Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 36: Kẻ yếu đuối




Mấy ngày sau, Trương Dịch Văn xuất viện. Không biết Vương Húc Thăng biết tin từ đâu, Trương Dịch Văn ra viện mới vài hôm, gã đã hẹn tất cả bạn bè thân thiết hồi cấp ba đến tụ họp, coi như một buổi họp lớp nhỏ.

Diêu Lương vốn dĩ lo lắng Trương Dịch Văn vừa mới xuất viện, còn muốn dời lại ít ngày, nhưng Trương Dịch Văn rất hào hứng, lập tức đồng ý với Vương Húc Thăng.

Diêu Lương mặc hắn, rốt cuộc chỉ khi ở cùng đám người Vương Húc Thăng, Trương Dịch Văn mới giống như trước kia, sẽ không còn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Chỉ có Vương Húc Thăng có khả năng tụ họp những người đã hơn mười năm không gặp, bầu không khí thoải mái cũng nhờ có gã, mọi người vừa hát, vừa uống rượu, tán gẫu khá sôi động.

Cả đám gần ba mươi, vài người đã sớm lập gia đình, còn có công ty niêm yết cao tầng. Ngồi lại đây tâm sự chuyện quá khứ, như thể trở lại thời niên thiếu.

Diêu Lương không tham gia vào cuộc trò chuyện, anh chỉ ngồi một bên, gắp đồ ăn uống rượu, không quá thích thú, ngồi vào thì không thể nói chuyện cùng nhau, rốt cuộc thời niên thiếu của Diêu Lương không giống những người khác.

Thanh xuân của anh không cùng bạn bè làm ra cái gì ngu xuẩn, không có yêu sớm nổi loạn, nhưng lại có rất nhiều dấu vết bầm tím và những đòn đánh đập dã man, tuyệt vọng vô bờ bến, còn có Trương Dịch Văn.

Diêu Lương liếc nhìn Trương Dịch Văn, thấy xung quanh hắn toàn người là người, như ánh sao hướng về phía vầng trăng, tất cả mọi người đều hướng về phía hắn. Trương Dịch Văn cũng thoải mái nhận ly rượu từ người bên cạnh rồi uống cạn.

Diêu Lương nháy mắt với Lưu Ninh, Lưu Ninh lập tức thay ly rượu của Trương Dịch Văn thành một ly nước ấm. Vương Húc Thăng thấy rõ ràng cảnh này, gã nhướng mày, nhếch mép cười nhìn Trương Dịch Văn, vừa nhìn đã biết đang bày mưu tính kế. Vương Húc Thăng quàng vai bá cổ Trương Dịch Văn, gã thấp giọng nói với mọi người rằng đây là ý của chị dâu, sau đó còn hướng mắt về ly nước ấm.

Câu nói này giống như quả bom thả xuống bãi đất trống, mọi người sững sờ trong chốc lát. Không biết là ai mở miệng trước nói muốn gặp mặt chị dâu, một đám người bắt đầu bàn tán xôn xao xem là ai có bản lĩnh chinh phục được Trương Dịch Văn.

Trương Dịch Văn liếc Vương Húc Thăng, hắn nhún vai, gạt cánh tay của gã xuống.

Mọi người còn đang ồn ào, một câu vợ quản nghiêm vang lên khiến ai nấy cũng cười ngặt nghẽo.

Diêu Lương không thể bình tĩnh được, tranh thủ lúc hỗn loạn bước ra ngoài.

Bên trong bật máy sưởi, Diêu Lương còn mặc quần áo dày nên không quá lạnh. Nhưng hai má Diêu Lương nóng đến đỏ bừng, đến khi bước ra ban công, gió lạnh mới thổi bay đi cái nóng trên người anh.

Diêu Lương lần mò lấy bao thuốc trong túi, thở ra từng hơi khí lạnh. Anh cầm điếu thuốc bỏ vào miệng, tìm bật lửa trong túi quần nhưng vẫn không thấy. Diêu Lương nhíu mày, hừ một tiếng, không khỏi có chút cáu kỉnh trong lòng, đang định ném điếu thuốc đi thì thấy có ánh lửa vụt lên trong mắt.

Anh nhìn theo bàn tay đang cầm bật lửa, thấy Trịnh Khải mặc một kiện áo khác màu nâu nhạt đứng bên cạnh. Diêu Lương thoáng chút kinh ngạc khi Trịnh Khải xuất hiện, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, hơi cúi đầu châm thuốc.

Diêu Lương thở ra một hơi thuốc, cảm thấy thị giác của mình trở nên rõ ràng, người cũng có sức sống trở lại.

"Không ngờ cậu cũng tới."

Diêu Lương chầm chậm hé môi, nhẹ giọng nói.

"Tôi bị các cậu loại ra à?"

Trịnh Khải trêu ghẹo, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Diêu Lương đưa điếu thuốc cho Trịnh Khải, ý mời cậu ta một điếu. Trịnh Khải là người thẳng thắn, sảng khoái cầm điếu thuốc, châm lửa rồi thở ra một hơi.

"Cậu không đi vào à?"

"Không, tôi thấy cậu ở đây nên liền qua bên này."

Trịnh Khải và Diêu Lương không có nhiều điểm chung, nhưng có lẽ do tính cách giống nhau, lâu ngày không tiếp xúc cũng không có gì xấu hổ, có mấy phần ý vị quân tử chi giao*.

Lấy ý từ câu "Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt". Ý nói quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước nhưng bền chặt, còn tình bạn của tiểu nhân thì nồng nàn như rượu nhưng chóng phai.

"Cưới rồi?"

Diêu Lương liếc nhìn chiếc nhẫn sáng chói trên tay Trịnh Khải

"Đính hôn."

Trịnh Khải nói xong thì tháo chiếc nhẫn nhét vào túi.

Diêu Lương đứng bên cạnh quan sát, anh không thể nào phân biệt được người này là dịu dàng hay tàn nhẫn, nhưng đây không phải chuyện chỉ cần hai ba câu là có thể giải thích được.

"Các cậu hòa thuận chứ?"

"Vẫn ổn."

Diêu Lương dừng một chút, anh lặp lại một câu vẫn ổn kia, không biết có phải là nói cho mình nghe hay không.

Hai người tán gẫu câu được câu không, thời tiết Quảng Châu rất lạnh, dù không có tuyết, nhưng gió lạnh vẫn có chút kinh khủng, như kim đâm vào da thịt lộ ra bên ngoài.

Diêu Lương không thể chịu được nữa, anh dập thuốc và bước vào bên trong.

"Không vào à?"

Diêu Lương quay lại nhìn Trịnh Khải, chỉ thấy Trịnh Khải hơi nâng điếu thuốc trong tay ra hiệu hút xong mới đi vào.

Diêu Lương quay người bước vào, không được mấy bước liền dừng lại:

"Tại sao cậu lại đính hôn?"

Câu hỏi vang lên giữa ban công trống trải, có hơi nhỏ nhưng Trịnh Khải vẫn nghe thấy, thật lâu không nói, cho đến khi hút xong điếu thuốc, cậu ta mới đáp:

"Bởi vì tôi quá yếu đuối."