Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 23-2




“Chẳng làm gì cả.” Tân Đạt Di lí nhí đáp.

"Chắc là muốn cao hơn để xứng với người ta hả?" Ngôn Hi hậm hực hỏi.

Anh chàng họ Tân mặt đỏ như quả cả chua.

"Đạt Di, cậu vẫn lăn tăn về chuyện với Trần Quyện à?" Tư Hoán có vẻ sửng sốt.

Tư Hoán những tưởng nhìn thấy mĩ nhân, anh chàng Đạt Di chỉ mất hồn vài ngày, sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Không ngờ Tân Đạt Di lại thật lòng như vậy.

Khoé miệng Ngôn Hi giật giật, anh nhìn Tư Hoán với ánh mắt bất lực. "Tư Hoán, cậu khá thân với Trần Quyện mà, thôi nói hộ cho bà mợ đi. Nó cứ suốt ngày thẫn thờ kiểu này, nhìn khó chịu lắm."

Tư Hoán như ăn phải ruồi, hồi lâu mới gắng gượng đáp: "Để tôi thử xem thế nào."

Tân Đạt Di như được tiêm cho liều thuốc trợ tim, chưa đầy hai ngày, tinh thần đã hài hứng và đi học trở lại.

Vòng đấu loại giải bóng rổ các trường phổ thông trung học ở thành phố B sắp khai mạc, Tư Hoán và Đạt Di đều nằm trong đội tuyển bóng rổ của trường, cả ngày trên sân bóng rổ luyện tập, ở lại trường đến rất muộn mới về. Ngôn Hi không thể kiên nhẫn chờ đợi hai cậu bạn nối khố nên ngày nào cũng cùng A Hoành về trước.

Một hôm, gần về đến nhà rồi, Ngôn Hi mới sực nhớ ra để quên hộp sơn dầu mới mua ở lớp, bèn bảo A Hoành về trước, còn anh quay lại trường.

A Hoành về ăn tối trước, tắm gội sạch sẽ, ngồi xem ti vi với mẹ và ông khá lâu mà vẫn chưa thấy Tư Hoán về.

Bà Uẩn Nghi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thắc mắc: "Gần tám giờ rồi mà Tư Hoán vẫn chơi bóng rổ ở trường ư?"

"Sắp phải thi đấu rồi nên các anh ấy phải luyện tập rất vất vả." A Hoành giải thích với mẹ, thực ra trong lòng cô cũng không dám chắc chắn.

"Ừ, chỉ cần không chạy chơi lung tung là được." Bà Uẩn Nghi gật đầu rồi quay lại nhìn bố chồng, cười nói: "Cha đi bgur trước đi, đừng đợi nữa, kính của cha sắp rơi xuống rồi kìa."

Cụ Ôn đã quá buồn ngủ, nghe thấy vậy thì liền gật đầu.

Ngày trước, cụ Ôn bị thương trên chiến trường, A Hoành sợ ông ngồi lâu mỏi chân, bèn dìu ông đứng dậy rồi đưa ông về phòng ngủ.

"Mẹ cũng nghỉ đi, để con đợi anh Tư Hoán."Sau khi bê nước ngâm chân cho ông nội, A Hoành mới quay trở lại phòng khách.

"Mẹ chưa buồn ngủ." Bà Uẩn Nghi cười, lắc đầu.

"Mẹ chơi đàn, mệt, để con mát xa cho." A Hoành thấp thỏm nhìn mẹ.

Bà Uẩn Nghi sững lại một lát rồi gật đầu.

Tay nghề mát xa của A Hoành rất khá. Tại Tại ốm liệt giường nhiều năm, ngày nào A Hoành cũng mát xa chân cho cậu. Kinh nghiệm được tích luỹ qua nhiều năm giúp cô nắm rất chắc kĩ thuật.

Bà Uẩn Nghi cảm thấy rất dễ chịu, một lát sau bắt đầu ngủ gật, lúc tỉnh lại thì thấy con gái đang mỉm cười nhìn bà.

"Có tuổi rồi nên dễ buồn ngủ." Bà Uẩn Nghi cười, khẽ vỗ lên tay con gái.

Trước đây, Tư Nhĩ cũng thích mát xa cho bà, nhưng cũng chỉ là xoa xoa bóp bóp vài chỗ, không đúng huyệt, miệng liến thoắng dỗ dành bà: "Mẹ mình là người mẹ tuyệt vời nhất, đẹp nhất trên thế gian này. Mẹ thấy con có hiếu thảo không, mẹ nhớ phải thương con hơn thương anh đấy nhé!"

Lần nào bà cũng phì cười trước những câu đùa của Tư Nhĩ.

Bà Uẩn Nghi nhớ lại những chuyện ngày trước, không giấu nổi nụ cười.

"Mẹ, sau này con kiếm được nhiều, con sẽ mua ghế mát xa, cho mẹ." A Hoành khẽ nắm tay mẹ, rụt rè nói, mặt đỏ ửng.

Bà Uẩn Nghi vẫn mỉm cười, bình thản đón nhận ý tốt của con gái rồi nhẹ nhàng vuốt má cô bé, chân tình đáp: "Ừ, mẹ sẽ đợi."

Thật hạnh phúc và cảm động.

Bà nghĩ mình đã già thật rồi. Chỉ có người già mới khát khao những tình cảm nồng ấm của con cái như vậy. Chỉ có người già mới mong đợi con cái quây quần bên mình như thế.

Người trong nhà họ Ôn đều đã ngủ say, trừ A Hoành, còn Tư Hoán vẫn chưa về.

Cô ngồi trong phòng khách, ngủ gà ngủ gật, bỗng ngoài cửa có tiếng sột soạt.

A Hoành đứng dậy thì nhìn thấy Tư Hoán đang thò đầu ngó vào trong.

"Ông và mẹ, đều ngủ rồi, không sao đâu." A Hoành cười.

Lúc này Tư Hoán thở phào, khẽkhàng đi vào phòng khách.

A Hoành giật bắn mình, chiếc áo sơ mi của Tư Hoán rách lỗ chỗ, bên mép anh cũng thâm tím một mảng.

"A Hoành, đừng nói cho ai biết chuyện anh bị thương nhé, hiểu chưa?" Nét mặt Tư Hoán rất nghiêm túc.

A Hoành liền gật đầu rồi hỏi nhỏ: "Ai, đánh anh vậy?"

Tư Hoán ngập ngùng một lát, nhìn thấy ánh mắt trong veo của A Hoành, liền ngại ngùng đáp: "... Ngôn Hi."

Ngày hôm sau, A Hoành gặp Ngôn Hi, ngập ngừng định hỏi mấy lần mà vẫn chưa mở lời được.

Cả buổi Ngôn Hi đều mang bộ mặt nghiêm trọng, đến trưa mới buông một câu: "Trần Quyện, cậu có bạn trai chưa?"

Trần Quyện giật bắn mình, vội lắc đầu.

Ngôn Hi nhướng mày, hỏi: "Cậu cảm thấy tớ thế nào, có xứng với cậu không?"

Lúc đó, Tân Đạt Di và A Hoành đều chết lặng.

Trần Quyện hỏi: "Ngôn Hi, cậu đang đùa hả?"

Ngôn Hi bình thản liếc cô một cái rồi đáp: "Tớ chẳng bao giờ đùa trong chuyện này cả."

Trần Quyện vuốt đuôi mắt, tỏ vẻ lạnh lùng. "Ngôn Hi, cậu tự tin là tớ sẽ đồng ý sao?"

Ngôn Hi nhếch mép, ánh mắt thờ ơ, nhún vai, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

Trần Quyện mỉm cười, đáp: "Ok, tớ thế nào cũng được."

Tân Đạt Di chết đứng trong hai giây, giây thứ ba liền co giò chạy ra khỏi lớp.

A Hoành cũng chạy theo sau.

"Mẹ kiếp, cậu biến về ngay đi, đừng theo tôi!" Tân Đạt Di vừa chạy vừa gào lớn với A Hoành.

"Tớ không về!" A Hoành cũng gào lên.

"Ôn Hoành, tớ biết cậu hận tớ vì trước đây tớ bắt nạt cậu, cậu đang chờ tớ bị chơi xỏ đúng không?" Mắt Tân Đạt Di đỏ hoe, ấm ức nói.

"Khoái chí đấy!" A Hoành nghiến răng chỵ về phía Tân Đạt Di.

"Tớ ghét cậu! Tại sao cậu lại đuổi Nhĩ Nhĩ đi rồi còn giả vờ ta đây là người tốt, để tất cả mọi người đều cảm thông với cậu?" Tân Đạt Di dụi mắt, từng giọt nước mắt lăn dài xuống má.

"Tớ cũng không thích cậu! Cậu quá tệ!" Mắt A Hoành cũng đỏ hoe.

"Cậu co giò chạy như ma đuổi thế làm gì?" Tân Đạt Di thấy A Hoành sắp đuổi kịp mình thì vừa khóc vừa chửi.

"Cậu chẳng đáng mặt nam nhi, khóc lóc mùi mẫn cái gì chứ"

“Người cậu thích bị thằng anh em thân nhất phỗng tay trên mà cậu không khóc ư?”

“Tớ không có anh em!”

“Biến! Cậu coi... anh cậu, Ngôn Hi, tớ... là xác chết ư?”

“Cậu nói là ghét tờ cơ mà...”

“Ghét đến đâu cũng vẫn là anh em!”

A Hoành sụt sịt, cuối cùng cũng đuổi kịp Tân Đạt Di.

“Trước... cậu... tập chạy marathon rồi hả...” Tân Đạt Di vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng chân mềm nhũn, nằm vật ra thảm cỏ trên sân bóng, thở dốc.

Mặt A Hoành đỏ bừng, nhưng cô không nói gì. Cô nhớ lại những ngày bị cha nuôi đuổi chạy khắp làng, có thể chạy được nhanh là do có những ngày khổ luyện đó.

“Sao cậu... không nói gì?” Mồ hôi Tân Đạt Di chảy từng từng giọt trán xuống cổ.

“Tân Đạt Di, cậu đừng khóc nữa được không?”

“Ai... ai khóc đâu?” Tân Đạt Di khịt khịt mũi, cảm thấy mình đang rất bình thường. Nhưng cứ có thứ chất lỏng chết tiệt nào đó trào ra như suốt, khiến đôi mắt cậu mỗi lúc một nhạt nhòa hơn.

“Cậu cầm lấy đi...” A Hoành đưa khăn mùi soa cho Tân Đạt Di.

Tân Đạt Di cầm lấy quệt mắt liên hồi, nhưng rồi cậu phát hiện ra có mùi gì dó rất lạ.

“Mùi gì vậy?”

“À, Thịt Kho Tộ, hôm qua, nằm trên đó...”

“Có phải con Thịt Kho Tộ biết tha tất thối, giày thối, rác rưởi, ve chai về nhà không?!”

Hơ hơ, chắc đúng là nó.

A Hoành nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Tân Đạt Di rồi gật đầu.

“Ôn Hoành, tớ phải cho cậu biết tay!”