Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 9




Máy bay xuyên qua tầng mây trắng, chậm rãi đi vào đường băng. Năm rộng tháng dài, đời người là muôn hình vạn trạng, có mấy ai thấu hiểu được bản thân mình chứ? Phương Bình và Lý Kính Thù nhanh chóng bắt taxi về nhà, trời vẫn nắng.

”Phương Bình! Chiều nay có thể anh không về nhà sớm, em ăn cơm một mình được không?”

”Như thế cũng được!” Lúc nói ra câu này, Phương Bình đang chăm chú đọc sách.

Buổi chiều hôm đó, Lý Kính Thù không về nhà. Một mình Phương Bình ăn tối, sau đó ngồi vào bàn làm việc viết sách. Nét chữ cô ngay ngắn trải dài trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh. Rất lâu sau này, khi Phương Bình quay gót rời khỏi nơi đây, có lẽ cô sẽ rất nhớ rất nhớ những kỉ niệm cùng anh, bên khung cửa sổ, bầu trời sao vẫn cứ thế sáng mãi, còn cô và anh thì chẳng còn liên hệ. Cô từng hứa với anh sẽ làm cho bản thân hạnh phúc. Cao nguyên Tây Tạng tuyết trắng xóa nhuộm trắng ngôi mộ của cô, còn anh chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.

Đối với cô, biển hoa anh đào hôm đó có lẽ là kỉ niệm đẹp nhất giữa anh và cô. Cô từng nói, “Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?...“. Ngày hôm đó, anh phủ nhận điều đó nhưng cho đến sau này. Khi tìm được cơ hội một lần nữa, anh nói, “Có lẽ thế...”

Bạn có khi nào dừng chân lại, ngắm nhìn những chuyện bạn từng trải qua?

Lý Kính Thù đã từng, Phương Bình đã từng nhưng họ không có cơ hội để quay về thời khắc đã quay đầu. Có thể hay không một lần quay đầu lại, ngắm nhìn tất cả những gì đã qua. Cho dù là anh tìm kiếm hay là cô đuổi theo thì kết quả vẫn sẽ như thế, cũng không thay đổi được kết quả đã định sẵn.

Phương Bình buông bút xuống bàn, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu lên từng tờ giấy trắng tinh, có thể nhìn được những câu chữ trên đó:

Cũng đã lâu lắm rồi em chưa quay lại nơi này. Thật ra, em đã từng quay đầu nhưng mà lại không thể nhìn thấy hình ảnh chúng ta của những năm đó. Có đôi lúc, em nghĩ hay là mình cứ bỏ cuộc đi, không cần phải theo đuổi những gì đã qua đó. Nhưng mà khi em nhìn lại bức ảnh đã ố vàng trong ngăn kéo tủ, em lại cảm thấy mình rất có lỗi với anh. Em hy vọng anh ở một nơi nào đó sẽ mãi mãi hạnh phúc, quãng đường sau này em nhất định sẽ thay anh đi hết, thay anh trải nghiệm tất thảy xúc cảm trong sinh mệnh này...

Bên ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng xẹt qua. Đêm rất khuya, Lý Kính Thù mới về đến nhà, nhìn thấy Phương Bình yên tĩnh ngủ trên ghế sofa, anh nhẹ nhàng tắt đèn, bế thốc cô lên, đi vào phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.

”Phương Bình! Cũng đã rất lâu rồi chúng ta không được yên tĩnh như bây giờ. Anh chưa từng làm được chuyện gì cho em. Lại không thể giống như những đôi tình nhân khác, cùng nhau đi dạo...”

Anh hôn lên từng chi tiết trên mặt cô, có thể đây là lần cuối cùng anh hôn cô. Sau này khi anh không còn được trở về ngôi nhà đầy hương vị thức ăn này nữa, không còn người nào đợi anh trở về nữa. Thậm chí ánh đèn màu cam ấm áp đó cũng không còn vì anh mà chiếu sáng. Thật ra, anh đã về nhà từ rất lâu rồi. Chỉ là muốn nhìn thấy ánh đèn màu cam ấy lâu hơn, mỗi khi về nhà muộn anh thường ngồi ngoài chiếc ghế mây trước nhà, nhìn vào trong nhà, ánh đèn màu cam ấy vẫn luôn đợi anh. Giống như cô vẫn luôn đợi anh vậy.

Cuộc đời có nhiều thứ thật muốn quên đi nhưng mà trái tim cứ cố chấp giữ lấy. Giống như anh vẫn luôn cố chấp giữ lấy đoạn tình cảm lẫn hình dáng khi xưa của cô. Cho đến rất lâu sau này, anh cũng không biết được rốt cuộc những năm tháng vô tình ấy anh đã bỏ lỡ những gì? Suy cho cùng, anh vẫn không hiểu được cô nghĩ gì. Giống như không biết vì sao mặt trời lại mãi chiếu sáng, vì sao đứa trẻ sơ sinh lại khóc.

Đời người là như thế, anh nợ cô, cô nợ anh. Cái vòng luẩn quẩn cứ thế bị kéo dài ra, cho đến khi không còn giãn ra được nữa, thì sinh mệnh này cũng đã héo tàn.