Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 11




Cuối cùng anh cũng đã hiểu được câu nói ấy của cô, nhưng tiếc thay cô đã không thể đợi anh thêm nữa. Có lẽ, sẽ không bao giờ nữa đâu, anh sẽ không thể gặp lại cô. Có lẽ, cho đến một ngày nào đó, tuyết Thượng Hải chợt rơi xuống như những cánh hoa anh đào tắm trong nắng xuân năm nào, như thế không biết còn có thể gặp lại nhau hay không?

Ngần ấy năm quay đầu ngoảnh lại, thì ra anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Bao gồm cả đoạn tình cảm chân thành thắm đượm biết bao đau thương được năm tháng mòn giũa, cuối cùng chỉ để lại bên anh một vết thương không bao giờ lành. Cũng giống như đoạn tình cảm ấy sẽ bị bão tuyết chôn vùi theo tháng năm, cuối cùng chỉ còn lại những bông tuyết bay trên trời như những sợi lông ngỗng.

”Kính Thù, anh mau dậy đi. Hôm nay em làm món canh xương cho anh ăn. Anh mau dậy đi!”

Lý Kính Thù hết lăn qua bên này rồi lộn lại bên kia. Cuối cùng không thể chịu nổi điệp khúc của Phương Bình. Đầu hàng ngồi dậy.

”Phương Bình, em thật không có lương tâm mà. Sáng ra đã gọi anh dậy!”

”Xí, anh không dậy thì ngủ tiếp đi. Em ăn hết canh xương của anh thì đừng có mà ở đó giận dỗi.”

Lý Kính Thù không cưỡng lại được món canh xương khoái khẩu, nuốt nước bọt cái ực, cuối cùng ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân. Ngồi trên bàn ăn bày toàn những món anh thích, Lý Kính Thù đối đến nỗi không cần biết là lát nữa trời có sập hay không. Ăn hết những món ăn trên bàn.

”Kính Thù, hôm nay em đọc báo nghe nói công trình gì đó của công ty nào đó không thể thi công được. Kết quả là có vài công nhân bị thương!”

Lý Kính Thù có thông minh đến mấy cũng không hiểu được 'công trình gì đó của công ty nào đó' của cô là có ý nghĩa gì. Anh ngước mắt lên nhìn cô, “Cho dù sét có đánh sập cái 'công trình gì đó của công ty nào đó' thì anh cũng không quan tâm.”

”Ha, hiệu quả như sấm dội bên tai.”

'Sấm dội bên tai'? Lý Kính Thù nghi ngờ có thật là cô tốt nghiệp đại học Tokyo hay không. Đã như thế còn là nhà văn nữa chứ. Lý Kính Thù dùng vẻ mặt hoài nghi, “Bằng tốt nghiệp của em là mua phải không?”

Thế là, ngày hôm đó có một vị giám đốc đẹp trai nào đó chẳng những không ăn được bữa sáng mà còn bị đánh rất thê thảm.

Nửa tiếng sau, Lý Kính Thù thong thả thưởng thức món canh xương của cô, còn cô thì nước mắt tuôn rơi bôi thuốc cho anh. Nhìn dấu răng thật là sâu in trên bắp tay anh, Phương Bình không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao anh lại không tránh hả?”

Lý Kính Thù thong thả trả lời, còn khuyến mãi thêm một nụ cười hết sức là đáng ghét, “Anh sợ em ức chế lâu quá sẽ không tốt cho sức khỏe!”

”Ức chế? Em... Lý Kính Thù! Anh!”

”Em ở đó tiếp tục suy nghĩ đi!“. Nói rồi cười ha ha bỏ đi, để lại Phương Bình ở ngoài phòng khách giận đến sôi sục máu.

15 phút sau...

”Lý Kính Thù anh mở cửa ra mau. Nói cho anh biết, đợi em vào được trong đó sẽ không tha cho anh...”

Bên trong vọng ra giọng nói ngái ngủ của Lý Kính Thù: “Em muốn làm gì hả? Có phải định cướp... sắc không?”

”Anh!”

Phương Bình nhìn từ trên xuống dưới cơ thể mình, thẹn quá hóa giận hét lớn: “Không quan tâm đến anh nữa!”

Phương Bình vừa ra ngoài phòng khách chưa bao lâu, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Lý Kính Thù cũng mò ra ngoài. Phương Bình ném chiếc gối trên sô pha về phía anh: “Sao anh không chết ở trong đó luôn đi!”

Lý Kính Thù nhanh nhẹn né sang một bên, leo lên sô pha ôm lấy cô: “Nếu như anh chết ở trong đó rồi thì em sẽ nhớ anh chết mất!”

Phương Bình khinh bỉ nhìn anh: “Sặc, em nhớ anh á? Không có chuyện đó đâu. Bộ anh đẹp trai lắm sao?”

Vẻ mặt của Lý Kính Thù như muốn nói rằng: Anh không đẹp thì còn đứa nào đẹp hơn anh?

Người đàn ông này, thật quá tự mãn mà.

Rất lâu sau này, Lý Kính Thù đứng trước mộ của cô. Vòng thời gian như quay trở lại, nhưng mà đã không còn cô ở bên cạnh. Anh không biết được, rốt cuộc cần bao nhiêu dũng khí để có thể ở bên nhau, tại sao ông trời lại bất công với họ như vậy?

Anh thầm ước, giá như những bông tuyết lạnh lẽo kia chợt hóa thành cánh hoa anh đào thì tốt biết mấy. Như thế anh sẽ có thể được tắm trong nắng xuân năm nào. Nhưng mà cô đã không còn ở bên cạnh anh. Đời người là muôn hình vạn trạng, biển người mênh mông, gặp được ai, quen biết ai là may mắn. Yêu ai là may mắn trong cuộc đời này.

Đời này quen biết cô, yêu cô chính là may mắn của anh. Lý Kính Thù nhất định không có hối hận, cho dù những bông tuyết này mãi mãi không thể hóa thành cánh hoa anh đào trong í ức thì vẫn không sao. Nhất định sẽ có một ngày anh có thể gặp lại cô, chắc chắn như thế.