Mười Lăm Năm

Quyển 2 - Chương 23: Bệnh truyền nhiễm




Hân Hân cuối cùng đã được cấp cứu, bác sĩ nói may các cô đưa tới sớm, muộn tí nữa e là không kịp.

Các cô gái không ai còn tâm trạng chơi nữa, hẹn thời gian khác rồi mỗi người lặng lẽ rời đi. Lương Tuyết quay về tiếp tục hầu hạ cha, nghe bà nội ở bên cạnh hằn học cằn nhằn cũng không thấy phiền như mọi ngày. Hồ Điệp tối hôm đó không ra ngoài vui chơi lêu lổng mà về thẳng nhà, xắt rửa rau cải xong xuôi trước khi mẹ về, mẹ cô ấy nhìn thấy, tuy không nói câu gì nhưng cả buổi tối đều không gây sự với cô ấy nữa.

Sau khi Thường Lộ Vận quay về, muốn viết một đoản văn “tại sao con người tự sát”, nhưng giấy đã bày sẵn mà cả buổi tối cô đều ngồi ngơ ngác, không viết được chữ nào, nghĩ mãi không ra. Cô nghĩ đến lời trong sách, rằng xu lợi tránh hại là bản năng của sinh vật, vậy tại sao có người có dũng khí lớn đến mức tự kết liễu mạng sống của mình đây?

Desktop nhà Liễu Dung có cài một game offline tên “Cuộc đời giả lập”, trong đó có một phân đoạn là thi đại học, thi rớt thì nhãn hiệu sẽ thành “thất nghiệp”, phải đợi sau “một năm”, cũng chính là hiệp sau thi mới được. Liễu Dung nhớ lần đầu tiên chơi nó, cô còn rất nhỏ, tương đối thiếu thường thức, vừa lỡ tay “thi rớt” là cô liền tự sát để chơi lại. Hôm đó sau khi về nhà, ma xui quỷ khiến cô lại mở ra cái game đã lâu không chơi ấy, chợt cảm thấy có lẽ tâm trạng Hân Hân cũng giống tâm trạng cô hồi đó chơi game thua muốn bỏ đi chơi lại.

Nhưng “cuộc đời giả lập” suy cho cùng cũng là giả lập.

Tiệm trà sữa của Lương Túc đã thành cứ điểm mới của các cô vào kỳ nghỉ đông, Hồ Điệp quả thực vui hớn hở____có thể ngày ngày tiếp xúc khoảng cách gần với đại soái ca Lương Túc trong truyền thuyết!

Ngày đầu tiên đi, cô ấy còn đặc biệt xách theo camera, đòi chụp Lương Túc cho bằng được, bảo là muốn đem về cho các bạn ở trường nghệ thuật xem, để họ chiêm ngưỡng người từng là đại soái ca đệ nhất trường trung học số 5 trông thế nào.

Lương Túc đã hiểu cảm xúc của minh tinh khi gặp paparazzi, anh bị mấy cô gái điên theo Hồ Điệp ồn ào truy đuổi chặn đường trong tiệm của mình cộng thêm ra tay tàn độc hành hạ cả một ngày, mức độ thê thảm quả thực không thể nói bằng lời, Liễu Dung ở bên cạnh vui vẻ nhìn, cắn ống hút trà sữa cười hi hi, lúc sắp đi, cô cuối cùng cũng có chút lương tâm bước tới vỗ vỗ vai Lương Túc như an ủi nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không như vậy:

- Đại ca, anh vẫn còn trong trắng, mọi người đều biết mà.

Đám quần chúng vây xem cười nghiêng ngả.

Ông chủ Lương thẹn quá hóa giận, đuổi hết các cô ra ngoài.

Anh nghe đám cô gái ấy líu ríu cười đùa đi xa mới một mình đóng cửa tiệm, bật đèn kiểm tra sổ sách. Lương Túc đã lên lớp 12, cuối năm phải thi đại học, anh chợt mờ mịt, thành tích của anh mà thi đại học là thuộc dạng cao không được thấp không xong, vô trường trọng điểm là mơ tưởng hão huyền, trừ phi mộ tổ nhà anh bốc khói, nhưng có lẽ cũng sẽ không quá thấp, ước tính theo tình hình hiện tại thì miễn cưỡng có thể đậu một trường loại hai không tốt không xấu.

Nhưng lên đại học, muốn học cái gì đây? Học ra rồi lại muốn làm gì đây?

Lương Túc chợt khép lại sổ sách, khoác áo khoác ra ngoài, gió đêm đông lạnh giá như muốn đóng băng cả máu người, anh hà hơi vào lòng bàn tay, trèo lên xe đạp, chạy ngược hướng về nhà.

Qua hai ngã tư, quẹo vào một con hẻm vô cùng chật hẹp, xe đạp không thể chạy tiếp được, anh chỉ có thể xuống, khóa xe một bên rồi lách người vào.

Qua một thùng rác lớn, vòng qua một con đường cực hẹp, anh đến trước một cánh cửa chống trộm cũ sét tồi tàn, gõ gõ cửa, lát sau, bên trong vọng ra một tiếng khàn khàn:

- Ai?

Lương Túc hắng to giọng:

- Dì, là con, Lương Túc.

- Ờ, đợi một lát.

Hồi lâu, bên trong có một người phụ nữ dáng dấp trung niên bước ra, mặt mày xanh xao, tóc búi sau gáy, mặc một chiếc áo bông vải hoa vá vô cùng cũ kĩ nhưng được giặt rất sạch. Giữa trán bà có một nếp nhăn sâu, tựa như quanh năm mặt ủ mày chau, dần dà nó dính chặt nơi đó, không về được nữa. Thấy Lương Túc, bà vừa bảo anh vào vừa nở nụ cười, nụ cười trông khổ sở và miễn cưỡng.

Lương Túc cười:

- Dạ khỏi dì ơi.

Anh thò bàn tay đông lạnh đến hơi cứng vào lòng, lấy ít tiền nhét cho bà, tay bà run lên, ngẩng đầu nhìn anh:

- Con, như vầy là ý gì?

Lương Túc cào cào tóc, nói:

- Dì dùng khám bệnh cho Tiểu Tề đi... Dì đừng lo, con bảo đảm lai lịch tiền này vô cùng chính đáng, con mở tiệm nhỏ kiếm được, chắc dì chưa biết, con mở một căn tiệm ở cổng trường trung học số 5, ban đầu con định để dành cho em gái đi học, ai dè nó giỏi, tự được miễn học phí, nên... tiết kiệm được.

- Cái này... dì không thể...

- Thưa dì.

Lương Túc đẩy tay bà trở lại, nghiêm mặt:

- Trước đây nếu con chịu học hành đàng hoàng, không làm hư Tiểu Tề thì cậu ấy cũng không tới mức như bây giờ... Dì cứ cầm đi, đây là việc con nên làm... Tiểu Tề là huynh đệ của con, dì xem như một nửa mẹ của con, đồ con trai hiếu thuận sao mẹ có thể không nhận chứ?

Anh nói nhanh xong, chưa đợi bà phản ứng liền ỷ chân dài chạy đi, đến chỗ rẽ còn ra sức vẫy tay:

- Dì mau vào nhà đi, lạnh lắm, mau nhé, con về đây.

Thuở trẻ tuổi ngông cuồng, luôn làm ra nhiều chuyện quá đà, năm xưa Trương Tề là một trong những anh em thân thiết nhất của anh, họ hoành hành ngang ngược, tự cho rằng tuổi trẻ là có thể trả giá mọi thứ.

Hồi cấp 2 có một bọn thích chống đối bọn anh, có lần khi Trương Tề đi lẻ đám thì bị bọn đó chặn lại, dăm ba câu bất hòa, không biết sao liền đánh nhau, kết quả Trương Tề bị đâm mù một mắt, lúc hoảng sợ chạy trốn thì bị một chiếc xe đụng phải, đến bây giờ vẫn đang sống thực vật.

Sau đó những kẻ đánh cậu đều bị bắt, tuy đều là trẻ vị thành niên nên không bị xử nặng nhưng cũng gánh vết nhơ cả đời.

Nhà Trương Tề có mỗi người mẹ và một đứa em trai cỡ tuổi Lương Tuyết vẫn đang đi học, gia cảnh vốn đã nghèo rớt mồng tơi giật gấu vá vai, giờ lại càng thêm khốn khó.

Sau đó kỳ thực Lương Túc vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc là vì cái gì? Là chuyện gì ghê gớm tới mức nhất quyết phải tranh cao thấp hơn thua?

Cái gọi là sĩ diện, là nghĩa khí, thật quan trọng đến vậy ư? Anh nhận ra rằng cầm dao bầu gậy gộc tìm đối phương báo thù còn không bằng cúi đầu khúm núm trong tiệm trà sữa đón đưa khách để kiếm chút tiền giúp đỡ họ lúc khó khăn, nhưng lúc anh hiểu được đạo lý này, hình như đã quá muộn rồi.

Kỳ nghỉ đông vui vẻ luôn trôi qua cực kỳ nhanh chóng, khi học kỳ 2 lớp 10 trôi qua được một nửa thì lại có một vấn đề mới phát sinh___phải đưa ra quyết định phân ban.

Lớp 10/7 đã xác nhận là theo ban tự nhiên, học sinh nào theo ban xã hội sẽ bị tách ra, rất nhiều người vì vấn dề này mà đi xin ý kiến của cô Bạch Ngọc, cô Bạch Ngọc chỉ trả lời đơn giản___các em tự xem mà làm, học ban xã hội ở trường trung học số 1 chúng ta chỉ có hai loại tình huống: hoặc cực giỏi môn xã hội, sau khi vào ban xã hội, tương lai sẽ vào trường trọng điểm, hoặc không thể học tiếp môn tự nhiên được nữa.

Thường Lộ Vận tâm sự nặng nề quay về hỏi Liễu Dung:

- Cậu học tự nhiên hay xã hội?

Đầu Liễu Dung đang đầy ắp đáp án bài thi vật lý, không ngẩng đầu, nói một câu:

- Cậu hỏi mình? Mình học xã hội? Buồn cười không?

Thường Lộ Vận nghĩ, cũng đúng, với thành tích môn xã hội của Liễu Dung thì vào ban xã hội chắc chắn bị khinh bỉ___đến cấp 3, môn xã hội chỉ dựa vào khả năng học thuộc lòng kinh dị của Liễu Dung là không đủ, chẳng hạn như bài luận môn chính trị với Liễu Dung chính là lật tung đống sách học thuộc lòng trong đầu rồi chắp vá lung tung cộng thêm chém gió linh tinh, viết ra nhiều nhiều là xong, mỗi lần hạ bút là lạc đề ngàn dặm, cuối cùng lúc có kết quả luôn là làm nhiều điểm ít.

Thường Lộ Vận trầm mặc, cụp mắt nhìn chằm chằm vở bài tập toán trên bàn, chợt cảm thấy áp lực, là áp lực từ lựa chọn hay từ bỏ. Từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học đến cấp 2, sau đó là nỗ lực hết mình thi đậu cấp 3, họ đều luôn thuận lợi xuôi chèo mát mái, bất thình lình, lựa chọn đầu tiên trong đời đến__tuy rằng ở những ngày tháng tương lai, lựa chọn này sẽ trông vô cùng nhỏ bé, không quan trọng, nhưng giờ phút này, trong lòng Thường Lộ Vận, nó nghiêm túc như thể cô sắp từ bỏ nửa cuộc đời.

Hoàng Lỗi chợt quay đầu xuống bỏ một câu:

- Bạn loud speaker, bạn cứ ở lại ban tự nhiên đi, ban xã hội người ta toàn người đẹp, bạn mà qua đó sẽ thành “Người đẹp và quái vật” mất.

Mặt Thường Lộ Vận đỏ bừng, bầu không khí căng thẳng, Hoàng Lỗi hình như cũng nhận ra mình quá đáng bèn cười khan một tiếng, vờ xoay qua trò chuyện với Trần Gia, Liễu Dung chợt đặt bài thi vật lý trong tay xuống bàn cái “rầm”, cười lạnh:

- Mình nói này Hoàng đại soái ca, cậu không nỡ xa Thường Lộ Vận đến vậy, người ta nói gì cũng phải đâm chọt cho bằng được là có ý gì? Thời đại nào rồi còn bày đặt yêu thầm, tới mức đó à? Nói thẳng ra cũng đâu ai cười cậu đâu.

Mặt Hoàng Lỗi chợt đỏ hơn cả Thường Lộ Vận, bình thường cậu vốn nhanh mồm nhanh miệng mà giờ không nói được câu nào.

Liễu Dung không biết mình vô tình nói trúng cái gì, trong khoảnh khắc, cô nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, mơ hồ cảm thấy, hình như mình gây họa rồi...

Theo thời tiết dần dần nóng lên, nhà trường không còn ép mọi người mặc đồng phục học sinh nữa, thanh xuân rục rà rục rịch, Vương Bích Dao dẫn đầu, khi thời tiết còn vương hơi lạnh, cô ấy là người đầu tiên trong lớp mặc đầm, sau đó thì không thể nào ngăn cản nữa.

Liễu Dung mơ hồ cảm thấy không thích hợp, cô và Thường Lộ Vận vốn đều là người hay ăn, trong hộc bàn của hai người luôn để một bịch đồ ăn vặt ăn chung, đây cũng là một trong những cách giao lưu tình cảm của nữ sinh, nhưng không biết từ khi nào, Thường Lộ Vận đã lâu không ăn đồ ăn vặt nữa.

Mỗi lần trước tiết tự học, tuy Thường Lộ Vận vẫn cùng cô đi ăn tối như thường lệ, nhưng ăn xong, cô ấy sẽ một mình đến nhà vệ sinh hồi lâu, lúc trở lại, sắc mặt luôn vô cùng khó coi. Cuối cùng có một ngày Liễu Dung không nhịn nổi nữa, lén theo cô ấy đến nhà vệ sinh, sau đó nghe trong ngăn vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa đáng sợ.

Cô nhớ đến Hồ Điệp gầy trơ xương trên giường bệnh vào mùa hè năm ấy, trong khoảnh khắc, sắc mặt Liễu Dung chợt thay đổi___ Thường Lộ Vận... phải chăng cũng bị bệnh giống Hồ Điệp?