Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 25




Lúc Hạ Tri Thư rời giường cũng không sớm nữa, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ. Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra ngoài, vừa kịp gặp Ngải Tử Du dẫn chó ra ngoài về, nhân tiện còn mua thêm bữa sáng.

“Tối qua ngủ không ngon sao?” Hạ Tri Thư uống sữa đậu nành liếc thấy hai quầng thâm đen dưới mắt Ngải Tử Du, quan tâm nói: “Tôi làm phiền anh hả?”

Hôm nay hình như bác sĩ hơi mệt mỏi, uể oải cúi đầu múc đậu phụ: “Không phải đâu.”

Hạ Tri Thư có thể cảm thấy tâm tình Ngải Tử Du không tốt, nhưng cậu không biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tối qua vẫn bình thường mà. Cậu không có cách hỏi nhiều, chỉ đành yên lặng ăn cơm.

Ăn xong Ngải Tử Du đưa Hạ Tri Thư đến bệnh viện, lái một chiếc Chevrolet. Anh mở nhạc cho Hạ Tri Thư nghe, âm thanh rất ôn hoà: “Thích nghe nhạc của ai?”

Hạ Tri Thư lắc đàu cười một cái: “Ai cũng được.”

Ngải Tử Du tiện tay mở một bài. Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, giai điệu có mấy phần cô quạnh.

Lấy thuốc ở bệnh viện xong Ngải Tử Du đưa Hạ Tri Thư về nhà. Lúc đến cửa tiểu khu thì đúng bữa trưa, Hạ Tri Thư cảm thấy ngại vì những ngày qua đã làm phiền Ngải Tử Du, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Bác sĩ Ngải, nếu không thì buổi trưa tôi mời anh ăn một bữa nhé?”

Ngải Tử Du từ chối: “Chờ hôm khác hẵng nói, cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hạ Tri Thư ghét nhất là kỳ kèo, đáp một tiếng xong thì sẽ không nói thêm nữa. Cậu nhìn theo chiếc Chevrolet kia đi xa mới quay người đi vào nhà.

Lòng Ngải Tử Du bây giờ vô cùng buồn bực. Anh biết mình nhịn xuống như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt. Đúng là anh thích Hạ Tri Thư, nhưng giờ không biết người đàn ông kia thật sự có cảm tình sâu đậm với Hạ Tri Thư hay không, quên hết mọi thứ cũng vì cậu hết sức che giấu.

Anh đỗ xe ở ven đường, cầm di động nhanh chóng ấn một dãy số.

“Tiểu Du?” Là giọng nam trầm thấp.

“Anh, đang bận hả?” Ngải Tử Du nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ bánh lái: “Em muốn xin anh giúp em một việc.”

Ngải Tử Khiêm nở nụ cười: “Lâu lắm rồi em không xin anh giúp đỡ, sao thế? Nói với anh chút nào.”

“Giúp em điều tra một người.”

“Ai?”

” Tưởng Văn Húc.” Ngoài cái tên này Ngải Tử Du không biết cái gì cả. Trong lòng anh biết chỉ chút thông tin này thì không chắc anh mình có thể tra ra được, giờ anh mới nhận ra mình cứ như một thằng ngốc ấy. Nhưng anh không ngờ bên kia yên tĩnh vài giây, rồi Ngải Tử Khiêm hỏi: “Tưởng Văn Húc nào?”

“Anh, anh biết là ai hả?”

“Giám đốc hợp tác gần đây, ngoài ba mươi, dáng dấp không tệ, thủ đoạn rất cứng rắn.” Ngải Tử Khiêm nói đến đây dừng một chút: “Em hỏi thăm anh ta làm gì?”

Đầu Ngải Tử Du ong một tiếng, ngơ ngác mở miệng: “Hình như hắn là… Bạn trai của hắn đến chỗ em kiểm tra.”

Ngải Tử Khiêm không có ý kiến gì với cái danh từ bạn trai này, hình như không phản đối, nhưng lúc phản ứng lại liền cười nhạo: “Bên ngoài còn có người dám tự xưng là bạn trai Tưởng Văn Húc à? Cái này có thể khiến người đàn ông đó cười chết đấy, chơi đùa với hắn nhiều như vậy, đến tình nhân cũng không bằng đâu.”

Trái tim pha lê của Ngải Tử Du trong nháy mắt vỡ tan tành, anh tự nhủ mình, mẹ kiếp thời nay người trùng tên sao mà nhiều vậy chứ. Nhưng trong tiềm thức anh hiểu rõ, đây rất có khả năng chính là chân tướng, bất giác mắt ươn ướt.

Ngải Tử Khiêm rất bận, đến chào hỏi vài câu cũng không, chỉ nói hôm nào gặp mặt nói chuyện rồi cúp điện thoại.

Ngải Tử Du sững sờ ngồi đó, đột nhiên đấm mạnh vài cái trên bánh lái. Sao anh có thể tin được, người mà hiếm hoi lắm anh mới thích, muốn nâng niu như bảo bối lại bị phụ bạc thành bộ dạng đó.

Dấu hôn sau gáy, nhà ở cao cấp, đều chỉ có một mình Hạ Tri Thư, bệnh đến mê man mà vẫn có thể cầu xin người đàn ông kia đừng bỏ mình.

Ngải Tử Du vô cùng đau lòng.

Bệnh thành như vậy mà vẫn không nghĩ tới việc rời đi, không phải là vì giao dịch tiền quyền, mà chỉ vì người ấy quá ngốc, Ngải Tử Du hiểu rất rõ.