn tan vỡ, căn bản hắn không dám nghĩ nữa. Hắn không thể chịu đựng bất cứ ai chạm vào Hạ Tri Thư. Dục vọng chiếm hữu của hắn rất mạnh, cái gì đã nghiêm túc để trong lòng là không cho phép ai chạm vào. Trước đây hắn đưa Hạ Tri Thư đến một bữa tiệc nói chuyện làm ăn, thấy Hạ Tri Thư bị người ta uống rượu cợt nhả, hắn có thể bẻ một cánh tay của người đó. Hạ Tri Thư về nhà chậm một chút hắn đã ồn ào khó chịu không ít, Hạ Tri Thư đi gần người khác một chút đã muốn phát điên. Mà bây giờ, có một người đàn ông khác tự nói với mình, gã đã hoàn toàn đoạt được thứ quý giá nhất của mình, giữ ở bên người, còn không chỉ một lần yêu thương ôm ấp.

“Là giả… Nhất định là giả…” Tưởng Văn Húc mò mẫm lấy thuốc, nhếch môi an ủi trái tim mình: “Hạ Tri Thư sẽ không để cho người khác chạm vào mình…”

“Không có chuyện gì hết… Chờ em ấy khỏi bệnh là mình có thể dẫn em ấy về… Nhất định mình sẽ đốt xử với em ấy thật tốt thật tốt…” Tưởng Văn Húc siết chặt tay đứng dậy, toàn thân hơi run rẩy. Giọng của hắn rất khàn, cứ nghèn ngẹn bật ra, như đang dặn dò chính mình: “Mà nếu Ngải Tử Du có nói sự thật cũng không sao hết… Mình không thèm để ý, mình không thèm để ý…”

Chỉ cần Hạ Tri Thư vui vẻ, có thế nào cũng không sao hết.

Vốn hôm nay là ngày hiếm hoi Tưởng Văn Húc bớt lo buồn nhất, hôm nay là ngày Trình Hạ được sắp xếp phẫu thuật, quá trình rất thành công. Lý Trạch Khôn yên tâm rồi mới gọi điện cho Tưởng Văn Húc, nói một triệu người kia đã nhận rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là có thể hiến tuỷ lần hai. Lúc đó Tưởng Văn Húc còn nghĩ, hôm nay là sinh nhật Hạ Tri Thư, hôm nay cũng có tin về tuỷ, nhất định là dấu hiệu sau này sẽ suôn sẻ. Nhưng không ngờ là vui quá hoá buồn.

Lúc Ngải Tử Du xuống lầu Hạ Tri Thư đang ngủ gật, một tay đang vuốt lông vàng của Nhị Cẩu. Đôi tay ấy đẹp đẽ thon dài tinh tế, vệt sáng trên ngón áp út khiến tim Ngải Tử Du mềm mại hẳn.

Anh chậm rãi đi tới, tâm tư vạn ngàn. Hai tháng sau, lần nữa nghe đến hai chữ tuỷ xương, trong lòng anh đã không hề gợn sóng.

Thâm tình và bồi thường đến muộn càng hèn hạ hơn việc qua quýt.

Ngải Tử Du cầm bàn tay đang sờ chó của Hạ Tri Thư, cười với cậu: “Đừng nghịch chó nữa, đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm.”