Mười Lăm Năm

Quyển 1 - Chương 6: Tiên đoán




Trời thu mát mẻ không gió không trăng, trong một đêm, lá cây khô vàng vương đầy cả sân trường, bầu trời bao phủ một lớp mây mù âm u tựa như mang theo nét tiêu điều xơ xác sắp rơi xuống đầu người.

Liễu Dung cuối cùng đã biết được chỗ máu lửa của “top 100” trường trung học số 5.

Mỗi cửa lớp dán một bản in ra giấy bát khai, nhà trường còn sợ bản in nhìn không rõ, bèn dùng một cái bảng giấy đỏ lớn như bảng khoa cử thời xưa, treo thật cao ở hành lang tuyên truyền của mỗi khối lớp, lão đồng chí không phúc hậu Triệu Hồng vì chiếu cố đến các bạn cận thị, sợ họ ngay cả bảng giấy đỏ cũng nhìn không rõ, bèn đặc biệt tự bỏ tiền túi chạy ra tiệm in photo khoảng 40 bản, bảo đảm phát tận tay mỗi người một bản.

Quả thực khiến người ta tránh không được, né không xong, ngay cả giả vờ câm điếc cũng là điều không thể____tất cả bọn trẻ đau thương phẫn nộ oán giận trong lòng, thế giới gì thế này!

Đánh giá của Liễu Dung đối với việc này là: lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát.

Đương nhiên, chính cô thì không có áp lực gì, vì tên cô ở trên chóp bảng.

Lớp 7/3 sôi trào.

Lần này thi bảy môn, điểm nhiều, khoảng cách cũng kéo ra, điểm của Liễu Dung cao hơn Quách Soái nhì lớp 7/3 là 50 điểm, thành công dấn thân vào thể loại “gia súc” trong truyền thuyết của loài người.

Lúc cô nhập học tuy cũng xem như nhất lớp, nhưng trong lớp chỉ có mấy mươi người, thầy Triệu Hồng không ngờ thành tích của cô lại tốt đến vậy, trước đây thầy còn phiền não lớp mình không có học sinh ưu tú, thế là chú Garfield suốt ngày mặt mày hớn hở, vui hơn cả bản thân thi được đứng đầu.

Rất nhanh, Liễu Dung cũng phát hiện lợi ích do thứ hạng này mang lại____vấn đề quan hệ giao tiếp của cô được hóa giải.

Vu Hiểu Lệ dùng một câu “bạn ấy ấy lớp 7/5 hỏi thăm mình về cậu” phá vỡ sự căng cứng suốt một tháng giữa hai người, lại bắt đầu líu ra líu ríu trò chuyện với cô.

Quách Soái cũng không còn vừa gặp mặt là trưng ra vẻ sẵn sàng đánh nhau, ngay cả chào cũng tiếc chữ như vàng nữa, hôm bài thi ngữ văn được phát ra, cậu chủ động mượn bài của Liễu Dung, nói muốn đọc tham khảo___đương nhiên, Liễu Dung viết văn rất tệ, về cơ bản cô bị trừ điểm toàn bởi môn văn, thực sự văn của cô chẳng có gì hay để tham khảo.

Thế nên Liễu Dung tin rằng, đây chẳng qua là lớp trưởng nam đang tìm một bậc thang cho sự không gần gũi dân trước giờ của bản thân.

Gần nhau, mới đố kỵ, mới xa lánh.

Khoảng cách thoáng chốc bị kéo dài khiến đám Vu Hiểu Lệ vội vàng thay đổi nòng súng, không còn nhắm vào Liễu Dung nữa___vì Liễu Dung đã thoát khỏi thế giới của họ rồi.

Cuộc sống của cô vừa dễ chịu vừa khó chịu, không có ai công khai hay âm thầm gây sự với cô, mọi người đều khách sáo lịch sự với cô, mà theo một cách tự nhiên, cô cũng chẳng có bạn bè gì, vì mỗi người đều cách xa cô.

Không cùng thế giới.

Nhưng Liễu Dung không hề thấy khó chịu, dường như cô lại quay về những tháng ngày tiểu học, luôn duy trì khoảng cách với mọi người.

Cô độc là một loại bệnh, nhưng khi một người đã quen với việc tự làm mình vui thì bệnh đã có chiều hướng đến giai đoạn cuối.

Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, mọi người đều không còn vẻ mặt giả tạo như tiết mục làm quen “mình tên XX, tốt nghiệp từ XX, sở thích của mình là XX, hi vọng được làm bạn tốt với mọi người” nữa, mỗi người đã bộc lộ ra tính cách của bản thân.

Với bọn con gái, những nhóm nhỏ dần hình thành, bạn ấy ấy với bạn kia kia bất hòa, ừm, mình thân với bạn kia kia, tụi mình đoàn kết đối ngoại, cùng nhau đối phó với bạn ấy ấy.

Đời học sinh, chính là đoàn kết và tranh đấu như vậy... cũng như thỉnh thoảng xảy ra nội đấu, nhưng không bao gồm Liễu Dung, trên người cô không có bất kỳ nhãn mác nào.

Mấy năm trước còn chưa có từ “trạch nữ” (1), nhưng ở Liễu Dung đã có đặc trưng đầu tiên của “trạch nữ”: giỏi tự mình tiêu khiển.

(1) Trạch nữ: dùng để chỉ những cô gái thích chui rúc trong nhà, đọc truyện, xem phim, chơi game,... ít tiếp xúc với mọi người.

Vào tiết tự học, cô vẽ tranh manga, xem tiểu thuyết, hồi tiểu học vì để được người lớn khen ngợi mà miễn cưỡng bản thân đọc danh tác thế giới, tuổi tác lớn hơn mới dần hiểu một chút, bèn lôi ra đọc lại, sau đó lại mê mẩn tiểu thuyết võ hiệp, lén thuê một lượt truyện Kim Dung, Cổ Long trong tiệm thuê truyện ngoài trường.

Vui vẻ trong im lặng.

Cô như một tán tiên du hiệp độc hành, không được mọi người tiếp nhận, không bị ai gây sự, thầy Triệu Hồng luôn mắt nhắm mắt mở với cô, buổi sáng cô không muốn đến tự học thì có thể có đặc quyền không đến.

Sắp qua năm mới, sau ôn tập thi học kỳ căng thẳng, nhà trường vẫn xem như ít nhiều có chút lương tâm, muốn tổ chức hoạt động liên hoan, lớp 7/3 bàn bạc hồi lâu, chọn ra mấy nữ sinh hát không bị lệch điệu tập hợp thành một đội hợp xướng nhỏ, lúc đó ở cổng trường chỉ có một tiệm ghi âm ghi hình, tìm thật lâu cũng không có nhạc đệm, Hồ Điệp hỏi:

- Liễu Dung sư phụ, cậu từng học đàn, hay cậu đệm nhạc cho tụi mình nhé?

Loại ca khúc đệm nhạc này bình thường đều tương đối đơn giản, Liễu Dung đồng ý, về nhà luyện mấy ngày, sau đó vào tối chủ nhật trước năm mới, mọi người quyết định hẹn một thời gian đến trường, tìm một phòng học luyện tập phối hợp với nhau, cha mẹ Liễu Dung không có nhà, một cô nhóc như cô không rinh nổi đàn điện tử với hộp đàn to lớn, Hồ Điệp liền xung phong đi mượn một chiếc xe đạp, cùng Kiều An theo cô về nhà, chuẩn bị kéo đàn qua.

Trường học không xa nhà, đi bộ chỉ 15 phút, Hồ Điệp dắt xe đạp, Liễu Dung và Kiều An trò chuyện câu được câu chăng về việc ôn tập cuối kỳ, Kiều An có vẻ thận trọng, giọng điệu khi nói đến thi học kỳ y hệt Vu Hiểu Lệ___kỳ thực giọng điệu mọi người khi nói đến thi học kỳ đều như nhau__chẳng qua là bình thường không học hành tử tế, thi đến nơi rồi phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cậu học giỏi như vậy chắc chắn sẽ không sao, nhưng mình thì thảm rồi, cứ thế, nghìn bài một điệu.

Liễu Dung vừa đáp qua loa vừa nghĩ, giáo dục thi cử đúng là hại người, bồi dưỡng ra đều là những kẻ muôn người như một.

Hồ Điệp lắm lời đương nhiên không chịu bị lạnh nhạt một bên, nhưng bảo cô ấy mở miệng bàn chuyện học hành là chắc chắn không thể nào, ban đầu khi cô ấy bị thầy Triệu Hồng gọi ra ngoài nói chuyện thì vẫn còn nước mắt rưng rưng nhưng sau khi qua đủ loại thử thách kiểm tra to nhỏ trong lớp, cô ấy hiển nhiên đã tu luyện đến cảnh giới điếc không sợ súng.

Từ lần trước Liễu Dung chính mắt thấy cô ấy cầm một bài kiểm tra toán 9 điểm mà vẫn bệ vệ đường hoàng nói với nam sinh quanh năm giữ vững vị trí số 1 từ dưới đếm lên rằng “có cậu lót đáy là mình vui rồi” thì Liễu Dung đã không muốn phát biểu bình luận gì về cô bạn này nữa.

Sau khi cô toán tìm Hồ Điệp nói chuyện hai ba lần, phát hiện đầu cô ấy không dính nước được, não đã tập trung lo cho da mặt mà bỏ quên đầu óc, cô toán không còn kiên nhẫn quản cô ấy nữa__kể ra thì cô ấy và Lương Tuyết là bạn cùng bàn, Lương Tuyết học lệch nghiêm trọng, học ngữ văn tiếng Anh đều rất tốt, được loại giỏi, chỉ có vào tiết toán là hai mắt ảm đạm, may mà chăm chỉ hiếu học, lần nào cũng vượt qua mức trung bình một cách hiểm hóc.

Hồ Điệp liền ép dời đề tài câu chuyện, nói:

- Các cậu biết không, Lương Túc thế mà là anh trai Lương Tuyết đấy, lần trước gặp mới biết, anh ruột… ừm, cũng không tính là ruột, là anh trai con nhà bác cả cô ấy.

Kiều An ngậm miệng, Liễu Dung mờ mịt hỏi:

- Lương Túc là ai?

Kiều An cười khẽ, không tiếp lời, Hồ Điệp mở to đôi mắt tròn, tấm tắc:

- Học sinh giỏi ôi học sinh giỏi.

Liễu Dung cố ra vẻ mình rất tò mò, không quấy rầy lòng hăng hái phát biểu của Hồ Điệp.

- Lương Túc chính là đại soái ca trong đội bóng rổ trường ta, học lớp 9…

Tiếp đó, Hồ Điệp bô lô ba la báo ra các thông số quan trọng của người này như chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “rất đẹp trai” nhiều lần, Liễu Dung đi sau cô ấy nửa bước, Hồ Điệp do quá kích động, cố ý nghiêng người, quay đầu, duỗi dài cổ, một tay vịn ghi đông, một tay múa may minh họa.

Mỗi khi cô ấy nói một câu, Kiều An bên cạnh lại ra vẻ y như thật đáp “phải”, nụ cười càng lúc càng kỳ lạ, giọng điệu càng lúc càng quái gở, nhưng Hồ Điệp không nhìn ra.

Mắt cô ấy cong lên, vì kích động nên hai gò má hơi ửng hồng, nghe nói nhà cô ấy kinh doanh nhà hàng, giàu lắm, ăn mặc cũng đẹp, lớp lông màu trắng mịn trên cổ áo dán vào cằm cô ấy, một cái quay đầu đã lộ ra dáng vẻ quyến rũ ngời ngời.

Liễu Dung nghĩ ngay đến từ “rực rỡ như hoa”, thầm nhủ, nữ sinh đẹp thế này sao lại… vô tâm vô tư đến vậy?

Có một hôm trên lớp, Hồ Điệp bị gọi trả lời câu hỏi, không trả lời được còn gãi đầu làm dáng cười với giáo viên, tiểu lưu manh Uông Dương từng nghiêm túc nhỏ giọng đánh giá:

- Hồ Điệp rất đẹp, nhưng quá lẳng lơ.

Trong ấn tượng của Liễu Dung, chữ “lẳng lơ” là để hình dung những mỹ nhân rắn rết trong tiểu thuyết và phim truyền hình, nhưng nhìn kiểu nào thì… với trí thông minh của Hồ Điệp chỉ có thể làm nữ phụ bia đỡ đạn, thực là có chút bôi nhọ chữ này.

Đến dưới lầu nhà Liễu Dung, Hồ Điệp dắt xe dựng chỗ đất trống, Kiều An và Liễu Dung đứng một bên đợi, Kiều An nhỏ giọng nói:

- Mình học tiểu học chung lớp với cô ấy, chung bàn nữa, là bạn rất thân, rất rất rất thân.

Liễu Dung nhìn cô ấy, nói:

- Thật không?

Lòng thầm nhủ__thứ lỗi mắt mình kém, nhìn không ra.

Kiều An thở dài:

- Cậu tin không, sau này Hồ Điệp chắc chắn sẽ làm gà móng đỏ. (2)

(2) Gà móng đỏ: kỹ nữ, gái điếm.

Liễu Dung kỳ thực không hiểu “gà móng đỏ” là gì, nhưng biết đó không phải lời gì hay ho, bèn cười:

- Đâu tới mức đấy.

Kiều An cười khẽ:

- Mình cược với cậu, nếu cô ấy không phải, mình sẽ thua cậu một vạn tệ.

____Có lẽ lúc đó, đây là mức to nhất mà một đứa trẻ có thể hứa nên Liễu Dung nghe ra được sự nghiêm túc của Kiều An, bèn hơi mở to mắt, cười hỏi:

- Thật hay giả?

Kiều An nghiêm túc nói:

- Cô ấy là bạn mình, đương nhiên mình cũng hi vọng có thể thua cậu một vạn tệ này.

Hồ Điệp đã dựng xe xong, chí chóe chạy qua chỗ họ, Liễu Dung và Kiều An đều trưng ra vẻ tươi cười giả dối, thân thiết đợi cô ấy cùng lên lầu, mỗi người mang một ý nghĩ xấu xa riêng.

Rất nhiều năm sau, khi Liễu Dung đã biết “gà móng đỏ” là gì, khi Kiều An không biết đã đi đâu, khi các cô đã mất liên lạc rất lâu rất lâu, nhớ đến một vạn tệ chưa giải quyết kia, cô vẫn còn ngơ ngẩn, vào buổi chiều đông lạnh giá ấy, cô bạn lớp trưởng thận trọng đã mang tâm thái thế nào khi nói ra câu đó.