Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 8: 8: Lấy Lòng





Câu nói đó dường như đụng chạm đến lòng tự ái của San, bao nhiêu năm qua điều cô ghét nhất đó chính là thái độ xem thường của ông ta đối với người nghèo.
Vì vậy cô mới cố gắng nâng tầm mình lên cao, nhìn đám đàn em dưới trướng cũng đủ biết ở đây cô cũng là một người đáng để coi trọng.
"Ông xem thường tôi sao? Nhiệm vụ này… tôi nhận."
...
Đồn công an
San đứng trước đồn công an lần trước bị đưa đến, theo như chỉ dẫn trong tờ giấy lúc sáng đọc.

Thì nơi anh ta công tác chính là trụ sở này, cũng may cô đã liên lạc lại với Luân, đến đây gặp cậu ta là phụ gặp tên nội gián mới là chính.
"Luân, ở đây nè!!!"
Đứng chờ ít phút cuối cùng cũng đợi được Luân vào cô cầm hai hộp quà chủ yếu là muốn được cậu ấy dẫn vào trụ sở chơi.
"Cậu đợi lâu chưa?" Luân cắm đầu chạy ra đến găng tay cũng quên đeo vào.
"Cậu không lạnh sao?" Cô không trả lời câu hỏi mà nắm lấy bàn tay của Luân ra sức chà mạnh, ngẩng khuôn mặt lo lắng lên hỏi.
"Dẫn tớ vào trụ sở được chứ?" Tốn công tốn sức lấy lòng cuối cùng cô vẫn ra một điều kiện nhỏ, nếu như bị từ chối thì Luân đúng là người không ga lăng với bạn bè.
"Được."
Chưa kịp biện minh thêm câu nào Luân liền gật đầu đồng ý, quyết định quá nhanh khiến cho San ngơ ngác đứng nhìn tay mình bị kéo đi một cách mạnh bạo.
Đi một mạch vào trụ sở, San ngại ngùng đứng trước bao nhiêu ánh mắt dò xét nhìn mình.

Bàn tay bị nắm chặt nãy giờ chưa buông, thấy không khí xung quanh có hơi gượng gạo cô đành ho vài tiếng để đánh tan đi phần nào ngại ngùng.
"Khụ… chào mọi người."
"Làm gì ra vẻ khó gần quá vậy?"
Luân tiến đến kéo ghế lại cho San, bình thường nơi đây không có ai thì rất là nhộn nhịp vui vẻ.
Họ không muốn bị mất hình tượng chính trực nghiêm túc của mình nên có hơi cau có, nhưng vì câu nói của Luân ai nấy đều giãn cơ mặt ra tươi cười nói:
"Chào bạn của sếp Luân nha.

Đùa xíu cho vui á mà.

Nhắc mới nhớ, cậu có phải cái người hôm bữa bị đưa lên đồn không?"
"Chính là tôi đó."
Việc lên đồn hôm ấy cũng thật là hy hữu, bản thân cô không ngờ mọi người ở đây lại nhớ dai đến vậy.

Chẳng phải công an rất bận và tiếp xúc nhiều người sao? Một công dân nhỏ bé như cô mà cũng đáng được ghi nhớ lâu đến như vậy.
...
San cầm phần bánh mì đã mua loay hoay không biết mời như nào mới phải, nhìn anh bạn phía trước hăng hái nói chuyện hôm qua khiến cô sượng trân hết cả mặt.
"À, San cầm gì phía sau mà nhiều thế?"
"Bánh mì, tôi mua đến mời mọi người ăn sáng.

Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nếu có mình tôi thực sự không biết sẽ chống chọi như nào."
Thật ra là do cô đã hết tiền, số bánh mì này cũng nhờ lãnh lương trước mới mua được.

Nếu họ mà biết được sự thật, khả năng sẽ cười nhạo cô cho xem.
Nhìn một đống bánh mì trong tay San mọi người hơi bất ngờ, lần đầu tiên có người cảm ơn bằng ổ bánh mì mà còn vào mùa đông nữa.
Tuyết đang rơi ngoài trời, không khí cũng dần trở nên lạnh hơn.

Ổ bánh mì chắc cũng đã đông cứng lạnh ngắt rồi, cả đám do dự không ai dám lên nhận.
"Sau này cậu không cần đem đến đâu.

Mua cho mình tớ là được rồi." Luân không do dự tiến đến giật bịch bánh, tính đem phát cho mọi người.

"Ấy!! để đó tớ phát cho!!" Hành động của Luân quá vội vàng, cô phản xạ theo bản năng giật lại bịch bánh khiến cho túi bóng rách ra làm đôi: "Không xong rồi! Bánh mì của tôi..."
Từng ổ bánh mì lăn ra khỏi bịch rơi thẳng xuống sàn nhà, San khóc trong lòng nhiều chút.

Cô đúng là có số xui xẻo mà, rơi rồi còn ai dám ăn nữa chứ?
"Vẫn còn ăn được." Luân nhặt từng cái lên phát cho mọi người, sẵn nhặt luôn cho mình một ổ bỏ vào miệng nhai.
Sếp ơi!!! Lần này cấp dưới của Luân thật sự muốn khóc tiếng hán, họ lần đầu nghe thấy sếp bảo thích bánh mì.
Nếu như là họ mua, khả năng cao đụng đến cái bịch thôi cũng không có cửa, bây giờ còn nhặt dưới đất lên ăn.
"..."
"Sao vậy? Mọi người không thích bánh mì hả?"
"..."
"Không… sao, nếu không thích thì thôi ạ." Cô nhìn vẻ mặt giống như bị ép của họ, thật sự không thể đứng im như vậy được.
"Gì mà không thích chứ… tôi thích bánh mì nhất."
Người nói nhiều nhất, vẫn là người chịu trận đầu tiên.

Nhìn anh ta gặm ổ bánh mì đã cứng còn lạnh mà cô bứt rứt lương tâm.
Chỉ còn duy nhất một ổ đang cầm trên tay không bị rơi, cũng là món mà cô chuẩn bị cho người đặc biệt trong trụ sở này.
"Ưm, San! Còn một người chưa được phát bánh mì đó!"
Anh bạn này dường như không thích chịu khổ một mình, tay chỉ về hướng Minh Đạt đang ngồi ở góc bên kia.
"Tôi cảm ơn… nhưng mà…" Lời chưa kịp nói xong ổ bánh mì đã được đưa đến trước miệng: "Ưm… khụ… khụ."
"Chúc mọi người ăn ngon miệng."
Thực hiện được mục tiêu, đưa thẻ nhớ gắn vào ổ bánh mì của Minh Đạt, cố gắng lên San mất mặt duy nhất hôm nay thôi, cô sẽ không đến đây thêm một lần nào nữa.

Thấy vẻ mặt của Đạt nhăn lại, chân mày San nhướn lên như đạt được mục đích.

Đôi mắt anh ta nhìn cô vô cùng đăm chiêu, San thấy vậy môi khẽ mấp máy chữ chi.
Chữ đó có ý nghĩa đặc biệt với anh ta, chỉ cần ra dấu như vậy mục tiêu sẽ được hoàn thành.
"San!!"
"Hả?"
Luân nãy giờ vẫn để ý hành động của San, thấy San chú tâm vào một người như vậy cậu thật sự có chút ghen tị.
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ chưa lần nào nhận được sự quan tâm từ San.

Luân chỉ muốn mình luôn là người duy nhất nằm trong tầm mắt cậu ấy mà thôi.
"Cũng trễ rồi, cậu không đi làm sao?" Nếu không được để vào tầm mắt, vậy thì phải tách hai người họ ra.
"Tôi sao?" Cô khá bất ngờ vì Luân nói thẳng ra như vậy, dù sao cũng nán lại đây khá lâu rồi.

Nếu không về chắc chắn sẽ bị nghi ngờ có ý xấu ở đây: "Có chứ, vậy tôi về đây.

Mọi người ở lại làm vui vẻ ạ… tớ về nha Luân.".