Bên ngoài hớn hở mà
trong lòng cô đơn
Kể từ khi biết A Hoành là em gái ruột của Tư Hoán, đám con gái trong lớp ngượng ngùng hẳn lên, gặp cô liền chủ động chào hỏi, lấp liếm, ậm ờ cho qua chuyện. A Hoành cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nàng này lại ngồi cười một mình rồi đấy, có chuyện gì mà vui vậy?” Tân Đạt Di túm chỏm tóc trên đỉnh đầu cô, hỏi.
“Tiền Mẫn Mẫn, nói chuyện với tớ rồi.” Hàng lông mày của A Hoành cong lên.
Tiền Mẫn Mẫn chính là cô bạn có hiềm khích với A Hoành từ vụ quả bóng chuyền.
“Đại ngố!” Tân Đạt Di cười.
“Ê! Hai đứa ngươi không có việc gì thì giải quyết hộ bản thiếu gia đống này với!Mau lên!” Ngôn Hi ngồi bên cạnh một chồng vở bài tập sang, cau có nói.
“Ngôn mĩ nhân, hình như nàng từ lớp 11 chuyển xuống thì phải, đừng nói với tôi rằng mấy cái đơn giản đó mà nàng không biết làm nhé.” Tân Đạt Di cười rất hả hê, nói kháy Ngôn Hi.
“Không phải bản thiếu gia không biết làm, mà là lười viết. Hừ, đám chíp hôi như các ngươi làm sao hiểu được bản thiếu gia.”
“Ai là đám chíp hôi? Ngôn Hi, cậu đừng có cậy ăn trước người ta mấy ngày cơm mà dương dương tự đắc!”
“Khi bản thiếu gia biết gặm xương sườn, cậu còn chưa mọc răng đó!” Ngôn Hi ngáp dài, đêm qua anh lại thức cả đêm chơi game.
A Hoành mở vở bài tập của Ngôn Hi ra, cười khổ, anh chàng đã bỏ khá nhiều bài tập chưa làm.
“Đạt Di cậu làm lý, hóa, tớ làm chính trị, lịch sử.” A Hoành cầm bốn cuốn vở trong xấp bài tập, chia cho Đạt Di hai cuốn.
“Tai sao bọn mình phải làm bài tập cho hắn chứ?”
“Tại sao hai cậu không làm ngữ văn, toán với ngoại ngữ cho tôi nhỉ?”
Tân Đạt Di và A Hoành cùng nhảy dựng lên.
“Các cậu nói gì, tớ không hiểu?” A Hoành trong mắt thắc mắc.
“Ôn Hoành, tại sao đến thời khắc quan trọng cậu lại bị kẹt băng thế?” Tân Đạt Di hậm hực nói.
“À! Vừa nãy bản thiếu gia nói tiếng người ngoài hành tinh, làm sao Ôn Hoành hiểu được?”Ngôn Hi liếc xéo, nói.
“Chắc là cậu còn biết nói tiếng của các hành tinh khác nhỉ?” Tân Đạt Di nói kháy.
“À, tôi từ sao Hỏa đến Trái đất của các cậu để khảo sát.” Ngôn Hi mỉm cười khiến ai nhìn vào cũng phải chao đảo.
A Hoành cười thầm, cô biết ngay là chưa đầy hai giây, hai anh chàng này sẽ lạc đề mà.
“Vào lớp rồi, Tân Đạt Di nhiều chuyện để nói quá nhỉ?” Cô Quách bước vào lớp, gõ bảng.
“Ngôn Hi cũng đang nói ạ!” Tân Đạt Di hậm hực tố cáo.
Cô Quách vờ như không nghe thấy và bắt đầu giảng bài.
Ngôn Hi mặt lạnh tanh, ra sức đá chân Tân Đạt Di dưới gầm bàn.
Tân Đạt Di kêu oai oái:” Biết thế này thì lão tử đã không đổi chỗ ngồi cùng bàn với cậu rồi!”
“Bản thiếu gia cũng chẳng ham ngồi cùng bàn với cậu, làm người khác nghĩ tôi và cậu cùng một đẳng cấp!” Ngón tay thon dài, trắng trẻo của Ngôn Hi gõ nhẹ lên cằm, điệu bộ coi trời bằng vung.
A Hoành ngoái đầu nhìn hai anh chàng rồi cười,để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Xem kịch phải trả tiền đó nhé!” Ngôn Hi cười, xòe bàn tay trắng trẻo ra.
“Nói gì mà nghe không hiểu.” A Hoành vừa lắc đầu vừa chẩm rãi quay đi.
“Lại vờ vịt rồi đấy.” Ngôn Hi châm chọc.
“Hai người thân nhau lắm hả?” Tân Đạt Di lẩm bẩm.
Ngôn Hi chỉ cười mà không đáp.
Không nhiều, không ít, chỉ biết mà thôi.
Không thân, không sơ, chỉ vừa mới quen.
Lúc A Hoành gọi Tư Hoán ăn cơm tối thì anh đang miệt mài làm bài tập, nhìn kĩ thì ra là môn Tiếng anh lớp mười.
“Của Ngôn Hi hả anh?” A Hoành cau mày hỏi.
“Ừ. Nó cứ nhétcho anh, bắt hôm nay phải xong.” Tư Hoán viết lia lịa.
A Hoành liền thò tay rút cuốn vở bài tập ra. “Không được.” Cô lắc đầu, mày hơi cau lại, đôi mắt trong trẻo có chút gì đó không hài lòng.
“Hả?” Tư Hoán ngẩng đầu lên, không hiểu lí do.
“Anh không được làm như vậy, anh ấy sinh hư đấy.”
Tư Hoán ngần ngừ nói:” Ngôn Hi bắt phải làm thế….”
“Cứ giao cho em.” A Hoành mỉm cười, giọng nói cũng rất dễ thương.
Ăn tối xong xuôi, A Hoành liền cầm vở bài tập đến nhà Ngôn Hi.
Ông nội Ngôn Hi đi tiếp khách nên không có nhà, cô chào chú Lý rồi lên tầng gõ cửa. Khi nhìn thấy cô, nét mặt Ngôn Hi lộ rõ vẻ sửng sốt.
“Vào đi.” Ngôn Hi khẽ gật đầu, bình thản tránh ra để cô vào.
Lúc đầu, A Hoành cũng hơi ngại ngùng, cúi đầu thì nhìn thấy Ngôn Hi đi đôi dép lê hình đầu chú heo màu hồng, tự nhiên cảm giác căng thẳng cũng bay đi mất tiêu.
Cô vào phòng mà toát hết mồ hôi hột.
Chỗ nào cũng toàn một màu hồng. Tường hồng, rèm cửa hồng, giá sách hồng, bàn học hồng và một cái gương lớn, quần áo vứt lung tung trong phòng cũng chỉ toàn màu hồng, tường thì vẽ linh tinh đủ thứ, nhìn trông rất hãi hùng.
A Hoành hoa hết cả mắt vì bộ sưu tầm màu hồng này, cô dụi mắt rồi đưa vở bài tập cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi nhướng mày, nói:” Anh nhớ đã giao cho Tư Hoán xử lí rồi mà.”
“Anh tự làm đi.” A Hoành mỉm cười, nói.
“Không có thời gian.” Ngôn Hi bình thản đáp rồi cầm máy chơi game dưới sàn nhà lên, ngồi khoanh chân chơi tiếp.
“Anh tự làm đi.” A Hoành nhắc lại, giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết.
“Ờ, em cứ để trên giường đi, đợi anh nghĩ đã rồi tinh sau.”Ngôn Hi thở ơ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vềphía màn hình ti vi, nơi đang diễn ra cuộc chiến quyết liệt giữa các đấu sĩ, chỉ là giọng đã có phần không vui.
“Bao giờ thì anh nghĩ ra?” A Hoành tiếp tục mỉm cười.
“Không biết.” Ngôn Hi sầm mặt.
“Ờ.” A Hoành gật đầu rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh, lấy bút ra làm bài môn chính trị, lịch sử mà trước cô đã hết.
Ngón tay Ngôn Hi bấm điều khiển nhanh thoăn thoắt. Anh không nói gì mà nhìn màn hình tivi chăm chú, coi như A Hoành không tồn tại.
A Hoành mỉm cười dịu dàng nhìn phía sau lưng anh.
Anh đang mặc áo phông, sạch sẽ gọn gàng, mái tóc mềm mại, mái tóc trên đỉnh dựng ngược lên, thi thoảng lại phất phơ trong không khí. Anh cố tình coi cô như người vô hình.
A Hoành biết đây là cách giao thiệp của Ngôn Hi với mọi người, anh xù lông lên và chinh phục cô một cách vô điều kiện.
Cô nghĩ, lúc này chắc chắn Ngôn Hi coi cô là kẻ địch xâm phạm lãnh thổ của mình. Nhưng cách đối xử này lại khiến cô cảm thấy vô cùng chân thực.
Ngôn Hi trong giây phút này mới đúng là Ngôn Hi, không dịu dàng, không lấy lòng, không nghịch ngợm,không lấp liếm cho qua chuyện, cũng không cao ngạo, không thờ ơ, không cay nghiệt.
Cô cảm thấy thật may mắn vì nhận ra một Ngôn Hi hoàn chỉnh ở thời điểm này.