Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 44: Mẫu tử




Thời tiết lạnh giá ở Bắc Kinh đến sớm hơn Quảng Châu. Cuối tháng mười hai đã rét buốt, gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, Diêu Lương quấn mình trong chiếc chăn bông mỏng, nhìn người trên tivi cười điên cuồng, chính mình lại cau mày.

Diêu Lương chỉ cảm thấy hơi hối hận vì đã đồng ý với Trương Dịch Văn nhân lúc đầu óc nóng lên ngày hôm qua.

Rõ ràng cũng đã già đầu, có thể coi là người thận trọng. Vậy mà với Trương Dịch Văn, anh như mất lý trí, lời ngon tiếng ngọt hai câu đã đáp ứng.

Nhưng nói hối hận, biểu tình trên mặt Diêu Lương lại hoàn toàn khác, nghĩ đến những gì Trương Dịch Văn nói hôm qua, khóe miệng Diêu Lương không nhịn được giương lên.

Có lẽ cảm thấy bản thân đúng là không biết cố gắng, Diêu Lương thở dài, lại cau mày.

Một hồi cười một hồi bực, người ngoài nhìn vào còn tưởng đầu óc Diêu Lương có vấn đề.

Tiếng chuông điện thoại đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ của Diêu Lương, đồng thời phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

"Bệnh viện?"

Ngữ điệu Diêu Lương mang theo chút run rẩy. Sau vài tiếng gọi của người ở đầu dây bên kia, Diêu Lương vội vàng mặc quần áo bước ra ngoài.

Trên đường từ nhà đến bệnh viện, đầu óc Diêu Lương trống rỗng, trái tim lơ lửng, cả người như chìm trong mây mù.

"Bà nội không sao chứ?"

Người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh cúi đầu gọt táo, nghe bà cụ trên giường lải nhải, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười nhẹ, và đáp lại vài câu.

Khi nghe thấy giọng nói của Diêu Lương, động tác của người phụ nữ rõ ràng cứng đờ một chút, tươi cười trên mặt biến mất, quả táo trong tay cũng rơi xuống, lăn lộn trên mặt đất nhanh như chớp.

"Diêu Diêu sao lại tới đây? Ôi, không phải đã nói không cần báo cho nó à? Cuối năm bận rộn, bà nội không sao đâu, mau về đi, đừng chậm trễ công việc."

Bà nội ngoài miệng như đang trách móc Diêu Lương không được chậm trễ công việc, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.

Diêu Lương cúi người nhặt quả táo bên chân lên, liếc mắt nhìn người phụ nữ, nén lại chút không kiên nhẫn trong lòng, ném quả táo vào thùng rác.

"Năm nay không bận lắm, mấy ngày trước cháu đã nghỉ rồi."

Diêu Lương vừa nói vừa đi đến chỗ bà mình và ngồi xuống.

"Sao lại bị thương thế này? Có nghiêm trọng không ạ?"

Sự lo lắng bộc lộ qua lời nói của Diêu Lương.

"Bà nội già rồi không làm được gì, không cẩn thận té ngã, bác sĩ vừa rồi nói không có gì trở ngại, bà nội còn khỏe mạnh lắm."

Thấy bà cụ nói xong còn cười cười, Diêu Lương nhìn vết thương, dường như cũng không có gì nghiêm trọng, lúc này mới nhẹ nhõm.

Người phụ nữ đã sớm ngồi xuống gọt táo từ lâu, tuy tay có hơi run rẩy nhưng bà ta vẫn gọt được táo và cắt thành từng miếng nhỏ.

"Cháu nhớ không Diêu Diêu, ngày xưa táo mà không cắt thành như vậy thì cháu nhất định không ăn, rất khó hầu hạ."

Người đàn bà nghe thấy vậy, hơi ngẩng đầu nhìn Diêu Lương.

Nếu như là bình thường, Diêu Lương nhất định sẽ làm theo lời bà, nhưng khi ánh mặt chạm vào đĩa táo người phụ nữ đó cắt ra, lời nói tới bên miệng lại hóa thành ý khác.

"Giờ cháu đã trưởng thành."

Bà nội nghe xong thì ngây ngẩn cả người, người phụ nữ cũng cúi đầu.

"Bà nội, cháu về trước. Bà nghỉ ngơi thật tốt nhé, mai cháu lại tới."

Có lẽ Diêu Lương cũng cảm nhận được ngữ khí lạnh lẽo của mình vừa rồi, anh lập tức dịu giọng, tạm biệt bà nội.

"Được rồi, cháu cũng nhớ chăm sóc tốt bản thân đó."

Bà nội liếc nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, như cảm thấy được bầu không khí căng thẳng và xấu hổ, cũng không tiện bảo Diêu Lương ở lại. Bà cụ chỉ vỗ nhẹ vào tay Diêu Lương, dặn dò mấy câu.

"Nhân tiện, bà nội đã lâu không gặp A Văn, lần sau dẫn A Văn về nhà ăn bữa cơm đi."

Nghe tên Trương Dịch Văn, Diêu Lương thấy hơi chột dạ, không dám nhìn bà mình, chỉ đáp lại một vài câu lung tung rồi đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, điện thoại trong túi Diêu Lương rung lên không ngừng.

Là Trương Dịch Văn.

"Diêu Lương, tôi về rồi, sao không thấy cậu đâu?"

Diêu Lương im lặng một lúc, thông báo đại khái cho Trương Dịch Văn tình trạng của bà nội, bảo người đừng lo lắng, sau đó nói mình sẽ nhanh chóng trở về.

Giọng nói không kiên nhẫn của Diêu Lương làm người ở đầu dây bên kia dừng một chút, nhưng hôm nay tâm trạng hắn dường như rất tốt, cũng không hỏi thêm gì. Diêu Lương vốn đã không mấy vui vẻ, hiện tại lại càng khó chịu hơn.

Diêu Lương dựa người vào tường, bờ vai căng chặt thường ngày rũ xuống, giống như đang gánh vác trách nhiệm nặng ngàn cân. Nhưng bộ dạng của Diêu Lương cũng coi như không lạc lõng trong chốn bệnh viện này.

"Diêu Diêu."

Ngữ khí thận trọng truyền đến từ phía sau, Diêu Lương không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Nghe thấy thanh âm này, bàn tay Diêu Lương nắm chặt thành quyền.

"Có chuyện gì không?"

Diêu Lương xoay người sang hướng khác, vai căng chặt, người đứng thẳng tắp, là tư thế phòng thủ. Giọng điệu xa cách khiến người phụ nữ càng thêm sợ hãi, không dám nhìn Diêu Lương.

"Diêu Diêu, xin lỗi, là mẹ không chăm sóc tốt cho bà..."

Diêu Lương thấy người này liền cảm thấy phiền lòng, đặc biệt là bộ dạng yếu đuối của bà ta.

"Bà nội nói chỉ là ngoài ý muốn."

Diêu Lương không kiên nhẫn cắt ngang lời xin lỗi của người phụ nữ, dừng một chút rồi thêm một câu:

"Tôi sẽ nhờ y tá chăm sóc cho bà nội."

"Diêu Diêu, mẹ có thể chăm sóc cho bà, không cần..."

Người phụ nữ nghe vậy liền trở nên hoảng loạn. Bà ta ngước nhìn Diêu Lương, nắm chặt tay áo anh như cầu xin.

"Bà có thể thật không? Với trạng thái tinh thần của bà, bà có thể chăm sóc một người lớn tuổi à?"

Khi đối mặt với người phụ nữ, Diêu Lương sẽ luôn vô thức có chút khắc nghiệt, lặng lẽ tránh tiếp xúc với bà ta. Những lời ác ý xuất phát từ miệng mình, ngay cả bản thân Diêu Lương cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng anh không cảm thấy áy náy là được, dù sao thì Diêu Lương cũng đang đối mặt với kẻ đã phản bội mình.

"Bác sĩ Lý nói với tôi, kể từ tháng trước, bà đã không đi tái khám nữa."

Sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên trắng bệch, đang muốn mở miệng biện hộ một phen thì bị Diêu Lương cắt ngang.

"Tôi không muốn biết lý do của bà. Bà có đi hay không cũng không liên quan gì tôi. Tôi chỉ không muốn bà liên lụy bà nội."

Giọng điệu của Diêu Lương càng lúc càng nhanh, khớp bàn tay bị nắm chặt đã trắng bệch từ lâu, gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ ra càng lúc càng đậm.

Người phụ nữ hồi lâu không lên tiếng, miệng há ra không nói được lời nào.

"Được, ngày mai mẹ lập tức đi tái khám."

Diêu Lương nghe xong cũng không trả lời, chỉ nhìn người phụ nữ, một lúc sau mới nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.

Vừa đi hết hành lang và rẽ vào góc khuất, Diêu Lương dường như phá vỡ phòng tuyến của mình, bộ dạng thờ ơ và xa lánh đã sụp đổ từ lâu.

Bàn tay nắm thành đấm vừa rồi lúc này đã sưng đỏ. Diêu Lương định đấm mạnh vào tường, trút bỏ cảm xúc kìm nén bấy lâu nay. Nhưng lý trí nhanh một bước chiếm lấy đầu óc anh, nắm đấm của anh dừng lại giữa không trung. Cuối cùng, Diêu Lương từ từ nới lỏng nắm tay, bực bội gãi đầu, đứng một lúc rồi chán nản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Diêu Lương hơi ngẩng đầu, tựa vào vách tường, nhắm mắt lại, hết thảy quá khứ hiện lên trong đầu anh. Tiếng cười trong ngôi nhà hai phòng ngủ, mùi thức ăn tràn ra từ căn bếp, mùi nước hoa của mẹ, mùi thuốc lá và rượu của ba, tiếng thân thể va đập vào bàn ghế cứng ngắt, tiếng rống giận của người đàn ông.

Mọi thứ dường như chỉ mới ngày hôm qua, thời gian mười sáu năm không thể quên được ấm áp ngày xưa, cũng không thể tha thứ cho sự ruồng bỏ và những trận đòn dữ dội.

"Anh Diêu?"

Một tiếng anh Diêu kéo Diêu Lương từ địa ngục vô biên của ký ức trở về thực tại.