Thời gian thấm thoát lại trôi qua, cuối cùng Phương Bình cũng đợi được đến ngày mà Lý Kính Thù đi công tác về. Hôm đó, trời Thượng Hải nắng đẹp. Cô hòa vào dòng người ở sân bay, đứng đợi anh ở cổng số 10. Từ phía xa đã nhìn thấy Lý Kính Thù tay xách vali, đeo kính râm, chầm chậm bước đi. Khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang đứng cách đó không xa, sau một giây kinh ngạc, anh dang rộng hai tay, ý bảo cô chạy đến. Phương Bình không để ý đến người xung quanh, lao vào vòng ôm ấm áp của anh. Nước không biết từ bao giờ đã tràn trên mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống áo vest của anh.
”Kính Thù, em nhớ anh!”
Lý Kính Thù vén lại mớ tóc mai trước trán cô, dịu dàng nói: “Anh cũng rất nhớ em!”
Không biết là qua bao lâu, Phương Bình cùng Lý Kính Thù mới rời khỏi. Chỉ biết lúc đó cảnh vật bên ngoài bỗng trở nên tươi đẹp hơn bất cứ khi nào. Buổi tối hôm đó, trên quãng trường Ngưỡng Chỉ rộng lớn, hai bóng người đứng cạnh nhau. Trên bầu trời đen tuyền của Thượng Hải, những bông pháo hoa nở rộ như những bông hoa bỉ ngạn. Lý Kính Thù nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, để cô hấp thụ được hơi ấm của anh. Đã từng nói sẽ nắm tay nhau cùng đi đến cuối con đường, đã từng nói sẽ không bao giờ rời xa nhau, dù cho sinh ly tử biệt, hồng trần tang thương thì vẫn mãi bên nhau. Nhưng đến cuối cùng, cho dù có cố gắng thay đổi cũng chẳng thể thay đổi được kết thúc đã định sẵn. Cũng chẳng thể quay trở lại như lúc ban đầu, không thể cùng nhau quay trở lại nơi đã từng đi qua. Nhưng đêm pháo hoa này, cả cô và anh sẽ chẳng bao giờ quên. Những bông pháo hoa nở rộ giữa vòm trời, thay cho lời hẹn ước thiên trường địa cửu của anh, thay cho tấm chân tình của cô.
”Phương Bình, đêm pháo hoa này chúng ta sẽ không bao giờ quên chứ?”
”Em nhất định sẽ không quên. Chúng ta cũng sẽ không quên nó!”
Pháo hoa cứ tiếp tục nở rộ trên trời. Anh và cô lặng lẽ trao nhau vòng ôm. Có thể sẽ rất nhanh thôi, sẽ rất nhanh quên đi những lời thề hẹn nhưng đêm pháo hoa đẹp đẽ này hỏi xem có ai quên được chứ?
Rất lâu sau này, khi Lý Kính Thù quay trở lại nơi này. Đứng tại nơi này, ngắm màn pháo hoa như hôm nay, nhưng lại không thể tìm thấy hình dáng khi xưa từng quay bước. Anh sẽ không thể quay trở lại nơi này, không thể cùng cô tiếp tục ngắm pháo hoa.
Có chăng một lần quay trở lại?
Có chăng một lần quay bước?
Có thể hay không một lần gặp lại nhau?
Có thể để anh thay em để lại vòng ôm ấm áp?
Có thể để anh thay em để dành mười năm này?
Nếu có thể đã không đi đến kết cục của sau này!
Sau cơn mưa... thì ra tất cả những câu chuyện xưa đều có duy nhất một kết thúc!
Tối hôm đó, Phương Bình cùng Lý Kính Thù nắm tay nhau quay về nhà. Sau khi ăn tối, anh và cô cùng nhau đi ngủ. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, vòng ôm ấm áp sưởi ấm cho nhau. Nếu có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy, nhưng ông trời lại không cho họ một cơ hội nữa, để họ có thể trở lại như lúc bắt đầu, quay trở về nơi đã từng trao nhau lời hẹn ước. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đến kiếp sau gặp lại giữa biển người.
Lại là mùa hè của một năm sau đó.
Phương Bình đứng trên bờ biển, dang rộng hai tay, đón từng cơn gió. Lý Kính Thù ở phía sau ôm chầm lấy cô, hơi thở của anh phả vào tai cô ngưa ngứa. Phương Bình quay mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Kính Thù, chúng ta đi tắm biển đi!”
Anh và cô nắm tay nhau đi trên cát, cảm giác mát lạnh dễ chịu. Phương Bình dừng lại, hỏi anh: “Kính Thù, khoảng cách từ chân trời và mặt biển là bao xa? Có phải rất xa rất xa không?”
Lý Kính Thù không biết trả lời với cô ra sao. Anh chỉ biết theo cô nhìn về phía chân trời. Thật ra, khoảng cách ấy có xa không?