Tang Văn Nhi hoảng sợ nhìn anh, rõ ràng việc anh làm là điên khùng, nhưng lại dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, đây là ý gì? Rốt cuộc cô phải làm gì đây? “Không được! Em…”
Thi Gia Phong vẫn còn duy trì nụ cười của mình. “Văn Nhi, em đừng cự tuyệt anh…anh biết em cũng rất muốn.”
Anh thuận tay cởi quần lót của cô xuống, để cô trần truồng nằm trên giường mình.
Thi Gia Phong nhếch miệng, cúi thấp người ngậm lấy đôi môi hồng nhân dễ thường của cô, anh đã sớm muốn nếm thử đôi môi đó! Anh không ngừng mút lấy, lấy đầu lưỡi trêu chọc, thậm chí còn trêu chọc đôi môi và lý trí của cô.
“Anh không thể…”
“Yên tâm, Văn Nhi, anh sẽ không làm em bị thương.” Nụ cười câu lấy tâm hồn người khác đó, khiến lý trí của Tang Văn Nhi thiếu chút nữa là giải tán, lời của anh khiến lòng phòng bị của cô sụp đỏ.
Nụ cười của Thi Gia Phong vẫn giắt nơi khóe miệng, lúc hôn thân thể cô vẫn luôn được duy trì.
“Không…” Tang Văn Nhi vẫn cự tuyệt, nhưng tiếng kêu đó lại không có tác dụng gì với Thi Gia Phong.
Anh chỉ muốn cô! Anh kéo đôi tay cô đặt lên đỉnh đầu, khống chế không cho cô nhúc nhích, bàn tay lại lần mò giữa hai chân trắng mịn của cô.
“Không thể! Đừng!” Tang Văn Nhi lắc đầu kháng cự, hai chân muốn khép lại, nhưng thân thể cô bị khống chế, cô chỉ có thể xấu hổ mở rộng hai chân ra trước mặt anh.
“Em cũng muốn vậy mà?” Anh dùng hai ngón tay chạm lên mật huyệt của cô, cái bụng bằng phẳng của cô lập tức sinh ra phản ứng, thân thể càng thêm không khống chế được trêu chọc của anh liên tiếp né tránh, Tang Văn Nhi nhớ lại buổi tối mười năm trước, khí đó mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng dưới sự hướng dẫn của anh, vẫn mang đến khoái cảm mãnh liệt, hơn nữa còn khiến cho cô không có chút cảm giác hối hận nào.
Nhưng tình hình bây giơ lại không giống, trước đó hai người còn trong gia đoạn chiến tranh lạnh, mặc dù hai người vừa hòa giải, nhưng cô vẫn chưa tỏ thái độ gì!
“Không,,,” Tang Văn Nhi trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông phía trên, ngón tay dài của anh lại có thể chui vào trong mật huyệt của cô, một cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến, mặc dù đã sinh con, nhưng vì mười năm nay cô cũng không xảy ra quan hệ với đàn ông, cho nên dũng đạo của cô lại trở nên rất chặt.
Điểm này khiến ánh mắt Thi Gia Phong lại thêm một tầng dục vọng, không ngờ thân thể cô vẫn còn mê người như vậy. “Em đã sinh con rồi, sao nơi này còn chặt như vậy.” Anh không keo kiệt lời ca ngợi.
Tang Văn Nhi dĩ nhiên biết ý của anh, cô cắn răng không dám phát ra âm thanh, vì như vậy sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng khi ngón tay Thi Gia Phong đi sâu hơn vào nơi ấm áp của cô thì dục vọng trên người đã lâu không ai khơi dậy của cô dần thức tỉnh, cô không ngăn cản được. “A…” Bụng dưới của cô căng thẳng, cảm giác giống như có người kéo cơ thể đi vậy.
Thi Gia Phong nở nụ cười tà ác, dũng đạo của cô rất hẹp, thử một lần thì biết rõ, chứng minh mười năm qua, ngoại trừ lúc sinh con ra, cô không có bất kỳ quan hệ nào với đàn ông, sau khi biết chuyện này, anh thật sự vui mừng, may mắn, mười năm qua, cô vẫn luôn chỉ có một người.
“Văn Nhi, thích không?” Thi Gia Phong nói nhỏ bên tai cô.
Thân thể Tang Văn Nhi hoàn toàn bị khống chế, không có cách nào để trả lời anh. “A… a…”
Thi Gia Phong hôn lên môi cô, dịu dàng dùng đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng cô.
Tang Văn Nhi bị dục vọng làm cho mê loạn, hoàn toàn quên đi việc phản kháng, hiện tại còn muốn được Thi Gia Phong an ủi, cô quả nhiên không có cách nào để xa người đàn ông này, từng cử động của anh sao có thể không tác động tới cô đây?
Thi Gia Phong kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đưa về phía dục vọng của mình, đây là dục vọng vì cô mà bành trướng, nhúc nhích trong lòng bàn tay cô, cô sợ hãi thu tay về.
“Đừng…” Lý trí của cô vì đụng chạm mà quay về một chút, cô biết mình không nên đụng vào vật đó.
Thi Gia Phong nở nụ cười, càng tách hai chân cô ra, sau đó đưa vào giữa hai chân cô,mà đỉnh dục vọng của anh không ngừng trêu chọc nơi tư mật của cô.
Khuôn mặt Tang Văn Nhi đỏ bừng nhìn thứ đó của anh, có chút hối hận, không nên chỉ mới bị trêu chọc mấy cái, lập tức mất đi phòng bị, để cho anh được như ý.
“Gia Phong, em cảm thấy như vậy không tốt lắm!” Cô biết dục vọng của anh bị nâng lên, muốn hô ngừng cũng không được, nhưng cô vẫn muốn thử giãy dụa lần cuối cùng.
“Gia Phong, em… a…” Tang Văn Nhi trừng to mắt nhìn ah, anh lại có thể, đưa dục vọng này vào thẳng dũng đạo của cô.
“Ngoan, nhịn thêm chút nữa!” Thi Gia Phong cúi đầu hôn lên môi cô, không ngừng trêu chọc cô.
Nước mắt cô chảy xuống. “Đừng… đâu… em… đừng như vậy…”
Cô từ chối hành động của anh, mười năm sau, lần nữa bị đàn ông tiến vào, lại đau giống như lần đầu tiên, nhưng tên đã lắp vào cung, anh căn bản không có cách nào để dừng lại.
Anh nắm hai chân cô lên, vòng qua hông của chính mình, để dục vọng nóng bỏng của anh đi vào nơi sâu nhất trong mật huyệt của cô.
Thi Gia Phong vừa thẳng tiến, còn chưa kịp hành động, đã cảm thấy mình không nhịn được, đáng chết! Dũng đạo của cô lại có thể chặt như vậy, thiếu chút nữa khiến anh giao nộp vũ khí trước thời gian.
Tang Văn Nhi nắm chặt ga giường, nhẫn nại nhịn xuống đau đớn do anh mang lại, vì cô thật sự quá nhỏ.
Thi Gia Phong biết cô nhẫn nhịn, nhìn cô cắn chặt môi dưới đã muốn ra máu, cúi đầu hôn cô, hi vọng cô có thể nhả ra, thật ra anh cũng không bỏ được, anh không nhịn được dục vọng của mình muốn cô, anh cũng biết hiện tại nhất định cô rất hận mình, nhưng cô hấp dẫn anh, làm sao anh cũng không đỡ nổi.
Mặc kệ như thế nào, sau tối nay, cô cũng không thể rời khỏi anh rồi.
Thi Gia Phong đột nhiên di chuyển, dục vọng cường hãn mạnh mẽ, đi vào nơi sâu nhất của Tang Văn Nhi, khiến cô không nhịn được kêu ra tiếng. “A…”
Tốc độ tiến lui cực nhanh, dục vọng di chuyển trong thân thể của tang văn Nhi, khiến lý trí và dục vọng của cô chia làm hai, cho dù cực không muốn, nhưng tình hình bây giờ, cô không có cách nào để nghĩ đến
chuyện khác, chỉ có thể theo động tác của anh, không thể bận tâm những chuyện khác.
"Đừng! Không thể!" Tang Văn Nhi kêu khóc, muốn ngăn lại hành động của anh.
Nụ cười của Thi Gia Phong cũng không giảm, mặc dù trên trán đã có một lớp mồ hôi, nhưng anh cũng không ngăn cản được cảm giác muốn đoạt lấy cô của mình. "Anh thích nghe giọng nói của em, Văn Nhi, gọi tên anh...." Anh dùng ngón tay nhẹ nạy hàm răng của cô, cắn lấy đôi môi đỏ mọng, ngón tay đưa vào trong khoang miệng nhỏ nhắn, lưu luyến lướt qua hàm răng, bàn tay ôm lấy khuôn mặt tinh xảo của cô yêu cầu. "Ngoan, anh muốn nghe giọng nói cua em, dùng âm thanh ngọt ngào của em gọi anh..."
Cậu em của Thi Gia Phong vô cùng to lớn, đang nhanh chóng ra vào trong thân thể Tang Văn Nhi, đau đớn bị khoái cảm đè lên, cô chỉ có thể bất lực nhìn anh, vô thức hàm chứa ngón tay anh, cảm giác vật khổng lồ của anh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, liên tục di chuyển.
"Văn Nhi, gọi tên anh." Thi Gia Phong nhiều lần mở miệng lại không nhận được câu trả lời cua cô, cũng không tức giận.
Nhưng đôi mắt đẫm nước của Tang Văn Nhi lại nhìn anh, không nói gì.
Thi Gia Phong mỉm cười với cô, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ của cô, dùng răng cắn, cũng đưa ngón tay dò xuống nơi hai người giao hợp trêu chọc tiểu hạch nhạy cảm, sau đó thô lỗ xâm nhập vào trong tiểu huyệt.
"A...đau!' Tang Văn Nhi oán hận nhìn chằm chằm Thi Gia Phong.
Thi Gia Phong tiến lên một cái, lại dùng lửa dục tấn công nơi yếu ớt của cô, khiến cô lần nữa bị đau gào thét, anh đã bị dục vọng khống chế, không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ biết đem lại khoái cảm cho chính mình.
"Đừng...đừng tay .....a...."Giọng nói của Tang Văn Nhi càng thêm run rẩy, cô thật sự không chịu nổi công kích mãnh liệt này.
Thi Gia Phong đùa bỡn cánh hoa mềm mại, lấy hai ngón tay vạch ra cánh hoa đang ôm trọn dục vọng của mình, nhìn dục vọng của mình ở trong cô đỏ lên, ái dịch cũng chảy ra khỏi tiểu huyệt, cảm giác cô ướt át bao quanh mình.
"Đừng....đừng...." Tang Văn Nhi giãy dụa thân thể, vội vã muốn thoát khỏi anh, nhưng lại không cách nào di chuyển vì bản tay anh đang bóp chặt hông cô, ánh nhìn chằm chằm của Thi Gia Phong như một dòng điện chạy qua mọi giác quan của cô, cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, nhanh chóng trèo lên rồi lại nặng nề rơi xuống!
"Em thật đẹp...." Người đàn ông đột nhiên gia tăng tốc độ tiến vào khiến cô không kịp phản ứng, thân thể truyền đến cảm giác kỳ quái, giống như có dòng điện chạy trong thân thể, nơi giao hợp không ngừng run rẩy, "A....ưm....a..."
Cảm thấy tiểu huyệt của Tang Văn Nhi chảy ra nhiều ái dịch, chất lỏng trong suốt chảy xuống dục vọng của anh, Thi Gia Phong tà mị giương cao khóe miệng: "Thích không? Dáng vẻ em giống như rất thoải mái."
Tang Văn Nhi ngượng ngùng quay mặt đi, không cách nào ngăn cản vui thích trong thân thể do anh mang lại, xấu hổ đè xuống dục vọng của mình.
Thi Gia Phong nhìn cô, ngay sau đó đưa ra đầu lưỡi ướt át, ác ý trêu chọc đầu nhũ của cô, cô cả kinh run rẩy, giữa hai chân lại trần ra nhiều ái dịch trong suốt, khiến anh ra vào càng thuận lợi.
"Đừng....a....a....không....a......" Tang Văn Nhi vô dụng thở hổn hển.
"Em thích như vậy đúng không?" Thi Gia Phong nâng cao hai chân Tang Văn Nhi gác lên vai, tư thế như vậy khiến cánh hoa của cô càng thêm nở rộ, thậm chí có thể nhìn thấy tiểu hạch núp dưới cánh hoa và ánh dịch không ngừng tràn ra hoa kính.
Thi Gia Phong không ngừng di chuyển trong thân thể cô, nhìn mình bị cô cắn nuốt, nhìn hai đầu nhũ đỏ ửng của cô, vì anh di chuyển mà rung động, còn thu hết vẻ mặt nhẫn nhịn và thở hổn hển của cô vào mắt.
"Không...đừng..."Cô thử biện giải cho mình.
"Yên tâm, sẽ không có người biết, em hào phóng thừa nhận là được rồi." Anh lại lần nữa dùng sức động, không cho cô cơ hội thở dốc.
Cho đến khi Tang Văn Nhi nghĩ mình chết mất, đột nhiên một dòng điện chạy qua thân thể cô, tiếp đó là một dòng nước ấm đi vào chỗ sâu nhất trong cánh hoa.
Ánh sáng hiện lên, hai người bên trong căn phòng, một người vẫn còn ngủ say, một người khác lại đang nhìn đối phương.
Thi Gia Phong hài lòng nhìn Tang Văn Nhi, tối hôm qua là một thể nghiệm tốt mặc dù mười năm trước hai người đã trải qua, nhưng lúc đó bản thân anh uống say, hiện tại mới cảm giác được ngọt ngào.
Tang Văn Nhi như mệt muốn chết rồi, dưới hốc mắt hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, hết cách rồi, tối hôm qua, hai người đã nghỉ ngơi quá muộn.
Thi Gia Phong muốn bảo vệ cô, muốn nhét cô vào trong cánh chim của mình, nhưng theo tính cách của cô, nhất định sẽ không đồng ý, tay của anh vuốt ve khuôn mặt cô, cũng không phải muốn gọi cô dậy, chỉ vì khuôn mặt cô thật đẹp.
Tang Văn Nhi bỗng nhiên nhúc nhích, là vật gì đang quấy nhiễu giấc ngủ của cô? Cô tức giận đẩy tay anh ra.
Thi Gia Phong buồn cười nhìn động tác của cô, sao lại đáng yêu như vậy?
Tang Văn Nhi đang ngủ đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, lập tức mở mắt, vì bình thường Tang Tuấn sẽ không bao giờ dậy sớm hơn cô.
“Em tỉnh rồi?” Nụ cười của Thi Gia Phong hiện ra ngay trước mặt cô.
Tang Văn Nhi cau mày, sau đó trừng to mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện tối hôm qua hai người làm…
“Em không sao chứ? Sáng sớm đã trừng to mắt như vậy, sẽ khiến con ngươi bay ra ngoài đó.” Thi Gia Phong che kín hai mắt cô.
Tang Văn Nhi mở tay anh ra. “Em…”
Thi Gia Phong ôm cô vào ngực mình. “Muốn nói gì thì nói đi! Anh có thể nghe em nói, đặc biệt là lúc này!”
Tang Văn Nhi muốn kéo dài khoảng cách của hai người, nhưng anh lại ngày càng gần, thân thể hai người dán chặt, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bụng dưới của anh có gì đó. “Anh đừng như vậy, em rất không thoải mái!”
Thi Gia Phong buồn cười nói. “Hết cách rồi, anh muốn ôm em như vậy.”
Tang Văn Nhi vẫn giãy dụa.
“Anh khuyên em đừng lộn xộn, nếu không anh cũng không chắc chắn tiếp theo chúng ta sẽ làm gì!” Thi Gia Phong uy hiếp cô.
Tang văn Nhi nhìn anh chằm chằm, Thi Gia Phong hôn lên trán cô, nói với cô. “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Anh sẽ ở trên giường nói chuyện nghiêm túc với phụ nữ? Tang Văn Nhi tức giận nghĩ.
“Em yêu anh không?” Thi Gia Phong trực tiếp hỏi.
Tang Văn Nhi không hiểu, tại sao anh lại hỏi như vậy. “Không biết, cả đời này em cũng sẽ không yêu anh!”
Tang Văn Nhi che giấu suy nghĩ trong lòng mình, nói trái với lương tâm.
Thật sao? Cô vẫn không chịu thừa nhận!
“Văn Nhi, vậy em nghĩ anh sẽ yêu em sao?” Thi Gia Phong nâng cằm cô lên.
Tang Văn Nhi đúng là từng vọng tưởng như vậy, nhưng điều đó có khả năng sao? Anh chỉ xem cô như một trò chơi mới, sau một thời gian, anh sẽ không còn cảm giác gì với cô, sao có thể yêu cô đây?
“Em chưa từng nghĩ tới!”
“Tại sao lại chưa từng nghĩ?” Thi Gia Phong có chút khó chịu, chẳng lẽ cô chưa bao giờ ôm hi vọng với anh sao?
“Vì không đáng giá để nghĩ!” Cô tức giận nói.
Thi Gia Phong biết tức giận của cô vẫn chưa tiêu, cho nên lập tức nói. “Nói nhảm là không được, phải nói lời thật lòng!”
“Em nói thật lòng!” Tang Văn Nhi trả lời.
Anh thiếu chút nữa bị cô làm cho tức chết rồi, nhưng nghĩ tới cô căn bản chỉ mạnh miệng thôi thì anh an tâm. “Anh phát hiện, Văn Nhi, em rất kỳ quái!”
Có gì kỳ quái chứ? Tang Văn Nhi ngồi dậy, muốn tìm quần áo của mình để mặc vào, cô phải nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của cô. “Có phải em vẫn luôn biết người đàn ông kia là ai, nhưng vẫn không chịu nói không?”
Nhìn thân thể Tang Văn Nhi run lên, anh mỉm cười ngồi dậy, ôm lấy Tang Văn Nhi từ phía sau, hôn lên tấm lưng trần của cô.
“Anh không hiểu tại sao em lại phải luôn gạt Tiểu Tuấn, nhưng anh biết em nhất định sẽ không gạt được lâu nữa đâu, sớm muộn gì nó sẽ biết.”
Tang Văn Nhi cắn môi. “Anh nói cái gì? Em căn bản không biết người đàn ông đó là ai!”
Thi Gia Phong khẽ cắn lên bả vai cô. “Thật sao? Em xác định không biết sao?”
Tang Văn Nhi không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, anh có ý gì? Anh biết cái gì rồi sao?
“Văn Nhi, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, những lời này em không phải không hiểu, hơn nữa những điều em giấu giếm, cuối cùng sẽ khiến Tiểu Tuấn phản bội em.” Thi Gia Phong cố ý nói.
“Không, sẽ không!” Tang Tuấn là con trai cô, nó sẽ hiểu dụng tâm của cô.
Thi Gia Phong cười khẽ, cô cũng quá chắc chắn rồi!
“Nếu như anh nói cho nó biết, anh là ba nó, em nghĩ nó sẽ nhìn em như thế nào?”
Mặc dù anh đã sớm chính miệng nói ra, biểu hiện của Tang Tuấn cũng khiến anh rất hài lòng, không có tức giận vì Tang Văn Nhi giấu giếm, ngược lại còn rất vui mừng, nhưng nếu kể cho Tang Văn Nhi, đương nhiên anh phải nghiêm trọng lên một chút.
Tang Văn Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Thi Gia Phong, sao anh lại biết? Hay anh đang nói đùa?
“Anh nói cái gì?”
“Không phải em nghe rồi sao? Bí mật của em là cái này sao?” Thi Gia Phong nghiêm túc nói.
Nước mắt Tang Văn Nhi lặng lẽ chảy xuống, anh biết bí mật của cô rồi sao?
“Là thật!” Lần này không phải câu hỏi, mà là một câu khẳng định!
Thi Gia Phong đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, anh đã sớm muốn biết tất cả mọi chuyện từ trong miệng cô.
Tang Văn Nhi cứng ngắc lắc đầu. “Không… không phải!”
“Em đừng gạt anh, anh đã đi xét nghiệm DNA rồi.” Anh lấy một bản báo cáo từ trong ngăn kéo ra.
Mặc dù hai người nói chuyện này có chút không ổn, nhưng anh không chắc chắn cô có chạy mất hay không, nên vẫn nói trước thì tương đối an toàn.
Tang Văn Nhi nhìn bản báo cáo, trời ạ! Sao anh lại biết?
“Hiện tại nguyện ý thừa nhận chưa?” Thi Gia Phong nói sự thật, muốn nhìn xem rốt cuộc cô có chịu thừa nhận hay không.
Tang Văn Nhi yên lặng chảy nước mắt. “Anh đã biết, còn hỏi em chuyện này làm gì?”
Cô thừa nhận, vì cái này là sự thật không thể nghi ngờ.
Thi Gia Phong lâu nước mắt giúp cô. “Khóc cái gì? Anh cũng không phải muốn em chịu hình phạt, chỉ muốn em thừa nhận mà thôi.”
Vậy cô đã nguyện ý thừa nhận, hôn lễ này đoán chừng có thể nắm chắc rồi. “Nếu chúng ta đã có con, vậy có phải cũng nên kết hôn rồi không?” Thi Gia Phong mong đợi nhìn cô.
Sắc mặt Tang Văn Nhi đại biến, kết hôn? Anh muốn kết hôn với cô? Anh thật lòng sao? Hay là chỉ muốn Tang Tuấn nhận tổ quy tông?
“Không, em không muốn kết hôn với anh!” Tang Văn Nhi kiên quyết nói.
“Cái gì?” Thi Gia Phong cau mày nhìn cô, cô có ý gì? Hai người đã có một đứa con lớn mười tuổi, cô lại chưa từng nghĩ chuyện kết hôn với anh sao?
“Em không thể kết hôn với anh, chúng ta không hợp!” Tang Văn Nhi không thể kết hôn với anh.
“Tại sao? Em đã sinh một đứa con thay nhà họ thi, chẳng lẽ em không muốn vào cửa chính của nhà họ Thi sao?” Thi Gia Phong tức giận nói.
Tang Văn Nhi lắc đầu, cô căn bản không xứng với anh. “Không, em không muốn vào! Không phải anh từng nói không muốn kết hôn, không muốn có con sao? Tại sao bây giờ lại cầu hôn em?” Huống chi có thể anh cũng không thật lòng.
Là người không phải sẽ kết hôn sao? Tại sao Tang Văn Nhi này lại cố chấp như vậy?”
“Anh mặc kệ, anh nói muốn kết hôn thì phải kết hôn!”
“Không! Em sẽ không kết hôn với anh, em muốn mang Tiểu Tuấn đi, em rời khỏi đây còn không được sao? Mọi người trong gia đình cũng không biết anh có một đứa con trai, anh có thể tiếp tục cuộc sống tự do của mình.” Tang Văn Nhi không muốn kết hôn với anh, thân phận hai người bất đồng, cô còn không biết anh có yêu mình hay không, vậy cô phải kết hôn với anh hay sao? Cô dám cưới sao?
Tang Văn Nhi nói xong, ngược lại rất nhẹ nhõm, vậy tâm ý của anh thì ở đâu? Chẳng lẽ cô không để ý đến trái tim anh?
“Em cảm thấy như vậy thì rất tốt?” Thi Gia Phong tức giận nói.
Tang Văn Nhi dĩ nhiên cảm thấy không tốt, nhưng trừ cách này ra, cô không còn cách nào khác.
Vì để bảo vệ mình, bảo vệ con, cô nhất định phải làm như vậy. “Em cảm thấy như vậy là tốt nhất!” Cô nói lời trái với lương tâm.
Thi Gia Phong nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nói. “Được rồi! Anh có thể không kết hôn với ưm, nhưng em cũng không thể rời khỏi nhà họ Thi!”
Tang Văn Nhi cau mày, cô có gì ở nhà họ Thi? Nếu như anh không biết cái gì hết thì thôi đi, nhưng anh đã biết toàn bộ mọi chuyện, cô phải đối mặt anh thế nào?
“Không được, em muốn đi!”
“Em có thể đi, anh sẽ lập tức nói chuyện này với mẹ anh, đến lúc đó xem em làm thế nào?” Thi Gia phong đánh trúng nhược điểm của cô.
Nhưng Thi Gia Phong biết, thật ra trong lòng cô rất khổ sở, vì vẻ mặt của cô khiến anh cảm thấy như vậy.
“Em yên tâm, anh để cho em ở lại, chỉ vì không muốn hai người phải ra ngoài chịu khổ mà thôi! Về phần quyền giám hộ đứa bé, anh có thể bỏ qua, về sau chuyện của Tiểu Tuấn, anh cũng sẽ tuyệt đối không can thiệp!” Thi Gia Phong tuyệt tình nói xong, nhưng kỳ thật trong lòng, anh đã nắm chắc, anh muốn trình diễn một tiết mục khiến cuộc đời cô khó quên, nói xong anh lập tức đi vào phòng tắm.
Trong lòng Tang Văn Nhi vẫn không thoải mái, Thi Gia Phong đồng ý nhanh như vậy, trong lòng anh nghĩ sao? Anh thật sự muốn bỏ qua quyền giám hộ Tang Tuấn? Anh thật sự không hi vọng mình có một đứa con sao? Cô không thể đoán ra rốt cuộc anh nghĩ thế nào, tất cả tình cảm lúc trước anh đối với cô đều là giả? Tại sao anh lại có thể dễ dàng nói ra những lời đó như vậy?
Anh không yêu cô, lại càng yêu con hai người, cô nên cảm thấy may mắn mới đúng, may mắn anh không cướp đi con của hai người! Nhưng lòng cô lại đau không chịu được, vì anh lại một lần nữa tổn thương cô, khiến nếm được mùi vị thống khổ
Chương 10
Cả ngày Tang Văn Nhi cũng không có tâm tình gì, hơn nữa khuôn mặt còn luôn u sầu.
“Con làm sao vậy?” Bà Thi tò mò hỏi, không phải hai người không hòa thuận chứ?
Tang Văn Nhi lắc đầu nói. “Không có gì, con chỉ hơi mệt một chút.”
“Vậy con cũng đừng làm nhiều, đi nghỉ trước đi!”
“Con không sao.” Tang Văn Nhi trả lời.
Lúc này Thi Gia Phong trở lại. “Mẹ, con mượn Văn Nhi một chút!” Anh không nói hai lời lập tức chạy lên phòng Tang Văn Nhi, muốn cô mang theo thẻ căn cước và con dấu, trong lúc Tang Văn Nhi còn mơ hồ, anh lôi cô ra khỏi cửa phòng, sau khi chạy xuống nhà thì vội vàng lao ra cửa.
Bà Thi ngồi trong phòng khách vốn còn muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, lại phát hiện con trai đã sớm lôi Tang Văn Nhi đi, còn muốn lên tiếng thì đã sớm không thấy bóng dáng của hai người.
Không tới nửa giờ, Tang Văn Nhi bị Thi Gia Phong lái xe đưa đến Sở sự vụ, lại bị lôi xuống xe đưa vào trong, sau đó không giải thích được nhìn thi Gia Phong nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, tiếp theo anh lại lôi kéo cô đến một căn phòng như phòng họp, một đường im lặng, cô bị sắp xếp ngồi lên ghế, lập tức nghe được người đàn ông xa lạ giới thiệu với mình, nói anh ta là luật sư riêng của Thi Gia Phong, lần này đưa cô đến đây là vì muốn đăng ký buông tha quyền giám hộ đứa bé.
Nghe đến đó, trái tim Tang Văn Nhi chán nản nghĩ, Thi Gia Phong thật sự muốn buông tha Tang Tuấn sao? Anh thật sự không cần đứa bé sao? Cô đã cho rằng hai người hòa hợp như thế, anh sẽ không muốn buông tha Tang Tuấn mới đúng, tại sao anh lại không chút do dự bỏ qua?
Luật sư lấy một tập tài liệu từ trong bao công văn ra, mở miệng giải thích. “Vì trước mắt hai vị còn chưa kết hôn, thuộc vào tình huống đặc biệt, cho nên việc buông tha quyền giám hộ đứa bé này còn khá nhiều hạn chế, cộng thêm thân phận của tiên sinh khá đặc biệt, vì vậy chúng tôi đã đặc biệt dàn xếp, sẽ phái chuyên gia vào xử lý. Vì tài liệu khá nhiều, thời gian xác nhận cũng sẽ dài, cho nên phiền hai người nhanh chóng xem qua tài liệu này một lần.
Thi Gia Phong tùy tiện ngồi đối diện Tang Văn Nhi, không nói một lời, trong lòng lại suy nghĩ lúc này chắc Tang văn Nhi đang rất đau lòng, khẳng định lòng cô đang rất buồn bực, tại sao mình phải làm vậy chứ? Nhưng tất cả những điều này đều là bị cô ép, ai bảo cô không chịu kết hôn với anh, nếu không anh cũng không thèm nghĩ đến cách này.
Thi Gia Phong giả bộ tức giận nói. “Xem nhanh một chút! Lát nữa bọn anh còn có chuyện khác.”
Tang Văn nhi nhìn tập tài liệu trước mặt, thầm nghĩ những tài liệu này không phải quá nhiều chứ?
“Nội dung bên trong đều là về không cần đứa bé…” Cô còn chưa nói hết, tài liệu đã bị Thi Gia Phong đoạt mất.
“Nói nhiều như vậy làm gì? Dù sao anh cũng buông tha, không phải em, em chú ý nhiều tới cái này sao?” Thi Gia Phong cầm bút lên, bắt đầu lật từng tờ nhìn.
Thấy thế, Tang Văn Nhi cũng không nhịn được cau mày nhìn anh, cô chỉ vì lý do an toàn nên mới cẩn thận như vậy, cô đọc cũng không biết đến bao lâu, anh không cần lừa gạt cô chứ?
“Luật sư, anh có thể giải thích nôi dung đại khái trong tập tài liệu đó được không?” Đây là chuyện trọng đại, Tang Văn Nhi không thể không nhờ luật sư giải thích rõ.
Luật sư gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Về nội dung trong tập tài liệu này, bao gồm Thi tiên sinh giao toàn bộ quyền giám hộ cho cô, đồng thời nguyện ý trả hết phí sinh hoạt, phí giáo dục, phí chữa bệnh và những chi phí khác cho đứa bé trong tương lai, mà tất cả chi phí đều thuộc phần thứ nhất của văn kiện, dòng đầu tiên, trang thứ ba.
Hơn nữa, tất cả chi phí, cô có thể lựa chọn tả hết một lần, hoặc chia ra mỗi năm, mỗi tháng, nhưng nếu sau khi Thi tiên sinh đã thanh toán hết chi phí, nhưng nếu Tang tiểu thư còn muốn Thi tiên sinh bỏ ra chi phí quá hạn mức quy định, thì cô đã bội ước, tất cả chi phí nuôi dưỡng trước kia đều phải trả về cho Thi tiên sinh. Dĩ nhiên, Tang tiểu thư cũng không thể tước đi quyền giám hộ đứa trẻ của Thi tiên sinh,đây là nội dung đại khái của văn kiện, có ba phần, Tang tiểu thư một phần, tôi một phần, Thi tiên sinh một phần.”
Tang Văn Nhi mở trang thứ ba của văn kiện thứ nhất, số tiền phía trên thiếu chút nữa dọa đến cô, cần nhiều như vậy sao? Anh thật sự nguyện ý cho Tang Tuấn nhiều như vậy sao?
“Sao rồi? Muốn anh trả hết hay chia theo từng giai đoạn? Anh đều không sao cả.”
Tang văn Nhi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thi Gia Phong, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện quay lại sao? Không phải anh nói thích cô sao? Tại sao cô lại không chút nhìn ra, ngược lại cảm thấy anh muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô.
“Phiền Tang tiểu thư nhanh lên một chút, nhân viên hộ chính lát nữa sẽ tới!” Luật sư xin lỗi thúc giục, còn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
“Có phải em thay đổi chủ ý rồi không, muốn không ký, muốn kết hôn với anh?” Thi Gia Phong nhìn một phần tài liệu trước mặt, lúc cầm tài liệu thứ hai lên thì hỏi cô.
Cô mới không thèm. “Không thể nào! Em sẽ không thay đổi chủ ý!”
Cho dù biết Tang Văn Nhi không xuất phát từ chân tâm, nhưng câu trả lời của cô vẫn khiến Thi Gia Phong đau lòng, người phụ nữ này không hiểu tấm lòng anh sao? Là biểu hiện của anh không đủ rõ ràng, hay là trước kia anh thật sự trăng hoa, khiến cô không yên tâm về anh?
Nhưng mà, mặc kệ vì nguyên nhân gì, chờ đến lúc Tang Văn Nhi ký tài liệu xong, cô sẽ không trốn thoát.
“Em không cần phản ứng lớn như vậy, anh nói như vậy, hoàn toàn là vì tốt cho đứa bé! Dù sao anh cũng là ba của Tiểu Tuấn, mà Tiểu Tuấn cũng hi vọng biết ba mình là ai.”Thi Gia Phong cố ý quăng xuống lời cuối cùng.
Tang Văn Nhi nhìn tập tài liệu trước mắt, sau khi ký xong, cô có thể lấy được toàn bộ quyền giám hộ Tiểu Tuấn, hơn nữa cũng không phải lo lắng anh sẽ giành với mình, thậm chí còn nhận được một khoản tiền, tại sao cô lại không ký chứ? Nhưng cô phát hiện cô không làm được.
Tang Văn Nhi không ngừng nhắc nhở mình, ban đầu khi cô ở chung một chỗ với Thi Gia Phong, cũng là muốn có một đoạn tình yêu với ba của Tang Tuấn, chỉ cần anh chủ động đưa ra yêu cầu kết thúc thì tất cả sẽ kết thúc, bây giờ, mặc dù tất cả đã vượt ra ngoài tưởng tượng ban đầu của cô, nhưng có thể nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống yên tĩnh, cô nên đồng ý, rõ ràng cũng biết, nhưng lòng cô lại không bỏ được!
Cô rất thích Thi Gia Phong, mà cô biết nếu ký quyết định trước mắt, sẽ đoạn tuyệt với toàn bộ quan hệ của hai người.
“Thật xin lỗi, Tang tiểu thư, có thể phiền cô nhanh hơn một chút không?” Luật sư nhận được ánh mắt của Thi Gia Phong, thúc giục Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi ngước mắt nhìn Thi Gia Phong, lưu luyến nhìn anh lần cuối trước khi ký tên vào tập tài liệu, sau này hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ nào.
“Được, toi không có dị nghị gì nữa, có thể để anh ta vào đi.”
Năm phút sau, Thi Gia Phong và Tang Văn Nhi đã ký xong một phần tài liệu dưới sự chứng kiến của luật sư và nhân viên hộ chính, sau khi người nhân viên đó kiểm tra, đối chiếu xong, cũng cầm lấy thẻ căn cước và con dấu của hai người chuẩn bị làm thủ tục, luật sư đã đem hai tập tài liệu được xác nhận cẩn thận qua, lấy ra một phần trong đó đưa cho Thi Gia Phong, Thi Gia Phong nhìn nội dung bên trong, khuôn mặt ngụy trang như bị rút gân trong nháy mắt lộ ra nụ cười, giống như vừa hoàn thành một cuộc buôn bán rất nhiều tiền.
Tang Văn Nhi kỳ quái nhìn anh, anh đưa một phần tài liệu trong đó cho Tang Văn Nhi, cô nhìn kỹ, hai mắt lập tức trợn tròn, là đơn thỏa thuận kết hôn…
“Thi Gia Phong, anh…”
Thi Gia Phong chép miệng. “Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ chính thức trở thành bà Thi!”
“Anh lại có thể gạt em? Anh để em ký vào đơn thỏa thuận ly hôn?” Tang Văn Nhi khó có thể tin trừng lớn mắt.
Tang Văn Nhi muốn xé bỏ tài liệu trong tay nhưng Thi Gia Phong lại nói. “Anh khuyên em đừng làm như vậy, phá hoại văn kiện luật pháp sẽ là phạm pháp đó!” Anh vừa nhìn về nhân viên hộ chính, chỉ thấy anh ta cẩn thận gật đầu một cái, ý nói lời anh là đúng.
Nghe vậy, đầu óc Tang Văn Nhi trống rỗng, không cách nào tư duy, cô không ngờ Thi Gia Phong lại lừa gạt mình như vậy, cô cho là anh sẽ không kết hôn với cô, chỉ là không biết, cô ngàn vạn lần không thể ngờ được, anh sẽ lừa cô ký tên kết hôn.
“Thi Gia Phong, anh cũng biết vậy là phạm pháp sao?”
“Anh biết! Nhưng mà đối với em, anh không gạt thì có thể làm gì? Ai bảo em không đồng ý kết hôn với anh.” Thi Gia Phong hoàn toàn không hề cảm thấy có lỗi.
“Thật xin lỗi, hình như tôi và vợ tôi có chút hiểu lầm, phiền hai người ra ngoài một chút được không?” Thi Gia Phong không thể làm gì khác hơn là mời luật sư và nhân viên hộ chính ra ngoài, mà anh tin sau khi anh nói xong, trên ô vợ chồng của thẻ căn cước của cô sẽ có ba chứ ‘Thi gia Phong’.
“Kể cả em không đồng ý, anh cũng muốn gạt em sao? Em không đồng ý gả cho anh, em không muốn gả cho anh!” Tang Văn Nhi tức giận nhìn anh chằm chằm, mặc dù cô ồn ào như vậy nhưng cũng vui vẻ, có điều nó cũng không đại biểu cho việc cô sẽ tha thứ cho hành động vô lại của anh.
Thi Gia Phong đi tới bên cạnh cô, không để ý cô phản đối ôm lấy cô. “Mặc kệ em có đồng ý hay không, em cũng không thay đổi được sự thật em là của anh rồi, trình tự vừa rồi đều hợp pháp, tất cả tài liệu đó đều có hiệu lực, em không thể chống chế nữa rồi.”
Nước mắt Tang Văn Nhi chảy xuống, người đàn ông này thật xấu, lại dùng biện pháp này buộc cô đi vào khuôn khổ, nhưng không phải bọn họ vẫn không thích hợp sao? Hơn nữa anh thật tâm yêu cô sai? Không phải anh đã nói không kết hôn sao? Tại sao lần này lại phải làm như vậy?
“Anh biết em có nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng em cũng nên nói ra đi! Suốt ngày khóc như vậy rất không tốt!” Thi Gia Phong thương tiếc lau nước mắt cho cô.
Tang Văn Nhi không cảm kích quay đầu, hông muốn anh đụng vào mình.
“Đừng tức giận như vậy, vì anh quá muốn kết hôn với em, mới làm như vậy! Chẳng lẽ em không muốn nghe xem anh muốn nói gì với em một chút sao?” Thi gia Phong rất muốn nói cho cô biết những chuyện trong lòng mình.
“Đừng! Không muốn! Em không muốn nghe!” Tang Văn Nhi sợ anh nói ‘anh kết hôn là vì đứa bé’, như vậy cô sẽ không chịu nổi, có thể cô còn khó chịu hơn hiện tại, cho nên cô tình nguyện không nghe gì cả.
Thi Gia Phong bắt được bàn tay đang che tay của cô. “Em phải nghe!”
“Mấy đứa đang làm gì?” Bà Thi và Tang Tuấn xuất hiện tại cửa, bà luôn cảm thấy nghi ngờ hành động kéo Tang Văn nhi đi của Thi Gia Phong, bà nhanh chóng mang theo Tang Tuấn, nói tài xế lái xe theo sau hai người, không ngờ con bà lại mang Tang Văn Nhi đến Sở sự vụ, sau khi hỏi thăm, bà mới đến cửa phòng họp, lập tức nghe được âm thanh cãi vã của hai người, hiện tại lại nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Tang Văn Nhi, khiến tức giận của bà tăng mạnh. “Gia Phong, con còn không mau buông Văn Nhi ra?”
Thi Gia Phong không chịu. “Buông ra, cô ấy sẽ rời khỏi con! Con tuyệt đối không buông ra.”
Tang văn Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, anh thật sự muốn giữ cô ở bên người sao?
“Mẹ…” Tang tuấn không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng qua cậu lại cảm thấy tại sao ba mẹ lại gây gổ vậy?
Thi Gia Phong nghe được âm thanh của Tang Tuấn,mới nhớ mình còn vốn liếng cuối cùng. “Văn Nhi, anh đã sớm nói chuyến đó với Tiểu Tuấn, hai người bọn anh đã sớm nhận nhau!”
Cái gì? Bọn họ đã sớm nhận nhau? Anh có thể gạt cô? Còn nói sẽ không để cho phu nhân và Tang Tuấn biết, không ngờ anh đã sớm nói cho Tang Tuấn. “Thi Gia Phong, anh là một tên lừa gạt!” tang văn Nhi tức giận muốn thoát khỏi anh.
“Mấy đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bà Thi đã hoàn toàn không hiểu.
Tang Tuấn cười hì hì nói. “Bà nội, trước đó cháu và ba đã nhận nhau!”
Bà Thi vẫn nghe không hiểu. “ba cháu là ai?”
Thi Gia Phong vừa giữ chặt Tang Văn Nhi, vừa trả lời. “Con chính là ba của Tiểu Tuấn!”
Cái gì? Bà Thi không thể tin nhìn ba người.
Hiện tại dù tang văn Nhi nói cái gì cũng đều vô dụng, phu nhân đã biết, chuyện kết hôn đó, chắc chắn đã được quyết định.
“Hai người các ngươi từ lúc nào thì…” Bà Thi vẫn cảm thấy kỳ quái.
Thi Gia Phong nhận thấy Tang Văn Nhi đã buông tha, không giãy dụa nữa, lập tức buông cô ra. “Chuyện này nói ra rất dài dòng, lúc nào rảnh con sẽ nói với mẹ, dù sao mẹ biết Tiểu Tuấn là cháu nội mẹ là được rồi!”
Bà Thi còn chưa chạm được vào đầu mối, nhưng nếu Thi Gia Phong đã nói như vậy, vậy hẳn không sai mới.
Tang Văn Nhi tức giận rời khỏi phòng họp, cô không muốn nhìn thấy Thi Gia Phong nữa.
Thi Gia Phong bất đắc dĩ nhún vai với Tang Tuấn. “Mẹ con hiện tại vẫn chưa tiếp nhận được.”
Tang Tuấn che miệng cười.
Thi Gia Phong đứng ở cửa phòng, chờ Tang Tuấn đi vào thăm dò tin tức, từ ngày đó, cô luôn cách xa anh từ năm mét trở lên,không cho anh đến gần, xem ra Tang Văn Nhi thức sự tức giận.diễn-đàn-lê-quý-đôn
Tang Tuấn đi ra nói với anh. “Ba! Mẹ biết ba muốn tìm, nhưng mẹ lại không muốn gặp!”
Ai, chuyện này đột nhiên thật rắc rối.
!Ừ, con đi chơi đi, để ba giải quyết mẹ con!” mặc dù Thi Gia Phong nói như vậy, nhưng anh cũng không có lòng tin.
Tang Văn nhi ở trong phòng đều nghe được hết đoạn đối thoại bên ngoài, giải quyết cô? Không phải anh tự phụ quá rồi sao?
Thi Gia Phong đi vào phòng, thấy cô đang tìm kiếm đồ. “Văn Nhi…”
Tang Văn Nhi không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu làm chuyện của mình.
“Rốt cuộc em phải tức giận bao lâu? Chúng ta cũng đã kết hôn, chẳng lẽ em còn muốn thay đổi sao?” Mặc dù Thi Gia Phong đã từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tang Văn Nhi, nhưng vẫn đoán rằng dù cô tức giận thế nào, nhiều lắm là không để ý tới anh mà thôi chứ?
Thi Gia Phong khó chịu kéo cô lại gần mình, hôn lên môi cô, để cô hiểu, bây giờ là ai đang nói chuyện với cô.
Tang Văn nhi muốn giãy dụa tách ra, còn cắn lên đôi môi anh, nhưng Thi Gia Phong rất ngoan cố, không chịu buông ra.
Cho đến khi Tang Văn Nhi nếm được mùi máu tanh, mới thả lỏng, lúc này Thi Gia Phong mới chịu buông cô ra.
Phát hiện đôi môi anh bị mình cắn cho lõm vào, rõ ràng đã chảy máu, tại sao vừa rồi vẫn không chịu buông cô ra?
“Anh có bệnh sao?”
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút mới nói. “Anh cảm thấy có, hình như anh bị bênh tương tư!”
Tang Văn Nhi trừng mắt liếc anh một cái.
“Chẳng qua anh cảm thấy đây là điều đương nhiên, vì anh đã có vợ, nhưng mỗi đêm lại vườn không nhà trống, hơn nữa vợ anh còn giận anh, em nói xem anh nên làm thế nào? Anh có thể không bị bệnh tương tư sao?” Thi Gia Phong bĩu mỗi, làm nũng nói.
Bao nhiêu tuổi mà còn làm nũng, thái độ tang văn nhi vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại cười, vì dáng vẻ của anh thật buồn cười. “Đừng đụng vào em!” Cô đẩy tay anh ra. “Anh muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền em!”
Mặc dù Thi Gia Phong rút tay về, nhưng lúc tang văn nhi xoay người, lại lập tức ôm lấy cô. “Không được! Không có lời của em, anh không thể làm gì được!”
Tang Văn Nhi không có tâm tình hưởng ứng lời của anh, định không trả lời, dù sao đây cũng là cách cô hay dùng.
“Văn nhi, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào, em mới chịu nguôi giận?” Thi Gia Phong biết trước đó mình phải hạ mình xuống, mới có thể khiến cho người vợ xinh đẹp của anh nguôi giận.
Thật ra Tang Văn Nhi chỉ không cách nào tha thứ, tại sao anh lại tự
Ý để cô ký đơn ly hôn, nếu đã lừa gạt cô, vậy anh phải chịu hậu quả là sự tức giận của cô, không phải sao? Anh căn bản chưa từng nói qua lời yêu cô, điều này khiến cô không cách nào bỏ qua.
“Anh biết em vẫn còn tức chuyện kết hôn ngày đó, anh biết hành động của anh có chút quá mức, nhưng vì anh muốn nhanh chóng được cưới em! Trước đó em luôn như gần như xa, mà sau khi anh biết Tiểu Tuấn là con trai anh, cũng không trách gì em, chẳng qua chỉ cảm thấy rất vui, vì em là người phụ nữ mà mười năm nay anh luôn nhớ tới!”
Thi Gia Phong ôm lấy cô, bắt đầu bằng giọng thâm tình, hi vọng như vậy có thể khiến cô vui vẻ:”Bắt đầu từ khi đó, anh biết anh nhất định sẽ yêu em, em cũng biết anh là người có chủ nghĩa không thích cưới, nhưng vì em, lần đầu tiên anh có ý định kết hôn. Anh biết em muốn giấu chuyện về Tiểu Tuấn, sẽ tuyệt đối không đồng ý kết hôn với anh, cho nên anh và Cung Tề Nhân, Lệ Tường Dương nghĩ cách, đồng thời, anh cũng tự nói với chính mình anh nhất định sẽ kết hôn với em!”
Tang Văn Nhi đưa lưng về phía Thi Gia Phong, mặc dù không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cô nghe thấy từ trong giọng điệu của anh, cô biết lời anh có thể tin một chút, anh nói yêu cô sao? Anh thật sự yêu cô sao?
Anh nói không sai, cô vốn quyết định không kết hôn với anh, vì hai người không thích hợp, không phải sao? giữa hai người không nên nảy sinh tình cảm, cũng không nên ở chung với nhau.
Mặc dù cô rất kinh ngạc với lời tỏ tình của anh, nhưng cô biết lượng sức mình, cũng rất rõ ràng tình sử của anh, anh nói trong lòng nhớ cô mười năm, nhưng bên cạnh luôn thay đổi bạn gái, chuyện này thật khó khiến cô tin, hơn nữa hai người ở chung một chỗ, về sau anh thay lòng, cô nên làm gì đây? Cô nhất định sẽ còn khổ sở hơn hiện tại.
Thi Gia Phong hi vọng sau khi mình kể xong, sẽ có được câu trả lời của cô, nhưng đợi rất lâu lại không nghe được câu trả lời, cô vẫn không tin anh sao?
“Em không tin sao?”
Tang Văn Nhi xoay người lại, kéo dài khoảng cách của hai người. “Em cảm thấy chắc cũng rất nhiều người cảm thấy khó tin chứ?”
Thi Gia Phong cau mày.
“Thi Gia Phong anh thân là một công tử trăng hoa, lúc nào thì lại nói qua lời kết hôn với phụ nữ? Có thể bây giờ anh yêu em, về sau thì sao? Chẳng lẽ lại để em nhìn thấy anh đi tìm một người phụ nức khác? Thay vì bị tổn thương như vậy, em không cần ở bên cạnh anh thì tốt hơn!” Tang Văn Nhi buộc mình phải tỉnh táo, không thể tin tưởng vào những lời ba hoa này của anh.
Hiểu lầm của Tang Văn Nhi với anh không phải quá sâu chứ? Thi Gia Phong chưa từng nghĩ tới sau khi kết hôn, mình sẽ đi tìm một người phụ nữ khác, xem ra cuộc sống trước kia của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cái nhìn của cô về anh.
“Văn nhi, anh không hề nghiêm túc với những người phụ nữ đó, anh biết mười năm qua, anh qua lại với rất nhiều người phụ nữ, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến em, cho nên anh ở cùng những người phụ nữ đó, trong lòng vẫn cảm thấy cô đơn, mà bạn bè anh nhìn thấy anh như vậy, mới đưa anh vào nơi đó, anh cũng không thích, nhưng cuối cùng anh lại…” Bị trầm luân.
Nói như vậy có phải càng tô càng đen hay không? Đây rốt cuộc là lời giải thích thế nào? Thi Gia Phong không biết nên làm sao mới phải đây.
Tang Văn Nhi nhìn anh khẩn trương suy nghĩ muốn đưa ra lời giải thích, cũng không giống là giả, cô thật sự có thể tin tưởng sao?
“Anhh có thể đảm bảo, anh sẽ như mười năm nay, luôn luôn yêu em.” Thi Gia Phong nóng nảy nói.
Lời này thì ai mà không thể nói, quan trọng là anh làm được không ? Tang Văn Nhi vẫn không tin được.
Thi Gia Phong nhìn vẻ mặt không tin của mình của cô, có chút thất bại. “Văn Nhi, anh biết anh rất trăng hoa, khiến em không thể tin anh, nhưng ngay cả việc anh nói dối vì có ý tốt, em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
“Gia Phong, em…” Tang Văn Nhi cảm thấy có chút khổ sở với vẻ thất bại của anh, lòng của cô cũng làm từ thịt, lời của anh tất nhiên có thể chạm vào lòng cô, nhưng lý trí cứng nhắc vẫn luôn nhắc nhở cô, để cô có thể tránh khỏi những tổn thương mình có thể gặp phải, nhưng cô phát hiện, thật ra cái gì sẽ bị tổn thương, cái gì không thích hợp, đều là mượn cớ, quan trọng là hai người có yêu đối phương không mà thôi.
“Anh biết anh đã làm nhiều chuyện sai lầm, anh đảm bảo sẽ từ bỏ tất cả, chỉ vì em, anh nguyện ý! Từ sau khi hai chúng ta hẹn hò, anh đã cảm thấy mình nên bảo vệ em, thương yêu em, vì mặc kệ là gặp gỡ em, hay là người của em, cũng khiến anh vô cùng thương tiếc, anh cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, dù sao sau khi anh phát hiện ra, anh cũng cảm thấy mình không thể đánh mất em!”
Thi Gia Phong ngồi xuống trên giường, nhìn sàn nhà nói. “Anh biết em cũng không tin anh, anh là công tử trăng hoa, nhưng anh thật sự chưa bao giờ nói lời yêu với một người phụ nữ nào, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng!”
Cô là người đầu tiên?
“Gạt người!” Tang Văn Nhi không tin, coi như anh không yêu mấy người phụ nữ kia, đó là mười năm này? Không phải mười năm trước, Lương Tiểu Tuyền vẫn luôn ở trong tim anh sao? Chẳng lẽ anh chưa từng tỏ tình sao?
“Anh không lừa em!” Anh nói đều là sự thật.
“Lương Tiểu Tuyền thì sao? Không phải anh yêu Lương Tiểu Tuyền sao? Anh chừa từng nói qua lời yêu với cô ấy?” Cô phải thừa nhận, có có chút ghen, nếu như mười năm này người anh luôn nhớ đến không phải là cô, có thể cô vẫn còn ghét người đàn ông này.
Thi Gia Phong hiển nhiên không biết cô sẽ hỏi như vậy, có chút sửng sốt. “Sao em lại biết?”
Tang Văn Nhi phát hiện mình đột nhiên thốt lên, cực kỳ hối hận. “Em nhìn ra được, anh đừng hòng nói sang chuyện khác.” Cô muốn che giấu quá khứ.
Mặc dù Thi Gia Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý, vì đó là chuyện đã qua, quan trọng là anh nên giải thích thế nào. “Bây giờ anh không có cảm giác gì với cô ấy, ban đầu anh cũng không có chính thức tỏ tình, em có thể yên tâm.”
Mặc dù Tang Văn Nhi hoài nghi, nhưng thái độ hiển nhiên trở nên tốt hơn nhiều.
“Văn Nhi, em tin tưởng anh! Nếu anh không thật lòng với em, còn có thể dùng hôn nhân để trói chặt em lại sao? Đến bây giờ em còn không hiểu rõ tấm lòng anh?” Thi Gia Phong sợ cô sẽ cự tuyệt, trước đó cô xa lánh khiến anh không hề dễ chịu, anh không muốn tiếp tục bị như vậy nữa.
Tang Văn Nhi tính mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì?” Thi Gia Phong nhìn biểu tình khó xử của cô, cầm tay cô.
Tang Văn Nhi lắc đầu nói. “Em và anh căn bản không thích hợp, tại sao anh lại kiên trì muốn chúng ta kết hôn?”
Lông mày anh nhíu chặt. “Ai nói hai chúng ta không thích hợp? Anh còn cảm thấy rất thích hợp!”
“Nhưng đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ từ một phía!”
Thì ra, Tang Văn Nhi ngại điều này, mới không chịu đồng ý với anh?
“Ngu ngốc, yêu không phải vì thân phận, bất kể là tuổi tác, anh cũng đã yêu em, cũng không cho phép em dùng bất kỳ lý do nào để cự tuyệt anh!” Thi Gia Phong ôm cô vào trong ngực mình.
Sau khi Tang Văn Nhi nghe anh nói cũng có chút cảm động, vẫn đề của vẫn suy nghĩ đã được anh giải đáp, cô thật sự có thể tin tưởng anh sao?
“Anh mặc kệ trong lòng em suy nghĩ lung tung cái gì, vội vàng vứt bỏ ah, em chỉ cần biết anh yêu em, hơn nữa sẽ yêu em thật lâu, thật lâu là đủ rồi.” Thi Gia Phong ôm chặt lấy cô.
Tang Văn Nhi do dự giơ tay lên, đặt trên lưng anh, nếu như cô không để ý nhiều như vậy, có phải đã có được hạnh phúc rồi không?
Sau khi Thi Gia Phong cảm nhận được hành động của cô, mỉm cười buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn cô, mà dáng vẻ cô như có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng anh. “Văn Nhi! Em yêu anh! Anh nói đúng không?” Thi Gia Phong dò hỏi.
Muốn cô nói thế nào đây, có thể chỉ có anh mới nói trực tiếp như vậy!
Nhưng dù Tang Văn Nhi không trả lời, nhưng nhìn nét mặt của cô, anh cũng cảm nhận được rõ ràng, dáng vẻ xấu hổ của cô, thật là đáng yêu không chịu được.
“Có phải đang tự mắng mình trong lòng?” Vẻ khí thế của Tang Văn Nhi nhất thời giảm đi phân nửa, lòng của cô đã mềm xuống rồi, cô khát vọng hạnh phúc, lại vừa sợ anh tặng mình hạnh phúc, nhưng nếu như cô thật sự ở cùng với người mình yêu, vậy có phải cũng không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần người đó yêu mình là đủ rồi, tại sao còn phải nghĩ đến chuyện xa xôi như thế?
Thi Gia Phong nhéo cái mũi của cô, "Trên con đường tình yêu không phân chia thắng bại, chỉ có hai trái tim từ từ đến gần nhau!"
Tang Văn Nhi trừng mắt liếc anh một cái, "Miệng lưỡi trơn tru!"
"Chỉ với em thôi!" Thi Gia Phong nghiêm túc cười nói.
Tang Văn Nhi cũng cười, dù sao chuyện này cũng phải sớm kết thúc, trên danh nghĩ hai người cũng đã là vợ chồng, muốn ly hôn, anh cũng sẽ không đồng ý, vậy tại sao không tiếp tục tiến lên đây? Lại có thể cho con trai một gia đình hoàn chỉnh, đây không phải là điều cô phải đền bù cho Tang Tuấn sao?
Sau khi Thi Gia Phong hiểu suy nghĩ của Tang Văn Nhi, lập tức lấy một chiếc nhẫn đã mua từ nhiều ngày trước từ trong túi ra, anh chuẩn bị vì thời khắc quan trọng, thật ra anh muốn tặng cô vào ngày ký tên đó, nhưng không nghĩ đến phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy, sau khi mẹ anh xuất hiện, cơ hội mở miệng của anh càng thêm không có, cho nên anh vẫn giữ lại.
Tang Văn Nhi nhìn chiếc nhẫn anh lấy ra, thật là đẹp, không phải anh muốn....
"Văn Nhi, mặc dù hôn lễ này đến hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn là không có, chiếc nhẫn này anh chuẩn bị rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội lấy ra, hiện tại cuối cùng em cũng tha thứ cho anh, cho nên anh muốn cầu hôn e! Xin em hãy gả cho anh!" Thi Gia Phong quỳ một chân xuống.
Mặc dù chiếc nhẫn kết hôn vô cùng hấp dẫn, nhưng cô nói tha thứ anh lúc nào?
"Hình như em vẫn chưa nói tha thứ cho anh!" Tang Văn Nhi nhíu mày.
Thi Gia Phong lập tức trở nên sốt sắng, "Biêu hiện vừa rồi không phải muốn tha thứ cho anh sao?"
"Em chưa nói!" Lần đầu tiên cô phát hiện trêu chọc anh thật là vui, ai bảo anh vẫn luôn trêu chọc mình?
"Văn Nhi, không thể như vậy, anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, hơn nữa chúng ta đã kết hôn, em không thể vứt bỏ anh!" Thi Gia Phong cầm tay nói.
Thật là ngây thơ! Tang Văn Nhi nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy anh lúc này rất giống một đứa bé thích giận dỗi muốn mua đồ.
"Buông em ra!" Tang Văn Nhi làm bộ tức giận nói.
Nhưng cô càng tức giận, Thi Gia Phong càng không chịu buông tay cô, ngang ngược đeo chiếc nhẫn vào tay cô. "Từ giờ trở đi, em không thể lấy chiếc nhẫn này xuống, em chính là phu nhân của Thi Gia Phong anh."
"Ngang ngược!" Tang Văn Nhi cười, vẫn mang theo chút ngang ngược, côn đồ, mới là Thi Gia Phong.
"Hả?" Thi Gia Phong còn chưa kịp phản ứng, nhưng càng nghi càng không đúng, vừa rồi cô đồng ý mình sao?
"Vừa rồi em đáp ứng rồi sao?"
"Anh nói xem?"
Thi Gia Phong nhớ lại, ôm cô nói: "Nhất định là đồng ý, mặc kệ em có đồng ý hay không, kết quả cũng chỉ có một, còn nữa, anh đã nói mẹ sắp xếp hôn lễ cho hai chúng ta, khi biết bà vô cùng vui mừng, nói có thể làm lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu, em thích không?"
"Không biết!" Tang Văn Nhi vô cùng xấu hổ.
Không biết? Thôi đi, dù sao đó cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại cô nghĩ thế nào. "Văn Nhi, nói em yêu anh!" Còn chưa nghe được câu nói đí, Thi Gia Phong vẫn không cảm thấy yên tâm.
Tang Văn Nhi do dự, thật sự cần nói ra miệng sao?
"Em nhất định phải nói!" Như biết suy nghĩ trong lòng cô, Thi Gia Phong lập tức ra lệnh.
"Yêu!" Tang Văn Nhi nói qua loa.
Thi Gia Phong bình tĩnh nhìn đáy mắt cô. "Tại sao lại không xác định như vậy?"
Tang Văn Nhi bị anh nhìn, da đầu có chút tê dại, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận: "Được rồi! Em yêu anh!"
Nhận được câu trả lời của cô, Thi Gia Phong thiếu chút nữa là vui mừng hét lớn lên. "Nếu yêu anh, tại sao vẫn không chịu nói với anh chuyện về Tiểu Tuấn?"
Tang Văn Nhi thu lại nụ cười, có chút muốn trốn tránh vấn đề này.
"Không cho trốn tránh, nhất định phải trả lời anh." Thi Gia Phong bắt được bả vai cô.
Hốc mắt của Tang Văn Nhi có ánh nước: "Em sợ! Sợ sau khi anh biết sẽ đoạt đi Tiểu Tuấn, nó là người thân duy nhất của em, em không thể mất đi nó."
Nghe vậy, nét mặt Thi Gia Phong dần trở nên dịu dàng, đau lòng ôm lấy cô, "Yên tâm, Văn Nhi, anh sẽ không cướp Tiểu Tuấn cảu em, bắt đầu từ hôm nay, em không chỉ có một mình Tiểu Tuấn là người thân, em còn có anh, còn có mẹ, cuộc sống của em rất tốt."
Sau khi Tang Văn Nhi nghe được, ôm chặt lấy Thi Gia Phong, quả nhiên cô vẫn rất hạnh phúc!
"Văn Nhi ngốc, nếu từ lúc bắt đầu em đã nói cho anh biết, có thể anh đã sớm phát hiện ra tâm ý của mình với em rồi, em cũng không cần phải chịu nhiều khổ sở như vậy!" Anh vô cùng thương tiếc cô, hi vọng cô có thể ở dưới cánh chim của anh cả đời, không bao giờ bị bất kỳ ai tổn thương cô.
Tang Văn Nhi rất vui mà khóc, cô thật sự rất yêu, rất thương anh, dù không cách nào biết trước chuyện tương lai, nhưng cô vẫn hi vọng có được tất cả mọi thứ ở hiện tại, chỉ cần anh thích cô, cô vẫn sẽ yêu anh.