Ngôn Hi lên kế hoạch cho chuyến du lịch kéo dài bảy ngày vào cuối năm.
Trước khi đi, anh đã hứa với bà Uẩn là sẽ về ăn tết với nhà họ Ôn. Chắc hẳn bà sợ anh sẽ cảm thấy lẻ loi khi phải ở một mình trong toà nhà màu trắng đó.
Bà hỏi lịch trình của anh, Ngôn Hi nói anh sẽ loanh quanh ở miền Nam. Bà nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.
Ngôn Hi thở dài, sau đó ôm lấy bà nói: “Cô ạ, miền Nam đâu có phải có mỗi thành phố đó, cô cứ yên tâm nhé!” Nói rồi anh cúi đầu, lát sau bình thản nói: “Cô đừng ép cháu nữa nhé.”
Chiếc túi xách màu hồng to thù lù đó đã bảo không từ lâu. Lúc thu dọn hành lí, tự dưng Ngôn Hi cảm thấy vô cùng hào hứng, như đứa trẻ sắp được đi picnic, lâu lắm rồi không được nhàn tản như thế này.
Anh bỏ tập thơ “Bầy chim lạc” của Tagor vào túi áo khoác rộng thùng thình, nhưng lên máy bay, anh lại cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng và ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, nhìn thấy cô tiếp viên, anh liền khẽ huýt sáo, thật là một cô gái xinh đẹp.
Anh nói: “Cho tôi một cốc cà phê, đừng bỏ đường và sữa nhé, cảm ơn.” Sau đó, anh lại vui vẻ nhìn cô tiếp viên sầm mặt đun lại cà phê.
Bên cạnh có người mẹ trẻ bế đứa con bé xíu đang khóc oe oe, dỗ kiểu nào cũng không nín, những hành khách khác đều nhìn bằng ánh mắt ái ngại và bực mình.
Người mẹ trẻ cầm bình sữa với ánh mắt khó xử rồi hỏi Ngôn Hi: “Em có thể bế cháu hộ chị một lát được không? Nói đói rồi, chị phải pha sữa cho nó.”
Ngôn Hi sững lại một giây rồi mỉm cười nói: “Vâng.”
“Hai tay, cẩn thận, đúng rồi, đỡ như thế.” Người mẹ trẻ dặn dò rồi cầm bình sữa đi ra.
Ngôn Hi bế cục bông mềm mại đó mà tay cứng đờ, anh cúi xuống, mở to mắt nhìn em bé.
Em bé nhìn thấy đôi mắt to tròn đó, không phải mẹ, liền khóc ré lên.
Ngôn Hi làm mặt hề, phồng mồm, trợn má trêu em bé. Em bé vẫn khóc, mặt vẫn nhăn nhó, có vẻ vô cùng ấm ức.
Ngôn Hi nghĩ còn khóc nữa là ta sẽ ăn thịt ngươi đó!
Em bé tròn mắt nhìn đôi mắt to của Ngôn Hi, đôi mắt đen láy quên cả chớp, quên cả khóc rồi cười khanh khách, đưa tay ra túm tóc anh.
Ngôn Hi sực nhớ tới thanh sô cô la trong túi áo, bèn móc ra, bỏ vỏ rồi đưa đến bên miệng em bé, em bé vừa liếm vừa cười, nước dãi nhỏ cả xuống ngón tay anh. Anh cười nói: “Sao cháu bé hay cười vậy?”
Người mẹ trẻ cũng cười. “Tên ở nhà của thằng nhỏ là Tiếu Tiếu mà.”
Ngôn Hi ôm em bé, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ờ, sau này có con trai, tôi cũng đặt tên nó là Ha Ha, để ngày nào nó cũng cười.”
Người mẹ trẻ liền cười lớn. “Sau này con em sẽ khóc đấy.”
Ngôn Hi trả lại đứa bé cho người mẹ, đặt hai tay ra sau gáy, mỉm cười và nhắm mắt lại. “Một cuộc sống như thế cũng đáng được mong đợi lắm chứ!”
Dĩ nhiên, thực tế chứng minh rằng, vài năm sau đó, khi anh bế con trai mình và gọi nó là Ha Ha, về cơ bản thằng bé không quan tâm tới anh mà chỉ tròn mắt nhìn đồ chơi mới trong tay anh rồi chọc chọc, thấy hay thì ôm ông bố đang cầm đồ chơi rồi thơm, thấy không hay thì vứt xuống đất, giẫm châm đủ trò rồi nhìn anh bằng ánh mắt coi thường.
Anh đã đi rất nhiều nơi, mang theo dấu vết mà nhiều năm trước đã đi qua. Thuyền thúng, hoa mai, nhà ngư dân ở Ô Thuỷ, miếu Thành hoàng.
Anh đã ăn món bánh đường mà nhiều năm về trước từng ăn, còn nhìn thấy đứa trẻ đội mũ mặt hổ và tấm biển của quán đậu phụ Lâm gia do chính tay anh viết đã lấm lem từ lâu.
Đến miếu Thành hoàng, ông thầy bói mù bảo anh rút thăm, anh nghĩ một lát rồi nói không cần. Cầu tài, cầu bình an, cầu nhân duyên, dường như chuyện nào cũng là chuyện lớn, nhưng tất cả đều giao cho trời định, đây có lẽ là một điều rất bi ai.
Trời còn dễ già, huống chi con người. Cuộc đời con người thật ngắn ngủi, thà là không ý thức được điều đó còn hơn.
Ngôn Hi đứng trước chính điện, chắp tay cúi đầu lạy ba lần trước các vị thần trang nghiêm, khói hương nghi ngút.
Cầu gì đây?
Tiền bạc đầy nhà, công tôn vương hầu, bạch mã khinh cầu?
Anh lại nhướng đôi mày đẹp, cười nói: “Nguyện cho người con mong nhớ sẽ mãi mãi cách xa anh chàng Ngôn Hi xui xẻo này, đời đời không gặp, năm năm bình an.”
Đời đời cách xa những người gây khổ nạn cho cô.
Chỉ cần cô được bình ăn suốt đời.
Cho dù… đời đời không gặp.
Tiểu hoa thượng trong bộ quần áo nâu sòng ngồi trước tượng phật tụng kinh khẽ mở mắt nhìn anh, mỉm cười nói: “Thí chủ, không ổn, không ổn.”
Ngôn Hi bật cười. “Tiểu sư phụ, xin tiểu sư phụ hãy lau sạch vết đồ ăn còn dính trên mép rồi hãy giáo huấn những phàm nhân chúng tôi.”
Tiểu hoà thượng “ồ” một tiếng rồi kéo vạt áo lên lau miệng, sau đó gọi miếng bánh đường ăn dở đút vào tay áo, không hề cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, cười nói: “Thí chủ, không ổn, không ổn.”
Ngôn Hi liền hỏi: “Tiểu hoà thượng không có gì để nói nữa ư?”
Tiểu hoà thượng liền nói: “Theo thiển ý của tiểu tăng, anh Ngôn Hi xui xẻo mà thí chủ vừa nhắc tới chắc chắn là hại người hại mình, tội ác tày trời, cần đày xuống mười tám tầng địa ngục để Sa Tăng tùng xẻo, hà tất phải bái Phật, chi bằng ta bán cho thí chủ một hình nộm, ngày ngày thí chủ chọc hắn, để hắn đau đớn sống dở chết dở được không?”
Ngôn Hi: “Đa tạ tiểu sư phụ đã quan tâm, không cần…”
Sắc mặt vị tiểu hoà thượng trắng xanh, nhưng cười rất tươi. “Chớ khách khí, chớ khách khí.”
Đã cạo trọc đầu nhưng không hề thụ giới.
A Hoành mơ trong tay cô có rất nhiều pháo hoa, khi châm lửa thì chỉ bóc khói chứu không tạo hoa. Tỉnh dậy cô nghe thấy tiếng pháo đình đoàng ngoài cửa sổ.
Ờ đã là ba mươi Tết rồi.
“A Hoành, tỉnh dậy rồi hả? Dậy đi, mẹ tớ làm nhiều bánh trôi nhân đậu đỏ ngon lắm.” Chị năm cười khúc khích ở ngoài cửa phòng ngủ thò đầu vào.
A Hoành cười ngượng nghịu: “Phiền cho cô quá! Tớ đến đây tự dưng lại phiền đến nhà cậu.”
Chị năm liền xua tay. “ Tết nhất sao mà lắm lời thế!” Nói rồi cô bạn bước tới, ngồi xuống thành giường, cười nói: “A Hoành, ngủ ở nhà tớ có quen không?”
A Hoành đang mặc áo len bèn gật đầu lia lịa: “tớ ngủ ngon lắm!”
Hôm nghỉ Tết chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, chị năm nhìn cô rồi chơi oản tù tì, hồi lâu rồi mới ra quyết định năm nay A Hoành sẽ về nhà chị năm ăn Tết.
Và thế là A Hoành theo chị năm về thành phố B.
Cha mẹ chị năm đều là công nhâ viên chức, gia cảnh rất ổn, chỉ có mỗi cô con gái là chị năm, bình thường rất chiều chuộng con gái nên thấy A Hoàng tới, họ cũng rất quý mến. Đặc biệt khi nghe con gái nói bọn họ có cùng sở thích, họ lại càng yêu mến A Hoành hơn.
Cái gọi là sở thích là họ cùng si mê DJ Yan, ngay cả khi người ta có người yêu rồi và người yêu người ta đệp đến mức có thể đá bay hai cô nàng đi mấy con đường.
Chị năm nói: “A Hoành, cậu biết không, chiều nay DJ Yan có cuộc gặp gỡ với thính giả đấy.”
A Hoành thắc mắc: “ sao bảo anh ấy đi du lịch mấy ngày cơ mà, mấy ngày nay chương trình sometime do DJ khác làm thay mà”.
Chị năm nói: “Hình như về từ hôm qua rồi, trời ơi Đông GIoăng ơi là Đông Gioăng, cuối cùng em đã gặp được chàng!”
A Hoành cười: “ Chiều nay mẹ cậu không có người nặn sủi cảo mà. Cậu đi đi, cố gắng chụp nhiều ảnh vào.”
Chị năm sờ trán cô rồi lẩm bẩm: “Đâu có sốt nhỉ?” Rồi cô nàng lắc lắc A Hoành nói: “A Hoành ơi A Hoành, là DJ Yan, DJ Yan, DJ Yan mà cậu yêu nhất đó!”
A Hoành liền cười khúc khích: “Người tớ yêu nhất là Ngôn Hi, không phải DJ Yan.”
Bên ngoài mẹ chị năm gọi hai đứa ra ăn bánh trôi, A Hoành vừa đáp lời vừa đi ra, để lại chị năm cau mày, vân vê cằm “có gì khác nhau không?”
DJ Yan, Ngôn Hi.
Chị năm được chiều nên không biết làm việc nhà, vào bếp chưa đầy ba phút đã bị đuổi ra, Cô nàng chu miệng ăn nho, hậm hực đáp: “mẹ, đó là em sáu của con, có liên quan gì đến mẹ đâu mà sao tránh người của con nhỉ!”
Mẹ chị năm đóng cửa cái rầm nói: “ có A Hoành rồi, mẹ cần gì con nữa!”
A Hoành tức lắm, cầm remote bấm qua bấm lại cho đỡ tức, khiến ông bố đang xem tivi chóng hết cả mặt. “ Đi đi, mau đi tìm cái tằng Ngôn cấp thâps gì đó đi, đừng có ở đây mà sinh sự nữa.”
“Cha nói cái gì vậy, đó là DJ Yan, DJ Yan, cha, con cũng ghét cha lắm!”
A Hoành đang nặn sủi cảo trong bếp, nghe thấy thì phì cười. Cô nói: “ Cô ơi, chị năm ở trường ngoan lắm, ai cũng quý mến.”
Mẹ chị năm liền thở dài: “Không ổn tí nào, nghịch lắm, nó cứ về nhà là cô lại đau đầu.”
A Hoành cười khúc khích nói: “ Chị năm thường kể với con là thích ăn món sủi cào mà cô làm nhất, sủi cào miền Nam nhỏ, ăn chẳng đã chút nào.”
Mẹ chị năm là người dễ tính, cười rất thoải mái nói: “Được, hôm nay cô làm, cháu nhớ ăn nhiều vào nhé.”
Hai người họ nói chuyện rất vui, chắc chị năm đã dặn trước ba mẹ nên không thấy họ hỏi gì về chuyện của gia đình A Hoành, sợ lỡ miệng lại làm cô buồn.
A Hoàng vô cùng cảm kích, kể cho bà nghe các chuyện của chị năm khi ở trường, bà càng nghe càng thích thú ánh mắt thể hiện rõ sự dịu dàng.
Không gì có thể kể siết nỗi nhớ của mẹ dành cho con gái, được nghe người ngoài kể lại những câu truyện về sự trưởng thành của con gái mình là điều vô cùng thú vị. Mặc dù A Hoành không thể hiểu hết được cảm giác đó, nhưng trong long vẫn cảm thấy nhói đau, tuy không nghiêm trọng nhưng thỉnh thoảng vết đau lại nhói lên như kim châm.
Bốn rưỡi chiều, chị năm gọi điện về, đầu bên kia ồn ào gần như không nghe thấy tiếng cô nàng: “A lô,a lô, A Hoành, tớ quên mất cuốn sổ xin chữ kí rồi, cậu mang đến cho tớ ngay nhé. Ái….. đừng chen, chen nữa là tôi cho các người tèo đấy. Đài phát thanh, nhanh lên, A Hoành….”
Sau đó là tiếng cúp máy tút tút.
A Hoành ngẩn người, sổ xin chữ kí ư?
Cô chạy vội vào phòng chị năm, đúng là trên bàn có một cuốn sổ xin chữ kí bìa cứng, bên trong là nhật kí tâm tình tình của chị năm dành cho DJ Yan.
A Hoành cầm lên và nói với mẹ chị năm: “Cô ơi, cháu phải ra ngoài một lúc, cô chú cứ luộc sủi cài rồi chờ cháu và chị năm về nhé.”
Cha chị năm nói: “cháu đừng vội, cứ cầm điện thoại của chú đi, có việc gì còn liên hệ về nhà.”
A Hoành gật đầu, vội quá nên quên khuấy đi mất, xuống dưới tầng thì sực nhớ ra mình chỉ mặc áo len. Ngoài trời tuyết đang rơi lất phất, cô sợ chị năm chờ sốt ruột nên khôn lên nhà mặc áo nữa mà bắt một chiếc taxi đến điểm hẹn.
Cổng đài phát thanh không có mấy người, hỏi bảo vệ mới biết khan thính giả đang ở trên tầng chín hết.
Thang máy trong sảnh lớn để không, A Hoành thở phào đi tới, thấy mọi người đều không đi thang máy, cô không hiểu lý do gì mà cũng chẳng buồn nghĩ ngợi mà bấm nút ngay.
Vừ lên đến nơi thì thang máy lắc mạnh, A Hoành chưa kịp hiểu ra vấn đề thì đèn trong thanh máy vụt tắt. Hình như thang máy đang rơi, rồi “rầm” một tiếng, thang máy kẹt cứng.
Cô bấm vội vào tay bám, ngẩng đầu lên thì thấy tối om. Cô cười khổ, bị kẹt cứng trong thang máy rồi, ngày mai có khi được lên trang nhất với tiêu đề: Cuộc gặp gỡ thính giả của DJ Yan vô cùng long trọng, một fan vô danh bị kẹt trong thang máy vì cuồng sao…
Ấn vội nút khẩn cấp, A Hoành thật thà nói trong bóng tối: “Tôi bị nhốt trong thang máy, các anh có thể cứu tôi không?”
Đối phương: “Không biết thang máy của đài phát thanh bị hỏng hay sao, mấy hôm trước vừa bảo với bạn hậu cần xin thay thang máy, sao cô lại chiu vào đó chứ.”
A Hoành: “Tôi không biết, tôi đâu phải là người của nhà đài các anh.”
Đối phương: “Ngay trên thang máy có dán tờ giấy ghi không được sử dụng, cô không nhìn thấy ư?”
A Hoành: “Tôi không nhìn thấy thật mà.”
Đối phương bực dọc nói: “Thối được, cô dợi một lát.”
A Hoành: “Có nhanh được không ạ, tôi đang có việc gấp.”
Đối phương: “Đợi một lát”
A Hoành: “Vâng.”
Cô chiu vào một góc thang máy, xung quanh tối om, không gian kín bưng, nhớ đến vị án giết ngưởi trong phòng kín từng đọc trong cuốn “Thám tử Sherlock Holmes” ngày trước, cô toát mồ hôi vì sợ.
Sau đó, cái “một lúc” ở đây biến thành nửa tiếng đồng hồ.
A Hoành bắt đầu cuống, cảm thấy không đợi được nữa, nếu đợi tiếp, chắc chắn chị năm sẽ cắn cô chết. Và thế là cô liền lấy điện thoại ra gọi, khó khăn lắm trên điện thoại mới xuất hiện hai vạch song.
Cô nói: “Chị năm, cậu cin tạm giấy người khác được không? Tớ sợ chưa đưa ngay được.”
Đầu giây bên kia rất ồn ào: “A Hoành, cậu đang ở đâu vậy?”
A Hoành hậm hực đáp: “Giữa tầng tám và tầng chin, tớ bị kẹt trong thang máy.”
“Hả” Chị năm hét lớn, đang chuẩn bị cô tới bàn xin chữ kí, vừa nghe A Hoành nói vậy liền chiu ran gay, nhưng lại bị đám đông chen chút đằng sau ép tới, không sao nhúc nhích được, chân còn bị giẫm mấy cái.
Cô gầm lên: “Mẹ kiếp, tất cả có biến ra không?”
Ngôn Hi đang cúi đầu kí cũng phải ngẩng lên nhìn cô, nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy em?”
Chị năm đáp: “Á, anh…hỏi em ạ?” Mắt bắt đầu mơ màng, e ấp, ngại ngùng. “ Dạ…không sai ạ, chỉ là… em gái em…ờ…bị kẹt trong thang máy.”
A Hoành ở đầu bên kia nghe rõ mồn một, nước mắt lưng tròng. Đúng là cô nàng thấy sắc quên bạn!
Ngôn Hi hắng giọng, dặn dò vị trí trợ lí đứng bên cạnh rồi lịch sự nói với chị năm: “Emm đừng lo, tôi sẽ nói với bộ phận phụ trách, sẽ sửa sớm thôi, em cố an ủi em gái em nhé!”
A Hoành nghe thấy tiếng anh, nước mắt lại lăn dài trên má.
Chị năm nước mắt tèm lem. “Sáu ơi, cậu nghe thấy chưa, anh ấy giúp bọn mình phản ánh tính hình rồi, bọn họ sẽ không quên mình đâu, đừng sợ nhớ chưa?” Giọng điệu rất kẻ cả.
A Hoành cười nói: “Tớ biết rồi, tớ còn chưa được ăn sủi cảo to cô làm thì sao mà có thể xảy ra chuyện gì được.” Im lặng một lát, A Hoành liếm môi hỏi chị năm: “Chị nắm, sắc mặt Ngôn Hi… có ổn không?”
Chị năm nhìn lên sân khấu, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. “Haizzz, tớ tả cho cậu nghe nhé, hôm nay chàng mặc com lê trắng, áo len màu xanh lam, đeo kính gọng bạc, đẹp trai khỏi nói luôn, chỉ có điều… trông gầy quá.”
A Hoành vốn mặc ít áo, cộng việc không khí trong thang máy rất loãng nên thấy khá mệt mỏi, cô đứng co ra trong góc. “Chị năm, lát nữa cậu chụp ảnh với Ngôn Hi được không? Tớ muốn nhìn mặt anh ấy.”
Chị năm nghe thấy tiếng A Hoành mỗi lúc một nhỏ liền cuống lên: “Cậu đừng ngủ nhé, tớ giục bọn họ ngay đây.”
A Hoành mỉm cười đáp: “Ừ.”
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, thang máy vẫn không có động tĩnh gì. Chị năm bắt đầu nổi cơn điên, hét lớn với Ngôn Hi: “DJ Yan, mấy người thật là thất đức, em tôi bị kẹt trong thang máy một tiếng rồi! Đây là tầng chín đó nhé, nếu nó có mệnh hệ gì thì nhà đài các anh có đến được hay không? “Sực nhớ ra điều gì đó, cô nàng đề nghị: “Hay là… Hay là DJ Yan nói chuyện với em tôi một lát được hay không, để nó có thêm tinh thần, bình thường nó thích anh nhất đấy.”
Nhôn Hi cau mày ra hiệu cho vị trợ lí đi giục bộ phận phụ trách lần nữa rồi cầm điện thoại của chị năm, nói nhỏ: “A lô tôi là Ngôn Hi.”
A Hoành im lặng, nghe thấy tiếng Ngôn Hi bất giác nở nụ cười, đôi mày cong lên.
Ngôn Hi không nghe thấy tiếng đối phương trả lời, liền cao giọng hơn: “Em vẫn ổn chứ? Trả lời tôi đi, tôi là Ngôn Hi.”
Miệng A Hoành khô khốc. cô khẽ nhắm mắt lại và nói nhỏ: “em biết anh là Ngôn Hi, thật đấy, ổn quá.”
Ngôn Hi sững lại, tất cả máy nóng trong người đều dồn lên đầu, tay nắm chặt điện thoại, anh nghiến rang hỏi: “Em nói cái gì?”
A Hoành nói: “Lâu lắm không gặp rồi, Ngôn Hi.”
Ngón tay, mũi, miệng, dường như đều đóng bang, chỉ có nước mắt nóng bỏng.
Lâu lắm không gặp.
Ngôn Hi hít thở thật sâu, nét mặt biểu lộ cảm xúc, cúi người chào thính giả phía dưới rồi nói: “Xin lỗi các vị, buổi giao lưu hôm nay kết thúc ở đây.”
Nói rồi, anh quay đầu bước nhanh về phía thang máy.
Đó là một cánh cửa lạnh lẽo, có thể nhìn rõ từng cọng tóc trên đầu anh.
Bên trong, bên ngoài.
Anh gọi lớn: “A Hoành!”
A Hoành vịn tay vào bám đứng dậy, hai chân lạnh cóng, đã mất hết cảm giác.
Trong bóng tối, bốn phía đều là thành thang máy, lần mò một lúc chạm vào khe cửa. Không có tia sang nào lọt qua. Đột nhiên cô cảm thấy tuyệt vọng, một nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Cô nói: “Ngôn Hi, em không nhìn thấy anh. Cô đập cửa, cô không thể kìêm nén cảm xúc được nữa, giọng như sắp khóc: “Ngôn Hi, anh đang ở đâu vậy, em không nhìn thấy anh!”
Ngôn Hi bật khóc, ra sức dùng hai tay tách khe cửa ra. Anh nói: “Ngoan, em ngoan, đừng khóc nhé, đợi một phút nữa thôi, à không, mười giây nữa thôi.” Ngón tay kẹp trong khe cửa thang máy, kéo ra thì bật máu.
Nước mắt A Hoành rơi lã chã, cô nức nở nói: “Ngôn Hi, em rất nhớ anh, nhớ vô cùng, nhưng em không dám nhớ!”
Ngôn Hi gầm lên: “Thằng nào không cho em nhớ, anh sẽ giết nó!” Máu trên tay nhỏ xuống cánh cửa bóng loáng.
Vị trợ lí và thợ sửa thang máy hốt hoảng kéo anh ra.
Ngôn Hi túm chặt cổ áo anh thợ, mặt hằn rõ những tia máu, anh lạnh lùng nói: “Người trong thang máy là tính mạng của tôi, anh xem mà giải quyết đi!” Giọng nói đó như phát ra từ địa ngục.
Anh thợ vã mồ hôi trán, điều khiển thang máy bằng máy chuyên dụng, thang máy phát ra tiếng “rầm” inh tai. Bàn tay Ngôn Hi vẫn đang nhỏ máu, mắt anh trừng trừng nhìn cửa thang máy.
Mười giấy xa vời.
Cuối cùng, đèn tín hiệu cũng bật sáng.
Kính coong!
Cánh cửa đó từ từ mở ra, dường như cuối cùng, mọi khoảng cách về thời gian, không gian đã tiêu tan.
Cô gái đó, cô gái khóc nhiều đến mặt lem luốc như con mèo của anh cuối cùng cũng đã quay về trong vòng tay anh.
Anh ghì siết chặt lấy cô mới phát hiện ra rằng, những năm tháng không có cô bên cạnh, anh sống thê lương biết bao. Nỗi thê lương này không phải vì không được ăn món sườn, mà là vì không gặp được người nấu món sườn đó.
Những lức gặp được nhau, vì tuổi còn nhỏ nên chưa biết tương tư là gì, đợi đến khi không có người trong mộng, mới biết được hình bóng cô đã khắc sâu hàng nghìn, hàng vạn lần trong đầu, trường tồn với thời gian.
Anh muốn nói: “A Hoành, anh thực sự rất đói”. Nhưng khi nước mất rơi xuống, anh đã không thốt được thành lời