Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 9: 9: Bàn Giao Nhiệm Vụ





Tạm biệt mọi người và Luân cô quay người đi thẳng ra sân, mặc dù nhiệm vụ đã làm xong nhưng nhìn lại số tiền ít ỏi trong tay đầu cô có hơi váng nhẹ.
"Tiền thì không phát, mỗi lần làm nhiệm vụ đặc biệt lại phải đem tiền túi ra."
Mặc dù tiền lương cô khá cao, nhưng với đãi ngộ này của tổ chức, sớm muộn gì tiền chi ra cũng lên đến vài chục triệu.
Không đứng nghĩ lung tung nữa, cô quyết định lái xe đến địa chỉ nhà của tên nội gián.

Bây giờ là mười giờ sáng, đi tới đó cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Tranh thủ thì sẽ đến kịp giờ nghỉ trưa của hắn ta: "Lại tốn tiền xăng nữa rồi, làm công an mà mướn nhà còn xa hơn một đứa nghèo nàn như mình nữa."

Đi đoạn đường xa cuối cùng cũng đến được nhà của Minh Đạt, vẫn như thói quen cũ cô cầm đống đồ nghề ra bẻ khóa đi vào.
"Ôi trời! Bên ngoài tồi tàn thấy thương, vậy mà bên trong cũng tạm được đó chứ."
Nơi này cách trụ sở công an tận năm mươi cây số, con xe tồi tàn của cô chạy phải mất một tiếng mới đến nơi.

Còn gặp thời tiết oái ăm, tuyết cứ rơi hoài làm tốc độ lái xe cũng giảm xuống.
Cô phải công nhận một điều là nơi đây ấm hơn nhà cô gấp mấy lần, đã tốn công đi xa đến vậy ở lại tới chiều chờ hắn ta về cũng được.
Suy nghĩ xong San liền bắt tay vào nấu nướng, mở tủ lạnh ra không khí mát lạnh xộc thẳng vào mặt: "Đúng là biết hưởng thụ mà, hay là mình cũng đổi nghề làm nội gián nhỉ?"
Nhìn mức độ sung sướng của tên này khiến cho cô có chút ganh tị, chẳng bù cho cô ở căn nhà tồi tàn rách nát mấy năm nay.
Ấy vậy mà tiền nhà tháng nào cũng hơn ba triệu, xã hội càng lúc càng phát triển, món đồ nào cũng tăng giá chỉ có tiền lương của cô vẫn luôn nằm im bất động.
...
Đang trên đường đi về, hôm nay Minh Đạt xin về sớm hơn mọi khi.

Anh lái xe cấp tốc chạy về phòng trọ, lúc đi đến trước cửa bỗng nhiên linh cảm hôm nay có chút lạ.
Anh nhớ lúc sáng đi đã khóa cửa rồi mà? Tại sao bây giờ cửa lại bị mở? Không suy nghĩ nhiều, anh rút cây súng lục dự phòng trong túi ra, để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bước vào căn phòng quen thuộc, lại không phải mùi hương thường ngày mình hay ngửi thấy.
Bình thường anh chuộng mùi cam ngọt, nên lúc nào trong nhà cũng có mùi hương mát lạnh thoang thoảng ở bên trong.
Nhưng hiện tại nơi đây chỉ toàn mùi đồ ăn, chân mày anh nhíu lại hiện ba vết nhăn ở giữa trán.
Rón rén vào giữa nhà thấy tivi phòng khách đang được bật, anh nhẹ nhàng khom người xuống dưới để chuẩn bị ra tay.
Nhưng người đang ngồi trên sô pha lại nhanh hơn một bước, giọng nói trong trẻo vang lên đánh bay đi sự phòng bị của anh từ nãy đến giờ.
"Tới rồi sao?"
"Bội San? Sao cậu lại ở đây?"
Từ giây phút đầu tiên cô đã nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Đạt, cô muốn thử sức anh ta xem trình độ như nào mà được xếp vào loại người gánh vác việc lớn.
"Tôi ở đây chờ anh lâu lắm rồi đó.


Lại đây ăn chút gì đi, cơm canh đạm bạc."
"Ăn đi rồi dọn dẹp sạch sẽ hộ, tôi không thích ăn cùng người lạ." Nhìn dáng ngồi bụi đời của San khiến cho anh có chút khó chịu, chưa bao giờ anh tiếp xúc quá gần với người không cùng đẳng cấp với mình.
Nhìn cách ăn mặc, cùng với ổ bánh mì cứng ngắc lúc sáng, nghĩ tới thôi đã vô cùng kinh tởm rồi.
"Anh tưởng tôi thích ở đây sao?" Mặc dù cũng hơi thích, nhưng cô không thể nào tự hại chính mình được.

San ra vẻ khó chịu, ngừng đũa lại không ăn nữa mà nói tiếp: "Ông chủ kêu tôi phải chờ anh làm xong cái việc quan trọng gì đó trong ngày hôm nay, nên tôi mới ngồi đây chờ từ sáng đến giờ."
"Tôi tưởng cậu thích nơi đây lắm chứ? Nhìn vẻ mặt hưởng thụ thế kia cơ mà? Nhưng mà cậu đâu nhất thiết phải vô nhà, chờ ở xe là được mà?" Càng nói thì anh càng tức, tay chỉ thẳng ra cánh cửa bị hư ổ khóa mà San cạy lúc trưa mắng vốn: "Nhìn đi, cửa hư khóa rồi, tôi phải tốn một mớ tiền để sửa lại đó."
Gì chứ? Đâu đến mức bị hư đâu? Chỉ là bị tuột cái chốt khóa thôi mà. Cô nhìn theo hướng tay của Minh Đạt mà choáng váng, không biết ổ khóa đó trị giá bao nhiêu tiền.

Rồi lại nhìn vào túi áo mình, chỉ còn vài chục nghìn đủ mua tô hủ tíu mà chán nản.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng phải về nói cho ông chủ.

Anh cứ chuyên tâm vào việc của mình đi, mọi thứ cứ để tôi lo."
"Được, xem như cậu biết điều." Nói xong anh quay lưng đi vào phòng làm việc bỏ lại San tức ói máu ở bên ngoài.
"Gì chứ cánh cửa này tôi sửa cái một."

Nếu không muốn tốn tiền đền bù, thì bây giờ cô phải đứng dậy đi sửa lại cánh cửa đó.

Đúng là chữ xui nó gắn liền với cuộc đời cô mà, tên khốn kia sớm muộn gì cũng phải gặp quả báo.

"Tôi xong rồi."
"Tôi cũng xong rồi."
Đang còn tính làm khó dễ San, không ngờ cái người lúc nãy không có phép tắc bây giờ lại ngồi vô cùng trang nghiêm.

Đồ đạc trong phòng cũng được dọn gọn gàng, đúng là không tin vào mắt mình được mà.
"Cậu cũng có ý thức đó, cầm nó và đi ra khỏi nhà tôi.".